Thần Ấn Vương Tọa

Chương 261: Y Tư Đốn Vương




Lốc xoáy bảy sắc trực tiếp rơi trên đỉnh đầu tinh tinh. Ngay sau đó hóa thành vô số ánh sáng bảy sắc thuận theo đỉnh đầu chui vào người nó.

Tiểu tinh tinh ngây ngốc đứng đó không động đậy. Thân thể nó tràn ngập một tầng ánh sáng bảy sắc.

Lý do Long Hạo Thần đồng ý Tư Tư thử làm, nguyên nhân quan trọng nhất là vì bản thân hắn triệt ngộ. Hoàn thành lĩnh vực tiến hóa, tu vi của hắn cũng thực chất bay vọt. Lấy ngộ tính của hắn, nếu như không lĩnh ngộ ra cái gì thì là không thể nào.

Tuyệt đối đừng xem thường lốc xoáy bảy sắc, đây chính là kỹ năng lĩnh vực hình thành sau khi lĩnh vực tiến hóa, là một loại phong ấn sinh mệnh đặc biệt.

Long Hạo Thần không biết phong ấn của mình có thể kéo dài bao lâu, nhưng khi phong ấn tiến vào thân thể tinh tinh, hắn phát hiện tất cả hơi thở sinh mệnh của tinh tinh đang bị phong ấn của mình đồng hóa. Nếu trong bảy ngày không ai giải trừ phong ấn này, vậy bảy ngày sau, tiến trình sinh mệnh của tinh tinh sẽ bị cố hóa. Chính là nói, nó thật sự biến trở về ấu niên, tất cả bắt đầu lại từ đầu mới có thể quay về cảnh giới cũ.

Thu lại lĩnh vực, tuy Long Hạo Thần hơi mệt nhưng trong mắt tràn ngập hân hoan. Hắn có được kỹ năng lĩnh vực thứ hai, còn là một kỹ năng lĩnh vực thật kỳ diệu. Từ ý nghĩa nào đó, nó thậm chí biến đổi tuổi và sống chết của con người. Cai Quản Tiến Trình Sinh Mệnh, đây là lực lượng cường đại cỡ nào chứ!

Thiếu nữ Tư Tư nhìn hình ảnh kỳ diệu trước mắt, bất giác trợn tròn mắt. Tuy cô có đề phòng Long Hạo Thần, nhưng trong lĩnh vực của hắn tràn ngập lực lượng hơi thở tự nhiên và sinh mệnh khiến cô sinh ra cảm rất thân thiết.

"Chắc là được rồi. Tôi phong ấn quỹ tích sinh mệnh trưởng thành của nó. Bảy ngày sau, thân thể nó sẽ giữ mãi trong trạng thái này, chỉ có lại trưởng thành mới cường đại trở lại. Quá trình này chỉ sợ cần thật lâu."

"Cảm ơn người nhân từ, thượng đế sẽ ca ngợi người.." Đôi mắt trong suốt của Tư Tư nhìn chăm chú Long Hạo Thần, rất chân thành nói.

Long Hạo Thần há miệng định nói gì, thanh âm không có cảm xúc lúc trước lại vang lên.

"Mở ra nhiệm vụ thứ hai, giúp Tư Tư cứu người nhà, hơn nữa hoàn toàn được cô ta tin tưởng, được cô ta chủ động hiến dâng bảo vật. Nhiệm vụ thất bại tức thử thách thất bại."

Tuy sau khi Long Hạo Thần cứu Tư Tư đã nghĩ tới đây chỉ sợ là bắt đầu thử thách của Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa đối với mình. Nhưng khi hắn nhận nhiệm vụ này rồi, vẫn hơi kinh sợ.

Y Tư Đốn Vương trong miệng Tư Tư tuyệt đối là sự khủng bố trong thế giới này. Một sủng vật của gã đã cường đại đến thế, bản thân gã mạnh tới mức nào chứ? Cho dù không đạt tới trình độ như Ma Thần Hoàng, chỉ sợ đủ sánh bằng với Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần. Lực lượng như vậy không phải Long Hạo Thần hiện tại có thể đối kháng, đặc biệt là dưới tình huống không có Hạo Nguyệt hỗ trợ.

"Tư Tư, bây giờ cô có ý định gì không?" Mới rồi nói chuyện họ đã trao đổi tên.

Ánh mắt Tư Tư biến ảm đạm, tuyệt mỹ dung nhan tràn ngập mờ mịt bất lực.

"Tôi cũng không biết nữa. Ma quỷ đó quá cường đại, người nhà của tôi…" Nói đến đây, cô kiềm không được lại bật khóc.

Long Hạo Thần nhíu mày, trầm giọng nói.

"Trước tiên đừng khóc, khóc không giải quyết được vấn đề. Cô kể lại kỹ càng, Y Tư Đốn có bao nhiêu chủng tộc, trong đó có bên nào quan hệ thân cận với Y Tư Đốn Vương, có ai đối địch. Tuy tôi muốn hỗ trợ cô nhưng chỉ bằng lực lượng của chúng ta sợ rằng không đủ."

