Chương 33: Không Thuộc Về Thế Giới Này
Sau khi rời khỏi nhà xác, Trần Vũ giữ đúng lời hứa đưa Vương Tiểu Nhược đến khu vui chơi.
Giờ này đã hơi trễ nên nơi đây ít người hơn lúc bình thường rất nhiều.
Hai người đi lòng vòng thăm thú một hồi Vương Tiểu Nhược bắt đầu thấy nhàm chán.
Ta không chơi được a a a a !!!
Vương Tiểu Nhược thật rất buồn bực, phần lớn trò chơi ở đây hắn không cách nào chơi, cho dù hắn muốn đụng vào đều không được.
Nhìn mấy người bạn nhỏ đi ngang qua vừa cầm tay phụ mẫu vừa ăn kem, Vương Tiểu Nhược đột nhiệm rất muốn khóc, hơi nước dần ngưng tụ trong đôi mắt to tròn.
Dù khoảng thời gian ở chung với Trần Vũ hắn luôn tỏ ra mình rất kiên cường, không có vẻ gì là sợ sệt nhưng nói thế nào thì nói hắn vẫn chỉ mới có bảy tuổi mà thôi.
'Măm măm' Nữ hài cột tóc hai bím vui vẻ liếm láp cây kem trong tay mình, nàng đang ăn thì nhìn đến đồ vật gì thú vị, đôi mắt to tròn sáng rực lên. " Phụ thân, ta muốn chơi cái đó "
" A ? " Phụ thân của nàng nhìn theo hướng nữ nhi mình chỉ, thấy ở đó có các bạn nhỏ đang ngồi trên những chiếc xe ô tô, thi nhau v·a c·hạm, đụng nhau, cười nói rất vui vẻ.
" Ô tô điện đụng à ? "
" Vậy thì đi thôi, hôm nay chúng ta chơi đến khi nào ngươi chán mới thôi " Phụ thân cưng chiều vuốt ve mái tóc của nàng.
Nữ hài hai bím tóc lập tức cực kỳ hưng phấn, kem đều bắn lên trên mặt vẫn cố hét to.
" Phụ thân vạn tuế !!!"
Mẫu thân nàng cũng xen vào phản bác lại trượng phu. " Sao vậy được chứ, nhỡ nơi đây đóng cửa thì sao "
" Ngươi đừng nói vậy chứ "
" Hì hì, phụ thân lại lúng túng rồi "
Lặng lẽ nhìn một nhà ba người hạnh phúc đi đến chỗ đăng ký trò chơi, Vương Tiểu Nhược mím môi không nói một lời, cảm giác bi thương đè ép ở ngực làm hắn không thở nổi.
Hắn cúi thấp đầu xuống, khổ sở không nói nên lời, nước mắt theo dòng cảm xúc đổ ào ra, nhưng hắn là Vương Tiểu Nhược, đến cả nước mắt khi rơi xuống cũng hóa thành hư vô, không cách nào ảnh hưởng đến hiện thực.
Trong lúc Vương Tiểu Nhược đứng đó, những người khác đi qua đi lại không hề hay biết, bọn họ cứ thế đi đến rồi đi xuyên qua cơ thể hắn.
Nhìn bóng hình của mình vặn vẹo, nhìn kẻ khác đi xuyên qua cơ thể mình.
Vương Tiểu Nhược vô ý thức đưa tay lên sờ lấy khuôn mặt hư ảo của mình, đột nhiên cảm thấy mình giống như không thuộc về thế giới này.
Không mẫu thân, không phụ thân, không người thân, gần như không ai nhìn thấy, không ai quan tâm, không ai chú ý, không thể ăn, không thể uống, không thể vui chơi....và đến cả thân thể cũng không tồn tại.
Trạng thái tâm lý của Vương Tiểu Nhược xuất hiện vấn đề lớn.
" Ừm !? " Từ lúc Vương Tiểu Nhược ngừng đi, Trần Vũ cũng đã ngừng bước, hắn có thể thấy rõ ràng linh hồn Vương Tiểu Nhược chuyển biến từ trắng sang xám rồi dần chuyển sang tím, và giờ sắp thành màu đen.
