Bữa sáng trong hộp không tính là kỳ trân dị bảo, nhưng rất phong thú. Có hai cái trứng của ma thú cấp thấp, mỗi người đều có phần. Còn có thơm ngon thư thư, nóng hổi thịt ngưu, rau xanh, thậm chí có cả hoa quả.
Tối hôm qua tiêu hao không ít, bọn họ lại là người trẻ tuổi, lát sau đã quét sạch hết thực vật.
Trong bảy người chỉ Thải Nhi và Trần Anh Nhi ăn ít chút, còn lại mấy người khác lượng cơm so với chiến sĩ thành niên chỉ hơn chứ không kém.
Đầu trọc mục sư Tư Mã Tiên vẻ mặt thỏa mãn vỗ bụng.
"Không biết khi nào có thể ra chiến trường, ngày hôm qua còn chưa đã ghiền."
Long Hạo Thần nói.
"Đúng rồi, mọi người chia công huân nào."
"Công huân? Đoàn trưởng, hôm qua cậu lại ra chiến trường?" Lâm Hâm tò mò hỏi. Ngày hôm qua trở về đã rất khuya, Long Hạo Thần kêu mọi người nghỉ ngơi trước, không nói sự việc trải qua.
Long Hạo Thần nhìn Thải Nhi ngồi bên cạnh.
"Đúng vậy. Hôm qua tôi bị tổng trưởng quân sự đại nhân kêu đi, sau đó cùng chú ấy ra chiến trường."
Nghe đến đây, Thải Nhi nhíu mày.
Long Hạo Thần không định che giấu Thải Nhi. Bởi vì hắn không muốn nói dối Thải Nhi, dù là thiện ý dối. Nhưng cùng một việc nếu dùng phương pháp khác nói ra, cảm giác của người nghe sẽ khác biệt.
"Tổng trưởng đại nhân kỳ thật là phụ thân của Thải Nhi. Hôm qua dì ấy có nhìn thấy tôi và Thải Nhi ở trên một chiếc giường, chắc là có nói cho tổng trưởng đại nhân. Cho nên sau đó tôi mới bị kêu đi."
"Bọn họ đối với anh…" Thải Nhi nắm chặt tay Long Hạo Thần, trong thanh ân chất chứa lo lắng.
Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Cô xem hiện tại tôi giống như có việc gì không? Nghe tôi nói hết đã."
"Lúc mới bắt đầu, đúng thật là chú Thánh đối với tôi không tốt lắm, chỉ là để tôi theo chú ấy dẫn Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn lên chiến trường. Nhưng trong chiến đấu, chú Thánh nhận ra kỹ năng tôi sử dụng, thì ra chú quen biết phụ thân tôi. Sau đó tôi và chú Thánh kề vai chiến đấu, học được rất nhiều điều. Chú Thánh còn đặc biệt tặng cho tôi một quyển kỹ năng."
Mấy người khác tỏ vẻ nghi hoặc, Long Hạo Thần giải thích quá trình rất đơn giản.
Thải Nhi ngẩng đầu lên.
"Chỉ có nhiêu đó ư?"
Long Hạo Thần nói.
"Sau đó đối diện cường địch, chú Thánh vì bảo hộ tôi đã thi triển Đồng Quy Linh Lô. Tuy rằng bình an trở về nhưng còn trong hôn mê."
Khi nói những lời này, Long Hạo Thần nhìn chằm chằm sắc mặt Thải Nhi. Khiến lòng hắn trầm xuống là Thải Nhi nghe Thánh Linh Tâm hôn mê nhưng không lộ ra vẻ gì.
"Trên chiến trường tôi thừa cơ giết một ít ma tộc, chắc là có tích lũy chút công huân, nên chia cho mọi người."
Trước mặt mọi người, Long Hạo Thần không nói chuyện liên quan Thánh Linh Tâm. Hắn biết khúc mắc trong lòng Thải Nhi khó giải, không thể quá gấp rút, huống gì đây là việc của nàng.
Vương Nguyên Nguyên nghi hoặc nói.
"Không cần, đây đều là tự cậu giết ma tộc có được, đâu phải mọi người cùng nhau giết địch."
Long Hạo Thần cười nói.
"Đội chúng ta còn đang dung hợp, chia đều công huân là tôi đề nghị, sao không đi đầu thực hiện? Nếu không có đan dược của Lâm Hâm, chưa chắc tôi có thể còn sống quay lại. Chia đều đi. Sau này nếu ai đặc biệt cần công huân, chẳng lẽ chúng ta sẽ không giúp ư? Tôi cảm thấy lần này thông qua rèn luyện dung hợp đội ngũ, tìm ăn ý trong chiến đấu đúng là quan trọng, nhưng trọng yếu vẫn là cảm tình mọi người cùng nhau. Chúng ta là đồng bạn, tựa như anh chị em. Tuy giá trị công huân tốt nhưng dùng đúng chỗ có thể đem đến tác dụng to lớn. Chúng ta bảy người như một thể, cùng chung công huân không tốt sao?"
Hắn vừa nói vừa lấy ra bảo thạch thí nghiệm công huân, kiểm tra công huân của mình.
Khi Long Hạo Thần chia giá trị công huân cho mỗi người, tất cả đều ngây ngốc, bởi vì thật sự là quá nhiều.
