Khu sứ quán nằm bên hồ Lục Thủy(1), chiếm trọn vẹn cả bờ phía Tây. Trước đây khu này dành cho tất cả các đoàn sứ nước ngoài sang Đại Việt cầu kiến. Nhưng từ khi Đại Nguyên chính thức thiết lập quan hệ thiên triều với Đại Việt, các đoàn sứ Nguyên được cử sang đều rất hách dịch, lúc nào cũng chiếm trọn cả khu, đuổi các đoàn sứ giả nước khác về dịch trạm gần Văn Miếu. Lần này Sài Thung sang cũng không phải ngoại lệ, hắn cùng đội kỵ binh quý tộc Thát Đát độc chiếm khu sứ quán. Lều trướng quân Thát mọc lên nhan nhản suốt một dải ven hồ.
Trăng lên cao dát bạc mặt nước, soi tỏ bóng cây khẳng khiu run lẩy bẩy trong cơn gió lạnh. Khu sứ quán tường rộng, cờ rủ, màn treo hiện lên giữa nền trời đen thẫm.
Hòe dẫn mọi người nhanh chóng vượt qua khu lều trướng vòng ngoài của quân Tân Phụ(2). Khu này tuy đèn đuốc sáng trưng như ban ngày nhưng trên cái sân lát đá xám lại bày ra cảnh luộm thuộm, bừa bộn mà im ắng. Dăm ba chục tên lính chia làm đôi ba tốp, ngồi quây quần quanh đống củi lửa, ngủ gà gật, việc canh gác coi như bỏ bẵng. Trên mặt sân đá xù xì để bầy bừa những nồi, niêu và cờ quạt. Nhóm Nhật Duật khi đi qua đây tưởng như vừa lạc vào một trại tị nạn hơn là trại lính.
Vượt qua khu ngoài, cả nhóm tiến vào chỗ lều trại của đám thân binh người Thát Đát. Nơi này lại khác hẳn, tất cả đều ngăn nắp, trật tự. Quân lính canh gác cẩn mật, thái độ nghiêm túc. Binh lính Thát Đát lần này sang đây không phải là thành phần tinh nhuệ nhất, nhưng vẫn giữ được tinh thần dũng sĩ của đội quân tung hoành vó ngựa từ Đông sang Tây. Tên lính Thát mặt tròn, mắt híp, chân vòng kiềng nhưng đôi vai to rộng, bắp tay rắn chắc. Cứ hai tên một đứng gác cạnh đống lửa lớn, thái độ vô cùng nghiêm túc, tập trung, khác hẳn bọn lính Tân Phụ.
Với tài phép của mọi người, việc vượt qua hai khu trại mà không kinh động tới lũ canh gác là chuyện dễ dàng. Sau khi qua đám lều trướng của quân Thát, cổng vào chính của sứ quán hiện ra trước mặt. Trông thấy cảnh vật nơi đây, Nhật Duật boàng hoàng không tin nổi mắt mình. Sứ quán hiện giờ quá khác so với sứ quán mà chàng thường hay lui tới. Cổng chính của khu sứ đã bị gỡ bỏ, các gian nhà với mái ngói vảy cá đặc trưng của Đại Việt cũng đã biến mất, thứ duy nhất còn sót lại là bức tường rào thấp xây bằng gạch đỏ. Bên trong khu sứ quán giờ đã trở thành bãi đất rộng với hằng hà sa số các lều, các trướng dựng xen kẽ nhau như một đô thành thu nhỏ.
- Lối này! - Hòe nói đoạn lướt đi như bóng ma.
Đệ Nhị Quỷ chạy ngang, tạt dọc, lúc nhảy chéo, khi lại bay qua cả đỉnh lều. Tất cả bám theo sau gã, tuyệt đối không dám lơ là.
Mọi người cảm giác chạy càng lúc càng nhanh nhưng lại không mất sức tí nào, cứ như chỉ cần một cái nhấc chân nhẹ là có thể vượt qua cả chục trượng. Đống lều trướng lướt vù vù trước mặt dần tạo thành một hình ảnh đầy màu sắc bám theo cả đoàn. Rồi bất chợt có cơn lốc xoáy nổi lên, thình lình cuốn tất cả mọi người vào bên trong nó.
