Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 25: Ngày gặp lại!




Sáng sớm đã không thấy Đình Huân đâu nửa, cô cũng mặc kệ anh, vốn dĩ cô cũng chẳng thèm quan tâm đến, khoác hờ chiếc đầm ngủ đang lăn lóc dưới sàn trở về phòng của mình, hôm qua cô đã tiện tay soạn xong một số thứ cần thiết nên chỉ cần tắm rửa thay quần áo là có thể lập tức rời đi.

Cô thay quần áo kéo chiếc vali xuống lầu, vệ sĩ nhìn thấy liền giúp cô **- “Bà chủ để tôi ạ” **- vệ sĩ cung kính kéo vali giúp cô ra xe, bửa sáng hôm nay cô cũng không muốn ăn, người làm dĩ nhiên không dám ép cô rồi.

Xe của trợ lý Sương Sương đã có mặt ở trước cổng Dinh thự, đêm qua cô chẳng thể chợp mắt một cách thoải mái vì bên cạnh chính là Đình Huân,anh ta ôm cô chặt đến mức cơ thể cô tê cứng nhưng lại không cách nào dịch chuyển, anh ta cả trong giấc mơ cũng chiếm hữu đến thế.
Cô có chút mệt mỏi đi thẳng ra xe của trợ lý, vệ sĩ liền mở cửa giúp cô **- “Bà chủ, hôm nay không dùng xe sao?!” **

Cô mỉm cười nhẹ đáp **- “Không cần, hôm nay các anh cũng không cần đi theo đâu, tôi có chuyến công tác rời khỏi thành phố.” **

**“Dạ vâng” **- đánh đổi một đêm bị Đình Huân ôm đến tê cứng để đổi lại một ngày thoải mái tự do, đột nhiên cô lại cảm thấy nó cũng rất đáng, một ngày không có vệ sĩ theo cùng cô cảm thấy thật sự rất thoải mái.

Xe của trợ lý vừa lăn bánh thì dĩ nhiên xe vệ sĩ cũng liền bám theo phía sau, không đi cùng cô không có nghĩa là Đình Huân không hạ lệnh cho vệ sĩ theo bảo vệ cô - liệu có phải là bảo vệ hay là canh chừng cô đây?!

Sương Sương nhìn kính chiếu hậu liền trêu chọc **- “Luật sư Hạ cũng thật tốt số, đi công tác cũng có hẳn một binh đoàn các anh sáu múi hộ tống phía sau đúng là có ước cũng chưa chắc được” **
Cô thở dài **- “Cô muốn không?! Tôi nhường cho này” **

"Ơ ai lại làm vậy, phước ai nấy hưởng đi chứ đúng không?!"

"Cô đừng ồn ào nửa cho tôi ngủ một tí đi, đêm qua không ngủ được, tôi mệt sắp chết rồi" - cô nhắm hờ mắt, hạ ghế, kéo nhẹ chiếc áo khoác che ngang người

"Chỉ là đi công tác mà lại phải trả bài suốt đêm sao?! Cực cho Luật sư Hạ quá rồi"

Cô im lặng không đáp - Sương Sương mỉm cười rồi an phận mà lái xe, chuyến bay của họ sẽ khởi hành lúc 9:30am, chỉ mất khoảng 2 tiếng để đến được nơi họ muốn đến, mọi thứ sẽ thuận lợi hay là sẽ rơi vào bế tắc chẳng ai dám nói trước cả.

Ở sân bay họ checkin ở khoang thương gia, chuyến bay được đặc biệt sắp xếp rất chu đáo, hai giờ sau đó họ cũng đã đến được thành phố B, nơi mà khách hàng đang chờ họ, họ được người tiếp đón riêng bằng chiếc Rolls Royce cực sang trọng, trợ lý Sương Sương đúng là há hốc mồm được một phen mở rộng tầm mắt!
Vệ sĩ đứng sẵn ở cửa xe, cung kính mở cửa - "Tôi là người của Hồ gia đến đón hai người. Mời luật sư Hạ và trợ lý lên xe ạ, hành lý tôi sẽ cất giúp ạ"

Sương Sương gật đầu không đáp, còn cô mỉm cười

"Cảm ơn anh"

