Chương 68: Nhị công chúa.
Hình chiếu nam tử lo lắng vội vàng phi thân tới giải cứu nhưng mà đã không kịp.
~Răng rắc!
Khối ngọc bội trên ngực lão giả lập tức nát bấy ra, vầng ánh sáng màu xanh và cả người thanh niên tuấn mỹ đều biến mất.
Người thanh niên kia chỉ là phong ấn một đạo hư ảnh của mình trong ngọc bội, vào thời điểm lão giả gặp phải nguy cơ sinh tử, có thể phát động ý niệm của hắn ta lưu trong đó để ngăn địch.
Nhưng hắn ta nào có thể ngờ nổi lão giả lại trêu chọc một tên võ giả nữa bước kim đan nhưng nắm giữ nữa bước đao ý, thiên giai đỉnh cấp đao pháp.
Lão giả quay người muốn chạy, lại đã bị đao mang của Diệp Hải nhanh như chớp chém đứt sinh cơ, nhưng vẫn lưu toàn thây.
Một viên Kim Đan ảm đạm đột nhiên bay ra, đao mang không giảm trực tiếp đâm vào Kim Đan, hấp thụ toàn bộ lực lượng Kim Đan sau đó phản hồi về Diệp Hải.
Oanh!
Nữa bước Kim đan của Diệp Hải liền bị nguồn năng lượng của Kim Đan lão giả lấp đầy, chân nguyên trong đan điền đã có 99% chuyển hóa thành pháp lực, chỉ cần Diệp Hải khẽ động một ý niệm thì liền có thể độ kiếp.
Đây là lần đột phá mà Diệp Hải không cần đến hệ thống, mà tự mình đột phá.
Diệp Hải liền thu lại t·hi t·hể của lão giả, khi gặp Huyết U ném cho hắn là được để tạo ra đội quân n·gười c·hết bất tử.
“Chưởng môn trọng thương hấp hối rồi!”
“Lão tổ trấn phái cũng c·hết! Xong xong rồi, hình chiếu của tổ sư khai sơn cũng bị tiêu diệt!”
“Xong, toàn bộ xong rồi, Kiếm Nguyên tông của chúng ta bị một người diệt tông!” Đệ tử Kiếm Nguyên tông mắt thấy toàn bộ chiến cuộc, tất cả đều hoảng sợ hô lớn.
Nói thì chậm, trên thực tế thời gian giao thủ mới chỉ một khắc đồng hồ, chỉ một khắc đồng hồ, cả một tông môn bị diệt sạch.
Chỉ còn chưởng môn là còn sống, nhưng bị Diệp Hải đánh thành trọng thương.
Lúc này Kiếm Nguyên tông tông chủ Lâm Hồng càng thêm khó mà áp chế rung động trong lòng, mặc dù hắn ta chờ mong lão tổ có thể thắng, nhưng tiểu thí hài trước mặt vậy mà một người tàn sát gần như toàn bộ Kiếm Nguyên tông.
Hắn ta không muốn Kiếm Nguyên tông bị diệt! Nhưng đã vô lực hồi thiên, lão tổ cùng tổ sư gia hình chiếu cũng bị tiểu ma đầu kia chém c·hết, bản thân hắn trọng thương không còn vài ngày có thể sống.
Khắp núi khắp nơi trong Kiếm Nguyên tông, tất cả đều thấy t·hi t·hể, xung kích dư ba do trận chiến giữa Diệp Hải cùng lão giả cũng đã trực tiếp đ·ánh c·hết vô số đệ tử Kiếm Nguyên tông.
Mùi máu tươi bay khắp nơi!
Đệ nhất tông môn ở Võ Nguyên quóc, Kiếm Nguyên tông đã bị diệt!
Diệp Hải cố ý khiến Lâm Hồng chậm rãi nhìn xem từng đệ tử một bị g·iết c·hết, hắn cũng chưa vội g·iết Lâm Hồng.
Dù sao so với g·iết người thì tru tâm càng thú vị hơn đối với Diệp Hải.