Cơn lốc qua đi, Nhật Duật đặt chân xuống đất lấy lại thăng bằng rồi nhìn về phía trước. Trong mắt chàng hiện ra bãi đất rộng trải dài. Ở chính giữa bãi là chiếc lều khổng lồ được thêu thùa diêm dúa và đính nhiều loại châu báu rực rỡ. Phía sau căn lều, mặt hồ Lục Thủy óng lên ánh bạc đầy vẻ cô liêu.
- Thiết kế căn cứ của Lam phu nhân rất đơn giản! - Hòe cất tiếng. - Đám lều trướng vòng ngoài của quân lính dùng để che mắt người khác, ngụy tạo doanh trại đoàn sứ. Đồng thời đám lều trướng này được dựng theo trận pháp đặc biệt nhằm ngăn cản yêu khí cực mạnh của lũ thuộc hạ thoát ra ngoài. Sau khi vượt qua trận pháp, căn cứ chính của Lam phu nhân mới lộ diện. Nơi này chỉ có duy nhất một chiếc lều khổng lồ gọi là La Sát Hoàng Kim Trướng. Ngày thường Lam phu nhân ở trong đó, đám yêu ma, quỷ quái thuộc hạ canh giữ xung quanh. Tất cả đồ đạc, chiến lợi phẩm, thậm chí tù nhân đều được cất giữ trong Hoàng Kim Trướng. Giờ chúng ta muốn đoạt lại linh hồn hai vị thần trong Tứ Trấn Thăng Long, thì không có cách nào khác là phải xông thẳng vào trong trướng vàng, sẵn sàng đối đầu với lũ yêu quái bảo vệ nơi đây.
Ngô Soạn đứng bên cạnh nghe Hòe nói vậy cười lên ha hả đầy phấn khích:
- Hay lắm, đã lâu rồi ta không tham gia thần trận. Lần này hy vọng được một phen giãn gân, giãn cốt!
Hòe gật đầu, nói tiếp:
- Tốt lắm! Như chúng ta đã thống nhất, tượng binh(3) của phán sự sẽ làm quân chủ lực. Mà ngài có cả thần khí là Sa lẫn Mộc đúng không? Vậy phán sự hãy tập trung toàn bộ thần lực vẽ ra lũ voi, sau đó hóa ra dây mây bọc lấy chân bọn chúng, vì đây là nơi yếu nhất dễ bị bọn Khiếp Vệ chém vào.
Ngô Soạn nghe vậy thì mắt sáng lên, đáp:
- Ngươi nói có lý lắm! Sa Thú của ta thân thể bằng cát nên dù có đứt đầu vẫn chiến đấu được, nhưng nếu gẫy chân thì lại thành vô dụng. Bọc chân vào sẽ hạn chế điểm yếu này đi nhiều.
Xong việc với Ngô Soạn rồi, Hòe tiếp tục quay sang Liễu chỉ đạo:
- Sau khi phán sự vẽ ra đội tượng binh, bà hãy cho lũ quỷ con bám lên trên người voi. Khi quân Khiếp Vệ lại gần bọn thú cát, lũ nhóc cần nhanh chóng nhảy lên lưng chúng. Sau đó cắn xé như thế nào thì tùy lũ nhóc, còn tôi sẽ dùng thần lực của mình để che dấu cho bọn chúng tránh bị Khiếp Vệ phát hiện.
Liễu lạnh nhạt đáp:
- Ta biết rồi!
- Chiêu Văn Vương, vì ngươi chưa từng tham dự thần trận và thần lực của ngươi cũng không tạo được binh lính. Do vậy nhiệm vụ của ngươi là phóng ra thật nhiều sấm sét nhằm vào quân địch. Tuy sấm sét không làm chúng tổn thương nhưng sẽ làm đội hình rối loạn.
- Tôi đã rõ!
Tới đây thì Bạc Nương chợt lại gần níu tay áo Hòe, hỏi:
- Thế ta phải làm gì? Ta cũng muốn tham gia. Hòe cười, đáp:
- Mẹ Tiên Bé, nàng hãy nhìn kỹ cách phán sự tạo ra lũ voi. Trong lúc chiến đấu có con voi nào bị đánh gục thì nàng dùng huyền lực của mình phục hồi lại cho nó.