Trên xe trợ lý kéo nhẹ tay áo cô nói nhỏ **- “Nè luật sư Hạ, đây có phải là khách hàng đơn thuần không?! Tôi cảm thấy gia thế họ đúng là không phải dạng tầm thường” **

**“Cô đừng nói ra nói vào, đến đó xem sao đã” **

**“Ồ” **- Sương Sương gật gù rồi ngoan ngoãn ngồi lại ghế một cách nghiêm túc!

…BIỆT PHỦ HỒ GIA…

30 phút sau họ đã có mặt ở Biệt phủ họ Hồ, lần nửa vệ sĩ trang trọng bước xuống mở cửa, cúi đầu một góc 45° kính trọng dẫn đường, con đường vào Biệt phủ được trãi thảm đỏ đến tận cửa chính, con đường đi vào bên trong rộng lớn và thênh thang cực kì mát mẻ và xinh đẹp, Sương Sương thì ít khi gặp qua những căn biệt phủ thế này còn với cô có lẽ cũng không lấy gì làm lạ!

Họ bước vào đến cửa, vệ sĩ liền kiểm tra an ninh, như cách các cảnh sát kiểm tra ở cửa hải quan vậy, đúng là nhà giàu có khác, cực kì kĩ tánh!

**“Mời luật sư Hạ và cô đây vào trong, ông chủ đã đợi sẵn ở thư phòng” **

**“Được! Cảm ơn anh” **

**“Cảm ơn anh” **- họ được vệ sĩ dẫn lối đến một căn phòng rộng lớn,vệ sĩ liền mở cửa cho họ bước vào bên trong, căn phòng trang trí chủ đạo chỉ toàn là gỗ quý nhìn có chút cổ điển lẫn một chút gì đó khó đoán!

Ông ngồi sẵn ở chiếc bàn gỗ đợi cô, cô và Sương Sương bước đến gần ông liền niềm nở đứng dậy bắt tay **- “Luật sư Hạ, rất vui vì đã có thể hẹn gặp được cô, mời cô ngồi” **

Cô cũng niềm nở **- “Ông Hồ có chút phóng đại rồi, mời ông” **

Ông nhìn sang Sương Sương mỉm cười bắt tay -** “Chào cô! Đây có phải là trợ lý đắt lực của luật sư Hạ không?!” **

**“Dạ rất vui được gặp ông” **

Cả ba người bọn họ ngồi xuống, vệ sĩ bên cạnh liền dâng trà, cô liền mở lời **- “Chẳng hay ông Hồ tìm đến văn phòng luật sư của tôi là có việc gì cần hỗ trợ pháp lý vậy ạ?!” **

**“Cô Hạ dùng nước đi, không cần gấp vậy đâu” **

Cô lịch sự hóp lấy một ngụm, Sương Sương bên cạnh cũng có chút ngộp nên cũng im ắng không nói gì!

Ông chậm rãi mở lời **- “Thật ra tôi muốn lập di chúc - 80% tài sản sẽ để lại cho vợ tôi, còn 20% kia sẽ để lại cho con trai, tất cả cổ phiếu bên ngoài có được sẽ quyên góp vào trại trẻ mồ côi và viện dưỡng lão” **

Cô lấy giấy note ra để note lại **- “Vâng! Ngoài những điều đó ra ông còn có yêu cầu đặc biệt gì không thưa ông?!” **

**“Tôi không có yêu cầu nào đặc biệt cả, nhưng ngoài việc lập di chúc ra, tôi cũng muốn để vợ mình được gặp trực tiếp cô Hạ đây, cô không phiền chứ?!” **

"Dĩ nhiên là không" - ông chỉ mỉm cười ẩn ý, sau đó cho người gọi vợ mình đến - còn ai khác ngoài An Khuê chứ!!!

Một lát sau cánh cửa phía sau lưng cô được mở toanh, một mùi hương quen thuộc thoang thoảng từ phía sau, An Khuê chậm rãi bước vào, từ từ tiến đến chỗ của ông, lúc này vì mùi hương mỗi lúc một gần nên cô cũng liền tò mò ngước lên nhìn, đập vào mắt cô chính là thân ảnh người con gái cô đã đợi chờ bao nhiêu lâu nay, cuối cùng lại gặp nhau trong tình huống này, tình huống trớ trêu đến mức nó khiến cô hoàn toàn đứng hình - tim cô bỗng nhói lên từng cơn - hai tròng mắt đứng chững - mọi thứ như ngưng lại tại thời khắc này.