Bảy người cùng giết thì mỗi người chia hơn hai mươi công huân. Nhưng lần này Long Hạo Thần chia cho mỗi người hơn năm mươi công huân, bình quân giá trị công huân của mọi người được đến hơn bảy mươi ba.
Thấy mọi người ánh mắt quái dị, Long Hạo Thần cười nói.
"Tôi nhờ chú Thánh giết được đại khái mấy chục Song Đao Ma, nên mới có nhiều công huân như vậy. Hiện tại chắc chắn chúng ta là đội có nhiều công huân nhất. Các người không thấy Đồng Quy Linh Lô của chú Thánh lợi hại cỡ nào đâu. Nháy mắt đã quét sạch hơn trăm ma tộc cường giả cấp sáu."
Trần Anh Nhi cười hì hì nói.
"Tốt qua, sáng sớm bầu trời rớt cục vàng xuống, người ta tâm tình thật tốt. Có đồ ăn ngon, có công huân chia. Đoàn trưởng, đi theo anh thật không uổng."
Tư Mã Tiên cười to nói.
"Anh Nhi nói đúng, Hạo Thần, vốn tôi không phục thực lực của cậu, hiện tại đã khâm phục nhân cách cậu rồi. Cậu quả thực xứng danh đoàn trưởng. Nếu giờ không có cơ hội lên thành vậy chúng ta làm gì đây?"
Long Hạo Thần nói.
"Mọi người vẫn là tự tu luyện đi. Tôi trước tiên giúp mọi người kiểm tra trị số nội, ngoại linh lực."
Giám sát mọi người có nội, ngoại linh lực bao nhiêu là điều tất yếu. Cao Anh Kiệt từng nói tu vi càng cao càng cần giám sát, hình thành tập quán tốt trong đội. Như vậy sẽ phương tiện cung cấp vật tư. Ví dụ nếu có thành viên tu vi sắp đột phá, đoàn đội có thể ra tiền cho người đó mua một đan dược thích hợp, vậy có thể tiết kiệm nhiều thời gian và tăng cao thực lực đội.
Kết quả kiểm tra đã có.
Dựa theo lớn nhỏ trình tự, ngoại linh lực đứng đầu là Vương Nguyên Nguyên, cao tới năm trăm hai mươi bốn. Trong đám chiến sĩ cấp năm thì đây thật là con số cực khủng khiếp. Thứ hai không ngờ là Thải Nhi, bốn trăm bốn mươi sáu, Long Hạo Thần ngoại linh lực là ba trăm chín mươi sáu, Tư Mã Tiên là ba trăm sáu mươi hai, Hàn Vũ là hai trăm bảy mươi lăm.
Còn hai vị liên quan ma pháp thì không tính ngoại linh lực cũng không sao, dù gì không đến một trăm.
Đến nội linh lực, Thải Nhi dĩ nhiên đệ nhất, nội linh lực hai ngàn năm trăm chín mươi, đây là chuẩn cấp năm bậc ba. Lại thêm nàng có thể chất Luân Hồi Thánh Nữ, nếu không tính tới Luân Hồi Linh Lô khó khăn đến mức tận cùng, nàng là người mạnh nhất trong đám.
Nội linh lực đứng thứ hai là Lâm Hâm, nội linh lực là hai ngàn ba trăm tám mươi lăm. Tiếp theo là Hàn Vũ, hai ngàn hai trăm bảy mươi. Vương Nguyên Nguyên hai ngàn một trăm sáu mươi. Thứ năm mới đến Long Hạo Thần, hai ngàn lẻ chín mươi lăm. Tuy nội linh lực chỉ đứng thứ năm, nhưng thực tế sức chiến đấu của hắn chỉ sau Thải Nhi. Hơn nữa trong lúc thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn hắn đã đột phá, nội linh lực tiến bộ đủ kinh người. Dù sao qua cấp năm thì nội linh lực tăng lên rất chậm.
Thứ sáu là Tư Mã Tiên, một ngàn chín trăm hai mươi. Trần Anh Nhi đứng chót, một ngàn tám trăm năm mươi. Hai người sau luôn dùng Tụ Linh Đan tu luyện, tiến bộ khá rõ ràng.
Nhìn đến số lượng linh lực của mình và bạn bè, mọi người ánh mắt cùng tập trung trên người Thải Nhi. Mọi người không ngoài ý muốn Thải Nhi nội linh lực đệ nhất, nhưng ngoại linh lực lại cao tới bốn trăm, so với chưa cuồng hóa Tư Mã Tiên và Long Hạo Thần còn cao hơn. Đây là thực lực tới cỡ nào! Hơn nữa chắc Thải Nhi nhỏ tuổi nhất trong đám.
Long Hạo Thần ghi chú linh lực của mọi người hiện tại, xong mới nói.
"Tốt lắm, mọi người bắt đầu tu luyện đi. Nhưng đừng tiêu hao quá nhiều, để chuẩn bị tùy thời tham chiến."
Ngày hôm qua Lâm Hâm có thi thể của Bích Lục Song Đao Ma và Bối Tháp Phi Ma, vừa lúc dùng làm dược. Trên chiến trường, đan dược tiêu hao có thể nghĩ, hơn nữa đây là vật bảo mệnh. Tuy y không biết công kích nhưng cống hiến đối với Săn Ma Đoàn trọng yếu không thua bất cứ ai, đương nhiên phải phát huy ưu thế của mình.