Cô gái nhỏ nghe thế thì reo lên:
- Hay lắm, cái này ta làm được!
Thấy việc phân công đã xong, Hòe hài lòng nói:
- Không trận chiến nào là có thể chắc thắng hoàn toàn. Nhưng lần này chúng ta đã có tính toán và chuẩn bị kỹ, sẽ đạt được nhiều lợi thế đấy.
- Chuẩn bị tấn công thôi! – Ngô Soạn có vẻ nóng lòng, lên tiếng giục.
Đệ Nhị Quỷ không hề vội vã, vẫn cẩn thận dặn dò nốt:
- Sau khi tôi ra hiệu lệnh, phiền phán sự dồn hết sức lực để vẽ tượng binh. Rồi ông phải chỉ huy lũ voi chiến gây ra càng nhiều ầm ĩ càng tốt để thu hút sự chú ý của bọn Khiếp Vệ. Khi bọn này tìm tới, chúng ta cần dốc toàn lực đánh cho chúng tan tác trong thời gian ngắn nhất. Mọi người lưu ý cần phải hạ bằng được lũ Khiếp Vệ trước khi Ngư kịp can thiệp. Nào bắt đầu thôi!
Hòe vừa dứt lời, Ngô Soạn liền truyền huyền lực lên đầu bút lông rồi vẽ ào ào vào khoảng không trước mặt. Đội tượng binh thân cát, chân bọc gỗ nhanh chóng xuất hiện. Đàn voi rống lên hung dữ, dậm chân xuống đất gây ra những tiếng huỳnh huỵch.
Nhật Duật thấy đàn voi con nào con nấy to gấp rưỡi voi chiến thông thường. Ngà bọn chúng lớn gần bằng gốc cây, vòi thì như con trăn khổng lồ quật tung nền đất. Hơn hai chục con voi cát không khác gì một đoàn quái vật tạo nên khí thế hung dữ tột cùng. Đội tượng binh này có thể gây khiếp sợ cho bất kỳ đội quân chính quy nào của triều đình cho dù là Vạn Kiếp Quân hay Thánh Dực Quân. Thần trận quả là khác xa so với những gì Nhật Duật có thể tưởng tượng. Thảo nào khi được thần tiên trợ giúp, một quốc gia bình thường có thể trở nên cực kỳ hùng mạnh.
Chiêu Văn Vương cả người toát mồ hôi, cảm thấy trọng trách của mình vô cùng nặng nề. “Nếu Đại Nguyên được các quỷ vương giúp sức trong cuộc chiến với Đại Việt thì rõ ràng tình thế là rất nguy hiểm. Vì thế ta cần nhanh chóng thành thạo thần trận để ra sức bảo vệ đất nước”.
Ở xa xa chỗ Hoàng Kim Trướng, tiếng tù và bỗng nổi lên xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Hồi tù và vừa dứt, từ phía trướng vang tới hàng loạt những tiếng vó ngựa dồn dập.
- Kẻ địch đã hành động rồi! - Hòe nói đoạn phất tay, tạo ra một làn khí mờ ảo bao bọc lấy cả bọn trừ mỗi Ngô Soạn. Vị phán sự núi Tản thì nhảy lên con voi cát đầu đàn, giơ bút lông chỉ thẳng hướng trướng vàng hô to:
- Giết!
* * * * *
Viên bách hộ trưởng(4) thân trên mặc giáp bạc, thân dưới phủ một tấm lưới sắt mắt tròn như mắt cá. Y tay cầm cây cung sắt, chỉ vào đàn voi cát trước mặt rồi xì xồ mấy câu quỷ ngữ(5) với bọn thuộc hạ đằng sau. Lũ Khiếp Vệ nghe y nói nhất loạt cười lên hô hố. Với bọn quỷ binh từng trải trăm trận thì đám voi cát hung dữ nhưng chậm chạp kia chẳng khác nào những con gà béo.
