Chương 31: Dọa Khóc Nữ Y Tá
" Khám sức khỏe cái gì chứ ? " Trần Vũ im lặng nhìn nàng, không hiểu nổi cô nàng này vì cái gì mà cứ bám lấy hắn mãi.
Nàng ta đã đi theo nãy giờ rồi, cứ muốn lôi hắn đi kiểm tra sức khỏe toàn diện, lại nói một đống từ chuyên môn làm Trần Vũ chả hiểu cái mô tê gì cả.
" Ngươi vừa phục hồi được một tuần nên cần phải kiểm tra, dù nhìn ngươi có vẻ rất khỏe mạnh nhưng lỡ có di chứng tiềm ẩn thì sao ? "
" Thật sự không cần, ta khỏe mạnh hay không chính ta biết " Trần Vũ nhấn mạnh lời nói của mình. " Rất khỏe mạnh đấy đại tỷ "
" Ngươi có tin hay không ta một quyền đi xuống có thể đấm ngươi khóc thét ? " Trần Vũ không chút thương hoa tiếc ngọc bỏ lại một câu liền đi thẳng.
" Cái này cũng không, cái kia cũng không, vậy ngươi đến bệnh viện làm cái gì ? "
Trần Vũ thậm chí không thèm quay đầu. " Ngươi quản nhiều lắm, ta đi tham quan không được sao ?"
Giang Tuyết kém chút bị sặc, chần chờ một tí tiếp tục quật cường bám theo muốn thuyết phục đối phương đi kiểm tra sức khỏe một lần.
Chỉ là nàng còn chưa kịp bước ra bước đầu tiên thì Trần Vũ vốn phải đang đi bất thình lình quay đầu lại, lạnh nhạt nói một câu. " Không được theo "
"..." Giang Tuyết giơ chân giữa không trung, không hạ xuống được, bóng ma sợ hãi trong lòng lập tức sống dậy nuốt trọn lấy tâm trí nàng.
Cảm giác quen thuộc xuất hiện, khuôn mặt nàng dần tái mét, cả người hóa đá ngay tại chỗ, mấy phút mới trở lại bình thường, nhưng lúc này Trần Vũ đã đi rất xa.
" Lại nữa rồi, suốt ngày hù dọa ta !!!"
Khuôn mặt nàng từ tái nhợt biến thành xanh mét, tức giận suýt ra bệnh tim, may mà nàng nhịn được.
Kỳ thật chạy theo có lẽ kịp đấy, nhưng mà nha, Giang Tuyết không dám.
...
" Không đuổi theo..."
Nhìn thoáng ra sau, không thấy người nào, Trần Vũ thở ra một hơi. Không biết từ đâu chui ra một tên bám đuôi, phiền ghê lắm.
Bỏ qua Giang Tuyết, Trần Vũ tiếp tục tiến về trước, hắn hiện tại đang ở lầu 4, vừa đi vừa nhìn xung quanh như đang tìm cái gì.
" Cái sơ đồ bệnh viện nằm ở đâu đây thì phải "
Trần Vũ ngó nghiêng tìm cái sơ đồ, chứ hắn làm quái gì biết cái nhà xác ở đâu được, cũng khó mà tìm người hỏi, không lẽ tìm y tá rồi hỏi ' nhà xác của bệnh viện các ngươi ở đâu ?' quá kỳ quái, lỡ đối phương hỏi tìm làm gì thì chắc hắn câm nín luôn mất.
" Đây rồi " Lượn quanh vài vòng cuối cùng Trần Vũ cũng tìm được sơ đồ.
Nó là một tấm giấy cứng hình chữ nhật khá to tướng, được dán ở ngay trên tường.
Tràn Vũ bắt đầu xem.
Lúc này đột nhiên có một nữ y tá kéo một chiếc xe đẩy y tế đi đến, thấy hắn đứng ngó nghiêng trước tấm sơ đồ liền tiến lại gần hỏi. " Soái ca, ngươi đang tìm cái gì à ? Không biết có thể hỏi ta "
Nữ y tá dáng vẻ yểu điệu, thân hình có lồi có lõm, khuôn mặt trái xoan góc cạnh vừa phải, có thể xem là khá xinh đẹp, chỉ là trong lúc đi cứ ẹo qua ẹo lại như muốn câu dẫn người.
