Chương 62: Xông lên Địa Nguyên tông.
P/S: TÁC GIẢ: 5:00 sáng vẫn thức xuyên đêm bạo chương thứ 7 cho các ma tu bằng hữu, hi vọng đại gia đề cử, tim, đánh giá, tặng quà để tạo động lực cho tác giả kiếm chút cơm ạ.
Địa Nguyên Tông ở phía bắc Võ Nguyên Quốc, lập tông ở trên Côn luân sơn, mà Côn Luân sơn cách Huyết Ma sơn hơn bốn trăm cây số.
Diệp Hải hai chân ngự đao lao thẳng tới Côn Luân sơn, tốc độ cực kỳ nhanh, lúc này thời tiết đang là cuối thu nên không khí khá lạnh, từng cỗ cương phong do tốc độ cực nhanh gia tốc với linh khí sinh ra ma sát khiến trên người Diệp Hải xuất hiện từng vết chém, nhưng những v·ết t·hương này ngay lập tức khôi phục lại mà không cần Diệp Hải phải vận chuyển Huyết Ma Hấp Huyết Thuật, đây là biểu hiện cho việc Diệp Hải đã có tạo nghệ cực sâu trên Huyết Ma Hấp Huyết Thuật.
Một đường bay nhanh bị vô số phàm nhân qua đường ngẩn đầu nhìn hô to tiên nhân, hắn cũng không thèm để ý, tiện tay thả vài cái hỏa cầu thuật khiến vô số phàm nhân bị hỏa cầu thuật đốt đến t·ử v·ong, cũng coi như tiện tay thu hoạch vài sát sinh điểm.
"Sát sinh điểm +1."
"Sát sinh điểm +10."
"Sát sinh điểm +100."
"......."
Tuy g·iết phàm nhân được có một điểm mỗi người nhưng thịt muỗi cũng là thịt, dù sao là tiện tay thì sao không làm?!
Sau khi thực lực cường đại,ánh nhìn của Diệp Hải đối với phàm nhân giống như những con sâu cái kiến qua đường, cho nên con sâu cái kiến có suy nghĩ gì hắn đâu thèm để ý, nếu gặp trên đường thấy kiến cỏ thì tiện lấy chân dẫm lên một cái là được.
Tốc độ của hắn rất nhanh, đôi lúc thấy vài tên trúc cơ kỳ sâu kiến đang ngự kiếm bay đi đằng trước thì Diệp Hải tiện tay tông thẳng vào bọn chúng. Với cường độ thân thể sánh ngang với Kim Đan hậu kỳ cường giả thì Diệp Hải không khác gì lấy xe tải tông vào người đi xe máy, trong thoáng chốc những tên trúc cơ kỳ võ giả này bị Diệp Hải tông thành mưa máu.
"Sát sinh điểm +10000."
"Sát sinh điểm +70000."
"Sát sinh điểm +60000."
"......."
Nghe thanh âm hệ thống liên tục thông báo sát sinh điểm số liên tục nhảy lên trong đầu, khiến Diệp Hải vô cùng đắc ý, trong miệng giả vờ áy náy không quay đầu lại, mặc niệm 3 giây nói:
"Sorry, Tai nạn giao thông mà thôi, đạp nhầm chân ga hơi mạnh, các vị huynh đệ nén bi thương lên đường mạnh khỏe."
Trúc cơ kỳ người qua đường đã ngỏm: "....mmmmmm.............!"
Phàm nhân người qua đường đã ngỏm: "......mmmmmm.............!"
Một đường phi hành từ đêm đến sáng, Diệp Hải buồn bực khi sáu tiếng trôi qua không gặp ai trên đường, ngay cả phàm nhân cũng méo có một ai đi ra đường, có lẽ do trời vừa sáng với không khí hơi lạnh lẽo nên mọi người chưa tỉnh ngủ vùi đầu vào chăn ấm nệm êm đi? Diệp Hải phiền muộn thầm nghĩ, kế hoạch tiện tay thu gặt sát sinh điểm liền ngâm nước nóng.
Một đường liên tục phi hành cho nên Diệp Hải cũng đã vượt qua năm trăm cây số đi tới dưới chân Côn Luân Sơn, thả ánh mắt nhìn xa xa liền thấy ba chữ Địa Nguyên Tông được khắc bằng hoàng kim nguyên chất.
Diệp Hải dự định trực tiếp ngự đao đi vào, hai tên bảo vệ à không là đệ tử giữ cửa Địa Nguyên Tông ngăn lại hắn, mở miệng hỏi thăm.
"Chào tiền bối Trúc Cơ kỳ võ giả, nơi này là trụ sở Địa Nguyên tông, cấm chỉ phi hành, cần phải giao th·iếp bái phỏng, và đi bộ vào."
Hai cái tên bảo vệ giữ cửa tu vi luyện thể tứ trọng ngăn lại đường đi của Diệp Hải, không để cho hắn phí hành lên núi.
"Lão tử đến để diệt tông, không phải đến bái phỏng!"
Diệp Hải thuận miệng nói một câu, ngay tại hai tên bảo vệ chưa kịp phản ứng liền trực tiếp phi hành vào sơn môn.
Làm hai người bọn họ kịp phản ứng lại thì nơi đó làm gì còn bóng người của Diệp Hải!
Tên đệ tử này sắc mặt kinh hãi, vội vàng đánh vào chuông báo động, cái chuông này một khi vang lên đại biểu có người xâm nhập trái phép vào tông môn.
"À quên mất hai cái con dê đi bằng hai chân ở đây." Diệp Hải bóng người chợt quay trở lại, tiện tay vỗ một cái, hai tên bảo vệ trông cửa, à không gọi là đệ tử trông cửa lập tức hóa thành mưa máu.
