Chương 79: Diệt sát hoàng đế!
Đồng thời cùng lúc đó ở Võ Nguyên hoàng cung, thái hòa điện....
"Haha, hai tên ngu ngốc kia bị dẫn đi rồi, giờ ở hoàng cung này chỉ còn mình ngươi, ngươi..chuẩn bị đón nhận c·ái c·hết chưa, hoàng đế?" Diệp Hải ngẩn đầu nhìn về phía hoàng đế Võ Minh Chiếu, ánh mắt như độc xà dòm ngó.
"Hả?"
Giờ phút này nghe Diệp Hải nói vậy thì hoàng đế Võ Minh Chiếu chợt ngơ ngác, trong nháy mắt, con ngươi ẩn chứa cảm giác nguy cơ chăm chú nhìn về phía Diệp Hải, sau đó ánh mắt hắn chợt co rụt lại khi thấy ánh mắt như xà hạt của Diệp Hải chăm chú nhìn mình.
Trên người của Diệp Hải hắn cảm thấy một cảm giác bất an mãnh liệt!
"Ngươi..rốt cuộc.. là người phương nào?"
Vì che giấu cảm giác kinh hoàng bên trong nội tâm, Võ Minh Chiếu nhìn chằm chặp Diệp Hải, sau đó nghiêm nghị quát to.
"Có ai không mau mau bắt lấy tên loạn thần tặc tử này cho ta!"
Thanh âm chấn nộ của Võ Minh Chiếu vang vọng khắp Thái Hòa Điện.
Chỉ bất quá khiến hắn thất vọng chính là cho dù hắn dốc hết toàn bộ lực lượng gào thét nhưng không một ai dám đứng ra ngăn cản Diệp Hải, thậm chí văn võ đại thần còn cúi gằm mặt xuống giống như tránh ôn dịch.
Tựa hồ uy nghiêm cùng mệnh lệnh của hắn đều mất đi hiệu dụng đối với đám văn võ đại thần thần này.
"Đây là có chuyện gì?"
"Tại sao các ngươi có thể hèn nhát như vậy?"
Bỗng nhiên nhìn thấy sự nhút nhát của đám văn võ đại thần, sắc lập Võ Minh Chiếu tức khắc đại biến, ngay sau đó hắn hung ác nhìn về phía Diệp Hải, âm thanh phẫn nộ nói:
"Tại sao ngươi lại muốn g·iết c·hết Võ tộc chúng ta?"
"Bởi vì ta muốn lấy tính mệnh của các ngươi làm tư lương tăng lên thực lực của ta." Diệp Hải rất bình tĩnh đáp.
"Ngươi chẳng lẽ không biết ta võ thị đã tồn tại hơn ngàn năm, lá bài tẩy còn rất nhiều, ngươi muốn c·hết hay sao?" Hoàng đế Võ Minh Chiếu âm trầm hỏi tiếp.
"Ha ha "
Diệp Hải cười như không cười nói:
"Ta chính là người đã tiêu diệt Thi Quỷ tông, Huyết Ma tông, còn Âm hồn tông, Địa nguyên tông, thiên nguyên tông, kiếm nguyên tông thì mới bị ta tiêu diệt hôm qua chắc ngươi chưa kịp nhận được thông tin nhỉ? thế nên ngươi nghĩ ta sẽ sợ võ thị gia tộc của các ngươi hay sao?! Vừa vặn Võ Nguyên quốc chỉ còn Võ thị của các ngươi là chưa tiêu diệt."
Trong ngôn từ của Diệp Hải tràn ngập sự hung lệ cùng đạm mạc với sinh mệnh, giống như một tên ma thần tại thế.
Phanh!! ~
Bỗng nghe được lời nói của Diệp Hải, thân hình Võ Minh Chiếu lập tức run lên, đáy mắt nháy mắt dâng lên một cỗ cảm giác kinh hoảng mãnh liệt, một đôi nắm đấm gắt gao bóp lấy tay vịnh của ghế rồng.
"Ngươi là. . . tên Ma đầu nổi tiếng cách đây mấy hôm nay?!"
"Nghĩ không ra chỉ trong mấy ngày ngươi có thể tiêu diệt tất cả các thế lực và tìm tới đây. . ."
Hoàng đế Võ Minh Chiếu thống khổ lẩm bẩm một tiếng, đột nhiên hắn như cảm ứng gì, từ trong nhẫn không gian lấy ra hai viên lệnh bài đã bị vỡ vụn, hai lệnh bài này khắc tên Chiến Thiên cùng Hướng Thiên, hiển nhiên đây là linh hồn lệnh bài, chỉ cần người trong lệnh bài t·ử v·ong thì lệnh bài cũng nát tan theo chủ nhân của nó.
Ngay lập tức sâu trong con mắt uy nghiêm của Võ Minh Chiến bị một cảm giác tuyệt vọng bao phủ lấy.
Ngay cả sáu đại chính ma tông môn, hai vị lão tổ đều đều bị trấn sát, bây giờ toàn bộ Thái Hòa điện chỉ còn mình hắn là võ thị tộc nhân, có thể nói là kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay.
Tại tuyệt cảnh như vậy hắn lại há có thể phản kháng?
Nghĩ tới đây trong lòng Võ Minh Chiếu đột nhiên lóe lên cảm giác hối hận.
"Sớm biết ta liền nghe theo Huyết Ma tông phái người tới tiêu diệt ngươi, ta chỉ nghĩ là ma đạo thanh toán nhau thì đứng ngoài xem là được..ai ngờ . ."
Ngay lập tức cả thân hình của Võ Minh Chiếu như bị rút đi hết thảy sức lực, sụi lơ nằm bệch xuống Long ỷ, trong ánh mắt tràn ngập cảm giác không cam lòng cùng tuyệt vọng.
