Thần Ấn Vương Tọa

Chương 213: Tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng




Ức chế khí huyết dâng lên trong người, Long Hạo Thần không dám thả lỏng một giây phóng ra tinh thần lực, xác định A Tư Mạc Đức không đuổi theo mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này hiện ra tác dụng của Tinh Vương. Từng tầng sáng vàng dâng lên trên bao trùm người Long Hạo Thần, ấm áp bổ sung linh lực cho Long Hạo Thần, nhu hòa chữa trị vết thương trong người.

Nhưng dù là vậy thì lần này Long Hạo Thần bị thương không thể hồi phục trong chốc lát. Vì có thể níu giữ A Tư Mạc Đức, hắn toàn cùng đối thủ dùng công đối công, từ bỏ phòng ngự. Tuy hắn dựa vào kỹ xảo cố hết sức hỏa giải công kích của đối thủ, nhưng thực lực A Tư Mạc Đức cực kỳ mạnh, mỗi lần tiếp xúc đơn giản nhất khiến Long Hạo Thần bị phản chấn cực lớn. Tuy Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp có thể giảm bớt lực lượng nhưng chiến đấu thời gian dài như vậy, giữa hai người va chạm trăm ngàn lần, Long Hạo Thần luôn thúc đẩy kiếm ý, dù thân thể hắn kiên cường dẻo dai nhưng mạch máu bị thương không nhẹ.

Tuyệt đối đừng quên, nói như thế nào thì Long Hạo Thần cũng chỉ là cấp tám, đối thủ là cấp chín cường đại, là cường giả cấp chín bậc hai. Đổi làm người khác, dù có kỹ xảo bằng hắn, va chạm thời gian dài vậy đã sớm bị linh lực cường đại của đối thủ chấn vỡ.

Ngoại linh lực của Long Hạo Thần bởi vì Hạo Nguyệt mà vượt xa người thường, nên mới có thể chịu đựng, thậm chí còn tổn thương đối thủ, khiến A Tư Mạc Đức kinh sợ.

Bay hơn trăm dặm mọi người mới đáp xuống đất. Long Hạo Thần nằm sấp trên lưng Tinh Vương, thở hồng hộc.

Thải Nhi lóe người đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, đỡ hắn xuống.

Hàn Vũ thì không chút do dự đi tới bên cạnh Long Hạo Thần, mở ra Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô. Tuy Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô không có hiệu quả trị liệu nhưng ít nhất giúp Long Hạo Thần nhanh chóng hồi phục linh lực. Lâm Hâm bước tới lấy ra một viên đan dược, dỡ xuống mặt nạ đẫm máu của Long Hạo Thần, nhét dược vào miệng hắn.

Trần Anh Nhi cũng chạy tới, không quan tâm Đoạn Ức và Dương Văn Chiêu, mọi người vây quanh Long Hạo Thần.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của Long Hạo Thần, nước mắt Trần Anh Nhi lăn dài.

"Đại ca…"

Long Hạo Thần miễn cưỡng cười, nói.

"Cô bé ngốc, khóc cái gì? Chẳng phải tôi không có việc gì ư? Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức sao rồi?"

Hàn Vũ nói.

"Tôi đã dùng ma pháp chữa trị cho họ, thêm vào đan dược của Lâm Hâm, không có nguy hiểm tính mạng. Nhưng họ bị thương rất nặng, cần một khoảng thời gian điều dưỡng mới hồi phục được. May mắn không tàn tật tứ chi."

Long Hạo Thần nói.

"Coi như cứu họ ra rồi. Bây giờ chúng ta đã vào biên cảnh ma tộc, tùy thời gặp phải quân đội ma tộc. Nơi này không thể ở lâu, chờ tôi hồi phục tinh thần thì trước tiên về Tháp Vĩnh Hằng nghỉ ngơi đi."

"Vâng!" Mọi người đồng thanh.

Thải Nhi dìu Long Hạo Thần ngồi xuống. Tuy nàng không nói gì nhưng đôi mắt đẹp lộ ra đau lòng khiến Long Hạo Thần cảm động. Xoa bóp tay nhỏ bé, Long Hạo Thần ức chế đau khổ trong người, khuôn mặt tươi cười nhắm mắt lại, thúc đẩy nội linh lực sửa chữa mạch máu bị tổn thương.