Nói xong lòng hắn nặng nề. Long Hạo Thần là người quan sát tỉ mỉ, mới rồi Tư Tư đã thấy thực lực của hắn, đặc biệt là lực lượng kỳ diệu như Cai Quản Tiến Trình Sinh Mệnh. Nhưng thấy rồi cô mảy may không có ý cầu viện mình, điều này có hai loại khả năng. Thứ nhất là cô không tin tưởng mình, loại thứ hai càng đáng sợ, đó là cô không cho rằng mình có thể đánh ngã Y Tư Đốn Vương.

Long Hạo Thần càng nghiêng hướng câu sau. Dù gì hắn mới cứu Tư Tư, tuy tiếp xúc không sâu nhưng bản thân hắn là thể chất Quang Thần, lực lượng quang minh vô cùng tinh thuần, dù không được Tư Tư hoàn toàn tin tưởng, ít nhất không khiến cô nảy ra mâu thuẫn.

Tư Tư lắc đầu, nói.

"Không, bởi vì tôi tìm ra thứ đó mà mang đến tai nạn hủy diệt tộc nhân rồi. Tôi không muốn đem tai nạn này đến cho chủng tộc khác. Tôi sẽ không giao thứ đó cho ma quỷ, tôi muốn hủy diệt nó, sau đó đi tìm Y Tư Đốn Vương. Coi như chết, tôi phải cùng người nhà chết chung."

Ánh mắt Tư Tư dần biến kiên quyết. Long Hạo Thần đầu tiên suy nghĩ không phải nhiệm vụ của mình mà là kính nể cô gái này.

Cô chẳng những lương thiện còn rất can đảm. Có lẽ cô không đủ thông minh, nhưng một cô gái xinh đẹp như vậy đã có tính cách như thế, đối với người đàn ông nào đều có sức hấp dẫn cực lớn.

Long Hạo Thần nhẹ gật đầu, nói.

"Cô không muốn liên lụy ngươi khác, tôi hiểu được. Nhưng như vậy thì chỉ sợ người nhà của cô khó sống sót."

Tư Tư buồn bã nói.

"Có lẽ đây là số mệnh. Long đại ca, anh đã cứu mạng tôi, tôi không có cách nào báo đáp. Tư Tư đã là người sắp chết, nếu anh không chê, tôi nguyện đem thân thể trong sạch đưa anh, coi như trả lại ân cứu mạng, kiếp sau đầu thai dứt khoát nợ nần."

Long Hạo Thần giật nảy mình, mặt đỏ rực. Nếu là hắn trước kia còn chưa hiểu biết chuyện nam nữ, thì không nghĩ quá nhiều. Nhưng trước khi nhận thử thách, hắn mới cùng Thải Nhi vượt qua lằn ranh cuối cùng! Lần đầu tiên cảm nhận sự tuyệt vời giữa nam và nữ, Tư Tư lại đẹp như vậy, bộ đồ trắng trên người không thể che giấu đường cong nhô ra.

Đối mặt người đẹp, bất cứ ai đều có ý nghĩ. Khác nhau là có ý nghĩ tán thán, có ý nghĩ xấu xa, đương nhiên, cũng có loại lúng túng và xấu hổ. Ví dụ như Long Hạo Thần chính là trong tình thế đó.

"Tư Tư, cô đừng như vậy." Mắt thấy Tư Tư vẻ mặt buồn bã, Long Hạo Thần chân tay luống cuống, vội dùng đôi tay nắm vai cô giữ khoảng cách nhất định giữa hai người.

Tư Tư ngẩng đầu nhìn Long Hạo Thần, mắt ướt nước nói.

"Long đại ca, anh ghét tôi hay là sợ bị tôi liên lụy? Thân thể tôi thật sự trong sạch, trước giờ chưa từng bị đàn ông đụng chạm, dù là như bây giờ cũng không có."

Nghe cô nói vậy, Long Hạo Thần như bị điện giật vội thả tay ra, cười khổ nói.

"Tư Tư, cô hãy nghe tôi nói. Tôi cứu cô chỉ là gặp may, không có ý định muốn cô báo ân cái gì. Hơn nữa nếu tôi đã gặp chuyện này thì tôi nguyện ý giúp cô một tay. Có lẽ năng lực của tôi không mạnh như Y Tư Đốn Vương cô đã nói. Nhưng chúng ta vẫn có thể thử xem, nếu may mắn thì nói không chừng thành công cứu ra người nhà cô. Dù chúng ta không thành công cô cũng đừng dễ dàng tự sát. Còn sống mới có hy vọng, chết rồi cái gì cũng không có."

Tư Tư gật đầu.

"Cảm ơn long đại ca. Tôi không biết nên làm sao cảm ơn anh. Anh đã cứu mạng tôi, dù khi nào anh muốn thân thể tôi thì tôi sẽ đưa cho anh."

Long Hạo Thần cực kỳ xấu hổ, liên tục xua tay nói.

"Tư Tư, đừng nói những lời này, trước nghĩ cách cứu người nhà cô mới là quan trọng. Cô nói Y Tư Đốn Vương sinh hoạt ở chỗ nào? Có thể vẽ ra địa đồ không?"

Tư Tư gật đầu, nói.

"Được."

