Chương 146: Giết Vào Hoàng Cung.
"Lớn mật nghịch tặc, lại dám xông vào Hoàng Cung, bắn tên!" Một tên trung niên nam tử ăn mặc hoàng bào màu đen, Kim Đan trung kỳ khí cơ bạo phát, lúc nãy trong lúc đi dạo thì hắn chợt nghe thấy tiếng đánh nhau đằng xa liền đưa mắt quan sát, chỉ thấy Huýết U vặn gãy cổ một tên binh sĩ sau đó tùy ý vứt xuống mặt đất, lập tức liền giận tím mặt, miệng hổ há to miệng quát lớn, bàn tay thì ra dấu cho mười ngàn binh sĩ ở đằng sau bắn tên.
"Vâng Tam vương gia." chúng binh sĩ đồng thanh đáp, từ sau lưng móc ra cây cung và mũi tên ngắm bắn về phía Huyết U.
"Phốc!"
Bất quá khi hắn chưa kịp nghe được tiếng binh sĩ bắn tên thì nghe được tiếng âm thanh cương khí ngân vang, sau đó liền nhìn thấy một mảnh ngân quang sắc bén quét sạch mọi thứ.
Sau đó. . .liền không có sau đó, ngân quang đã trong nháy mắt diệt sát hắn, mà hơn năm nghìn binh sĩ đứng sau hắn cũng b·ị c·hém ngang lưng, người một nơi mà chân một nơi.
Hơn ngàn tên binh lính bị một đạo ngân quang g·iết sạch hơn một nửa số người, những người còn sống sót thì đã mất hết ý chí chiến đấu, vẻ mặt ai nấy giống như nghe tin cha mẹ c·hết vậy, trắng bệch không còn một tia máu, điên cuồng buông bỏ v·ũ k·hí quay về phía đằng sau để chạy trốn.
"Ừm?!"
Huyết U nhảy lên trên đỉnh của cung điện trước mặt, hai mắt khắp nơi dò xét, cũng đồng thời thi triển Huyết tộc thiên phú, huyết dịch dò xét.
Chỉ cần là sinh linh có máu tươi liền chắc chắn bị Huyết U cảm ứng được, trừ khi là đ·ã c·hết.
Thế nhưng xung quanh có vô số cung điện, và có nhiều nhân loại tụ nhập phân bố khắp mọi nơi nên không thể xác định được Đại Ngu vương đang ở đâu, mà chỉ thấy ngay lập tức có đại lượng q·uân đ·ội lần nữa tụ tập chạy tới vị trí của hắn.
"Oanh "
Dò xét một phen, căn bản tìm không được, nhảy xuống cung điện, Huyết U trong nháy mắt hóa thành cỗ máy xay thịt xông vào đám binh sĩ trước mặt, vô số kiếm quang đao ảnh trong vô hình chém g·iết bất kỳ mọi thứ ở phạm vi một trăm mét xung quanh thân hình của hắn.
Thân ảnh của Huyết U bạo phát ra tốc độ nhanh vô cùng, căn bản đám binh sĩ không thể thấy được thân ảnh của Huyết U chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh lóe lên là có hơn một trăm người bị giảo sát, sau đó rồi biến mất, rồi lại xuất hiện và g·iết c·hết đại lượng binh sĩ, giống như u linh vậy vô tung vô ảnh.
Đại lượng binh sĩ b·ị c·hém thành vô số mảnh thịt nát, chân tay, đầu lâu bay lên trên trên bầu trời giống như đang nhảy múa, có người thì bị xẻ đôi ra, c·hết vô cùng đau đớn.
Máu tươi vẩy xuống mặt đất tạo thành cả con suối máu,giờ khắc này Đại Ngu Hoàng Thành . . . nhuốm máu.
Đại Ngu Quốc nhìn như bình thường nhưng thực chất trong âm thầm chính đệ nhất cường quốc bên trong thập quốc, số lượng trúc cơ kỳ võ giả bị hắn chém g·iết không dưới con số hai mươi, thậm chí ở ngoài hoàng thành hắn đã g·iết c·hết một lão già tu vi nguyên anh kỳ, điều này khiến Huyết U ngạc nhiên, hẳn là do Đại ngu quốc lãnh thổ ở xa so với chín nước còn lại nên số lượng võ giả đông hơn bởi vì võ giả ở đây không phải chinh chiến sa trường như các quốc gia khác gần sát nhau nên hay xảy ra v·a c·hạm, võ giả c·hết trên chiến trường quá là bình thường.
Ngay lúc này hai tên mặc long bào màu đen từ trên không trung bay tới, đi cùng là hai nhánh q·uân đ·ội khoảng chừng mười ngàn người bắt đầu hợp lại t·ấn c·ông Huyết U, khiến Huyết U cảm giác vui vẻ, bởi vì kim đan kỳ huyết thực quá hiếm ở phạm vi thập quốc, nay ở đây lại xuất hiện hai tôn, quả là niềm vui ngoài ý muốn.
"Đây hẳn là Đại Ngu hoàng tộc dòng chính, không biết là chức vị nào." Huyết U ánh mắt quan sát hai tên trung niên nam tử trước mặt, trong lòng âm thầm suy đoán.
"Oanh "
Khi hai tên Đại Ngu hoàng tộc võ giả này khi bay đến gần Huyết U liền cảm nhận được một luồng khí cơ vô cùng khủng bố đè ép về phía bọn hắn, cỗ khí tức này tuy vô hình nhưng lại mang áp lực bài sơn đảo hải khiến cho bọn hắn căn bản là không có cách ngăn cản, đồng loạt tốc độ của hai người bị trì trệ không ít.