Mấy người khác đều tuyển chọn tu luyện linh lực, đặc biệt là Tư Mã Tiên và Trần Anh Nhi. Hai người còn chưa có Dịch Thái Linh Lực, cần đề cao phương diện này.
Long Hạo Thần dắt Thải Nhi trở lại nhà của mình, nhỏ giọng nói.
"Thải Nhi, cô không đi xem chú Thánh ư?"
Thải Nhi trầm mặc một lúc, rốt cuộc vẫn là lắc đầu.
"Tôi biết về Đồng Quy Linh Lô, ông ấy sẽ không có chuyện gì. Tôi đi tu luyện." Nàng vừa nói vừa leo lên góc giường, khoanh chân nhắm mắt tu luyện.
Đau lòng nhìn nàng, Long Hạo Thần ngồi đối diện nhưng không tu luyện mà lấy ra quyển Di Hoa Tiếp Mộc, nghiêm túc nghiên cứu.
Quyển kỹ năng Di Hoa Tiếp Mộc này rất mỏng, chỉ có sáu, bảy trang. Long Hạo Thần xem rất cẩn thận, dần dần trên khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ kinh ngạc.
Kỹ năng Di Hoa Tiếp Mộc này rất kỳ lạ. Nói là kỹ năng nhưng không có phương pháp vận dụng linh lực. Bản thân kỹ năng không có năng lực công kích, phòng ngự, nhưng rất thực dụng.
Di Hoa Tiếp Mộc, kỳ thật chính là năng lực ẩn núp trong thân thể mình lưu trữ kỹ khác năng khác.
Sau khi sử dụng, có thể sử dụng bất cứ kỹ năng nào trong thân thể, tương đương với tích góp linh lực, sau khi lưu trữ thì tùy thời có thể phóng thích. Nhưng trong lúc trữ tồn, cả người phải trong trạng thái nửa minh tưởng, ít nhất thân thể không được di động, không được chiến đấu.
Hoàn tất lưu trữ rồi, trong vòng hai tiếng đồng hồ nhất định phải phóng ra kỹ năng, nếu không phần linh lực tích góp này sẽ tự động phân tán.
Kỹ năng thông qua Di Hoa Tiếp Mộc bảo tồn sẽ không liên tục hao linh lực, cũng không ảnh hưởng linh lực hồi phục.
Có Di Hoa Tiếp Mộc, có thể nói khiến chức nghiệp giả thêm một kỹ năng tùy thời có thể phóng ra.
Nhưng Di Hoa Tiếp Mộc cũng có cực hạn. Trước tiên nó chỉ thích hợp chiến sĩ, thích khách và kỵ sĩ. Ma pháp sư, mục sư và triệu hoán sư thì vô dụng. Đồng thời Di Hoa Tiếp Mộc chỉ thích hợp kỹ năng bạo linh lực mà không thích hợp loại dùng kỹ xảo.
Ví dụ Đấu Suất Toàn Viên Kiếm của Long Hạo Thần không cách nào thông qua Di Hoa Tiếp Mộc tích góp. Đấu Suất Toàn Viên Kiếm cần dùng linh lực và kỹ xảo hoàn mỹ kết hợp.
Nhưng loại thánh kiếm thì rất thích hợp.
Sau khi Long Hạo Thần xem xong hết sách kỹ năng, hơi suy tư một chút đã nghĩ ra hai khả năng. Nếu dùng đúng, Di Hoa Tiếp Mộc hoàn toàn trở thành năng lực giữ mệnh. Đúng thật là một bí kỹ đẳng cấp nhất! Hơn nữa đây lại là kỹ năng tự sáng chế, người chế tạo còn là Hiệp Giả cấp chín Thánh Nguyệt!
Trong doanh trại rất yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có nguyên tố hỏa chúc phúc bạo động và một ít khẽ dao động, đó là Lâm Hâm đang luyện chế đan dược. Mấy người khác đều chìm đắm trong trạng thái minh tưởng.
Trong Khu Ma quan này, tùy thời phải đối mặt đại quân ma tộc, mỗi người hiểu rõ đoeèu quan trọng là tăng cao thực lực. Có áp lực và động lực có thể kích phát tiềm năng. Toàn bộ Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ dưới áp lực này chậm rãi thăng cấp. Khiến Long Hạo Thần có chút ngoài ý muốn, là tác dụng phụ của Bạo Linh Đan chỉ duy trì khoảng mười hai tiếng, cảm giác suy yếu dần biến mất, mà không phải như Lâm Hâm đã nói cần hai mươi bốn tiếng, việc này có liên quan đến thể chất của hắn.
Tu luyện kéo dài đến buổi chiều, ăn xong cơm trưa phong phú, mọi người lại tu luyện không tới hai tiếng đồng hồ thì cửa doanh trại có tiếng gõ, truyền đến mệnh lệnh thuộc quân bộ Khu Ma quan.
Một lát sau, Long Hạo Thần dẫn theo chúng bạn Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ đi gặp chín Tân Săn Ma Đoàn khác.
Tập hợp tất cả Tân Săn Ma Đoàn đến rèn luyện bởi vì lý do gì? Không chỉ mỗi mình Long Hạo Thần nghi ngờ, các cường giả tuổi trẻ trong đại thánh điện cũng có cùng suy nghĩ. Dù sao họ vừa mới vào bộ binh doanh một ngày, chẳng lẽ an bài có thay đổi gì?