Tiếp theo cô và Long Hạo Thần ngồi xổm trên mặt đất, Tư Tư dùng nhánh cây vẽ ra địa đồ tỉ mỉ. Tài vẽ của cô rất tốt, vẽ cẩn thận tỉ mỉ, vừa vẽ vừa kể cho Long Hạo Thần các loại bố trí hang động Y Tư Đốn Vương cư ngụ.

"Tuy Y Tư Đốn Vương không có quân đội của mình, nhưng gã có lực lượng tự nhiên rất cường đại. Ví dụ ma thú cỡ như đại tinh tinh, có ít nhất hơn mười con là vật cưng của gã. Nếu chúng ta muốn tới hang động của Y Tư Đốn Vương thì nhất định phải tránh thoát những thủ vệ đó mới được. Người nhà của tôi rất có thể bị Y Tư Đốn Vương bắt nhốt ở chỗ sâu nhất trong động."

Long Hạo Thần yên lặng nghe cô kể, không ngừng gật gù, nhớ kỹ lời cô. Trên người Tư Tư thỉnh thoảng tỏa ra mùi hương nhè nhẹ xâm nhập vào chóp mũi của Long Hạo Thần. Khác với mùi hương trên người Thải Nhi, mùi trên người Tư Tư thêm phần hơi thở sự sống, tựa như đóa hoa mẫu đơn tràn ngập dụ hoặc, thanh thoát, cao nhã, mỹ lệ.

Nhưng tâm trí Long Hạo Thần đủ trầm ổn, mắt xem mũi, mũi xem miệng, miệng xem ngực, tuyệt đối không nhìn Tư Tư cái nào.

"Địa đồ và bố trí là như thế đó." Tư Tư yêu kiều cười với Long Hạo Thần. Lúc này dường như cô đã áp chế bi thương, cô mỉm cười càng tuyệt sắc.

Long Hạo Thần suy nghĩ, nói.

"Tôi đề nghị trước tiên đi thăm dò, tìm hiểu tình hình cụ thể đã. Nếu có cơ hội thì tôi sẽ vào trong hang động tìm người nhà của cô, cô ở chỗ an toàn bên ngoài tiếp ứng."

"Như vậy sao được? Chuyện của tôi sao có thể để anh một mình mạo hiểm?" Tư Tư kiên quyết lắc đầu, nói. "Tôi đi theo anh vào. Trước kia khi phụ thân tôi còn sống từng mang tôi đi hang động của Y Tư Đốn Vương, tôi quen thuộc hơn anh nhiều. Hơn nữa, long đại ca à, tôi không đồng ý cách nghĩ của anh. Nếu tra xét thì rất dễ đánh cỏ động rắn, một khi Y Tư Đốn Vương có phòng bị thì chúng ta muốn thành công lần nữa rất khó khăn. Y Tư Đốn Vương có một thói quen, mỗi ngày vào giữa trưa đều sẽ đi ngủ, thời gian ngủ trưa khoảng hai tiếng. Trong quá trình này gã sẽ ngủ rất say, rất trầm, nhưng không dùng bất cứ thần khí nào bảo vệ thân thể mình. Vật cưng của gã sẽ phòng ngự nghiêm ngặt nhất vào lúc này. Nhưng tôi cho rằng đây là cơ hội tốt nhất cho chúng ta. Nếu chúng ta có thể tránh đi những vật cưng tiến vào động, vậy chắc chắn có thể cứu ra người nhà của tôi."

Nghe Tư Tư có đạo lý phân tích kỹ càng, trong mắt Long Hạo Thần lộ tia kinh ngạc.

"Xem ra cô đã sớm có chuẩn bị?"

Nụ cười trên mặt Tư Tư biến cứng ngắc, khẽ thở dài, trong mắt lại lộ ra buồn bã.

"Từ khi quê hương bị hủy, tôi không có lúc nào là không nghĩ đến cứu người nhà ra. Suy tính vắt óc, cách mới rồi tôi nói là cách tốt nhất."

Nói đến đây, Tư Tư đột nhiên quỳ xuống trước mặt Long Hạo Thần. Cô hành động quá đột ngột, hù Long Hạo Thần nhảy dựng.

"Tư Tư cô nương, cô làm gì vậy?" Long Hạo Thần muốn nâng cô dậy nhưng bị tay Tư Tư ngăn lại.

Ánh mắt cô mông lung nhìn Long Hạo Thần, nói.

"Long đại ca, chờ chúng ta tiến vào hang động của Y Tư Đốn Vương, tôi có một điều cầu xin. Nếu chúng ta bị phát hiện, tôi sẽ dẫn gã đi, anh nhất định phải nhân cơ hội cứu người nhà tôi ra. Có thể dùng mạng một mình tôi đổi lấy cả nhà bình an, Tư Tư chết có ý nghĩa. Cho dù linh hồn tôi có lên trời cũng tuyệt đối không quên đại ân đại đức của anh."

Nói xong cô lạy Long Hạo Thần.

Đương nhiên Long Hạo Thần không để cô lạy xong, vội đỡ cô.

