Chương 129: Thủy Bà Lão chết!
"Cút ngay, không bổn cô nương sẽ mạt sát ngươi." Tiêu Thủy Nguyệt gằn giọng quát.
Thủy bà bà ánh mắt kiên định nhìn Tiêu Thủy Nguyệt, âm trầm nói:
"Ngươi mới là người phải cút, đợi chủ nhân của ta tỉnh lại thì các ngươi sẽ c·hết vô cùng thê thảm."
"Vậy thì càng không để lũ quái vật các ngươi tồn tại."
Tiêu Thủy Nguyệt chém ra một vòng nguyệt luân màu vàng ẩn chứa từng đạo khí cơ sắc bén như muốn cắt chém vạn vật đánh về phía Thủy Bà Lão, sau khi đến gần thì nó nổ tung trở thành vô số mảnh nguyệt luân sắc bén liên tục cứa vào thân thể của Thủy bà lão, như muốn phanh thây nàng.
Ngay lập tức Thủy Bà Lão liền bị vô số đạo nguyệt luân chém vô số lần, cả người huyết nhục mơ hồ, không có mảnh thịt nào là lành lặn.
Huyết Tộc Bất Tử Chi Thân thì chỉ có thể dùng một câu để hình dung chính là: muốn c·hết cũng không thể nào c·hết được!
Thủy Bà Lão tuy rằng chật vật nhưng huyết ma chi lực cũng không ngừng vòng đi vòng lại trong cơ thể, không ngừng sinh sôi ra sinh cơ, vô số nguyệt luân sau khi hết năng lượng duy trì liền biến mất, ngay lập tức trong thân thể của nàng lập tức liền mọc lại xương thịt, trong chốc lát đã hoàn hảo như lúc ban đầu, cả người t·rần t·ruồng nhưng lại giống như sứ ngọc bình thường, tuyết trắng, trong suốt long lanh.
Toàn thân Thủy bà lão bộc phát ra khí thế kinh thiên, thực lực của nàng lại đột phá đến sánh ngang với Nguyên Anh trung kỳ võ giả bình thường, xem ra là thân thể liên tục bị phanh thây rồi lại lành lại, tuy rằng khiến cho nàng chịu đủ sự t·ra t·ấn nhưng là thật sự lại ma luyện của thân thể và tâm trí của nàng càng ngày càng cường đại hơn.
Dù sao hấp thu huyết dịch sinh linh không thể chuyển hóa hoàn toàn thành thực lực, mà là nó được tích trữ trong túi máu và bên trong huyết nhục của nàng, nay sau khi cơ thể bị tổn thương nghiêm trọng rồi lại lành lại khiến cơ thể nàng hấp thu được nguồn năng lượng còn tích trữ âm thầm trong cơ thể, khiến thực lực của nàng tăng mạnh thêm một bậc.
Nhìn thấy thân ảnh kiêu ngạo của Tiêu Thủy Nguyệt, trong đôi mắt của Thủy bà lão thiêu đốt lên lửa giận còn mãnh liệt hơn cả thiên hỏa, giọng căm hận nói:
"Tiểu tiện nhân, ngươi không thể g·iết được ta, ta sẽ càng ngày càng mạnh lên mỗi khi bị tổn thương, không cần đợi đến khi chủ nhân của ta tỉnh lại, nếu ta bị ngươi g·iết thêm vài lần nữa thì ta sẽ có thể đột phá cảnh giới cao hơn.. ngươi - - - - ! Sớm muộn rồi cũng sẽ bị g·iết trong tay ta!"
Tiêu Thủy Nguyệt khinh miệt nhìn Thủy bà lão một cái, nhún vai nói:
"Ngươi đã không có cơ hội nữa….Bất tử sinh vật không phải là không thể g·iết, nói chi ngươi cũng không phải là hoàn toàn bất tử, mà chỉ là lợi dụng huyết dịch mà ngươi hấp thu của sinh linh khác để khôi phục thân thể mà thôi!"
"Mà huyết dịch khắc tinh chính là hỏa. . .Ta không tin đốt ngươi thành tro thì ngươi vẫn khôi phục được. . ."