Tên bách hộ trưởng thét to thay hiệu lệnh xung trận. Một trăm quỷ Khiếp Vệ liền tách ra thành mười cánh quân, chạy tản ra hai bên tả, hữu để bao vây đàn voi cát vào giữa. Chiến thuật của bọn Khiếp Vệ được gọi là chiến thuật “quần lang”. Chiến thuật này bắt chước theo kiểu đàn sói hoang đi săn. Mỗi đàn chục con sói sẽ tản ra, bao vây xung quanh con mồi rồi sử dụng tốc độ và sự linh hoạt đánh úp từ bốn phương tám hướng. Con mồi dù có là hươu to hay là cả đàn ngựa, một khi bị bầy sói quây thường đều bị động và hoảng sợ. Bầy sói tuy chỉ có chục con nhưng di chuyển nhanh nhẹn, độ linh hoạt cao nên có thể vây bắt cả đàn đông đúc. Chó sói cứ nhân lúc bọn ngựa, hươu sơ hở thì nhảy vào cắn xé, khi đối phương đề phòng thì lại chạy dạt ra xa. Đòn tấn công cứ thế lập đi lập lại là sự tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần dành cho con mồi.
Quân Khiếp Vệ áp dụng đúng chiến thuật này của đàn sói. Bọn chúng lại còn là những tay cung lão luyện. Vì thế khi gặp các chủng loài mạnh hơn, quỷ Khiếp Vệ không hề sợ hãi mà ngay lập tức chạy túa ra hai bên, tạo thành đội hình bao vây kẻ địch vào giữa. Sau đó chúng dùng cung tên bắn liên tiếp vào mục tiêu. Khi đối phương phản công, vòng tròn bao vây của Khiếp Vệ giãn ra, khi kẻ thù ngừng, vòng tròn lại thu hẹp. Vòng tròn bọn chúng tạo ra như một vòng kim cô bóp dần sức kháng cự của kẻ địch. Mục tiêu mà bọn Khiếp Vệ ưa thích nhất tất nhiên là những loại cồng kềnh, nặng nề, di chuyển chậm. Tuy đoàn voi cát thế tới hung hãn, sức mạnh bạt núi nhưng trong mắt bọn Khiếp Vệ thì mấy con voi chậm chạp này không phải đối thủ xứng tầm.
Một trăm Khiếp Vệ tạo thành mười đội nhanh chóng bao vây đoàn voi. Chúng cứ đội này tấn công, đội kia lại rút, phối hợp với nhau rất nhịp nhàng. Hàng loạt tên rào rào bắn tới các thân hình khổng lồ màu vàng nhạt. Đàn voi uốn vòi, phun cát, phì phì bắn trả bọn Khiếp Vệ. Lũ quỷ né tránh một cách dễ dàng, vó ngựa phi nhanh như gió. Rồi lại có thêm đợt tên như mưa nữa đổ xuống người đám voi. Đàn sa thú chẳng mấy chốc con nào con nấy mình găm đầy tên. Nhưng thân voi làm từ cát, chân lại được gia cố bởi hàng loạt dây mây. Vì thế tuy bị bắn trúng nhiều nhưng bọn voi không ảnh hưởng gì. Lũ vòi to cứ kiên trì tấn công. Bọn Khiếp Vệ đánh một hồi nhưng không khiến đàn voi tổn hại mấy mà chỉ làm chúng ngày càng hung dữ hơn.
Tên bách hộ trưởng thấy vậy liền ra hiệu cho bọn thuộc hạ dồn đội hình để nghe chỉ thị. Khi cả lũ chạy lại gần, bách hộ trưởng liền rít ra một tràng quỷ ngữ, giọng điệu ra chiều sốt ruột. Lũ Khiếp Vệ nghe y nói thì réo lên mừng rỡ. Bọn chúng đồng loạt bỏ cung, rút trường đao đeo ở bên hông ra. Hòe đang núp trên lưng một con voi cát trông thấy thế thì cười khẩy. “Lũ Khiếp Vệ các ngươi xuống Cõi Người làm loạn đã lâu không có địch thủ. Hôm nay quả nhiên chỉ cần không ăn tươi nuốt sống được con mồi là sinh nóng vội”.
Bọn quỷ Khiếp Vệ lại chạy tản ra. Chúng gào lên những tràng đinh tai, trường đao trong tay múa loang loáng. Sau khi nghe hiệu lệnh của tên bách hộ trưởng, mười đạo Khiếp Vệ vội áp sát, quyết tâm chặt đứt đoạn chuyển tiếp từ dây mây sang cát trên chân đoàn voi.
