Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Thần Bí Khôi Phục : Bóng Tối Vĩnh Hằng

Chương 1 : Ra đi




Chương 1 : Ra đi

Chương 1 : Ra đi

Nam Việt đất nước, Hoàng Sơn Thành Phố.

Trung tâm sân bay Linh Sơn, khu vực nghĩ ngơi tại trước khi lên máy bay. Văn Nam khuôn mặt sầu khổ nhìn lấy mẹ mình. Một lúc nữa là hắn phải rời đi mái ấm gia đình, chỉ sợ rất lâu mới có thể về thăm mẹ mình lần nữa.

Ánh mắt ôn hòa nhìn xem mẹ mình, Văn Nam cười nhạt

—Mẹ của con, người mà cứ dùng ánh mắt lo lắng đó nhìn xem con trai của mình là không được đâu, con năm nay cũng gần tròn mười tám tuổi rồi, không phải còn là con nít nữa, con biết tự lo cho bản thân của mình mà!

Người phụ nữ ngồi bên cạnh Văn Nam được cậu gọi là mẹ khuôn mặt lo lắng lắc đầu:

—Mẹ làm sau mà không lo cho con được chứ, phải biết mày năm nay còn chưa được mười tám tuổi, nếu không phải thành tích của con mẹ lúc nào cũng đứng nhất trường, lại thêm nhà trường cũng khuyên mẹ nên cho con đi du học nước ngoài, ta mới quyết định cho mày đi du học, nhưng thật không ngờ mày lại muốn đến Hoa Quốc, phải biết gần mấy năm trở lại đây. Cứ thỉnh thoảng lại có một đoạn thời gian là có người liên tiếp toàn thế giới m·ất t·ích, ở bên đó số người m·ất t·ích còn nhiều hơn nước ta một rất nhiều lần. Hỏi xem mẹ làm gì không lo được chứ!

Văn Nam lắc đầu, cười cợt:

—Báo lá cải mà mẹ cũng tin sao? Con không lạ gì đến những tin tồn nhảm này hết. Không phải nhà nước chúng ta đã lên tiếng thông báo rồi sao, chẳng qua là có một nhóm tổ chức t·ội p·hạm thế giới, liên tiếp gây án b·ắt c·óc ở khắp nơi trên thế giới. Không phải nhà nước đang ra sức truy bắt đám t·ội p·hạm này ư, hơn nữa vé đặt máy bay cũng đã mua, một chút nữa máy bay liền cất cánh.

Mẹ Văn Nam lắc đầu, khuôn mặt sợ hãi nắm chặt bàn tay phải của cậu, lo lắng nói:

—Bởi vì như thế cho nên mẹ mới sợ hãi, lỡ như con ở bên đó gặp trúng đám t·ội p·hạm này thì sao, phải biết bên đó chúng ta không thề quen ai hết, hơn nữa mày sống ở Nam Việt lâu rồi, qua đó rồi có thích ứng với văn hóa bên họ hay không. Hơn nữa... Mẹ đã mất đi ba con, mày mà có chuyện gì mẹ làm gì sống nổi nữa hả con!

Văn Nam nụ cười cứng nhắc, đau lòng nắm lấy bàn tay của mẹ mình.

Hắn vốn dĩ là người sống hai đời, đời trước vốn dĩ là một cô nhi, ngay từ nhỏ liền không có người thân, lớn lên đi làm công nhân, năm mười tám tuổi liền tiếp xúc rất nhiều công việc tay chân, bán thời gian công việc. Tất cả cũng vì chén cơm manh áo.



Nhưng mà bởi vì ngay từ nhỏ ăn uống thiếu thốn. Lớn lên đồng dạng cũng không có nhiều thời gian chăm sóc bản thân. Bởi vậy sức khỏe càng ngày càng kém, ngay từ đầu hắn cũng không để ý, đến cuối cùng đâm ra phát bệnh đột ngột. Bởi vì bản thân không người thân trên đời. Cho nên khi hắn đột ngột phát bệnh thình lình đang ở nhà, Văn Nam ngã b·ất t·ỉnh trên sàn nhà. Trong nhà thì không có một ai. Bởi vậy thành ra không kịp thời c·ấp c·ứu, cuối cùng c·hết vì bệnh.

Không biết có phải là đời trước sống uất ức hay không, bởi vậy hắn thế mà xuyên không trùng sinh vào bụng mẹ. Một lần nữa sinh ra, hơn nữa còn bảo trì kí ức. Càng là không có cái gọi là Địa Phủ hay sông vong xuyên, canh Mạnh Bà các loại nhân gian truyền thuyết.