Sau đó, hắn hung hăng hít một hơi thật sâu, tận lực dùng ánh mặt bình tĩnh giống như đã nhận mệnh nhìn Diệp Hải.
"Quả nhân tự biết khó thoát khỏi c·ái c·hết, ngươi động thủ đi."
"Nếu như có khả năng, xin bỏ qua cho Võ Nguyên thần dân. . ."
Hoàng đế Võ Minh Chiếu từ long tọa phía trên đứng lên, chậm rãi bước tới trước mặt Diệp Hải, tuyệt vọng nói.
Nói xong, hai chân hắn bỗng nhiên khẽ cong, cả người lúc này quỳ xuống trước mặt Diệp Hải.
Thấy tình cảnh này, Diệp Hải có chút ngoài ý muốn.
"Ngươi. . ."
Hắn muốn mở miệng nói cái gì.
Xoạt!
Nhưng mà nhìn tư thái giống như hoàng đế Võ Minh Chiếu đang vô cùng khuất nhục quỳ xuống thì đột nhiên hắn bạo khởi, chỉ thấy thân hình hắn trong nháy mắt biến mất, mà khi lần nữa hiện thân thì đã xuất hiện phía sau Diệp Hải.
"Cho quả nhân đi c·hết đi!"
Sắc mặt Võ Minh Chiếu lộ ra vẻ dữ tợn, gầm thét lên, chỉ thấy hắn cầm trên tay một thanh bảo kiếm hàn quang lạnh lẽo trông có vẻ vô cùng sắc bén dốc hết toàn bộ lực lượng đâm vào lồng ngực của Diệp Hải.
Bản thân hắn có Kim Đan tiền kỳ lực lượng cường đại, trường kiếm trong tay lại là một thanh bảo binh phẩm chất tuyệt hảo đủ để đâm xuyên nhục thân của Kim Đan kỳ võ giả, cho dù Diệp Hải có thực lực mạnh mẽ thông thiên đến cỡ nào chỉ cần bị bảo kiếm xoắn nát trái tim thì phải c·hết không kịp ngáp!
Đã tránh không khỏi, vậy cũng chỉ có liều c·hết nhất chiến!
Đây là cơ hội duy nhất của Võ Minh Chiếu, bởi vậy hắn dùng hết toàn bộ lực lượng của bản thân.
Chỉ bất quá hắn căn bản không hiểu rõ Diệp Hải là ai.
Càng không rõ ràng Diệp Hải đáng sợ đến cỡ nào.
Đinh!! ~
Thời điểm mà Võ Minh Chiếu dốc hết toàn bộ lực lượng đem trường kiếm đâm vào lồng ngực của Diệp Hải thì bỗng nhiên một tiếng chói tai vang lên giống như tiếng kim loại v·a c·hạm, chỉ thấy chuôi kiếm này gắt gao dính trên lồng ngực của Diệp Hải, không thể tiến thêm một chút nào.
Căn bản là thanh bảo binh không có cách nào đâm xuyên thủng lớp da của Diệp Hải.
"Cái này. . . Làm sao có thể?"
Nhìn thấy một màn này thì Võ Minh Chiếu lập tức trợn tròn tròng mắt, thần sắc tràn ngập chấn kinh, hắn không nghĩ tới nhục thân vủa Diệp Hải lại cường đại như thế.
"Ngươi. . ."
Ngay thời khắc Võ Minh Chiếu đang bị kinh hãi vừa mới chuẩn bị mở miệng thì một cái đại thủ kinh khủng bỗng nhiên nắm chặt cái cổ của hắn từ đằng sau, nhấc cả người hắn lên khỏi mặt đất, đưa về phía trên không.
Người xuất thủ dĩ nhiên không phải là Diệp Hải, mà là Huyết U, sau khi giải quyết hai lão già kia thì đã chạy về thái hòa điện bỗng thấy cảnh Võ Minh Chiếu xuất thủ đâm về phía Diệp Hải, cho nên Huyết U vô cùng phẫn nộ xuất hiện đằng sau lưng Võ Minh Chiếu và nắm cái cổ của hắn đưa lên không trung.
"Dám hại đại ca của ta, ngươi có thể đi c·hết. . ."
Hai mắt Huyết U giờ khắc này băng hàn, từng tia sát ý cùng hung quang lóe lên.
Nói xong, Huyết U dự định giơ bàn tay còn lại để lộ ra năm cái móng vuốt sắc bén như dao cạo ý định phân thây Võ Minh Chiếu ra từng miếng thịt, nhưng ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Diệp Hải bỗng nhiên đưa tay cản lại hành động của Huyết U.
"Diệp Ca?"
"Tên cẩu hoàng đế này không thể c·hết như vậy, bản tọa cần thân thể của hắn,nó hữu dụng."
Nói xong, Diệp Hải đưa tay bóc ra linh hồn của Võ Minh Chiếu rời khỏi thân thể, thân thể Võ Minh Chiếu bởi vì không có linh hồn nên ngay lập tức ngã xuống mặt đất, không còn động tĩnh.
"Đem linh hồn người này thôn phệ, sau đó khống chế thân thể của hắn. . ."
Diệp Hải từ tốn nói.
"Được rồi, Diệp Ca."
Nghe được mệnh lệnh của Diệp Hải, lập tức Huyết U lộ ra nụ cười xán lạn.
Hắn thích nhất chính là nuốt máu tươi hoặc thân thể, linh hồn cũng có thể nếu như n·ạn n·hân có tinh thần ý chí không mạnh hơn hắn, nếu mạnh hơn hắn thì linh hồn hắn sẽ bị phân liệt ra làm hai nhân cách khách nhau, rất nguy hiểm.