Sự thật đúng là có biến đổi. Sự biến đổi này chủ yếu do hai phương diện tạo thành. Trước hết là mười Tân Săn Ma Đoàn biểu hiện trên đầu tường ngày hôm qua. Tân Săn Ma Đoàn trước giờ không đến Khu Ma quan rèn luyện, lần này là khởi đầu. Bởi vậy từ Thánh Linh Tâm đến các tướng soái Khu Ma quan chưa nghĩ ra thích hợp an bài. Cho nên quyết định để họ đến bộ binh doanh rèn luyện gian khổ, tiêu bớt hiếu thắng.
Kết quả khiến tướng sĩ Khu Ma quan kinh ngạc là, hôm qua trước sau phân phối mười Tân Săn Ma Đoàn đến thủ thành, bọn họ lộ ra sức chiến đấu vượt xa nhận định của tướng soái Khu Ma quan, khiến bộ binh doanh tổn thất không đến một phần năm so với bình thường. Nên biết, một bộ binh doanh chỉ nhiều hơn sáu người mà thôi!
Khó trách Khu Ma quan tướng soái giật mình, lần này tổng thể thực lực thành viên Tân Săn Ma Đoàn đúng là mạnh hơn trăm năm gần đây. Trước không nói mặc kệ là Vương Nguyên Nguyên, Long Hạo Thần, Thải Nhi, Đoạn Ức, Hoàng Nghị và các người khác, đặt ở mấy đợt đấu trước đều tất nhiên là quán quân. Riêng lần này Kỵ Sĩ Thánh Điện đều là năm kỵ sĩ cấp năm!
Mà một phương diện khác chính là Long Hạo Thần. Tuy Long Hạo Thần thay Thánh Linh Tâm che giấu sự thực, nhưng biểu hiện trên chiến trường của hắn đều được Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn và Ám Dạ Chi Thứ thích khách nhìn trong mắt. Hiện tại đoàn trưởng Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn tạm thay thế Thánh Linh Tâm vị trí tổng trưởng quân sự một ngày, yêu cầu đem Long Hạo Thần và toàn bộ đội điều đến Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn.
Đêm quá nếu không có Hạo Nguyệt mấy cái Chân Ác Nhãn, Quang Diệu Thiên Sứ kỵ sĩ đoàn sợ là ngay cả một nửa đều không thể trở về. Trong quân đội không quan tâm cá nhân thực lực, mà là cá nhân trên chiến trường có giúp ích cho đội ngũ, Một người mạnh mẽ giết địch nhiều cỡ nào, nếu đồng bạn đều chết sạch thì cũng không phải quân nhân ưu tú.
Đêm qua Thánh Linh Tâm lấy tín niệm phải chết thi triển Đồng Quy linh Lô tiêu diệt số lớn cường địch, chính Long Hạo Thần đã mang y quay đầu bỏ chạy. Thật sự ở trước mặt tam đại ma thần cướp lại mạng Thánh Linh Tâm.
Sống sót trở về, bởi vì có mặt Hiệp Giả Thánh Nguyệt nên các tướng lĩnh không nói thêm cái gì, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì Long Hạo Thần có thể nói lập hai phần đại công.
Long Hạo Thần là quán quân đợt thi đấu Tân Săn Ma Đoàn lần này, đương nhiên cũng là nhân vật đại biểu cho Tân Săn Ma Đoàn. Biểu hiện ưu tú của hắn khiến các thành viên Săn Ma Đoàn được Khu Ma quan quân đội chân chính coi trọng.
Đem nhóm tinh anh này ở lại bộ binh doanh tuyệt đối là đại tài tiểu dụng. Bởi vậy mới có biến đổi, cho bọn họ làm nhiệm vụ khác.
Làm đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ, Long Hạo Thần vừa mang đội đến nơi thì ánh mắt mọi người đương nhiên rơi trên người hắn.
Ánh mắt Dương Văn Chiêu trước tiên nhìn hướng Trần Anh Nhi. Trần Anh Nhi đang kéo tay Vương Nguyên Nguyên, không thèm liếc gã một cái.
"Dương huynh, khỏe chứ." Long Hạo Thần chủ động hướng Dương Văn Chiêu chào hỏi. Tuy hai người có quan hệ cạnh tranh kịch liệt, nhưng họ đồng thời là kỵ sĩ trẻ tuổi nhất trong Kỵ Sĩ Thánh Điện, loại cạnh tranh này chỉ đem đến kết quả có lợi.
Dương Văn Chiêu mỉm cười nói.
"Long huynh đệ, ngày hôm qua thu hoạch thế nào?"
Gã nói dĩ nhiên là về công huân. Long Hạo Thần mỉm cười nói.
"Còn tạm được."
Hắn vừa nói vừa chào hỏi đoàn trưởng các Tân Săn Ma Đoàn. Trong mười Tân Săn Ma Đoàn, có tư cách cùng họ tranh đoạt vị trí đội đệ nhất chỉ có số hai, số ba, số bốn, ba đội này mà thôi. Còn lại sáu Săn Ma Đoàn tuy cũng rất ưu tú, nhưng so sánh với bốn đội trước thì có chút chênh lệch.
