Thân Chủ Tôi Là Người Tình

Chương 23: Món quà đặc biệt




Dĩ nhiên ông vốn không thể bỏ mặc con trai mình, cho dù có thật sự yêu cô thì đã sao?! Mọi thứ vốn dĩ chỉ là cảm giác tạm thời mà thôi vì ông thật sự rất yêu - nhưng mà là yêu cô con gái của mình!

Hồ Phong đã về đến cổng, sau cuộc hội thoại với bố đúng là anh biết sợ rồi - mà là sợ mất hết mọi thứ về tay cô, anh đột nhiên ngoan ngoãn như một chú cún con.

Anh đứng trước mặt cô và bố mình ở căn phòng khách rộng lớn, nhẹ nhàng cúi đầu **- “Con chào bố - con chào mẹ - con vừa về ạ” **

Anh định ngồi thì bố anh liền lớn tiếng **- "Ai cho phép mày được ngồi?! **

Cô mỉm cười, cầm lấy cánh tay ông **- “Thôi mà anh, đừng làm khó thằng bé, con ngồi đi” **

Anh nhìn bố mình như dò xét, ông liền gật đầu ra hiệu, anh mới dám ngồi **- “Con cảm ơn mẹ đã đỡ lời. Chuyện lần trước là do con không biết trời cao đất dày đã mạo phạm mẹ, xin mẹ tha thứ bỏ qua cho ạ” **
**“Được rồi, chuyện đã qua rồi, đừng nhắc nửa, nhà bếp có chuẩn bị cơm, con lên phòng tắm trước đi rồi xuống ăn cơm nhé” **

"Dạ" - anh đột nhiên ngoan ngoãn ông cũng cảm thấy bất ngờ, nhưng cô vốn lại hiểu được lí do vì sao anh lại ngoan đến vậy, vì cô biết ông đã dùng một điều kiện nào đó để đánh đổi sự ngoan ngoãn ấy!

Trong căn biệt phủ rộng lớn, đến cả căn phòng khách cũng rộng lớn sang trọng và uy nga, bộ bàn ghế gỗ quý lên đến vài trăm triệu - 1 tỷ, càng đẩy sự hào nhoáng lên gấp vài lần, xung quanh đều được trang trí bằng gỗ quý, nhìn có vẻ rất đơn giản nhưng cách bày trí này quả nhiên tôn vinh sự giàu có lên rất nhiều, cô ngồi cạnh ông với một chiếc váy ôm body đơn giản nhưng lại không hề kém sự khí chất của một bà chủ. Tay cô đang choàng lấy cánh tay ông, từ ngày lấy cô trông ông như trẻ lại vài tuổi vậy!
Hồ Phong vừa khuất bóng, ông liền mở lời **- “Sao vậy!! Anh tưởng em sẽ làm khó dễ thằng nhóc đó chứ?!” **

**“Có những chuyện càng làm lớn ra càng khiến vết thương sâu hơn, em vốn không muốn hơn thua với thằng bé, em chỉ muốn an yên bên cạnh anh đến cuối đời thôi” **

Ông vỗ nhẹ lên bàn tay cô **- “Đời này lựa chọn lấy em cũng là một phần đúng đắn của anh, An Khuê nè em có thích trẻ con không?!” **

Nghe câu này có lẽ cô hiểu ông muốn gì, nhưng nếu từ chối quá thẳng thì không được, trì hoãn được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu vậy! **- “Em thích chứ, chẳng phải những đứa trẻ là kết tinh của hạnh phúc vợ chồng sao?!” **

**“Em đúng là hiểu lòng người, sắp tới anh có một món quà đặc biệt tặng cho em, anh hi vọng em sẽ thích” **

Cô nhìn thẳng ông khó hiểu **- “Đó là gì ạ?!” **
**“Bí mật, nào bây giờ chúng ta đi dùng cơm thôi” **

"Vâng ạ" - ông bước đi một cách thản nhiên, nhưng lời ông vừa nói lại khiến cô đặt dấu chấm hỏi rất lớn, rốt cuộc là câu nói kia có hàm ý gì chứ?!

Bình yên?! Khái niệm rốt cuộc làm cách nào để hiểu đúng nhất đây?! Cuộc sống cô chưa bao giờ gọi là bình yên, có lẽ bình yên trong mắt cô thật sự xa xăm vô định - từ khi mẹ cô mất có lẽ bình yên duy nhất cô có trên đời này chỉ còn Nhật Hạ mà thôi - nhưng chiếc l*иg lớn này kìm hãm cô đến mức, chiếc cánh thiên thần của cô chẳng những không thể xoè ra, nó còn bị thương đến nhuốm màu đỏ loang lổ nửa, cần bao lâu để chữa lành nó?! Cần bao lâu để cô có thể thoát khỏi chiếc l*иg này?!



…**VĂN PHÒNG LUẬT SƯ **…

Trở về từ phòng khám riêng của Minh Hà, tâm trạng Nhật Hạ cũng đỡ hơn một chút, mọi thứ Nhật Hạ có thể làm chính là chờ đợi, chờ ngày bản thân có thể tự do - tự do chạy nhanh đến chỗ An Khuê và nói rằng bản thân đã nhớ An Khuê đến mức nào!