Nàng đến cạnh Trần Vũ, ánh mắt che lấp liếc trộm qua cổ tay hắn.
Patek Philippe !!!
Không phải hàng giả, càng không phải loại thông thường.
Loại đồng hồ này dù là giá rẻ nhất cũng phải mười mấy vạn mới mua được một chiếc, người bình thường khó mà chi tiêu nổi.
Trần Vũ dù nghe được lời nàng nói nhưng chẳng buồn quay sang nhìn, thuận miệng đáp lại: " Tìm đường, không cần giúp đâu cảm ơn "
" Không sao ta đang rất rảnh, soái ca muốn tìm nơi nào ?" Nữ y tá rất nhiệt tình, tiến sát lại gần, khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại cỡ một bàn tay.
Trần Vũ đều có thể ngửi được mùi nước hoa dịu nhẹ trên người đối phương.
Thấy nàng nhiệt tình quá, vả lại hắn cũng tìm không thấy vị trí nhà xác trên sơ đồ nên bất đắc dĩ nói thẳng mục đích của mình ra. " Ta tìm vị trí nhà xác, sao không thấy nó ở trong sơ đồ vậy ? "
Nhà xác ?
Nữ y tá khẽ giật mình, bất quá rất nhanh đã trở lại bình thường, nhẹ nhàng lắc đầu cười nói: " Sơ đồ này không có đâu "
" Nhà xác nằm dưới tầng hầm số 2, soái ca ngươi xuống đó đi qua...là thấy thôi "
" Hiện tại mới hơn hai giờ chiều, dưới nhà xác chắc chỉ có một nhân viên đang trực, soái ca ngươi cần gì xuống tìm hắn là được "
Nàng trả lời kỹ càng, cũng không hỏi đối phương muốn đến nhà xác làm gì, hai người còn chưa đủ quen thuộc mà nàng đã hỏi sâu quá rất dễ mất đi hảo cảm của đối phương.
" Dưới tầng ngầm à "
Trần Vũ thoáng kinh ngạc nhìn xuống dưới chân mình, chuẩn xác hơn là mặt sàn.
" Cảm ơn ngươi "
" Không có gì, tiện tay mà thôi " Nữ y tá cười tươi như hoa như ngọc, vui vẻ cực kỳ.
Sau đó nàng nghĩ đến điều gì từ trong túi áo lấy ra một quyển sổ nhỏ cùng bút mực.
Nàng lật bừa ra ' Xẹt xẹt ' vài giây rồi giật xuống một tờ giấy đưa qua cho Trần Vũ. " Soái ca, ta gọi Mạc Trúc "
" Đây là số điện thoại của ta, có rảnh chúng ta trò chuyện "
"..." Trần Vũ nhìn thật kỹ Mạc Trúc một hồi, đợi đến nụ cười trên mặt nàng cứng ngắc lại rồi mới nhận lấy tờ giấy.
" Được thôi "
Nắm tờ giấy vào tay hắn không nhìn xem ngay, Trần Vũ quay sang chỗ Vương Tiểu Nhược, kẻ vẫn đang nhu thuận kéo lấy áo của hắn không dám chạy loạn.
" Ngươi có thể xuyên qua tường phải không "
Vương Tiểu Nhược mờ mịt không hiểu, vô ý thức gật đầu.
" A ? " Nữ y tá Mạc Trúc vẻ mặc khó hiểu nhìn hắn nói chuyện với không khí, không hiểu ra sao. " Soái ca, ngươi đang nói với ai vậy ?"
Trần Vũ không trả lời câu hỏi của nàng, bất thình thình nhìn ra sau lưng đối phương, giả bộ kinh ngạc nói. " Xe đẩy y tế của ngươi bị trượt kìa "
Cái gì ?
Mạc Trúc giật mình vội quay đầu ra đằng sau, lập tức nhìn thấy...chiếc xe đẩy y tế vẫn ở chỗ cũ.