"Tư Tư, việc dẫn dắt kẻ địch cứ giao cho tôi đi. Đầu tiên, tôi không biết người nhà cô, dù gặp họ chưa chắc họ chịu theo tôi đi. Thứ hai, tu vi của tôi mạnh hơn cô, tôi dẫn dắt Y Tư Đốn Vương xác suất thoát thân lớn hơn cô nhiều. Huống chi tôi là đàn ông, hành động mạo hiểm như vậy sao có thể để cô làm được? Nhưng hiện giờ tôi hơi lo, chúng ta làm sao không ai hay biết lặng lẽ tiến vào động của Y Tư Đốn Vương mà không bị những thú cưng của gã phát hiện?"

Tư Tư ngẫm nghĩ, nói.

"Trong tộc tôi lưu truyền một loại thánh dược, tên thánh dược là Đinh Hương Túy Nhân Đảo. Khi đốt nó có thể khiến người ngửi được trong thời gian ngắn rơi vào trạng thái thần trí mơ hồ. Chỉ cần không tấn công họ, họ phải qua một tiếng đồng hồ mới tỉnh lại. Nếu có thể tìm ra thánh dược này, chúng ta có thể không cần sát sinh, lại an toàn tiến vào hang động Y Tư Đốn Vương. Nếu tôi nhớ không lầm, ở gần một động huyệt có Đinh Hương Túy Nhân Đảo, tôi không chắc là nó có chín chưa."

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Nếu đã vậy thì chúng ta đi tìm xem. Cô còn nhớ vị trí cụ thể của động đó không?"

Tư Tư suy nghĩ, nói.

"Tôi có thể thử một chút. Long đại ca, cảm ơn anh."

Nói xong cô giương đôi cánh sắc băng lam, yêu kiều cười với Long Hạo Thần, vỗ cánh bay tới một hướng. Cô bản năng liếc sáu cánh vàng sau lưng Long Hạo Thần, trong đôi mắt đẹp lộ khao khát.

Long Hạo Thần và cô nhìn nhau, mỉm cười giương linh cánh theo sau cô.

Đầu tiên Tư Tư bay lên giữa không trung nhưng không bay quá cao, chỉ dán ngọn cây quan sát bốn phía một vòng, rồi lại nhìn ánh nắng chói chang trên trời, vẫy tay với Long Hạo Thần, xác định một hướng, bay đi.

Hai người bay chừng mười phút, Tư Tư mang Long Hạo Thần chậm rãi đáp xuống, đáp xuống cạnh một cây Hồng Sam đặc biệt cao to.

Dưới gốc cây to này có một đồi nhỏ, Tư Tư vui vẻ nói.

"Chắc là chỗ này. Cây Hồng Sam là tọa độ tốt nhất. Nếu tôi nhớ không lầm thì hang động sau ngọn đồi này có sinh trưởng Đinh Hương Túy Nhân Đảo."

Nói rồi cô nhanh chóng bay tới trước, dẫn Long Hạo Thần đi tới một bên đồi. Bề mặt thì bên này không khác gì bên kia, nhưng khi Long Hạo Thần dùng cảm giác quét qua, lập tức phát hiện dưới thảm thực vật ẩn giấu một hang động cao cỡ một người, hang động kéo dài xuống dưới. Thêm nữa, hắn phát hiện lối vào động hình như có ma pháp trận. Sở dĩ bên ngoài nhìn không thấy tình hình bên trong là vì ma pháp trận có tác dụng che mắt, thậm chí là độ phòng ngự mạnh mẽ không bình thường.

Cường độ linh hồn của Long Hạo Thần đã tới cảnh giới tỉ mỉ, ở loại cự ly gần thế này tìm kiếm chắc chắn sẽ không sai được.

Tư Tư đi tới trước hang động, tay phải chỉ hướng cái động. Bỗng chốc một luồng sáng trắng xẹt qua, bụi cây trước mặt từ từ mở ra hai bên.

Tư Tư ngoái đầu cười với Long Hạo Thần.

"Lần trước phát hiện nơi này, vì sợ dã thú phá hỏng thánh dược nên tôi dùng thủ thuật nhỏ che mắt."

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Tôi canh cửa động cho, cô vào xem còn có Đinh Hương Túy Nhân Đảo không."

"Ừm." Tư Tư ừ một tiến, bước nhanh vào trong động.

Long Hạo Thần nhắm mắt lại, lực lượng linh hồn cường đại nhanh chóng tản ra xung quanh, cảm nhận tất cả biến đổi. Tay phải hắn ấn vào cây đại thụ trước mặt, người lấp lánh ánh sáng bảy sắc. Đây là đang thông qua lĩnh vực tiến hóa tăng phúc cường độ linh hồn của mình, thêm vào ảo diệu Cai Quản Tiến Trình Sinh Mệnh, thông qua đại thụ tiến bước nhờ vào hoàn cảnh tự nhiên nơi đây tăng lực cảm giác cho linh hồn.

Thời gian không lâu lắm Tư Tư đã bước ra khỏi hang động, đôi tay cẩn thận ôm một gốc thảo dược.