"Phốc! "
Hai tên Đại Ngu hoàng tộc võ giả bị Huyết U vỗ bay xuống mặt đất, thân hình bọn hắn giống như đạn pháo vọt thẳng vô phía cung đình trước mặt đụng nát vô số kiến trúc xa hoa.
Lực lượng cường đại của Huyết U đã đập nát ngực của hai tên kim đan sơ kỳ Đại Ngu hoàng tộc võ giả này, ngay lập tức g·iết c·hết cả hai một cách đơn giản như vỗ c·hết một con ruồi vậy.
Sau khi cắn nuốt huyết dịch của hai tên kim đan sơ kỳ, Huyết U cảm giác vô cùng sảng khoái sau đó thân hình xê dịch, tiếp tục tiến lên về phía trước.
Còn hơn mười năm nghìn binh sĩ còn lại Huyết U cũng lười động thủ, hắn khẽ phẩy tay, vô số con dơi quỷ từ trong túi áo của hắn bay ra, hóa thân làm đồ tể xông vào đám binh sĩ, thưởng thức một trận thịnh yến.
Huyết U vẫn một đường nhàn nhã tiếp tục tiến lên, mạnh mẽ đâm tới, lại gặp một tòa cung điện vô cùng to lớn chặn đường.
Huyết U cũng không quan tâm chút nào, một triệu cân lực lượng khẽ vỗ một cái, cung điện to lớn trước mặt liền bị phá hủy thành một cái động lớn.
"Phế vật! Hai mươi ngàn tử cấm quân binh sĩ, cùng hai tên đại tướng cũng không thể ngăn cản người nọ, vậy trẫm cần các ngươi làm gì?"
Hoàng đế cung truyền đến một tiếng gầm gừ phẫn nộ phát ra từ một người đàn ông tuổi trung niên thân mặc áo bào vàng, đầu đội Hoàng Quan, khuôn mặt tầm bốn mươi tuổi, trên thân tràn ngập uy nghiêm của bậc đế vương.
Hắn chính là Đại Ngu Vương, lúc này đây chỉ thấy hắn đang chỉ tay vô mặt hai tên võ tướng trước mặt, điên cuồng mắng một trận xối xả.
Bên cạnh hắn là hai vị tuyệt mỹ nữ tử, một người là hoàng hậu nương nương, người còn lại là quý phi nương nương đang xoa ngực xoa lưng cho hắn, ý đồ làm dịu tâm tình của hắn, để hắn bớt phẫn nộ lại.
Không trách Đại Ngu Vương lại tức giận, đối phương chỉ có một người vậy mà quét ngang toàn bộ Hoàng Cung, mấy chục ngàn binh mã đều không thể ngăn cản, tùy ý đối phương g·iết vô số người trong hoàng cung, giẫm đạp tôn nghiêm của hoàng thất xuống dưới chân, đồng thời cũng như đang dẫm đạp tôn nghiêm hoàng đế của hắn ở dưới bàn chân.
"Gọi Chu Lão đến đây gặp trẫm!" Đại Ngu vương điên cuòng gào thét một hồi mới hạ hỏa cơn giận dữ, sau đó mới trầm giọng ra lệnh.
"Làm sao? lời của trẫm các ngươi nghe không hiểu?" Lời nói vừa nói xong, lại không thấy hai tên võ tướng có bất kỳ hành động nào, trong lòng Đại Ngu vương lại một lần nữa dâng lên lửa giận,khuôn mặt khó chịu vô cùng quát khẽ.
"Bệ Hạ bớt giận, Bệ Hạ bớt giận, thần làm sao dám trái lệnh của bệ hạ, nhưng là Chu lão đã bị tên đó g·iết c·hết lúc ở ngoài thành rồi."
Giọng hai tên võ tướng run run rẩy rẩy nói.
"Cái gì?" Trong lòng Đại Ngu Vương lập tức kinh hãi, ánh mắt lóe lên vẻ mặt khó có thể tin tưởng, trong miệng lên tiếng kinh hô, Chu lão thân là một tôn nguyên anh sơ kỳ võ giả, ở trong thập quốc này cũng đã là đỉnh tiêm, thế mà lại bị tên thanh niên kia g·iết c·hết???!
"Mời Tam Thúc đến đây gặp trẫm!" Trong lòng mặc dù khó có thể tin, nhưng trong lòng của Đại Ngu Vương cực kỳ rõ ràng bây giờ không phải là thời điểm hốt hoảng, khuôn mặt rất nhanh bình tĩnh trở lại, khôi phục Đế Vương Uy Nghiêm, nói,
Nghe vậy thì hai tên võ tướng bốn mắt nhìn nhau, thân hình run rẩy càng thêm lợi hại, trong lòng Đại Ngu vương lập tức dâng lên dự cảm không tốt.
"Chẳng lẽ Tam thúc . . .?"
"Vậy còn Nhị thúc và Đại Thúc của trẫm thì sao? "
Sau khi hỏi xong, Ánh mắt Đại Ngu Vương vô cùng khó coi nhìn về phía hai tên võ tướng, nhìn thấy bọn họ sợ hãi không giám trả lời, trong lòng lần nữa dâng lên dự cảm không tốt,
"Chẳng lẽ ba vị thúc phụ của trẫm đều đã . . .?
Trong lòng Đại Ngu Vương giống như nước biển đánh úp từng cơn sóng lớn, hai bàn tay đều đang run rẩy, hai mắt trợn lên đỏ ngầu, run giọng hỏi.
"Phanh! Đến cùng là ai! Trời vong ta Đại Ngu Quốc!"
Hai tên võ tướng tất cả đều là không nói gì mà chỉ sợ hãi nhìn hắn, ngay lập tức trong lòng của Đại Ngu vương đã có đáp án, ngửa mặt lên trời phẫn hận hét lên một tiếng.
Giống như thê lương, giống như không cam lòng.