Không giống như đời trước, đời này của bản thân không phải cô nhi thân thế. Mà là có cha mẹ, lúc đầu mới sinh ra lần thứ hai Văn Nam một khoảng thời gian đầu cực kì không thích ứng. Tuy nhiên theo thời gian hắn đồng dạng dung nhập vào cái nhà này.

Văn Nam trong lòng cũng có mục tiêu rõ ràng cho tương lai. Đó thình lình là thực hiện những gì chưa thể hoàn thành ở đời trước. Đời này nhất định phải hoàn thành.

Đời trước là cô nhi hắn có ba mục tiêu không thể hoàn thành. Đó thình lình là gia đình, đi học, công việc ổn định.

Ba thứ này ở hiện tại xem như đã hoàn thành hai thứ, hắn từ nhỏ đã cảm nhận được ấm áp đến từ ba mẹ. Nếu chuyện đó không xảy ra như vậy thì xem như càng viên mãn, đây xem như tâm nguyện thứ nhất hoàn thành.

Tâm nguyện thứ hai liền là được đi học tử tế. Hắn không chỉ được đi học đàng hoàng hơn nữa thành tích thì luôn luôn đứng đầu, đời trước không được học hành, đời này xem như viên mãn.

Tâm nguyện thứ ba liền là có một tương lai tươi sáng. Đã từng trải qua vất vả một đời. Văn Nam biết được muốn kiếm ra đồng tiền là khó đến cỡ nào. Đời trước không được chọn. Đời này chính mình được chọn, vậy đương nhiên phải làm tốt nhất, ít nhất trong tài khoản thẻ ngân hàng phải có một trăm tỷ đồng tiền Việt.

Đến nỗi trở thành thế giới nhà giàu các thứ, thôi được rồi, mục tiêu quá khó khăn vẫn là cố gắng thực hiện mục tiêu trước mắt trước tiên.

Nhìn chăm chú ánh mắt con trai mình một lúc lâu, tựa hồ cảm thấy không thể khuyên nhủ thành công, mẹ Văn Nam lắc đầu:

—Nhìn vào ánh mắt của mày, ta liền thấy được cái bóng của cha con, một khi lựa chọn cả hai điều cùng rất giống nhau. Không bao giờ chịu lắng nghe lời người khác nói!

Văn Nam ngượng ngùng, cười khan:

—Được rồi mà mẹ, khoảng cách máy bay cất cánh cũng sắp bắt đầu. Chúng ta liền tạm biệt ở nơi này à, mẹ yên tâm, con sẽ cố gắng sắp xếp việc học, đợi đến con qua bên kia, có việc gì con liên lạc cho mẹ.

Bà nghe đến đây chỉ lắc đầu thở dài, cười khổ:



—Mẹ đã nói đến như vậy, mà mày vẫn không nghe lọt lỗ tai. Thôi được rồi, nhưng mà trước khi con sang bên đó, ta có một thứ muốn đưa cho con.

Văn Nam nghi ngờ, chẳng lẽ lại là quần áo các thứ. Chỉ là mọi thứ hắn điều sắp xếp vào trong vali hành lý, tựa hồ không có thứ gì cần mang theo mới đúng.

Chỉ thấy mẹ hắn rời đi chỗ ngồi một lúc lâu, cuối cùng một lần nữa về tới, mang theo một chiếc vali khác đến. Văn Nam trợn mắt, la lớn:

—Mẹ, đừng nói với con, mẹ cũng định cùng con qua bên nước Hoa đó nha!

—Nghĩ gì thế! Bên trong vali chính là một chiếc hộp màu đen, cha con để lại cho con, ổng bảo là sau này khi mày đủ trưởng thành, có thể nhận biết đúng sai. Thì đưa nó cho con!

Nhìn lấy Văn Nam tại chỗ suy nghĩ lung tung, mẹ hắn tức giận mở miệng. Rõ ràng cách này cực kỳ hiệu quả.

Khuôn mặt nghi ngờ, Văn Nam nhíu mày mở ra vali hành lý của mẹ hắn. Văn Nam khuôn mặt kinh ngạc, một tay đút vào trong lấy ra một chiếc hộp đen. Phía trên hộp thình lình liền là một bàn phím số cùng màn hình màu đen, Lê Nam nghi ngờ nhìn chằm lấy mẹ hắn.