Bên dưới thảo dược còn dính bùn đất. Tư Tư dùng khối vải bao mặt dưới, chỗ thảo dược lộ ra ngoài là một đóa thực vật chừng một mét, màu đỏ rực, đỉnh có ba đóa hoa trắng tinh khiết, nhìn đúng là giống đinh hương.

Nhìn Long Hạo Thần tay ấn đại thụ, Tư Tư vội vàng đi tới.

"Long đại ca, tôi thành công rồi. Anh xem, đây là Đinh Hương Túy Nhân Đảo."

Phản ứng của Long Hạo Thần dường như hơi chậm, nghe xong giọng cô ngừng vài giây mới quay đầu nhìn cô.

Đánh giá Đinh Hương Túy Nhân Đảo trong tay Tư Tư, Long Hạo Thần nói.

"Có thảo dược này là được rồi sao?"

Tư Tư gật đầu, nói.

"Rễ Đinh Hương Túy Nhân Đảo có thể trừ độc tính mê huyễn của nó. Đến lúc đó chúng ta mỗi người ngậm một cây là được. Long đại ca, cách giữa trưa còn có hai tiếng, mới rồi anh đại chiến với vật cưng đó, không bằng nghỉ ngơi một ngày, ngày mai chúng ta lại đi hang động Y Tư Đốn Vương đi."

Ngoài miệng cô nói vậy nhưng không thể che giấu sốt ruột trong con ngươi.

Long Hạo Thần nói.

"Giúp người giúp đến cùng, hiện giờ chúng ta lập tức xuất phát."

Dựa theo nhiệm vụ Vĩnh Hằng và Sáng Tạo Thần Ấn vương tọa cho hắn, hắn chẳng những phải giúp Tư Tư cứu ra người nhà, còn phải được cô tin tưởng do đó đạt đến bảo vật khiến tộc cô bị diệt.

Mới đầu khi nhận nhiệm vụ này trong lòng Long Hạo Thần còn tràn ngập khó xử. Điều thứ nhất, Long Hạo Thần nghĩ cho dù không thành công thì ít nhất có thể cố gắng làm, nhưng cái sau đã vi phạm nguyên tắc của hắn. Hiện giờ hình như hắn tìm được một ít manh mối nhiệm vụ.

Tư Tư thật sâu cúi chào Long Hạo Thần, đôi mắt trong suốt ướt nước.

"Long đại ca, chúng ta quen biết ngắn ngủi như vậy mà anh hết sức giúp tôi, ân tình này Tư Tư sẽ nhớ kỹ. Nếu lần này chúng ta có thể thành công, sau này tôi nhất định hậu tạ anh gấp chục, gấp trăm lần. Chỉ cần có thể cứu ra người nhà của tôi, dù anh muốn Tư Tư làm trâu làm ngựa thì tôi cũng bằng lòng."

Nói xong câu đó, dường như cô sợ không thể khống chế cảm xúc, lập tức xoay người bay lên, nhưng không lao ra tán cây mà ở trong rừng tránh né cây cối.

Tuy tu vi của Tư Tư không bằng Long Hạo Thần nhưng cũng là một ma pháp sư cấp tám, dốc sức bay thì tốc độ cũng rất nhanh. Hơn nữa kỹ xảo bay của cô không tầm thường, xuyên qua rừng cây nhưng không ảnh hưởng tốc độ bao nhiêu.

Còn về Long Hạo Thần thì càng không thành vấn đề, lúc trước ở tầng thứ hai Tháp Vĩnh Hằng, hắn đã rèn luyện kỹ xảo bay, thêm vào cảm giác cường đại làm chỉ dẫn, đi theo sau lưng Tư Tư vẫn luôn giữ khoảng cách ba mươi mét.

Bay nhanh hơn một tiếng đồng hồ, Tư Tư chọn con đường ẩn khuất, trong lúc đó linh hồn Long Hạo Thần cảm giác có vài thôn xóm lớn tồn tại nhưng đều bị Tư Tư xảo diệu tránh né, hiển nhiên cô biết rõ vị trí những thôn xóm này.

Phương xa, một ngọn núi to bị thảm thực vật xanh bao phủ xuất hiện trong cảm giác của Long Hạo Thần. Ngọn núi này không quá cao, chưa tới một ngàn mét, nhưng đến bên này thì hơi thở sự sống so với lúc hắn mới đi tới thế giới nồng đậm ít nhất gấp ba.

Tư Tư chậm tốc độ lại, đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, nhỏ giọng nói.

"Long đại ca, bắt đầu từ bây giờ chúng ta phải thu lại hơi thở, chắc Y Tư Đốn Vương còn chưa ngủ trưa. Cảm giác của gã rất mạnh, chúng ta phải cẩn thận chút. Hang động của gã ở sườn núi Y Tư Đốn Thánh Sơn không xa. Chúng ta tới gần Y Tư Đốn Thánh Sơn rồi tôi sẽ đốt Đinh Hương Túy Nhân Đảo."

Nói rồi cô đưa một rễ cây hẹp dài cho Long Hạo Thần, ý bảo hắn bỏ vào miệng ngậm.

Long Hạo Thần làm theo lời cô.

Rễ vào miệng lập tức truyền đến cảm giác mát lạnh lan tràn toàn thân, cho hắn cảm giác nhẹ nhàng thoải mái.