Đoạn Ức dáng người cao to cá tính ổn trọng, sau khi chào hỏi Long Hạo Thần thì không nói chuyện. Đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số bốn là mục sư cấp năm, gã và Long Hạo Thần tuy không quen nhưng Lý Hinh thì có! Cô sớm chạy lại cùng Long Hạo Thần trò chuyện tình hình chiến đấu ngày hôm qua.
Thực rõ ràng, trận thủ thành hôm qua biểu hiện tốt không chỉ có nhóm Long Hạo Thần. Số hai, ba, bốn, ba đội Tân Săn Ma Đoàn cũng đồng dạng thực lực kinh người. Tổng thể lực sát thương của họ có xu thế vượt qua nhóm Long Hạo Thần. Dù sao bên Long Hạo Thần ma pháp sư và triệu hoán sư đều không có nguyên bản tác dụng, phương diện sát thương tổng thể không bằng Tân Săn Ma Đoàn khác.
Đúng lúc này, vài vị tướng Khu Ma quan cùng mười lĩnh đầu đi tới. Các thành viên Săn Ma Đoàn yên tĩnh lại, tự trở về đội của mình.
Đi ở phía trước là một vị tướng ngày hôm qua Long Hạo Thần đã thấy, nhưng không biết tên. Cao Anh Kiệt cùng gã đi chung, tới trước mặt mười Săn Ma Đoàn.
"Chào mọi người, tôi tên Cổ Cẩn. Là tham mưu dưới trướng của Thánh tổng trưởng. Trước tiên, đối với biểu hiện ưu tú của các vị trong trận chiến thủ thành ngày hôm qua, quân bộ Khu Ma quan tận đáy lòng cảm tạ. Các người vì Khu Ma quan làm mọi chuyện, các tướng sĩ vĩnh viễn ghi nhớ."
Nghe vị tướng quân Cổ Cẩn nói, nhóm thanh niên Săn Ma Đoàn trong mắt đều xuất hiện hưng phấn. Đối với đám tinh anh tuổi dưới hai mươi lăm tuổi mà nói, được quân đội thừa nhận rất quan trọng. Nó quan hệ đến đánh giá đợt rèn luyện lần này, cũng quan hệ đến giá trị công huân mỗi một đoàn sẽ cùng nhận được.
Đối với Săn Ma Đoàn thì giá trị công huân thật sự rất quan trọng. Có đầy đủ công huân là có thể học bí kỹ mạnh, đổi trang bị tốt. Đương nhiên cũng có thể nhận nhiệm vụ khó công huân nhiều, không ngừng tăng thực lực chính mình. Hiện tại giữa các Săn Ma Đoàn có chút chênh lệch, nhưng ai có thể nói trước mấy năm sau? Trong lịch sử, có nhiều Săn Ma Đoàn cường đại khi mới thành lập đều là vô danh.
Cổ Cẩn nói.
"Xét thấy các vi thực lực cường đại, biểu hiện ưu tú. Khu Ma quan quân bộ quyết định bắt đầu từ bây giờ, phân phối các vị hoàn thành một ít nhiệm vụ quân sự."
Nói xong, sau lưng gã có binh sĩ nâng lên một tấm địa đồ quân sự.
Sắc trời dần tối, so sánh với ngày hôm qua thì thế công của ma tộc yếu rất nhiều, cơ bản không có cường đại ma tộc công thành, vọt tới chỉ là quân rác mà thôi. Tuy cũng có thể khiến Khu Ma quan chịu một ít tổn thất, nhưng không cách nào dao động căn cơ.
Dưới màn đêm tối đen yểm trợ, cửa thành Khu Ma quan lặng lẽ mở ra khe hở. ngay sau đó, từng cái bóng khom lưng lặng lẽ chui ra, thuận theo bờ tường nương bóng đêm che giấu rời đi. Đoàn người nhân số không nhiều, tổng cộng không đủ một trăm người. Khi cửa thành lần nữa khép lại, tựa như không xảy ra chuyện gì.
Bọn họ đương nhiên là mười Tân Săn Ma Đoàn nhận nhiệm vụ quân đội Khu Ma quan. Tinh anh trẻ tuổi Lục Đại Thánh Điện gom thành tiểu đội nhỏ, đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ Long Hạo Thần tạm thời làm đội trưởng, Dương Văn Chiêu, Đoạc Ức làm tạm thời phó đội trưởng, chỉ huy đội viên.
Nhiệm vụ tuyệt không phức tạp, lén tấn công lương thực hậu cần của ma tộc. Theo tin tức thám tử truyền đến, sáng sớm ngày mai sẽ có một đội ma tộc vận chuyển lương thực đến đại doanh ma tộc. Nhiệm vụ của họ là phá hư vận chuyển, tại chỗ phá hủy vật tư.
Bên ngoài Khu Ma quan địa thế bình nguyên, đồi núi làm chủ, muốn che giấu tiểu đội chỉ có sáu mươi mốt người không phải việc khó. Cũng chính vì địa thế quá thoáng, bởi vậy đại quân ma tộc không thể nào toàn bộ phá hỏng đằng trước Khu Ma quan. Cho nên thoạt nhìn nhiệm vụ này nguy hiểm, thật ra khó khăn không cao. Dù sao Khu Ma quan rất ít phái binh ra ngoài tập kích đội vận lương của ma tộc. Lần này xem như đánh bất ngờ.