Diệp Hải thả chúng Ác hồn ra, những nơi ác hồn đi qua đám đệ tử Kiếm Nguyên tông vô luận là nam hay nữ đều bị g·iết sạch, thây chất đầy núi, máu thấm đầy đất, mà Lưu Cẩn chỉ có thể nằm một chỗ và nhìn thấy tất cả cảnh này.
Hai giờ sau..
Diệp Hải tà tà cười đi đến trước mặt Lưu Cẩn, nhẹ nhàng hỏi:
"Ngươi cảm thấy thế nào?"
"Ngươi là ác ma, là quái vật, ngươi không phải là con người, ngươi là người điên.." Hai mắt của Lưu Cẩn vô thần không còn linh động, tử khí bao phủ khắp người hắn, hiển nhiên tâm linh đã bị đả kích trầm trọng.
"Để ta tiễn ngươi lên đường." Diệp Hải thấy Lưu Cẩn đã không còn muốn sống nữa, cho nên đưa bàn tay xông vào ngực của Lưu Cẩn, nhẹ nhàng bóp nát trái tim.
Tông chủ c·hết, từ đây Kiếm Nguyên tông tức khắc hoàn toàn bị xóa tên khỏi Võ nguyên quốc.
Diệp Hải ánh mắt khẽ động, hắn thấy truyền tin ngọc giản khẽ rung, đây là Huyết U truyền tin.
"Chủ nhân, Âm hồn tông đã diệt, thiên nuyên tông cũng bị diệt. Bây giờ tập hợp ở đâu, ta đang ở Thiên Nguyên Thành ?" Thanh âm lạnh lùng của Huyết U truyền đến.
Sắc mặt Diệp Hải vui vẻ, tốc độ diệt môn của Huyết U cũng không thua hắn, như vậy chỉ còn một thế lực nữa chính là Hoàng thất của Võ Nguyên Quốc mà thôi.
Võ nguyên quốc hoàng thất có rất nhiều át chủ bài mới có thể trấn áp ba đại ma tông và ba đại chính đạo tông môn phải ngoan ngoãn không dám làm càn, hiển nhiên có thể võ nguyên quốc hoàng thất có nhiều con bài chưa lật, thậm chí chân chính Kim Đan kỳ cường giả cũng không ít.
"Ngươi ở lại Thiên Nguyên thành đừng có đi đâu, ta sẽ đi tới Thiên Nguyên thành và chúng ta ở lại một đêm, sáng mai bắt đầu đi đường Kinh thành." Diệp Hải lạnh lùng truyền âm.
Dù sao vẫn còn hai ngày, Diệp Hải cũng không vội lên đường, với lại trời đã sắp tối rồi, từ Kiếm Nguyên tông đi tới Thiên Nguyên thành cũng hơn một trăm cây số, đi đến nơi hẳn là đã muộn.
---------------
Bên ngoài Thiên Nguyên thành lúc này xa xa xuất hiện một chiếc xe ngựa sang trọng.
Xe ngựa được bốn yêu mã song song lôi kéo, thớt ngựa tráng kiện lại có một tia long tộc huyết mạch nên ngày đi ngàn cây số vẫn là bình thường cho nên yêu mã này rất hiếm và quý. Thùng xe rộng thùng thình toát lên khí thế hào hoa, trang sức trang trí xung quanh cũng có chút hoa lệ.
Bên trong xe ngựa là một nữ tử hoa dung quốc sắc, trên đầu trang sức phong phú, cảm giác rất quý khí và mỹ lệ.
Bên người vị thần bí nữ tử này còn có một lão bà bà ăn mặc phổ thông như nô bộc, khuôn mặt lại mộc mạc không trang điểm, lão bà này ngồi xếp bằng tại biên giới của thùng xe nhắm mắt bất động.
Ai có thể nghĩ tới vị lão bà ăn mặc phổ thông mộc mạc này lại là một vị Kim Đan kỳ võ giả.