Tốc độ tiến lên của Tư Tư biến cẩn thận rất nhiều. Từ người Long Hạo Thần tỏa ra tầng sáng vàng bao phủ hắn và Tư Tư vào trong. Tư Tư vui mừng liếc hắn một cái. Bởi vì cô phát hiện, mình như biến thành tia nắng, trừ hơi thở quang minh tinh thuần như ánh nắng không lộ ra hơi thở nào khác.

Long Hạo Thần mỉm cười chỉ đằng trước, ý bảo cô có thể xuất phát.

Tư Tư tiến lên rất cẩn thận, tiếp tục bay chừng mười phút thì cô cất đi linh cánh đáp xuống đất, tuy cô là ma pháp sư nhưng có linh lực tư nhuận thân thể, hành động coi như nhanh nhẹn. Long Hạo Thần chủ động đi đằng trước mở đường cho cô. Thảm thực vật nơi này quá tươi tốt, Tư Tư là ma pháp sư đi hơi khó khăn.

"Đi tới trước năm mươi mét, sang trái mười mét, tiếp tục tiến lên hai mươi mét, lại sang phải mười lăm mét, chậm lại chút…"

Tư Tư theo sau lưng Long Hạo Thần, không ngừng chỉ huy hắn tiến lên. Long Hạo Thần rất là phối hợp, dưới ánh nhìn căng thẳng của Tư Tư không sai nửa ly. Nhưng Tư Tư quen thuộc Y Tư Đốn Thánh Sơn như vậy khiến hắn thấy kinh ngạc.

Đi bằng hai chân thì tất nhiên tốc độ sẽ không nhanh lắm. Tiếp tục tiến lên chừng mười phút họ mới tới chân núi Y Tư Đốn Thánh Sơn.

Tư Tư dừng bước, ngẩng đầu nhìn sắc trời, vừa lúc Long Hạo Thần xoay người nhìn cô. Hắn thấy hàng mi dài nhẹ run, lòng lần nữa thầm tán thán Tư Tư mỹ lệ.

"Chắc Y Tư Đốn Vương sắp ngủ trưa rồi. Long đại ca, tiếp theo nhờ vào anh, tôi phải đốt thánh dược."

Nói xong cô nâng lên Đinh Hương Túy Nhân Đảo, từ trong ngực lấy ra một đồ đánh lửa, cẩn thận đốt nó. Thoáng chốc một mùi hương dịu nhẹ bay lên. Tư Tư không để sương khói khuếch tán, nhanh chóng phóng ra màn nước bao phủ Đinh Hương Túy Nhân Đảo đang bốc cháy.

Sương khói và màn nước kết hợp, rất nhanh, màn nước tỏa ra tầng sắc hồng nhạt kỳ lạ.

Đinh Hương Túy Nhân Đảo thiêu cháy rất nhanh, chỉ mấy lần hít thở là nó biến thành tro bụi rơi rụng. Tay Tư Tư ở trong màn nước hiện ra màu hồng dụ hoặc.

Lật tay lại, Tư Tư lầm rầm niệm vài câu chú ngữ. Thoáng chốc màn nước hồng bắt đầu nhanh chóng ngưng kết, chỉ chốc lát đã biến thành mười mấy băng châu cỡ long nhãn màu hồng, thoạt nhìn rất đẹp, tựa như từng viên ngọc sáng lóng lánh.

Tư Tư yêu kiều cười với Long Hạo Thần, nói.

"Chỉ có như vậy mới giữ được dược lực của thánh dược. Chờ chúng ta tiến vào Thánh Sơn, kích phát ra băng châu, bùng nổ băng vụ là có thể đem đến tác dụng. Chúng ta có thể lên núi rồi, từ chỗ này đi thẳng lên trên. Long đại ca, chúng ta phải nhanh lên chút."

Nhìn Tư Tư lần nữa thả ra linh cánh, Long Hạo Thần cũng phóng linh cánh ra.

Hai người kề vách núi bay lên trên. Trong lúc bay, Tư Tư thỉnh thoảng quăng băng châu vào các hướng khác nhau. Như cô đã nói, sau khi băng châu bay ra lập tức tạc nổ, hóa thành sương khói hồng từ từ bay hướng phía xa.

Trên đường đi đúng là họ không gặp bất cứ ngăn cản nao. Mắt thấy đằng trước đã xuất hiện hang động thiên nhiên to lớn. Nhưng ở lối vào hang, Long Hạo Thần cảm nhận có bốn hơi thở cường đại.

Tư Tư chạy tới bên cạnh Long Hạo Thần, làm động tác ý bảo giảm tốc độ, cũng ném ra một viên băng châu, nổ trên không trung. Sương băng nhanh chóng bay hướng cửa động.

Rất nhanh, bốn hơi thở cường đại đằng trước suy yếu đi.

Long Hạo Thần thầm giật mình. Dược lực của Đinh Hương Túy Nhân Đảo này đúng là mạnh, thủ hộ hang động của Y Tư Đốn Vương tất nhiên đều là cường giả cấp chín. Nếu không phải mình ngậm rễ của nó, không biết có thể thông qua lực lượng quang minh miễn trừ độc tính được không.