Theo bóng đêm, sáu mươi mốt người yên lặng không tiếng động thuận theo mé biên Khu Ma quan thẳng tới dưới chân Ngự Ma sơn mạch, lại từ phía bắc vòng lại, xa xa đã thấy đại doanh ma tộc.
Mọi người đều mặc đồ đen, trang bị gọn nhẹ. Cho dù là ma pháp sư, dưới sự trợ giúp của Phiêu Phù Thuật di chuyển cũng không chậm. Triệu hoán sư và mục sư cũng được Phiêu Phù Thuật hỗ trợ, cố gắng giảm thiểu tiêu hao.
Chỉ dùng một tiếng đồng hồ họ đã vòng quanh chính diện đại quân ma tộc hai mươi mét. Lại vòng đi mười mét, mục sư dùng Chân Ác Nhãn và ma pháp sư dùng Tầm Nhãn không ngừng trinh sát, để đảm bảo không có thám tử ma tộc. Kỵ sĩ gọi ra tọa kỵ, triệu hoán sư cũng triệu hoán ma thú. Tiểu đội sáu mươi mốt người dốc sức chạy hướng hậu phương đại doanh ma tộc.
Long Hạo Thần và chúng bạn Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ dẫn đầu. Long Hạo Thần, Thải Nhi, Trần Anh Nhi và cả Lâm Hâm, bốn người ngồi trên lưng Hạo Nguyệt. Không có cách nào, Trần Anh Nhi triệu hoán sư không đáng tin, không thể triệu hoán tọa kỵ thích hợp. Hạo Nguyệt dài hơn bốn mét, cõng bốn người cũng không chật.
Lâm Hâm thi triển Phiêu Phù Thuật giảm bớt thể trọng bốn người, không để Hạo Nguyệt chịu gánh nặng. Ba người Vương Nguyên Nguyên, Tư Mã Tiên và Hàn Vũ thì đi theo sau, lấy tu vi ngoại linh lực của họ thì dù có chạy như điên một ngay vẫn có thể kiên trì. Huống gì Phiêu Phù Thuật của Lâm Hâm thỉnh thoảng rơi trên người họ.
Săn Ma Đoàn khác cũng có biện pháp. Mọi người đều có tu vi trên cấp bốn, tổng thể tốc độ tiến lên không thua kém tiểu đội kỵ binh.
Dương Văn Chiêu dẫn theo đội viên Săn Ma Đoàn số hai cấp sĩ đi cuối cùng. Mọi người trầm mặc một đường đi tới. Bốn tiếng đồng hồ sau họ đã tiếp cận đại doanh ma tộc khoảng ba trăm mét, ngừng ở một đồi núi.
Long Hạo Thần triệu tập mỗi đoàn trưởng Săn Ma Đoàn, mở ra địa đồ, dựa theo Tầm Nhãn tra xét chung quanh.
"Không sai, chính là chỗ này. Dựa theo tình báo, đây là con đường đội vận lương ma tộc phải qua." Long Hạo Thần chỉ vào một con đường bao quanh chân núi.
Dương Văn Chiêu gật đầu nói.
"Cách trời sáng còn mấy tiếng đồng hồ, tôi cảm thấy chúng ta nên sai người ta ngoài tìm kiếm một phen, người khác thì ở đây nghỉ ngơi, mai phục."
Long Hạo Thần nói.
"Phái người ra ngoài không bằng để ma thú đi. Đội nào có triệu hoán sư triệu hoán ma thú bay không?"
Nghe hắn nói vậy mắt mọi người chợt sáng lên. Dù sao đây là lần đầu tiên tất cả hợp tác, còn là hành động quân sự, không có ăn ý gì cả.
Dương Văn Chiêu vỗ trán nói.
"Liêu Vũ đoàn tôi có thể, vẫn là cậu nghĩ chu đáo. Tôi sẽ khiến hắn sai ma thú bay ra ngoài tìm kiếm. Tầm Nhãn của ma pháp sư cũng đừng ngừng quan sát xung quanh."
Dương Văn Chiêu đơn giản giao cho Liêu Vũ vài câu. Lát sau, một ma thú nhỏ xinh bay lên không, chốc lát biến mất.
Đoạn Ức nói.
"Dựa theo tình báo, lần này đội vận lương khoảng ba ngàn ma tộc. Đa số là ma tộc cấp thấp, đến lúc chiến đấu chúng ta tiến hành công kích như thế nào?"
Long Hạo Thần nhíu mày nhìn mọi người, nói.
"Mọi người có ý kiến gì không, cứ nói ra."
Lục Hi nói.
"Tôi thấy hay là thống nhất điều phối đi. Trước do ma pháp sư chủ công, tiếp đó là kỵ sĩ, chiến sĩ, triệu hoán sư đồng loạt công kích. Thích khách phụ trách liên hợp ám sát thủ lĩnh đối phương. Mục sư chúng tôi thì phụ trách toàn cục."
Lục Hi này là đoàn trưởng Săn Ma Đoàn số bốn, cũng chính là thủ lĩnh đoàn Lý Hinh, mục sư duy nhất cấp năm.