Trên tay Nhật Hạ chính là chiếc vòng cổ, đáng lý đây là món quà đầu tiên cho kỉ niệm 1 năm họ bên nhau nhưng tiếc là cái ngày tưởng chừng hạnh phúc lại hoá đau thương. Có phải là ý trời không khi mà mặt dây chuyện Nhật Hạ chọn chính là hình cỏ ba lá - chính là lời nguyện cầu mong một nửa của mình luôn gặp những điều may mắn trong cuộc sống và cùng trải qua những ngày tháng yêu nhau êm đềm, hạnh phúc.

Nhưng… mọi thứ lại hoá thành sự đợi chờ trong nước mắt - sự nhung nhớ và cả sự đau thương, cuộc sống và số mệnh còn định chia cách họ bao lâu nửa?! Còn muốn hành hạ họ đến mức nào nửa?!

Nhật Hạ nhìn về hướng sợi dây chuyền trên tay bỗng nhiên tâm trạng liền chùn xuống

***:“Chị đã cố gắng rất nhiều để không phải biến thành một hồn ma để đi tìm kiếm em trong sự mơ hồ, nếu em có thể cảm nhận được chị, chị chỉ mong một điều còn có thể nhìn thấy em an yên, chỉ cần là em an yên dù em đã yêu người khác chị cũng sẽ thành tâm chúc phúc em - An Khuê à!” ***

Bên ngoài có tiếng gõ cửa, trợ lý liền xuất hiện ngay sau đó **- “Luật sư Hạ” **

Nhật Hạ vội vội vàn vàn cất sợi dây chuyền đi, mỉm cười

**“Sao đó?! Cô có chuyện cần tìm tôi sao Sương Sương?!” **

Sương Sương quan sát có thể thấy sự mệt mỏi trên nét mặt Nhật Hạ, liền lo lắng - “Tối luật sư Hạ không ngủ được à?! Sao sắc mặt kém vậy?! Tôi đúng là có chuyện cần luật sư Hạ gật đầu đây” - Sương Sương tiến đến ngồi trước mặt Nhật Hạ với nét mặt háo hức

**“Đúng là đêm qua ngủ không ngon giấc lắm, chuyện gì mà lại có vẻ như cô rất háo hức vậy?!” **

Nhật Hạ đúng là thắc mắc rất lớn!

**“Có một khách hàng ở thành phố lân cận tìm đến, trả công rất hậu hĩnh gấp 10 lần bình thường chỉ để mời luật sư Hạ, với thù lao này đúng là khiến tôi có chút háo hức đấy” **

Nhật Hạ khẽ cầm tách cà phê bên cạnh hớp một ngụm nhỏ, rồi nhìn thẳng Sương Sương **- “Vụ án gì đây?! Nếu để cãi cho bọn nhà giàu lắm tiền thoát cảnh tù tội thì phiền cô từ chối giúp tôi” **

Sương Sương chỉ mỉm cười vì làm việc chung với Nhật Hạ bao lâu rồi, chẳng lẽ không biết phong cách làm việc của cô hay sao chứ **- “Dĩ nhiên là không rồi, họ muốn đích thân cô đến đó rồi mới trình bày, họ hẹn chúng ta ngày mai, cô cũng nên về chuẩn bị một chút đi, họ đã book sẵn vé máy bay trong nước cho chúng ta đến đó, mọi thứ rất chu đáo, tôi thiết nghĩ nếu cứ gặp khách hàng thế này chúng ta sẽ thành tỷ phú mất” **

**“Xem mặt cô kìa, ngoài tiền ra cô còn thích gì nửa không?!” **

Sương Sương bật cười nháy mắt **- “Tiền lại không thích thì thích gì đây, nếu cô đã hỏi thì tôi cũng muốn trả lời thành thật là ngoài tiền ra tôi còn thích cô nửa” **

**“Thôi làm ơn! Đừng có thích tôi, vì tôi không có tiền đâu” **

Sương Sương phá lên cười to hơn **- “Tôi thiếu gì tiền, tôi chỉ thiếu một cô gái tài giỏi - nhẹ nhàng và tinh tế như cô để làm ấm giường thôi” **

**“Đừng đùa nửa, ra ngoài đi, tôi còn mấy vụ án nửa, không có thời gian nói chuyện phiếm đâu” **

Sương Sương bĩu môi **- “Đồ chảnh choẹ, nếu cô chán chồng thì có thể tìm tôi, tôi không ngại” **

Cô cầm sấp hồ sơ trên bàn đánh vào vai Sương Sương

**“Còn nói xàm nửa, ngày mai không cần đến làm nửa” **

**“Được được! Đùa tí thôi mà căng quá, cô nhớ giữ gìn sức khoẻ nha, dạo này thấy cô không khoẻ lắm đấy, tôi đi đây, đồ khó khăn” **

**“Được rồi, cảm ơn” **

Đúng là cô cần phải tẩm bổ lẫn ngủ nhiều một chút rồi, nếu không cho dù có khoẻ đến đâu cũng sẽ đến một lúc gục ngã mất thôi!

Liệu Đình Huân sẽ cho cô đi chứ?!