Bay lên trên, hai người cùng đáp xuống lối vào hang động. Đáy mắt Tư Tư xẹt qua tia hưng phấn. Trên mặt đất, bốn thân thể khổng lồ ngã ra đó. Chúng nó có bộ dạng giống hệt đại tinh tinh lúc trước Long Hạo Thần đã thấy. Dù xụi lơ nằm ngủ trên mặt đất, thân hình khổng lồ nhìn qua vẫn đem đến cảm giác kinh người. Nhưng chúng nó chỉ ngủ thôi, hô hấp đều đều.

Dường như nhìn ra nghi ngờ trong lòng Long Hạo Thần, Tư Tư mỉm cười nói.

"Long đại ca đừng lo, tuy dược lực của Đinh Hương Túy Nhân Đảo rất mạnh nhưng không chút tác dụng với cường giả lĩnh vực. Nếu không thì chẳng phải tôi có thể dùng nó trực tiếp cứu ra người nhà rồi sao? Chúng ta mau vào đi thôi, nếu không thì không kịp mất."

Động thiên nhiên của Y Tư Đốn Vương rất rộng rãi. Đi vào trong động, hơi thở tự nhiên nồng đậm ẩn chứa sức sống khổng lồ ập vào mặt. Long Hạo Thần chỉ cảm thấy lỗ chân lông khắp người đều mở ra, hít sâu, nội linh lực trong người đang lấy tốc độ kinh người tăng lên, đủ so sánh với khi hắn ngưng thần tu luyện.

Sức sống mà cũng có thể tăng linh lực cho mình? Long Hạo Thần rất rõ ràng, điều này trước kia sẽ không xuất hiện. Chắc chắn là liên quan đến tu vi của mình thành công từ cấp chín bậc hai lên đến bậc ba.

Tư Tư vẫy tay với Long Hạo Thần, không thu lại linh cánh, chớp mắt tăng tốc bay nhanh vào sâu trong động.

Động thiên nhiên này như có bàn tay thượng đế điêu khắc, tiến vào trong càng cảm nhận được nó khổng lồ, giống như nửa ngọn núi bị đào rỗng, không gian bên trong cực kỳ rộng rãi. Long Hạo Thần và Tư Tư bay trong đó tựa như hai côn trung không có gì bắt mắt. Hơn nữa hang động khổng lồ này không có dấu vết người làm, chắc là thiên nhiên hình thành, điều này càng khiến người tán thán.

Không có thời gian tán thán sự thần kỳ trong hang động, rất nhanh, họ tiến vào lòng núi.

Đúng lúc này, một thanh âm kỳ lạ truyền vào tai Long Hạo Thần.

"Hộc…hộc…hộc…học…hộc…"

Tiếng ngáy đinh tia nhức óc khiến biểu tình của Long Hạo Thần biến quái dị.

"Đây là?"

Tư Tư gật đầu, nhỏ giọng nói.

"Y Tư Đốn Vương đã đi vào giấc ngủ, đây là tiếng ngáy của gã. Chúng ta đi nhanh lên."

Long Hạo Thần hơi mắc cười, chẳng lẽ thực lực càng mạnh thì tiếng ngáy càng to sao?

Trong lòng núi cũng là nơi rộng lớn nhất hang động. Tư Tư tìm kiếm một lát, dẫn Long Hạo Thần đi tới mặt sau một tảng đá to. Sau tảng đó có một lối đi kéo dài vào trong. Con đường cao cỡ thân một người, trước mắt lại có tảng đá chắn, nếu không đi tới khoảng cách gần như vậy chắc chắn sẽ không tìm thấy.

"Long đại ca, nơi này chắc là đi thông đến sau động, chắc người nhà tôi bị bắt nhốt ở bên kia, tôi…" Nói đến đây, cô ngập ngừng nhìn Long Hạo Thần.

Long Hạo Thần nói.

"Cô đi cứu người nhà đi, tôi canh giữ tại đây. Nếu Y Tư Đốn Vương phát hiện thì tôi sẽ dụ gã rời đi."

Tư Tư cắn môi, nhìn chằm chằm Long Hạo Thần, đột nhiên nhào vào ngực hắn, ôm siết. Long Hạo Thần bất ngờ không kịp đề phòng, bị cô ôm chặt.

"Long đại ca, chỉ cần có thể cứu ra người nhà của tôi, sau này Tư Tư sẽ làm thị nữ của anh, hầu hạ anh cả đời." Nói xong câu đó cô thả lỏng tay, vọt vào trong động.

Long Hạo Thần nâng lên tay phải nhẹ vỗ hướng bóng lưng của cô, một lốc xoáy bảy sắc bỗng chốc nhập vào người Tư Tư. Tư Tư chỉ cảm thấy linh lực của mình chớp mắt bùng phát, cảm kích liếc Long Hạo Thần.

"Cẩn thận chút." Long Hạo Thần nhìn cô, gật đầu.

Tư Tư nhẹ gật đầu, sau đó lần nữa tăng tốc, biến mất ở ngã rẽ trong con đường.

