Sau khi ra khỏi Vô Tận sâm lâm, nàng trở về Âu Dương thành. Âu Dương thành vẫn tấp nập như mọi khi, nàng đến dong binh công hội bán ma tinh và một ít dược liệu trong Ngọc giới đã có. Nàng đang có ý định lập một Dark thứ hai ở đây nên có càng nhiều tiền càng tốt mà nàng cũng không chê mình có nhiều tiền đâu.
Vừa bước vào dong binh công hội, mọi người rất ngạc nhiên nhìn nàng sau đó là chuyển sang khinh thường. Cũng phải thôi, một 'thằng' nhóc 7 tuổi thì có thể bán bao nhiêu bảo vật chứ.
Âu Dương Huyền Băng không thèm quan tâm ánh nhìn của bọn, nàng đến trước chỗ bán ma tinh thú. Bọn họ thấy vậy thì càng khinh thường hơn nhưng rất nhanh sau đó, từ khinh thường đã chuyển thành trợn mắt há hốc miệng.
Vì sao ư? Vì cái người mà họ cho là thằng nhóc phất tay một cái trên bàn lập tức xuất hiện rất nhiều ma tinh thú mà càng ngạc nhiên hơn đống ma tinh đó ít nhất là Huyền Hoàng trở lên. Sao nhỏ tuổi đã có thể có tu vi cao như vậy, lẽ nào là của gia tộc đó. Nghĩ đến đây, bọn họ không dám nghĩ tới nữa. Gia tộc đó không phải là thứ mà loại phàm phu tục tử bọn họ có thể nghĩ tới.
Nàng điền nhiên đối diện với nhứng ánh mắt khó tin cùng e sợ kia. Mặt không đổi sắc phun ra hai chữ. " Tính tiền."
" A vâng." Quản lí quầy giờ mới lấy lại tinh thần vội vàng nói. " Thưa công tử, do công tử bán quá nhiều ma tinh nên chờ chúng tôi kiểm chứng." Sau đó hắn gọi thêm hai người đến. Ước chừng nửa khắc sau quản lí quầy đi đến trước mặt nàng chân chó nói.
" Công tử bán tổng cộng 189 ma tinh thú. Có 100 ma tinh Huyền Hoàng, 80 ma tinh Huyền Tông và 9 ma tinh Huyền Đế. Tổng cộng là mười vạn năm ngàn kim tệ."
" Ừm" Đã xong, nàng quay người dời đi sau đó bỗng nhớ ra gì đó liền quay lại. " Sắp tới có hội đấu giá nào không.?"
" Thưa công tử, nửa tháng nữa ở Thiên Bảo các có hội đấu giá thường niên, tổ chức một năm một lần."
" Ờ, cảm ơn" nàng lạnh nhặt nói
" Công tử đi thong thả"
Rời khỏi dong binh công hội nàng bắt xe ngựa đến Thiên Bảo các. Xe ngựa đi khoảng nửa cang giờ là tới Thiên Bảo các. Đưa cho người đánh xe một ngân tệ rồi bước vào Thiên Bảo các.
Vừa vào Thiên Bảo các đã có một nữ tử xinh đẹp mặc lam y đi tới hỏi nàng. " Thưa công tử, ngài đến đây để mua binh khí hay đan dược a."
" Ta tới để bán đấu giá." Nàng nói với nữ tử lam y. Nàng ta ngơ ra vài giây mới tiếp thu được hết những lời nàng nói. Lam y nữ tử cười nói. " Mời công tử đi theo ta." Rồi xoay người dời đi, nàng cũng bước theo sau.
Lam y nữ tử đưa nàng đến lầu ba, trước cửa một can phòng cửa được làm từ ngọc lưu ly đỏ. Nàng ta khẽ gõ cửa nói. " Chủ tử, có người muốn đấu giá đồ."
" Vào đi." Bên trong phòng vang nên một giọng nam trầm thấp đầy từ tính. Lam y nữ tử mở cửa ra rồi nói với nàng. " Công tử, mời vào."
Âu Dương Huyền Băng đi vào, đầu tiên nàng đánh giá căn phòng. Chỉ có bốn chữ để hình dung nơi này, đó là vô cùng xa hoa. Căn phòng rộng khoảng gần 20 thước ( 1 thước = 1 mét, chắc thế) có bàn uống trà. Bàn ghế và dụng cụ pha trà đều làm từ lưu đỏ. Trên mỗi chiếc ghế đều phủ một lớp lông Ngân Lang cấp bậc Huyền Hoàng. Gần đó là một trường kỷ được làm từ lưu ly đỏ và phủ một lớp lông sói mềm mại. Trên trường kỉ là một nam tử mặc trung y màu đỏ, tóc đen dài được buộc lên bằng một tấm lụa đỏ. Có thể thấy người này rất thích màu đỏ. Mà giọng nói lúc nãy phát ra từ người này đi.