Chung quanh xe ngựa có hơn một trăm vị binh sĩ trên thân khí thế hùng hậu tu vi thấp nhất cũng Luyện thể cảnh thập trọng, tu vi cao nhất cũng Trúc Cơ hậu kỳ, chỉ bằng một chi đội ngũ này đã sánh ngang với một số tông môn hoàng cấp trung phẩm, nếu tính thêm bà lão Kim đan kỳ võ giả nữa thì có thể sánh ngang với sáu đại chính ma tông môn.
Trúc Cơ hậu kỳ làm mã phu lái xe, Kim đan kỳ võ giả th·iếp thân thủ hộ,thân phận của nữ tử này có thể thấy được lốm đốm.
Đội nhân mã trực tiếp chạy nhanh vào trong thành, binh sĩ thủ thành căn bản không dám ngăn trở.
Dù sao cho dù tiểu nhân vật không có nhãn lực độc đáo đi chăng nữa cũng biết đoàn người này chọc không được vì có hơn trăm vị Võ Nguyên quốc binh sĩ đi theo thủ hộ.
Sau khi đi vào trong thành, Trúc Cơ hậu kỳ mã phu quay đầu về phía thùng xe, cung kính nói:
"Nhị Công chúa, chúng ta tìm khách sạn nghỉ ngơi, hay đi đến quan phủ địa phương nghỉ ngơi?"
Nghe được lời nói của phu xe, nữ tử lúc này mở miệng, thanh âm dể nghe mang theo vẻ lười biếng nói:
"Đi quan phủ đi, ta chủ yếu là ghé qua tắm rửa một chút rồi ngủ qua đêm, sáng mai đi kinh thành, mà hầu hạ người thì quan phủ tốt hơn khách sạn, thông báo trước cho tri phủ địa phương cử người chuẩn bị chu đáo biết chưa?"
"Vâng!"
Vị trúc cơ hậu kỳ mã phu cung kính lên tiếng, ngay sau đó thúc ngựa chạy nhanh hơn, binh sĩ chung quanh cũng tăng tốc đuổi theo không rời nữa bước.
Bên trong buồng xe là một vị công chúa của Võ Nguyên Quốc, là con gái thứ hai của Võ nguyên quốc hoàng đế, nghe nói cách đây mười năm do thiên phú không tồi nên rời khỏi võ nguyên quốc để gia nhập Hoa Thiên các làm đệ tử, mấy hôm nay theo người hộ đạo-là lão bà bên cạnh cùng trở về thăm phụ mẫu.
Bách tính bên trong Thiên Nguyên thành ào ào để mở con đường, sợ bản thân va phải vào đoàn người này, lúc đó coi như c·hết uổng mạng.
Rất nhanh đội xe nghênh ngang đã tới phủ tri huyện, mã phu vận dụng chân nguyên hét to:
"Tri phủ thiên nguyên tông ở đâu ra gặp Khang tướng quân."
~Yên tĩnh~
Đợi một lúc lâu hơn mười phút vẫn không thấy ai trả lời, Mã phu nhíu mày một cái, phân phó một tên trúc cơ tiền kỳ binh sĩ đi vào dò xét tình hình.
Trúc cơ kỳ binh sĩ khi tiến vào phủ huyện, xung quanh vắng ngắt, đại lượng t·hi t·hể tùy ý vứt ngổn ngang xung quanh, mùi máu tươi nồng nặc.
Hắn bắt lấy một người đang vẻ mặt hoảng hốt giả c·hết nằm trên đống xác c·hết, lạnh lùng hỏi thăm.
Người b·ị b·ắt là một tên nô bộc, hắn có chút sợ hãi mở miệng nói ra:
"Tri phủ c·hết rồi, bộ đầu cùng nha dịch cũng đ·ã c·hết, bị một đám người lạ mặt g·iết c·hết, sau đó bọn họ rời đi."
Nói xong tên nô bộc này vội vã chạy đi, giống như đã sợ mất mật.
Tên binh sĩ này sắc mặt đại biến, vội vàng ra ngoài báo cáo tình hình cho mã phu.