Chương 96: Lục Hải Tông Tiếp Viện!
. . .
Hạ quốc, Hạ Long thành.
Bên trong hoàng cung.
Hạ vương ngồi t·ê l·iệt trên long ỷ, sắc mặt trắng bệch.
Tam lão tổ Hạ Cửu Minh c·hết trận!
Hai triệu đại quân Hạ quốc dĩ nhiên toàn quân bị diệt!
Hai triệu binh sĩ thế nhưng là hai phần ba quốc lực, gần như xuất lực gần hết binh sĩ đi đánh trận.
Bây giờ tổn thất hầu như không còn, không có một ai có thể chạy về kinh thành ngoài trừ vài tên phàm nhân binh sĩ còn sống về báo tin.
Cái này không thể nghi ngờ là tin tức vô cùng đả kích đến Hạ vương cùng bách quan.
Hạ vương làm sao có thể nghĩ đến tam lão tổ tu vi thông thiên mang theo hai phần ba quốc lực binh sĩ lại mang tới kết cục đáng buồn đáng hận như thế này.
Hạ quốc quốc sư cùng phó tướng quân Vương Trọng Khải đứng ở dưới đại điện, sắc mặt hai người mười phần khó coi, ánh mắt lộ vẻ không ngoài ý muốn.
Bọn hắn trước đó liền khuyên can Hạ vương không nên tùy tiện phát binh tiến công Đại Diệp vương triều, bây giờ quả nhiên nghênh đón hậu quả xấu.
"Bệ hạ, căn cứ thám tử báo lại, Đại Diệp Vương Triều Hoàng đế đã truyền âm cho Huyết U tướng quân nhanh chóng lập tức xuất phát đến Hạ Long thành, nhất cử diệt Hạ quốc chúng ta."
Phó tướng quân Vương Trọng Khải vẻ mặt đáng chát đứng đi ra, nhìn về phía Hạ Vương, cười khổ nói:
"Chỉ sợ nếu không bao lâu Huyết U cẩu vật sẽ tiến quân tới Hạ Long hoàng thành!"
Hạ quốc văn võ bá quan nghe vậy ngay lập tức xôn xao, lòng người bàng hoàng.
Hạ quốc binh lực đã trải qua hao tổn được không sai biệt lắm, chỉ còn lại chưa tới một triệu binh sĩ, và quan trọng nhất là cường giả cấp cao tam tổ Hạ Cửu Minh đ·ã c·hết, như vậy lấy gì chống đỡ được Huyết U xâm lăng. . .?!
Nghe nói người này không phải nhân loại, và thực lực vô cùng cường hoành, bên cạnh lại có một bà lão thực lực kim đan hậu kỳ phò tá, như hổ mọc thêm cánh.
"Quốc sư, phó tướng quân."
Ánh mắt mệt mỏi của Hạ Vương nhìn về phía quốc sư cùng phó đại tướng Vương Trọng Khải, vẻ mặt phảng phất già nua thêm mười tuổi, yếu ớt nói:
"Hạ quốc coi như nguy cơ sớm tối, bổn vương xin lỗi vì không tin các ngươi, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, các ngươi nhưng có thượng sách gì có thể cứu vớt quốc gia ở trong tình huống nguy nan như bây giờ không?"
Phó đại tướng Vương Trọng Khải nghe Hạ Vương nói vậy liền trầm mặc trong giây lát, sau đó nhíu mày khom người đáp:
"Bệ hạ, giờ chỉ có cầu cứu Triệu quốc cùng Tống Nam quốc, khẩn cầu bọn hắn phái viện binh tương trợ, mới có thể vượt qua kiếp nạn này."
"Hai nước này trước đó đã cùng ta Hạ quốc cùng nhau muốn chia cắt Đại Diệp vương quốc, bây giờ Đại Diệp vương quốc có hùng binh tướng mạnh quật khởi mạnh mẽ, chỉ cần phái ra sứ giả nói rõ lợi hại, tin tưởng hai quốc hoàng đế tất nhiên sẽ phái binh cứu viện, bởi vì nếu Đại Diệp thôn tính được nước ta thì sẽ trở nên vô cùng mạnh mẽ, đạo lý môi hở răng lạnh há bọn họ lại không biết?! Với lại bọn họ cũng đã t·ấn c·ông Đại Diệp vương quốc, không có thể cứu vãn hay hòa hoãn, đâm lao phải theo lao mà thôi."
"Tốt!"
Hạ vương gật gật đầu, trầm giọng nói:
"Lập tức phái sứ thần tiến về Triệu quốc cùng Tống Nam quốc cầu cứu! Bất kỳ điều kiện gì đều dễ thương lượng!"
Hiện tại, chỉ cần có thể bảo toàn Hạ quốc, điều kiện gì hắn đều có thể đáp ứng.
"Bệ hạ, cầu cứu chỉ là một phương diện, không thể đem toàn bộ hi vọng đều gởi trên người ngoại bang. "
Lúc này Quốc sư Hoàng Thám đi ra khỏi hàng, chắp tay về phía Hạ vương, nghiêm nghị nói:
"Hạ thần cảm thấy, có thể triệu kiến Lục Hải tông tông chủ viện thủ."
"Lục Hải tông?"
Hạ vương ngẩn người, chợt nhíu mày, "Lục Hải tông có quan hệ không tốt với hoàng thất của chúng ta từ trăm năm nay, ngươi có biện pháp gì khiến hắn có thể hợp tác với chúng ta chống cự ngoại địch?!"