"Thái Dương Nguyệt Quang, tật!"
Tiêu Thủy Nguyệt vừa dứt lời thì nguyệt quang vô cùng vô tận bạo phát ra gấp trăm lần lúc nãy, lại kèm theo từng tia thái dương chi hỏa nóng bỏng lao g·iết về phía Thủy Bà Lão.
Trong đôi mắt của Thủy Bà Lão liền lộ ra vẻ kinh ngạc!
Uy lực của Thái Dương Nguyệt Quang cho dù bản thân nàng mang theo huyết ma chi huyết nhưng thân thể vẫn không nhịn được mà run rẩy.
Thủy Bà Lão rõ ràng huyết ma chi huyết có bất tử đặc tính, nhưng không phải hoàn toàn là bất tử, huyết dịch có đặc tính là kết dính và phân tách, cho nên nếu kẻ địch dùng vô số công kích vật lý chém nàng ra thành trăm ngàn mảnh nhỏ vẫn có thể kết dính lại và khôi phục, nhưng nếu bị thiêu đốt huyết dịch thì sẽ bị tổn thương đến bản nguyên, rất khó khôi phục.
Thủy bà lão lập tức thân hóa thành một cục huyết nhục, gia tốc na di cực nhanh trong không gian, nhưng mà tốc độ của Thái Dương Nguyệt Quang của Tiêu Thủy Nguyệt còn nhanh hơn so với nàng….
"Không - - ! Ta thân mang bất tử chi thân, muốn c·hết cũng không thể c·hết được. Ngươi sẽ không thể nào g·iết được ta - - - - !"
Thủy bà lão không cam lòng rống giận.
Hai tay của nàng kết ấn, đó chính là Huyết Ma ấn pháp, nàng đã hiến tế hai phần tư huyết dịch lập tức kết thành một đạo hư ảnh Huyết Ma ấn chưởng, lập tức đập tới Thái Dương Nguyệt Quang.
Ba ba ba ba - - !
Với thực lực sai biệt trước mặt thì cho dù là huyết ma chi lực bản chất từ thì cũng không thể ngăn cản nổi Thái Dương Nguyệt Quang, từng đạo huyết ma hư ảnh bị Thái Dương Nguyệt quang chém nát bấy.
Thái Dương Nguyệt Quang chằng chịt rậm rạp nhưng mà tuyệt đối không hề lộn xộn, bên trong từng đạo nguyệt quang ẩn chứa từng tia đạo văn huyền ảo cực kỳ, trong nháy mắt liền đâm rách từng tầng huyết dịch áo giáp phòng ngự của Thủy Bà Lão.
Phốc phốc phốc phốc - - !
Trong nháy mắt, máu tươi liên tiếp phun ra, điên cuồng vẩy ra tứ phương tám hướng, thân thể của Thủy Bà Lão lập tức bị cắt ra từng lớp huyết nhục….
Tuy rằng thân thể của Thủy bà lão ẩn chứa sinh cơ rất nhiều, hơn nữa tính kết lại thật lớn nhưng mà rõ ràng khi bị thái dương chi hỏa chạm vào lập tức b·ốc c·háy, vô số huyết nhục văng ra khỏi thân thể liền bị đốt thành khói.
Máu tươi cực, lóe ra sáng rọi đẹp mắt, bất tử thần huyết vô cùng bất đồng với máu tươi bình thường, tựa hồ như là ẩn chứa năng lượng cực kì thâm hậu.
Thủy bà lão là Huyết Ma đời hai cho nên sinh mạng cực kì ngoan cường, cho dù là thân thể đã bị rách chia năm xẻ bảy hay bị băm thành mảnh vụn vẫn có thể gây dựng lại nếu túi máu dự trữ không cạn, nhưng nàng không thể khôi phục nếu như huyết ma chi huyết bị thiêu đốt đến bốc hơi.
"A - - ! Ta không cam lòng! Ta không thể nào c·hết được! Ta - - không thể nào c·hết được - - !"