Nhảy vọt người lên, Long Hạo Thần đáp xuống tảng đá to trước lối vào. Cùng lúc đó, tiếng ngáy vang dội bỗng ngừng lại.

"Là ai? Dám xâm nhập cấm địa của bổn vương!"

Thanh âm hùng hậu vang dội giống hệt tiếng ngáy trước đó. Trong lòng núi độ cao hơn ba trăm mét vang vọng thanh âm của gã tựa tiếng sấm đì đùng.

Mắt Long Hạo Thần xẹt qua tia sáng, phần ngực, Trái Tim Vĩnh Hằng nhảy lên sinh ra ánh sáng kịch liệt dao động.

Quang Thần Lĩnh Vực tiến hóa khiến hắn có thể trực tiếp đem hơi thở sinh mệnh bên ngoài chuyển hóa thành linh lực bản thân, đem những sự sống này tiến vào phạm vi quanh người hắn mười mét thì biến thành vô số điểm sáng xanh dung nhập vào người Long Hạo Thần, thoạt nhìn rất là lạ lùng.

Áp lực khủng bố từ bốn phương tám hướng ùa tới. Ánh vàng bảy sắc rực rỡ khuếch tán từ người Long Hạo Thần. Đối mặt cường giả cỡ như Y Tư Đốn Vương, làm sao hắn không thi triển ra lĩnh vực của mình cho được?

Người chưa tới thì ánh sáng xanh biếc của lĩnh vực đã tới trước.

Màu sắc lĩnh vực của Y Tư Đốn Vương rất đặc biệt, sắc xanh ngọc diễm lệ rồi lại tôn quý. Hơi thở sinh mệnh nồng đậm đến mức tận cùng, không ngờ về mặt tinh thuần không kém hơn quang thuộc tính của Long Hạo Thần.

Xanh ngọc và ánh vàng bảy sắc va chạm vào nhau, hình ảnh kỳ dị xuất hiện. Giữa hai lĩnh vực không vì va chạm mà xâm nhập vào nhau. Ánh vàng bảy sắc ngược lại cùng sắc xanh biếc đụng chạm liền dung hợp.

Hiển nhiên quang minh ánh vàng bảy sắc chiếm ưu thế, đụng vào lĩnh vực xanh biếc nhanh chóng tăng vọt, ánh sáng vàng càng biến chói mắt hơn. Chớp mắt lĩnh vực đã mở rộng một phần ba.

"A?"

Thanh âm vang dội dường như có chút nghi hoặc. Ngay sau đó, Long Hạo Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn thân hình xuất hiện chính giữa ánh sáng xanh biếc. Cùng lúc đó, lĩnh vực xanh biếc co rụt ra sau, giữ khoảng cách với Quang Thần Lĩnh Vực của hắn.

Nếu như thân hình của Y Tư Đốn Vương khổng lồ, thậm chí vượt qua đại tinh tinh bên ngoài thì Long Hạo Thần sẽ không giật mình như thế. Thật tình là bởi vì, vị này khiến Tư Tư cực kỳ sợ hãi, vương giả thống trị thế giới Y Tư Đốn, dáng người thật sự là…quá lùn.

Cao cỡ mét năm không? Tối đa cỡ đó. Nếu gã đứng trước mặt Long Hạo Thần thì còn chưa tới ngực hắn.

Y Tư Đốn Vương này có mái tóc nâu ngắn đậm, tóc uốn lọn khiến đầu gã lộn xộn. Người mặc áo giáp dường như là phỉ thủy điêu khắc thành, lấp lánh ánh sáng lóa mắt. Tuy dáng người gã không cao nhưng cực kỳ vạm vỡ. Bả vai rộng ít nhất chiếm hai phần ba thân cao. Lồng ngực rộng rãi, mặt râu quai nón, cả khuôn mặt chỉ có đôi mắt là thấy rõ nhất.

Y Tư Đốn Vương có cái mũi bợm nhậu, đỏ rực, mắt thì là màu nâu giống màu tóc. Tay trái nắm cây búa to, mặt búa gần bằng thân thể gã. Tay phải là cái chùy, thể tích không chênh lệch hơn búa lớn bao nhiêu. Lấy thân thể vừa lùn vừa vạm vỡ của gã cầm đôi vũ khí khổng lồ xanh biếc thật là có chút quái.

Thần khí. Tuy hai vũ khí này và áo giáp của Y Tư Đốn Vương đều là màu xanh biếc, nhưng Long Hạo Thần lập tức ra kết luận, ba bộ trang bị này đều là cấp thần khí.

Màu sắc có thể không giống nhưng hơi thở sẽ không khác. Hơi thở sinh mệnh cực kỳ tinh thuần đã khiến cả hang động biến thành màu xanh biếc.

Tuy nhiên, khí thế của Y Tư Đốn Vương mạnh thì có mạnh nhưng không đem đến áp lực bao nhiêu với Long Hạo Thần. Quang Thần Lĩnh Vực co rút phạm vi quanh thân Long Hạo Thần ba mươi mét, bất cứ ánh sáng xanh biếc nào vừa tiến vào khoảng cách này lập tức trở thành một phần của Quang Thần Lĩnh Vực.


Giao diện cho điện thoại