"Lục Hải Tông tông chủ có thực lực cường đại, túc trí đa mưu, hắn sẽ bỏ qua hiềm khích từ trước và cùng chúng ta chống cự ngoại địch."
Hạ quốc quốc sư vội vàng nói:
Hắn có tu vi Kim Đan trung kỳ võ giả, môn hạ trưởng lão cũng có hai tên kim đan tiền kỳ cùng mấy chục tên trúc cơ kỳ, và hàng trăm luyện thể kỳ đệ tử, đây cũng là một cỗ chiến lực không nhỏ, với cả những gia tộc tu tiên cùng với tông môn nho nhỏ khác cũng tập hợp lại cùng chống cự Huyết U cẩu vật g·iết chóc, tổ trứng vỡ thì chim há có thể lành lặn, bọn họ sẽ hiểu đạo lý đó."
"Với lại nếu hạ vương cam kết chia cho hắn một phần tư thiên hạ thì chắc hẳn hắn càng sẽ ra sức giúp hoàng thất chúng ta chống cự ngoại địch."
Hạ Vương nghe vậy, thần sắc ngưng trọng gật gật đầu, "Vậy mọi chuyện đều nhờ quốc sư cùng phó tướng!"
.........
Hai giờ sau...
"Bệ hạ, Lục Hải Tông Phu nhân tông chủ, Phương Thảo yết kiến."
Thanh âm thái giám từ bên ngoài đại điện truyền tới.
"Nhanh tuyên!"
Con mắt Hạ Vương chợt sáng lên, phảng phất là gặp cứu tinh, dồn dập nói.
Sau đó một thân ảnh diễm lệ xinh đẹp chợt xuất hiện bên trong đại điện mà không phát ra tiến động, thể hiện ra tu vi cao thâm vô cùng.
Nữ tử tướng mạo xinh đẹp, xinh đẹp mị hoặc, quốc sắc thiên hương, thoạt nhìn mười phần tuổi trẻ, đối với nam nhân có thể tạo ra mười thành bạo kích chí mạng.
Bất quá Hạ vương hiển nhiên không có tâm tư đi thưởng thức nhan sắc của Lục Hải tông tông chủ phu nhân.
Bây giờ quốc gia đều muốn sắp diệt vong, cho dù là mỹ nhân tuyệt thế có xuất hiện cũng không có chút sức thu hút nào đối với hắn.
"Bái kiến bệ hạ."
Lục Hải tông tông chủ phu nhân gật đầu nhìn Hạ Vương, xem như thi lễ.
"Tông chủ phu nhân mau mau bình thân."
Hạ Vương khi thấy Lục hải tông tông chủ phu nhân khi bái kiến hoàng đế như hắn lại chỉ đơn giản hành lễ, trong lòng có chút khó chịu, nhưng mặt ngoài vẫn gió xuân ấm áp nói:
"Phương cô nương, tại sao tông chủ không có đến?"
Lục Hải tông tông chủ phu nhân khẽ mỉm cười, nói:
"Phu quân ta đang bế quan xung kích đột phá Kim Đan hậu kỳ nên không đến được, cho nên bảo ta tới gặp bệ hạ, có chuyện gì bệ hạ có thể nói với ta, ta cũng có thể đại biểu Lục Hải tông."
"Phương cô nương, tình cảnh của Hạ quốc chắc chắn ngươi vậy biết rõ, trẫm hi vọng Phương cô nương có thể nghĩ một chút biện pháp cứu lấy Hạ quốc." Hạ vương nghe được Lục Hải tông tông chủ bế quan đột phá, trong đáy lòng lóe lên vẻ mừng rỡ, mặc ngoài vẫn giả trang vẻ đau khổ nói.
"Nếu Hạ quốc thật may mắn được cứu thì Lục hải tông cho dù đưa ra bất kỳ điều kiện gì thì trẫm đều có thể đáp ứng."
Sự tình đến bây giờ thì Hạ vương đều đã nhanh tuyệt vọng, nếu ai có thể cứu lấy Hạ quốc thì muốn gì hắn cũng có thể cho.
Qua hai giờ rồi mà Triệu quốc cùng Tống Nam quốc vẫn không có động tĩnh thì chỉ có Lục Hải tông chính là cái phao cứu mạng cuối cùng của hắn.
Lục Hải Tông tông chủ phu nhân nghe vậy, đôi mắt đẹp hơi sáng lên.
Mượn cơ hội này nói không chừng Lục Hải tông có thể nhất cử nắm giữ được Hạ quốc địa bàn, mở rộng phạm vi và tài nguyên. Nói không chừng có thể trở thành quốc giáo của Hạ Quốc.
"Bệ hạ yên tâm,hôm nay ta tới đây chính là vì trợ giúp bệ hạ."
Trên khuôn mặt yêu mị của Phương Thảo lộ ra tiếu dung xinh đẹp, nhẹ nhàng nói:
"Lục Hải tông nhất định cùng bệ hạ chống cự kẻ địch, bình định phản loạn."
"Hahaha, tốt! tốt! tốt! Lục Hải tông quả nhiên là trượng nghĩa, trẫm vô cùng cảm kích." Vẻ mặt Hạ vương phấn khởi cười to, chướng khí trong lòng đã vơi bớt đi nhiều.
Lục Hải tông cường đại như vậy hắn không tin Huyết U có thể đánh g·iết được Hạ quốc, chỉ cần câu kéo chiến cuộc cho tới khi viện quân từ hai nước Triệu và Tống Nam tới thì nhất cử diệt đi đám binh sĩ của Đại Diệp.