Nghe gã nói vậy, Long Hạo Thần và Dương Văn Chiêu bất giác nhíu mày, Đoạn Ức trầm tư. Mấy đoàn trưởng Săn Ma Đoàn khác cũng suy nghĩ, không chủ động phát biểu ý kiến.
"Tôi cảm thấy làm vậy không thích hợp." Long Hạo Thần mở miệng nói.
"Hả?" Lục Hi kinh ngạc nhìn Long Hạo Thần.
Năm nay gã đã hai mươi bốn, lần này tham gia thi đấu tuyển chọn Săn Ma Đoàn đã ở độ tuổi hạn chế nhất, trong mọi người coi như lớn tuổi. Gã vẫn rất bội phục thực lực của Long Hạo Thần. Nhưng dù sao thoạt nhìn Long Hạo Thần quá trẻ tuổi, đối với hành động lần này do hắn làm đội trưởng, không chỉ Lục Hi, đoàn trưởng Săn Ma Đoàn khác đều có chút không phục.
Long Hạo Thần nói.
"Cách chiến đấu như Lục đoàn trưởng nói nếu là áp dụng trong quân đội, vậy không có vấn đề. Nhưng chúng ta không phải quân đội, vấn đề lớn nhất là không quen thuộc lẫn nhau. Dưới tình huống như vậy, đối diện hàng ngàn kẻ địch, chúng ta rất khó định mục tiêu. Tuy nơi này cách đại doanh ma tộc mấy trăm dặm, nhưng ma tộc có không quân. Một khi phát hiện bên này đội vận lương bị tập kích, không quân của chúng nhất định sẽ xuất phát trước tiên. Chỉ cần chúng ta bị giữ chân, vậy rất khó hoàn thành nhiệm vụ lần này."
Lục Hi nhíu mày, nói.
"Vậy cậu thấy nên làm sao?"
Long Hạo Thần nói.
"Mỗi Săn Ma Đoàn tự chiến đấu, từ vị trí khác nhau xâm nhập trận doanh của địch. Đội vận lương nhất định xếp hàng dài tiến tới, trận tuyến sẽ khá dài. Săn Ma Đoàn chúng ta trải qua vài ngày nay ở trên đường quen thuộc, cùng với hôm qua trên chiến trường hợp tác, ít nhất có ăn ý sơ sơ. Từ vị trí khác nhau phát động tập kích, sẽ không quấy nhiễu nhau, cũng có thể phát huy sức chiến đấu lớn nhất mỗi đội. Chỉ cần cắt đứt đội vận lương, sau đó mỗi người tự phong tỏa, trong thời gian ngắn có thể tạo tổn thất lớn cho ma tộc, cố gắng tranh thủ thời gian."
Lục Hi trầm giọng nói.
"Nhưng cậu có nghĩ tới, nếu như vậy mỗi một đội Săn Ma Đoàn có lẽ sẽ đối mặt cường giả kẻ địch bao vây. Mỗi đội chỉ có sáu người, dưới tình huống đó gặp phải nguy hiểm thì làm sao đây?"
Long Hạo Thần nói.
"Tình huống này có thể xảy ra, khi đó mỗi đội chỉ có thể cùng nhau trông chừng, hết sức trợ giúp. Hơn nữa dựa theo thực lực tổng thể các đội, cho dù gặp phải cường giả cấp bảy cũng có thể ngăn cản một lúc. Xác suất đội vận lương có cường giả cấp bảy rất thấp. Quan trọng hơn là, xin mọi người chớ quên, đây là thử thách. Điều chúng ta cần làm là cố gắng hết sức hoàn thành nhiệm vụ, thậm chí là nỗ lực thu hoạch công huân. Bảo vệ bản thân đương nhiên trọng yếu, nhưng chúng ta cũng phải làm cho lĩnh đội thấy."
Có thể trở thành đội viên Săn Ma Đoàn, mọi người đều là thông minh. Long Hạo Thần nói mấy câu cuối cùng, tất cả đều hiểu rõ.
Lục Hi trong mắt chợt lóe kinh ngạc, ánh mắt khác thường liếc Long Hạo Thần một cái, không chất vấn thêm. Trong lòng gã âm thầm giật mình. Long Hạo Thần này tuy tuổi không lớn nhưng tâm tư kín đáo, hơn nữa lúc đối đáp với mình trầm ổn, cơ trí. Càng quan trọng là hắn tìm ra mấu chốt đợt thử thách này. Thì phải là cố gắng hoàn thành nhiệm vụ, đạt được công huân.
Không phải nghi ngờ, an bài của Long Hạo Thần có lợi nhất cho mục tiêu lần này. Mọi người là Săn Ma Đoàn, ai không hy vọng nhiều thu hoạch công huân. Một khi cùng ra tay, giữa mọi người có thể bởi vì ở khác đội mà cản trở kiếm công huân.
Tuy Long Hạo Thần không nói rõ ràng, nhưng Lục Hi cũng có nghĩ tới điểm này. Các Săn Ma Đoàn đương nhiên không có ý kiến. Tuy rằng chia nhau ra thì có vẻ như thực lực cũng phân tán. Nhưng dù gì mỗi Săn Ma Đoàn đều là phối hợp toàn chức nghiệp, năng lực sinh tồn cực mạnh, càng toàn tâm toàn ý chiến đấu vì Săn Ma Đoàn của minh. Hơn nữa mười lĩnh đội đã nói rõ không cùng đi, tuy nhiên, họ sẽ mặc kệ Săn Ma Đoàn mình dẫn đội gặp phải hủy diệt ư?