Hắn có thể dễ dàng đoán được, đợi đến lúc linh hồn Vương Tiểu Nhược thành màu đen sẽ có chuyện không tốt diễn ra.
" Ngươi..." Tràn Vũ vừa định nói điều gì, trên đầu bỗng nhiên vang lên tiếng hét thất thanh.
" A a a a a — — !!! "
Trần Vũ ngẩng đầu lên nhìn, Vương Tiểu Nhược cũng ngẩng đầu theo, những người đi lại ở xung quanh cũng làm y thế.
Phía trên cao là một đường ray chập trùng hiểm trở với các khúc cua ngoằn nghèo uốn lượn.
Trên đường ray là một chiếc tàu có mấy chục hành khách đang ngồi, bọn họ có vui sướng, có sợ hãi, có hưng phấn, điểm chung là cả đám đều hét rất to.
Bốn chữ ' Tàu lượn siêu tốc ' hiện ra trong đầu Trần Vũ, đây là trò chơi mang tính tiêu trí của các khu vui chơi vào mười mấy năm trước, còn bây giờ tất nhiên là không phải.
Tầm mắt Trần Vũ quay lại trên người Vương Tiểu Nhược, thấy hắn lộ rõ vẻ muốn chơi.
Thế là Trần Vũ tiến lại gần nói. " Muốn chơi nó sao ?"
" Thật sự có thể chứ ? " Vương Tiểu Nhược chần chờ, khuôn mặt ủ rủ, tâm tình đã hạ xuống mức thấp nhất.
" Được " Trần Vũ nghĩ nghĩ nói thêm. " Cũng giống như ngươi ngồi trên xe được ta chở đi thôi, có thể chơi như bình thường "
" Muốn chơi sao ?"
" Muốn "
Không lâu sau hai người đã ngồi lên tàu lượn, dưới sức mạnh của những tờ ' nhân dân quá tệ ' Trần Vũ thành công lấy được vị trí ở đầu tàu, cũng lấy được một ghế không người ngồi ở bên cạnh.
" Đẩy thanh chắn xuống, coi chừng bay ra ngoài đấy "
Trần Vũ dưới ánh mắt nghi hoặc quái dị của hành khách cùng nhân viên kéo thanh chắn an toàn xuống cho Vương Tiểu Nhược.
Đối với ánh mắt của người khác hắn không chú ý cũng không quan tâm, bọn họ nghĩ nào cùng Trần Vũ có quan hệ gì đâu, sống cho chính bản thân mình chứ không vì bọn họ.
Đợi đến tàu đã đủ số người, nhân viên đi một vòng kiểm tra, xác định mọi người đã an toàn xong liền khởi động tàu lượn.
Tàu lượn chậm rãi lăn bánh, Vương Tiểu Nhược tạm thời thoát khỏi cảm xúc tiêu cực, hưng phấn nhìn quanh.
Tàu lượn đi về phía trước, đến một khu vực kích thích, nó chậm rãi leo ngược lên trên, xoay một vòng tròn tiếp đó lao thật nhanh xuống dưới.
Xoẹt xoẹt — —
" A a a — — !!!"
Âm thanh của bánh xe ma sát với đường ray, kết hợp với tiếng hét thất thanh bao hàm cảm xúc kinh hãi cùng vui sướng của người chơi tạo ra bầu không khí vô cùng kích thích.
" A !!! Thật nhanh " Vương Tiểu Nhược cũng bị bầu không khí này cảm nhiễm, khuôn mặt đỏ bừng lên, học theo người khác hét lớn.
Trần Vũ nãy giờ đang suy tư cũng khẽ cười.
Đúng là hoài niệm đây !
Lúc trước cùng cha mẹ đi chơi loại trò chơi này đúng là rất vui, đó là những kỷ niệm vĩnh viễn không thể quên được.