Thịt muỗi cũng là thịt, không thể uổng phí!
Diệp Hải đắc ý trong lòng thầm nghĩ.
Diệp Hải trực tiếp xông l·ên đ·ỉnh núi, cũng mặc kệ tiếng chuông báo động quanh quẩn nơi xa, trên đường phi hành miễn là thấy 'dê hai chân' à không gọi là con người, thì Diệp Hải đều tiện tay vỗ c·hết, ngay lập tức vô số đệ tử Địa Nguyên tông đều hóa thành mưa máu, liền t·hi t·hể cũng không thể lưu lại, máu tươi chảy thành sông.
Với Diệp Hải thì 'cường giả' chính là tên gọi cho ai bị hắn vỗ c·hết nhưng toàn thây, còn những thứ bị vỗ c·hết nhưng hóa thành huyết vụ vụn thịt không còn t·hi t·hể thì gọi là sâu kiến.
"Rống! Người nào dám g·iết đệ tử Địa Nguyên Tông của chúng ta, cho lão tử c·hết!."
Một bóng người tu vi trúc cơ trung kỳ phi thân rơi xuống, sắc mặt điên cuồng một kiếm đâm tới, tốc độ quá nhanh, chớp mắt liền đâm tới trước mặt Diệp Hải.
Diệp Hải cũng không thèm né, tùy ý để một kiếm kia đâm vào trán, hắn chỉ nhẹ nhàng vung một quyền về phía bóng người trước mặt.
"Ầm!"
Một quyền đấm ra, người kia bị Diệp Hải đấm văng ra xa mười mét, máu tươi cuồng phúng phun lên giữa không trung tạo thành hình vòng cung tuyệt đẹp người kia " ầm " một tiếng rơi trên mặt đất, đã không có khí tức, hiển nhiên là đã đi chầu ông bà vải, nhìn bề ngoài không bị tổn thương nhưng bên trong thân thể thì trái tim và nội tạng b·ị đ·ánh nát, c·hết không thể c·hết lại. Mà trên trán Diệp Hải khi b·ị đ·âm vào trán lại không có chút v·ết t·hương nào.
"Không tệ, thân thể lại chịu được một quyền nhẹ nhàng của ta mà không biến thành thịt nát, ta kính ngươi là cường giả, t·hi t·hể ngươi ta sẽ tận dụng nó để xay thành hỗn hợp tinh hoa để tu luyện Huyết Ma Hấp Huyết thuật." Diệp Hải giơ ngón cái lên, tán dương nói.
Trong lòng hơi vui vẻ khi giữ được một t·hi t·hể toàn thây, dù sao thì t·hi t·hể rất nhiều tác dụng, có thể để Huyết U tạo thành khôi lỗi, hoặc dùng để tu luyện Huyết Ma Hấp Huyết thuật cũng là vật đại bổ.
Tiếng chuông vang lên đồng thời đã khiến cho rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão chú ý, nhao nhao chạy tới chỗ Diệp Hải.
Diệp Hải cũng không thèm để ý chút nào, bên trong Địa Nguyên tông ngoại trừ tên chưởng môn tu vi trúc cơ kỳ đỉnh phong có lẽ còn có chút đáng xem, những người khác bất quá đều là một đám sâu kiến mà thôi, người lại nhiều lại có thể đem hắn thế nào.
Vô số thân ảnh lóe lên, rất nhiều người ngay lập tức xuất hiện, nhưng nhìn đến người nằm xuống chính là một vị sư thúc tu vi trúc cơ trung kỳ, những người tu vi yếu hơn đều không dám động, sợ bị nối gót theo sau.
Thấy bọn họ không dám động, Diệp Hải lại vô cùng hứng thú nhìn bọn hắn, sau đó thân thể phân ra thành mấy cỗ phân thân chia nhau vỗ xuống đám người vây xem.
Không có thực lực còn dám vây xem cường giả đánh nhau, quả nhiên là đầu óc bọn sâu kiến này không có não,có lẽ chính đạo công pháp tu luyện riết đem não làm hư đi. Gặp đệ tử ma tu thì sẽ ngay lập tức chạy tứ tán, chứ ai lại ngu xuẩn như đám đệ tử chính đạo tông môn, còn dám bu lại xem.
Diệp Hải lắc đầu thầm nghĩ, tuy mắng nhưng hắn vẫn rất vui vẻ khi thấy âm thanh hệ thống vang lên liên tục, hắn ước rằng tất cả mọi người đều ngu giống bọn họ, chứ ai cũng khôn thì lấy đâu ra dê hai chân để Diệp Hải thu hoạch sát lục điểm.
Sát sinh điểm +10000."
"Sát sinh điểm +70000."
"Sát sinh điểm +60000."
"......."
"Quả nhiên g·iết người kiếm sát sinh điểm là đai lưng vàng, thoải cmn mái." Diệp Hải hưng phấn nghĩ thầm.
Ngay lúc này từ trên đỉnh núi côn luân xuất hiện hai bóng người, một già một trẻ.
Khi hai bóng người này nhìn thấy Diệp Hải thì cũng nhìn thấy t·hi t·hể của ngũ trưởng lão, và vô số huyết nhục thịt vụn của đám đệ tử dưới mặt đất. Sắc mặt của hai người trầm xuống, một người trong đó mở miệng âm trầm nói:
"Dám g·iết rất nhiều đệ tử cùng trưởng lão bản môn, tiểu súc sinh, bất luận là ngươi có lý do gì thì hôm nay ngươi hẳn phải c·hết."
Dứt lời, hai người cùng nhau vọt lên, giơ kiếm liền đâm, tốc độ quá nhanh, lực đạo hung ác, chiêu chiêu đều đâm về phía hạ bộ, trái tim cùng cổ của Diệp Hải.