Chương 83: Trẫm không muốn làm thiên tử!
P/S: mấy hôm nay sẽ ra ít chương vì đang đi công tác mọi người ạ.
Sáng hôm sau..
Trải qua một đêm ngủ ngon lành, Diệp Hải bắt đầu thức dậy, dùng thanh tẩy thuật tẩy rửa thân thể, sau đó bắt đầu rời khỏi phòng.
Lúc này đây trên đường đi đến hoàng cung có vô số văn thần võ tướng kết bạn mà đi, khi thấy thân ảnh Diệp Hải xuất hiện liền vẻ mặt cung kính cúi đầu, hô to :"Chủ nhân buổi sáng tốt lành!"
Diệp Hải gật gật đầu, bước chân long hành hổ bộ một đường phi hành tới Thái Hòa điện. Đám văn thần võ tướng thấy vậy cũng không dám bắt chước làm theo, mà từng bước từng bước một đi tới, ở trong cung vì tôn trọng hoàng thượng nên cấm phi hành, bọn hắn không dám bất kính với hoàng đế, dù biết hoàng đế đã bị người thanh niên này khống chế. Không phải là vì thân phận hoàng đế cao quý, mà là vì hắn có tu vi dư thừa trấn áp bọn hắn.
Với bọn hắn cũng biết người thanh niên này muốn làm gì hôm nay, chính là làm hoàng đế, mà hoàng đế ghét nhất dĩ hạ phạm thượng không coi phép tắc ra gì, cho nên bọn hắn cũng cẩn thận bước từng bước một mà đi,
Lúc này đây ở thái hòa điện đã đứng đông kịt người, vô số phẩm quan to nhỏ khắp Võ Nguyên quốc đều có mặt đầy đủ ở đây để chứng kiến hoàng đế giao lại hoàng vị cho một người không phải là võ thị tộc nhân.
Lúc này bốn vị vương gia cũng đều có mặt, sắc mặt ai nấy đều vô cùng ngưng trọng giống như có nhiều tâm sự, đột nhiên nghe chiếu vào kinh, lại còn là chứng kiến hoàng đế thoái vị, quả thật khiến bọn hắn cảm thấy mới mẻ, chưa từng thấy thao tác này bao giờ.
Mấy ai có thể ngồi trên ghế cửu ngũ chí tôn đó mà có thể buông tha?
Chỉ có thể là bị vũ lực chèn ép thì Võ Minh Chiếu mới có thể truyền ngôi cho người khác.
Võ Minh Chiếu là người âm hiểm, hắn hại c·hết mấy vị ca ca và đệ đệ để lên được ngôi vị đó, bọn hắn thân là vương gia khác họ nên rõ ràng biết con người thật của hoàng đế Võ Minh Chiếu, thoái vị nhường hiền? đây là không thể nào, chỉ có thể là do bị ép buộc.
Bốn người bọn họ chợt cảm thấy vị nam tử thần bí gì đó có thể nhường một người âm hiểm hung ác như Võ Minh Chiếu phải bất đắc dĩ nhường ngôi là trông bộ dáng ra sao, hay thực lực mạnh mẽ cơ nào,..
Bốn vị vương gia phân biệt là Trấn Bắc Vương, Trấn Nam Vương, Trấn Tây vương, Trấn Đông vương, phân biệt canh giữ đông tây năm bắc của Võ Nguyên Quốc, bảy thành q·uân đ·ội binh sĩ là đều bị bốn vị vương gia này quản lý, chỉ có ba phần binh sĩ sẽ quản lý ở kinh thành giúp hoàng đế bảo vệ tốt trung ương hạch tâm.
Đồng thời bốn vị vương gia ai nấy cũng đều là nữa bước kim đan cường giả,chỉ cần độ qua kiếp lôi thì sẽ trở thanh một tên kim đan kỳ võ giả chân chính, thực lực như vậy ở mười quốc gia xung quanh cũng đều là đỉnh tiêm cường giả.
Ngay khi mọi người đang xì xào bàn tán về chuyện sắp diễn ra thì một thân ảnh từ hậu điện bước ra, bên cạnh còn có thái giám đi cùng, chỉ thấy nam tử trung niên đi tới và ngồi trên long ỷ, ánh mắt uy nghiêm nhìn xuống đám văn thần võ tướng.
Đây chính là hoàng đế Võ Minh Chiếu, chỉ thấy lúc này hắn vỗ tay một cái lập tức nhận được sự chú ý của tất cả mọi người có mặt ở thái hòa điện ngày hôm nay, bao gồm cả bốn vị vương gia quyền thế ngập trời cũng không chút do dự khẽ cúi đầu như đã chào hỏi, những tên văn thần võ tướng cũng rối rít cúi đầu.
"Các ái khanh của trẫm, các khanh cũng biết trẫm đã cai trị võ nguyên quốc hơn ba mươi năm rồi, nay trẫm cảm giác bản thân đã già cho nên hôm nay triệu kiến các ái khanh tới đây là muốn nói các ái khanh biết một điều, ta sẽ truyền hoàng đế chi vị cho Diệp Hải huyonh đệ, các ngươi có ý kiến gì không?" Võ Minh Chiếu tủm tỉm cười nhìn đám đại thần, hỏi.
Diệp Hải ngồi kế bên hoàng đế Võ Minh Chiếu, ánh mắt thăm thẳm nhìn chằm chằm đám đại thần, như đang cảnh cáo.
"Điều này có thể được, ta đồng ý!"
"Đồng ý!"
"......."
Các văn thần võ tướng liên tục gật đầu, nói. đa số bọn họ ở đây đều đã bị Diệp Hải khống chế linh hồn, cho nên rất thuận miệng đồng ý.