Trong lúc nàng đánh giá đối phương, đối phương cũng đánh giá lại nàng. Đó là một nữ hài giả nam khoảng tầm 7 tuổi, khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành. Mày lá liễu màu bạc, mắt phượng khẽ xếch nhưng không làm người ta cảm thấy chán ghét mà càng tăng thêm nét yêu mị quyến rũ của nàng. Mi bạc dày như cánh bướm khẽ rung rung, cánh mũi thanh tú, môi anh đào không son cũng đỏ mọng. Mái tóc bạch kim được buộc cao nhờ tấm lụa trắng. Có lẽ đẹp nhất vẫn là đôi mắt đi, đôi mắt bạc tuyệt đẹp như một hồ thu lặng lẽ không có một tia gợn sóng. Sau khi đánh giá đối phương hắn kết luận rằng người này đẹp hơn hắn. ( Ặc, tưởng gì, hóa ra....). Mà khoan, tóc bạch kim mắt bạc chẳng phải là đặc điểm của người thuộc gia tộc đó sao.
Dù hắn chưa bao giờ ăn thịt heo nhưng không có nghĩa là không thấy heo chạy nha ( ý chỉ chưa được dùng nhưng không có nghĩa là chưa nhìn thấy. Đại khái là vậy.) Dù sao một mình hắn cũng lập ra Thiên Bảo các nha, lên gia tộc đó hắn cũng từng nghe qua. Hắn mỉm cười phong tình vạn chủng nói.
" Ta là Lăng Vũ, chủ nhân của nơi này. Không biết vị công tử này tới đay để đấu giá vật gì." Mỗ hồng y nào đó giả ngu hỏi. Nàng lạnh nhạt trả lời.
" Tên Âu Dương Huyền Băng, ta tới đây là muốn ngươi vào dưới trướng của ta, ta tin ngươi sẽ đồng ý." Hắn vẫn giả ngu. " Sao công tử biết ta sẽ đồng ý."
" Con người mà, ai chẳng muốn đuổi theo lọi ích cá nhân chứ." Nàng cười yếu ớt.
" Được thôi, ta đồng ý. Mong Âu Dương cô nương không làm ta thất vọng." Lăng Vũ cười quyến rũ nói
" Ta sẽ không làm ngươi thất vọng." Rồi sau đó quăng lên bàn nhỏ cạnh đó một quả màu đỏ. " Đây là Hỏa Long quả, Huyền giả ăn vào có thể tăng Huyền lực, Kiếm giả ăn vào sẽ tăng lực công kích. Không thể tu luyện ăn vào có thể làm cơ thể khoẻ mạnh hơn và tăng tuổi thọ. Có thể miễn cưỡng đấu giá." Nói xong nàng bỏ đi mà không thèm nhìn khoé miệng đang co rút của mỗ hồng y nào đó.
Miễng cưỡng có thể đấu giá. Miễn cưỡng, miễn cưỡng, miễn cưỡng cọng lông ý. Đúng là nhà giàu có khác.
Còn về phía Huyền Băng của chúng ta đang tung tăng đi mà không hề biết nội tâm của mỗ hồng y nào đó à mà chính xác là không quan tâm.
Bây giờ trời cũng đã tối nên kiếm nhà trọ ngủ vậy, mai về sau cũng không muộn, dù sao mai mới là ngày hết hạn một tháng lịch lãm. Đang suy nghĩ thì nàng chọt nghe thấy một đám ầm ỹ.
" Ngươi có nhìn ta như thế thù ta cũng không sợ ngươi đâu đồ con hoang."
" Chạy đi, nó đứng lên rồi..."
" Chạy đi..."
"..."
Nàng đi tới đó thì cái đám lúc nãy đã chạy đi hết. Trên mặt đất chỉ còn lại một nam hài tầm 10 tuổi, thân hình gầy gò nhỏ bé bằng nàng, chắc là do thiếu dinh dưỡng, quần áo tả tơi, trên người đầy vết thương. Nhưng điểm khác biệt chính là đôi mắt, đôi mắt ánh lên sự tàn bạo của một dã thú khao khát được giải thoát, được cường đại hơn.
Hắn nhìn 'nam' hài trước mắt, đó là một nam hài vô cùng xinh đẹp, còn xinh đẹp hơn cả nữ hài. Tà áo trắng bay bay trong gió hòa với mái tóc bạch kim buộc cao bằng lụa mỏng. Đôi mắt lạnh nhạt như không quan tâm tới bất cứ thứ gì lại ngạo nghễ như muốn miệt thị thế gian. Trên môi là nụ cười như có như không.
Đang thất thần nhìn thì bị một tà áo trắng đập vào mắt, hắn nhìn lên thì thấy một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành đang cúi xuống nhìn hắn. Trong đôi mắt bạc tuyệt đẹp không có sự khinh miệt như bao con mắt khác, thay vào đó là sự tin. Đôi môi đỏ mọng mỉm cười cuồng vọng, nhẹ nhàng phun ra bảy chữ.
" Theo ta, ngươi sẽ không hối hận....."