Ngay sau khi lũ Khiếp Vệ tấn công, có mấy con voi cát trúng đòn đổ nhào xuống, thế trận tượng binh trở nên rối loạn. Tên bách hộ trưởng trông thấy cảnh đấy chưa kịp vui mừng, thì thế trận lại đột ngột đổi chiều.
Những con voi cát vừa đổ ngã đã ngay lập tức đứng dậy được. Chiếc chân bị chặt không hiểu bằng cách nào bay về gắn lại trên thân như không hề có việc gì xảy ra. Cùng lúc đó, tiếng quỷ gào nổi lên ầm ĩ khắp chiến trường. Tiếng đó lanh lảnh, vang vang, lúc thì như lũ trẻ con cười đùa, khi lại như đám nhóc ăn vạ. Hiển nhiên tiếng này không phải của bọn Khiếp Vệ. Tuy nhiên, thứ khiến bách hộ trưởng hoảng sợ nhất, là đội hình vốn theo thứ tự chặt chẽ của bọn thuộc hạ đột nhiên rối loạn.
Tiếng quỷ kêu gào càng lúc càng nhiều. Khi này bách hộ trưởng mới nhận ra trên lưng của rất nhiều Khiếp Vệ có vài đứa quỷ con đang cào cấu, cắn xé. Ưu điểm của quân Khiếp Vệ là nhanh nhẹn, linh hoạt nhưng chúng có một nhược điểm chí mạng là một khi để kẻ địch ngồi lên lưng, mạng sống của Khiếp Vệ liền rơi vào nguy hiểm. Lũ quỷ con tuy không tạo ra các vết thương nặng, nhưng chúng ra sức quấy phá khiến nhiều tên Khiếp Vệ chạy lung tung. Voi cát nhân cơ hội đó đập vòi xuống, máu me văng ra tung tóe. Chỉ trong một thời gian ngắn đã có cả chục tên quỷ bị giết.
- Trung Hành Lôi Kích!
Từ trên không hàng trăm tia sét bắn rào rào xuống chiến trường như mưa rơi. Tia sét không thật chính xác, cũng không phân biệt rõ địch ta, cứ từng đợt, từng đợt đổ ầm ầm trên đầu cả lũ voi lẫn bọn quỷ. Tuy nhiên tượng binh vốn là cát, sét chẳng có ảnh hưởng mấy. Chỉ khổ cho Khiếp Vệ vốn đang bị bọn quỷ con quấy rối, nay chẳng may trúng thêm tia sét thì cả người tê liệt. Vòi voi cát đập xuống, chân voi cát dẫm nát, máu me bay đầy trời. Qua tàn tuần hương, đội quân gồm một trăm tên quỷ Khiếp Vệ đã bỏ mạng mất nửa.
Tên bách hộ trưởng thấy cảnh toàn quân sắp bị giết sạch thì mắt long sòng sọc, rống lên ồ ồ. Bọn Khiếp Vệ nghe tiếng rống thì vội trấn chỉnh hàng ngũ, mặc kệ bọn quỷ con cắn xé trên lưng. Trường đao múa tít, mắt đỏ ngầu màu máu, gần năm chục Khiếp Vệ còn lại đột nhiên khôi phục vẻ dũng mãnh vô song. Bách hộ trưởng lại hô một tiếng nữa, toàn bộ lũ Khiếp Vệ gầm lớn lao thẳng vào đoàn voi cát.
Một màn chém giết xảy ra ác liệt. Voi cát cứ bị đánh gục thì lập tức hồi phục, nhưng bọn Khiếp Vệ như lên cơn điên, lăn xả thân mình vào đàn thú. Tiếng gào, tiếng rú, tiếng quỷ kêu, tiếng vòi đập, tiếng chân dẫm, tiếng voi rống, tiếng đao múa, tất cả hòa quyện vào nhau, trộn lẫn vào nhau tạo ra thứ âm thanh chiến tranh kinh hoàng.
* * * * *
* Chú thích:
- (1) Hồ Lục Thủy: tức hồ Hoàn Kiếm hiện nay.
- (2) Quân Tân Phụ: là hàng binh người Tống của Đại Nguyên.
- (3) Tượng binh: tức binh đoàn voi chiến.
- (4) Bách hộ trưởng: là một chức vụ chỉ huy quân đội của quân Nguyên, bách hộ trưởng chỉ huy đúng một trăm quân.