Dĩ nhiên điều này cũng xảy ra tương tự đối với An Khuê, đến lúc này An Khuê mới hiểu ra ý nghĩa món quà đặc biệt mà ông đã nói là gì, An Khuê không muốn ảnh hưởng đến cô nên liền xem như không quen biết mà lướt ngang cô - cảm giác này khiến tim cô hẫng đi một nhịp!

An Khuê tiến đến ngồi bên cạnh ông, ông thuận tay ôm lấy eo - hôn vào má An Khuê trước mặt cô - cô ngoài cố gắng nắm chặt tay bình tĩnh thì chẳng thể làm được gì nửa

**“Em ngồi đi” **

**“Dạ” **

"Luật sư Hạ - có phải gặp lại bạn cũ rất bất ngờ không?!"

Sương Sương ngồi bên cạnh kéo nhẹ tay áo nhưng cô lại không chút phản ứng, cô chỉ nhìn chằm chằm An Khuê không đáp, An Khuê tất nhiên hiểu ý của ông muốn gì nên ngoài việc cố tỏ ra bình tĩnh thì còn cố gắng điều tiết lại tình huống.

An Khuê mỉm cười **- “Rất vui được gặp lại cậu - Nhật Hạ” **

Giọng nói của An Khuê mới khiến cô bừng tĩnh **- “Xin lỗi ông và phu nhân, tôi có chút thất lễ rồi” **

Ông siết chặt lấy eo An Khuê, nở nụ cười ẩn ý, còn An Khuê như cô ra hiệu cho cô nên bình tĩnh vậy **- “Cô Hạ đây có phần kích động có đúng không?! Được biết cô Hạ là bạn cũ của vợ tôi, nên tôi mới muốn mời cô Hạ đến đây một chuyến, cô Hạ không trách vì tôi đã mạo muội chứ?!” **

**“Dĩ nhiên là không rồi!” **

Ông xoay mặt về hướng An Khuê, An Khuê cố gắng mỉm cười, ông liền nói **- “Anh cốt ý gọi cô Hạ đến đây là để lập di chúc, món quà bất ngờ này em có vui không - vợ” **

Cái siết tay của ông càng thêm chặt, cô dĩ nhiên có thể quan sát thấy mọi thứ chứ, vừa đặt câu hỏi vừa sót vì cô cảm nhận được cái siết tay kia đang làm cho An Khuê đau, An Khuê mỉm cười **- “Cảm ơn anh đã có lòng, em rất vui nhưng anh vẫn còn khoẻ mạnh sao lại lập di chúc?!” **

**“Dĩ nhiên là để em được an yên sau khi anh mất rồi. Thôi được rồi, anh có chuyện cần giải quyết, em và cô Hạ vừa mới gặp lại nhau cũng nên tâm sự nhiều một chút nhỉ” **

Ông quay về hướng cô và nói **- “Tôi còn có việc cần giải quyết, cô Hạ cứ ở chơi thoải mái, còn chuyện di chúc sẽ nhờ hết vào cô nhé cô Hạ - chào cô trợ lý nhé” **

Sương Sương cũng lịch sự đáp - "Dạ vâng ông Hồ"

**“Vâng! Tôi sẽ gửi bản thảo di chúc đến cho ông, sau khi làm đầy đủ thủ tục pháp lý” **

**“Được! Tôi phải đi đây, ba người cứ tự nhiên” **

Ông đứng dậy rời khỏi, không gian đột nhiên trở nên có chút gượng gạo từ cô kèm một chút sợ sệt đến từ An Khuê!

Sương Sương cảm nhận thấy điều gì đó không đúng lắm, nhưng thân phận là trợ lý bản thân Sương Sương cũng không tiện lắm lời!

Xem ra cuộc gặp gỡ này, đúng là chẳng phải hữu duyên mà lại là cố ý, nếu lỡ lời một câu xem ra mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn rất nhiều, liệu rằng An Khuê sẽ làm thế nào đây?! Còn Nhật Hạ có thể kìm nén được trong tình huống này không?!