Một số ít quan viên ở xa mà đến không biết tình hình tuy nhiên vì thấy mọi người đều đồng ý liền cũng hô to theo, duy chỉ có Bốn vị vương gia là trầm mặc, hiển nhiên vẫn chưa thoát khỏi sự trùng kích của tin tức kình bạo này.
Diệp Hải là ai?!
Tại sao đều được mọi người ủng hộ?!
Tại sao hoàng đế muốn truyền hoàng vị cho hắn?!
"...."
Vô số câu hỏi như đang tuông trào mà ra trong suy nghĩ của tứ đại vương gia.
"Hửm, các ngươi có ý kiến gì sao?" Một cỗ khí thế đi kèm sát ý mạnh mẽ từ thân thể của Diệp Hải truyền tới đè ép đến ý chí của tứ đại vương gia, đó là cỗ khí thế g·iết chóc, bạo ngược, tàn nhẫn,.giống như một vị thần ma cao cao tại thượng dòm xuống phàm nhân, khiến cho linh hồn của tứ đại vương gia run rẩy và sợ sệt giống như cảm giác mà con kiến khi lần đầu thấy con voi đi ngang qua vậy.
Chỉ thấy ngay sau đó Diệp Hải vươn tay ra, khẽ bóp một cái, linh hồn của tứ đại vương gia giống như bị một luồng quy tắc khủng bố giam cầm, lúc này đây cho dù tu vi của bọn họ là trúc cơ kỳ đỉnh phong cũng không chống cự nổi cỗ lực lượng này, sau đó một luồng huyết hà gào thét mà tới, từng bước ăn mòn linh hồn của bọn hắn, linh hồn của tứ đại vương gia ngay lập tức bị ô nhiễm, chỉ sau một phút, linh hồn của bọn họ bị ô nhiễm hoàn toàn, biến thành nô bộc tử trung của Diệp Hải.
"Chúng ta..không có ý kiến!" Tứ đại vương gia lộ ra vẻ mặt cung kính và sùng bái nhìn Diệp Hải, sau đó quỳ hai chân xuống, dõng dạc nói.
"Tốt, nếu các vị không có ý kiến thì Hải đế sẽ thay thế trẫm bây giờ. còn ta sẽ lui về làm quốc sư phò tá bệ hạ." Nói xong, hoàng đế Võ Minh Chiếu gỡ long miện cùng hoàng bào, sau đó đứng dậy cung kính đưa long miện cùng hoàng bào cho Diệp Hải, sau khi Diệp Hải nhận lấy thì Võ Minh Chiếu liền ngồi ngay ngắn ở ghế phải.
Diệp Hải dưới sự trợ giúp của lão thái giám đứng sau lưng giúp hắn mặc vào hoàng bào và đội long miện, chỉnh trang ngay ngắn trang phục, Diệp Hải liền bước đi tới hoàng vị mà ngồi.
Ngay khi Diệp Hải ngồi xuống hoàng vị, văn võ bá quan đồng loạt quỳ rạp xuống đất, điên cuồng hô vạn tuế.
"Tham kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế!"
"Bệ hạ vạn vạn tuế!"
...
Vô số cấm vệ quân cùng thái giám, cung nữ,..đứng ngoài quảng trường cũng đồng loạt quỳ xuống, hô to vạn tuế.
"Bình thân đi!" Diệp Hải thản nhiên nói.
"Tạ bệ hạ!"
"Bệ hạ, bây giờ muốn trở thành hoàng đế, cần phải đi tới đó và làm theo nghi thức." Võ Minh Chiếu lúc này ngiêng đầu nhìn về phía Diệp Hải, bàn tay chỉ về phía công trình kiến trúc đằng xa kia, cung kính nói.
"Cái này là ý gì?" Ánh mắt Diệp Hải theo hướng Võ Minh Chiếu chỉ, đưa mắt nhìn về phía đài cao.
Quốc sư Võ Minh Chiếu thấy thế, vội vàng nói: "Bệ hạ, đây là Tế Thiên đài, khi hoàng đế mới đăng vị cần tế bái thiên đạo."
Lời nói của Võ Minh Chiếu làm sắc mặt của Diệp Hải trở nên vô cùng âm trầm.
Sau đó, hắn cũng không do dự từng bước một đạp trên bậc thang đi lên đài cao.
Võ Minh Chiếu thân là phân thân của Huyết U, cho nên biết rõ chủ thượng muốn làm gì, không khỏi thú vị quan sát.
Rất nhanh Diệp Hải đã đi lên trên sân thượng của tế đàn, sau đó đưa mắt nhìn xuống, đứng ở chỗ này có thể quan sát hết cả hoàng cung.
Ánh mắt hắn đưa đến đâu thì tất cả mọi người đều cuối đầu, không dám đối mặt nhìn hắn.
Diệp Hải thu hồi ánh mắt, nhìn lấy bàn thờ thiên đạo ở trước mặt, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc.
"Thiên đạo?"
"Trẫm cũng không muốn làm thiên tử!"
Diệp Hải hừ lạnh, từ sau khi lần trước đối mặt với thiên đạo, Diệp Hải vô cùng ghét cái từ này.
Với lại Diệp Hải nhớ tới truyện phong thần diễn nghĩa, Trụ Vương bễ nghễ đốt đi đài tế, tuyên chiến với Thiên đình, uy phong bực nào. Tuy sau này thất bại, nhưng đó cũng là người hoàng đế đầu tiên dám can đảm ngang hàng với trời đất, sau này các vị hoàng đế khác đều tự xưng là thiên tử sau khi trụ vương thất bại dưới tay thiên đình, từ đấy con người và vị vua trời kia không còn ngang hàng nữa.