Mẹ hắn khuôn mặt chợt tức giận, hung tợn trừng lấy Văn Nam mở miệng:

—Nhìn mẹ của mày làm cái gì, đây là cha mày làm ra đấy, ổng bảo là mật mã chỉ có mình con biết được, đó là món quà ổng dành tặng cho mày... cũng là món quà cuối cùng!!

Nói hết lời, bà ấy ánh mắt đỏ lên, một tay dụi đôi mắt, nhìn xem Văn Nam, khuôn mặt tràn đầy từ ái, cười nói:

—Kì thật trước khi cha ngươi rời khỏi, có gửi ta một câu nói, ông ấy còn bảo rằng nhớ chăm sóc con cho thật tốt. Rõ ràng ta mới là vợ ổng có được không, ra đi không hỏi thăm ta một câu, vậy mà lúc nào cũng dặn dò ta về con, thiệt là một người đàn ông thúi!

Văn Nam mỉm cười, từ vali của mình lấy ra một chiếc khăn trắng, lau đi nước mắt trên mặt mẹ hắn, nhẹ nhàng mở miệng:



— Nhưng không phải mẹ rất yêu thương cha ông ta không phải sao?

Nghe vậy, mẹ hắn khuôn mặt hơi ửng đỏ, hùng hồn nói:

—Ai thương ông ta chứ, được rồi, thời gian máy bay bắt đầu cất cánh sắp đến, mày còn không đi đi, còn ở đây nữa nói không chừng trể giờ thì gáng mà chịu!

Trong thấy mẹ mình lại bắt đầu dùng chiêu cũ, Văn Nam chỉ lặng lẽ mỉm cười nhìn xem khuôn mặt mẹ mình trước khi xuất phát.

Mẹ hắn năm nay đã tròn ba mươi lăm tuổi, Thanh Xuân đẹp nhất tuổi tác đã qua, bởi vì tựa hồ không bảo dưỡng khuôn mặt, mà trên mặt bà đã xuất hiện vài nép nhăn vùng trán, Mẹ hắn họ tên đầy đủ gọi Nguyễn Ngọc Thi, cha hắn thì ngược lại, gọi là Lê Văn Thành.

Văn Nam tên gọi đầy đủ là Lê Văn Nam. Rất rõ ràng hắn theo họ cha. Hắn còn có một người em gái, khác cha khác mẹ. Năm hắn tám tuổi, cha hắn không biết từ đâu mang về một đứa bé nhỏ hơn hẳn khi đó một tuổi. Hơn nữa tựa hồ còn có hội chứng sợ người lạ.

Phải mất một khoảng thời gian rất lâu, cô em gái của mình mới thích ứng, trở thành một thành viên trong gia đình, bởi vì hôm nay em gái hắn còn đang đi học. Không có thời gian đưa tiễn hắn. Nếu không chỉ sợ con bé lúc này đã điên cuồng khóc ròng ròng, chảy nước mắt đầm đìa.



Đương nhiên, đây chỉ là ảo giác của hắn, dù sao việc hắn đi du học chỉ có nhà trường cùng hai mẹ con hai người biết, mà Văn Nam hai mẹ con giấu diếm nàng. Dù sao tính cách của cô em gái mình, hắn là người hiểu rõ nhất. Nếu để cho nó biết được, chỉ sợ hắn đừng hòng có thể đi du học.

Văn Nam còn không biết là, cô em gái của mình hiện tại đang lén lút đứng một nơi không xa quan sát hai người. Khoé miệng thần bí mỉm cười.

— Xin mời những hành khách của chuyến bay mang số hiệu EX7P — 4713, những ai là hành khách của chuyến bay này, vui lòng nhanh chóng lên máy bay sớm nhất. Xin cảm ơn!”

Văn Nam sửng sờ, liếc nhìn bảng thông báo, trầm mặc một lúc, cuối cùng mở miệng.

—Mẹ, con phải đi rồi, mẹ phải giữ gìn sức khỏe, có việc gì thì nhớ kiêu Ngọc Thi làm tiếp, ngoài ra cứ mỗi một tháng con sẽ gọi về nhà một lần, bây giờ con phải lên máy bay rồi!

Mẹ hắn bình tĩnh gật đầu, đáp lời:

—Đi thôi, ở bên nước ngoài nhớ giữ gìn sức khỏe, nhớ kĩ nếu có việc gì xảy ra lập tức phải gọi cho mẹ ngay biết không?

Văn Nam mỉm cười, gật đầu nói:

— Dạ, con biết rồi thưa mẹ.