Các vị đoàn trưởng mắt sáng ngời, mỗi người đều có chút hưng phấn. Hiện tại bọn họ nghĩ chính là làm sao mang theo đội viên sát thương ma tộc.
"Tôi chấp nhận ý kiến của Long Hạo Thần." Dương Văn Chiêu là người thứ nhất giơ tay lên.
Đoạn Ức nhẹ gật đầu.
"Tôi cũng không ý.
Lục Hi hít sâu một hơi.
"Đồng ý."
Bốn người thống nhất ý kiến, các đoàn trưởng khác cũng hiểu rõ ý Long Hạo Thần, lập tức thông qua phương án tác chiến. Tiếp theo là an bài chi tiết.
Thực lực mười Săn Ma Đoàn cũng có khác biệt lớn. Long Hạo Thần đem Săn Ma Đoàn số một, hai, ba, bốn an bài ở chiến tuyến, như vậy có khả năng tùy thời giải cứu Săn Ma Đoàn thực lực yếu kém.
Mười Săn Ma Đoàn chia nhau ra, bố trí ở sườn đồi khoảng hai dặm. Trình tự cụ thể là như vậy: Săn Ma Đoàn số năm cấp sĩ ở trước nhất, tiếp theo là Săn Ma Đoàn số một cấp sĩ của Long Hạo Thần, tiếp theo là số sáu, số hai, số bảy, số ba, số tám, số bốn, cuối cùng là số chín và số mười Săn Ma Đoàn. Hai Săn Ma Đoàn này gần nhất, cách bọn họ không xa Săn Ma Đoàn số bốn cũng là đội có năng lực trị liệu mạnh nhất trong đội ngũ.
Đội ngũ tạm thời dựng nên, dưới sự an bài mau chóng của mấy vị đoàn trưởng, xem như chỉnh chu có trật tự. Mọi người nghỉ ngơi tại chỗ, xoa tay chờ đợi mục tiêu nhiệm vụ lần này tiến đến.
Chân trời tối đen dần biến thành xanh đen. Một con chim nhỏ từ phương xa bay trở về. Chẳng mấy chốc các Săn Ma Đoàn đã nhận được tin tức. Tình báo chính xác, đội vận lương ma tộc đang đi hướng bên này, khoảng một tiếng đồng hồ sẽ tới đây. Số lượng khoảng chừng ba ngàn, lấy Trạch Lâm tộc Song Đao Ma và Ma Nhãn Thuật Sĩ làm chủ.
Tất cả thành viên Săn Ma Đoàn bắt đầu chuẩn bị, yên tĩnh ngắm đông phương.
Khi luồng sáng đầu tiên xuất hiện ở phương xa hướng đông, một đội ngũ dài ngoằn cũng hiện ra trước mắt mọi người.
Mỗi nhóm tám Trạch Lâm tộc Song Đao Ma kéo một chiếc xe lớn chậm rãi đi hướng bọn họ. Tầm Nhãn của các ma pháp sư bắt đầu có tác dụng. Đội xe khoảng hai trăm xe ngựa, toàn bộ do Song Đao Ma lạp kéo, còn có một ít cường tráng Song Đao Ma, Ma Nhãn Thuật Sĩ ở bên cạnh bảo vệ. Phụ trách hộ vệ ma tộc cũng chỉ có hơn ngàn ma tộc mà thôi.
"Hạo Thần, tổng thể quan sát không có vấn đề, nhưng chính giữa đội ngũ có một chiếc xe vận lương hơi kỳ quái." Lâm Hâm vừa phóng Tầm Nhãn quan sát vừa nhỏ giọng nói với Long Hạo Thần.
Lâm Hâm không giỏi công kích, nhưng ma pháp phụ trợ thì có thể nói trong tất cả Săn Ma Đoàn không ai sánh bằng. Tầm Nhãn của y càng quan sát cẩn thận hơn nhiều.
"A? Có cái gì kỳ quái?" Long Hạo Thần vội vàng hỏi.
Lâm Hâm nói.
"Xe vận lương khác trên mặt đất đều có vết hằn sâu, nhưng chiếc xe này lưu lại dấu vết rất nhạt. Càng quan trọng là, hai bên xe có sáu Ma Nhãn Thuật Sĩ so với bình thường càng mạnh cùng với bốn Bích Lục Song Đao Ma thủ hộ. Dường như có thứ gì đó trọng yếu lắm. Căn cứ bài bố trận hiện nay, chiếc xe ngựa này nằm trong phạm vi công kích của chúng ta, sợ rằng sẽ rất khó gặm."
Long Hạo Thần gật đầu, sáu Ma Nhãn Thuật Sĩ cường đại thêm bốn Bích Lục Song Đao Ma, đích thực là lực lượng cường đại.
Tư Mã Tiên trong mắt tràn ngập chiến ý.
"Mặc kệ nó, giết chết hết!"
Vương Nguyên Nguyên vuốt Cự Linh Thần tấm thuẫn của mình, tuy không nói nhưng lập tức đem ra ba viên bảo thạch, mắt nhìn Long Hạo Thần, chờ đợi hắn ra quyết định.