Thủy bà lão phát ra một tiếng không thể tin, âm thanh oán hận đến cực điểm vang lên từng tiếng kêu thảm thiết, rốt cục cũng không thể ngăn cản sự t·ử v·ong đang không ngừng tiến đến, sinh cơ tiêu tán rất nhanh.
Ngay tức khắc, thân thể của Thủy bà lão đã bị thiêu đốt thành tro, hoàn toàn không chừa một giọt máu nào tồn tại.
"Hừ,ngụy bất tử sinh vật quả nhiên phế vật." Tiêu Thủy Nguyệt khinh thường hừ lạnh, ánh mắt liếc về phía Tiêu Phàm, cả hai người đồng thời gật đầu, lao g·iết tới Huyết U đang hóa kén bên trong vô số huyết dịch của vô số sinh linh, ý đồ tiêu diệt hắn.
"Vạn Hóa Thánh Pháp, Cửu Thiên Hồng Lô đan." Tiêu Phàm thân hóa hư ảnh một tôn thần lô to hơn ngàn mét, mang theo vô số liệt nhật ý cảnh trấn áp xuống Huyết U.
Đồng thời, Tiêu Thủy Nguyệt cũng thi triển Thái Dương Nguyệt Quang mang theo thái dương chi hỏa thiêu đốt vạn vật bao phủ Huyết U.
~Ầm!
Một t·iếng n·ổ lớn vang lên, Huyết Tế cột trụ cũng bị cỗ công kích khủng bố này chấn vỡ tan ra từng mảnh, một số võ giả trúc cơ kỳ còn sống cũng bị dư uy đánh nát thành vô số mảnh thịt vụn, nhưng Tiêu Phàm hay kể cả Tiêu Thủy Nguyệt cũng không hề cảm thấy tội lỗi, đối với người có thân phận địa vị như bọn họ thì sâu kiến c·hết sống đã không lọt vào mắt của bọn họ.
Nếu sâu kiến c·hết đổi lấy tên ma đầu trước mặt bị bọn hắn tiêu diệt thì Tiêu Phàm bọn họ sẽ làm ngay, và làm triệt để không ghê tay chút nào.
Nhưng đúng lúc này, Huyết U mở to hai mắt ra, vô số huyết quang từ trong hai mắt của hắn phóng ra bốn phương xung quanh, nhuộm đỏ cả bầu trời.
Vô số sinh linh oan hồn quây quanh Huyết U thống khổ gầm thét, nhưng đều bị hắn há miệng hấp vào thể nội tẩm bổ nhục thân, kết cục của những oan hồn thành chỉ có hồn phi phách tán nếu bị Huyết U nuốt chửng, sát nghiệt sâu dày khiến người không rét mà run.
"Ngươi là ai?"
Xảy ra bạo tạc bất ngờ khiến cho Huyết U bất ngờ tỉnh lại, mở ra con mắt bản thân.
Nhìn nữ tử xinh đẹp cùng thanh niên nam tử đẹp trai trước mặt, Huyết U nhíu mày một cái, trên mặt lộ vẻ âm trầm.
Đây là ai lại dám đánh nổ huyết tế đại trận của hắn, thật là to gan lớn mật!
Huyết U đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy hơn hai triệu đại quân Đại Diệp giờ phút này chỉ còn hơn một triệu người, mà đám huyết tộc thuộc hạ của hắn cũng đều bị g·iết sạch, thậm chí Thủy Bà lão khí tức cũng biến mất, huyết nô ấn cũng bị mất, hiển nhiên là thân tử đạo tiêu,
Huyết U phẫn nộ thét dài, ánh mắt sát ý nhìn về phía Tiêu Phàm bọn họ.
Hắn biết hai người này đã g·iết thuộc hạ của hắn.
Vì hắn cảm nhận được luồng khí cơ mạnh mẽ từ thân thể bọn hắn phát ra, nhất là nữ tử trước mặt khiến Huyết U cảm giác ngưng trọng.
Đây là Nguyên Anh đỉnh phong khí tức, mà không phải là nguyên anh tầm thường, đây chí ít là thất phẩm hoặc bát phẩm đạo văn Nguyên Anh, hiển nhiên là thiên kiêu mặt hàng.