" Làm gì có " Mạc Trúc nghi hoặc quay đầu lại.
" Xe đẩy vẫn ở chỗ c..." Nói được một nửa sắc mặt nàng lập tức cứng đờ.
Người đâu ?
Một người sống sờ sờ đứng ở đây đâu rồi ? Làm sao chớp mắt nói không có liền không có ?
Mạc Trúc khó tin ngó qua ngó lại, hành lang bên này không có ai, hành lang bên kia cũng chẳng một bóng người.
Chỉ trong chớp mắt làm sao mà đi nhanh đến thế được.
Chẳng lẽ ta gặp quỷ rồi ?
Nghĩ vậy Mạc Trúc đột nhiên cảm thấy lạnh cả người. " Đối phương lúc này có hỏi nhà xác...!? "
" Rồi còn nói chuyện một mình !?"
Sắc mặt nàng càng lúc càng tái đi, lập tức muốn rời khỏi nơi quỷ quái này, chỉ là khi ánh mắt vô tình đảo qua mặt đất, thành công thấy được một thứ...
Một tờ giấy...
Là tờ giấy nàng vừa xé ra để ghi số điện thoại !!!
Mạc Trúc lập tức bị dọa sợ đến linh hồn xuất khiếu hoa dung thất sắc, khuôn mặt nàng tái xanh nước mắt đều muốn chảy ra, ba chân bốn cẳng chạy như điên trên hành lang, liền xe đẩy y tế đều mặc kệ, vừa chạy vừa hét lớn.
" Cứu mạng...."
" CÓ QUỶ !!!!!!!"
...
Không quản nữ y tá bị hắn dọa sợ muốn c·hết, chạy như điên khắp bệnh viện làm cho nơi này gà bay chó chạy.
Trần Vũ hóa thành sương đen, thông qua các khe hở nhỏ li ti trên sàn đi nhanh xuống dưới, Vương Tiểu Nhược cũng dựa vào trạng thái linh hồn của mình xuyên tường theo sát phía sau.
Dựa vào cách di chuyển này, hai người rất nhanh đã đến được tầng hầm, bất quá dưới đây rộng rãi phức tạp không kém gì bên trên làm Trần Vũ không thể không tốn chút thời gian đi tìm kiếm.
" Nếu không phải linh hồn bị tổn thương nặng thì đâu cần tốn sức đến vậy " Trần Vũ buồn bực nghĩ đến.
Kỳ thật hắn rất muốn tìm người để hỏi cơ, nhưng ai biết được dưới tầng hầm này không có mấy người, dù có cũng chạy nhanh như bị ma đuổi ấy, làm Trần Vũ không thể không hoài nghi nếu mình bất thình lình nhảy ra cản đường rất có thể sẽ trực tiếp dọa c·hết đối phương.
Hai người bọn họ cứ như cô hồn dã quỷ bay lượng ở xung quanh, dù lâu lâu đụng phải vài kẻ chạy như ma đuổi cũng sẽ coi như không nhìn thấy bọn họ.
Qua vài phút, cuối cùng Trần Vũ cũng tìm đến được nơi mình muốn.
Một căn phòng rộng lớn với cánh cửa to, bên trên có một chiếc biển màu xanh ghi hai chữ ' Nhà xác '.
Tại trước cửa nhà xác âm u lạnh giá, một tên thanh niên trẻ trung xuất hiện, là Trần Vũ.
Tại nơi này, dù cho đứng ở ngoài liền sẽ cho người ta một loại cảm giác lạnh sống lưng, có lẽ là do tâm lý sợ sệt, cũng có thể do đây là tầng hầm ở dưới mặt đất.
Đó là người khác sẽ bị vậy, còn Trần Vũ cùng Vương Tiểu Nhược thì không có cảm giác gì.
Kẻ trước g·iết ngàn người đều sẽ không chớp mắt một cái, sao có thể sợ mấy bộ t·hi t·hể. Người sau là con nít không hiểu chuyện, càng là một linh hồn thể, sợ ma sợ quỷ cũng quá kỳ quái.
" Vào thôi, hy vọng sẽ có con mồi đi "