Đáng tiếc...những thứ có thể hoài niệm luôn là quá khứ, giờ đây ba người muốn gặp mặt một lần cũng rất khó, cho dù gặp mặt cũng sẽ thấy ngượng nghịu.
" Nếu không mời mẹ quay về một chuyến ? " Ý nghĩ trên xuất hiện trong đầu Trần Vũ.
Còn về đâu ?
Quê hương chứ đâu nữa !
Thời gian vui vẻ vẫn luôn rất ngắn ngủi, tàu lượn ngừng lăn bánh, Trần Vũ cùng Vương Tiểu Nhược tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi, ít nhất bề ngoài là vậy.
" Muốn chơi gì nữa sao ? " Trần Vũ nhìn thoáng qua Vương Tiểu Nhược rồi hỏi.
" Không " Vương Tiểu Nhược dùng lưng dựa vào ghế đá, dáng vẻ hư thoát mệt mỏi, liền thân thể đều hơi mờ ảo không được chân thực. " Thật muốn ngủ một giấc..."
Hắn còn chưa dứt lời liền ngã gục xuống mặt ghế, khuôn mặt bình thản chìm vào giấc ngủ say.
" Về thôi " Trần Vũ khẽ lẩm bẩm tiến lại cạnh Vương Tiểu Nhược, sức mạnh linh hồn dâng trào, một tay nhấc hắn lên đi về phía bãi đổ xe.
Nhìn trong tay mình hư ảo tiểu hài tử, Trần Vũ cau mày không hiểu.
Tên này rốt cuộc hiện tại đang ở trong trạng thái gì ?
Vương Tiểu Nhược lúc muốn cầm nắm vật gì thì sẽ đi xuyên qua luôn, có thể nói là không tồn tại ở hiện thực thì sẽ không đụng chạm được vào vật chất.
Nhưng nếu nói vậy thì mặt đất cũng là vật chất mà không phải sao ? Vậy sao hắn không rớt xuống tâm trái đất hay bay ra ngoài vũ trụ luôn đi ?
Còn nữa, Vương Tiểu Nhược có thể ngồi xe hay ngồi tàu lượn mà không rơi ra, nhưng lúc cần cũng có thể đi xuyên qua chúng...Đây là vì sao ?
Chẳng lẽ hắn có thể ảnh hưởng đến hiện thực ở một mức độ nhất định, chỉ là hiện tại chưa thể khống chế hoàn toàn nên mới xuất hiện mấy tình huống trên ?
Nói sao đây...
Có lẽ Vương Tiểu Nhược không chỉ đơn thuần là một linh hồn !
" Chậc " Trần Vũ suy đoán một hồi thấy rất khó chịu, hắn quá thiếu thông tin, đoán già đoán non mãi cũng khó mà xác định được sự thật là cái quái gì.
Xem ra việc tìm hiểu thông tin tình báo về sức mạnh siêu phàm trên địa cầu là điều rất cần thiết.
Phải xếp nó vào lịch trình quan trọng cần phải làm trong tương lai mới được.
Vài phút sau trên đường cao tốc, một chiếc Bentley chạy với tốc độ như gió bão trên đường đêm.
Trên xe, Trần Vũ vừa lái xe chạy như điên vừa dùng tai nghe thưởng thức mấy bản nhạc đang thịnh hành trên thế giới vào thời điểm hiện tại, còn ở ghế sau Vương Tiểu Nhược đang ngủ say xưa, lâu lâu còn lăn qua lăn lại.
Trong xe rõ ràng đang rất yên tĩnh lại đột ngột bị một âm thanh chói tai phá vỡ.
Reng !!!
Là điện thoại kêu.
Màn hình hiện ra tên người gọi, đó là ' Tần Uyên '.
Trần Vũ nghe máy, thuận miệng hỏi" Làm sao rồi, đưa Chu Tử Huyên cùng biểu muội nàng đến nhà chưa ?"
Tần Uyên ở bên kia điện thoại hơi gấp rút đáp. " Thiếu gia, xảy ra chút chuyện "
" Làm sao rồi ?" Trần Vũ nhíu mày hỏi lại.