Có tác dụng của Quang Chi Thủ Hộ Linh Lô, linh lực hắn hồi phục rất nhanh, bao gồm linh lực lưu trữ trong Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp cũng nhanh chóng tích lũy.

Mấy người khác tự động bao thành một vòng, lúc này Trần Anh Nhi mới lo đến Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức. Trương Phóng Phóng canh gác. Những người khác ở bên cạnh Long Hạo Thần.

Một tiếng đồng hồ sau, trên mặt Long Hạo Thần có chút máu, chậm rãi mở mắt ra, lại hộc máu xong tinh thần hắn tốt hơn nhiều. Kêu gọi đồng bạn tới bên cạnh, hắn lập tức phát động truyền tống trở về Tháp Vĩnh Hằng.

Tiếp đến cả ngày Long Hạo Thần đều đang chữa thương. Vết thương của hắn nghiêm trọng hơn các bạn nghĩ. Vì không ảnh hưởng đồng bạn cứu người, khi Long Hạo Thần chiến đấu với Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức thì cắt đứt liên lạc Linh Hồn Xiềng Xích. Tất cả vết thương hắn tự mình chịu đựng, chẳng những tổn thương mạch máu, nội tạng đều sai lệch.

Mấy người khác đi nghỉ ngơi. Có mọi người hết sức chăm sóc, tình trạng của Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức tốt hơn nhiều. Hàn Vũ mấy lần thi triển ma pháp trị liệu cho họ, thêm vào hiệu quả đan dược, tình trạng thân thể họ đã ổn định.

"Ưm." Dương Văn Chiêu chậm rãi mở mắt ra. Gã chỉ cảm thấy thân thể nặng nề, rất nặng, không thể dùng chút sức nào. Chỉ có giữa ngực bụng có ấm áp khiến gã cảm giác mình còn sống.

Từ bị Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức công kích đội, gã trọng thương, sinh mạng như chỉ mành treo chuông. Đã nhiều ngày mất ý thức, tuy lúc này tỉnh lại nhưng thần trí hơi mơ hồ.

"Anh tỉnh rồi!" Chợt truyền đến giọng vui sướng của Trần Anh Nhi.

Dương Văn Chiêu con ngươi tập trung lại mơ hồ nhìn hướng Trần Anh Nhi. Khi gã thấy cô mặc bộ váy trắng thì ngây ra, môi mấp máy nhưng không thể thốt thành lời.

Trần Anh Nhi vội vàng lấy nước trong, một tay cẩn thận nâng người gã lên, tay khác đưa túi nước đến bên môi cho gã uống.

Nước mát vào cổ họng, Dương Văn Chiêu phấn chấn tinh thần.

"Anh, Anh Nhi…" Thanh âm gã khàn khàn, khác xa với lúc trước hùng hồn.

"Là tôi. Anh Văn Chiêu, có đỡ hơn chút nào không? Đám ma tộc khốn kiếp, dám hành hạ anh như vậy!" Nói đến đây, hốc mắt Trần Anh Nhi lại đỏ rực.

Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức bị thương quá nặng. Trên người Dương Văn Chiêu chỉ riêng gãy xương đã hơn mười chỗ, thậm chí gân tay chân đều đứt, trên người còn có mấy chỗ bị đâm xuyên. Nếu không phải thân thể gã rất khỏe, lại thêm ma tộc không định để họ chết thì đã sớm gặp đi Quang Minh Nữ Thần.

"Anh…Nhi, tôi đã…chết…rồi sao? Có thể…trước khi chết…gặp em, thật tốt. Nghe nói em…luôn bế quan. Nếu không…phải thánh…chiến, anh rất muốn sớm…nhìn em. Đáng tiếc, không có cơ hội…Anh luôn….không…hiểu, vì sao em lớn lên…thay đổi thái độ….nếu anh…làm sai cái gì, đừng…trách anh…được không? Vậy thì anh ra đi…yên tâm một chút. Chỉ là…thật có chút…luyến tiếc em…A…!"

Giống như Dương Văn Chiêu đang nắm lấy cơ hội cuối cùng, khó khăn nói xong một đoạn lời, nói đến cuối cùng gã không dễ dàng hồi phục một phần sức lực đã hao hết, lần nữa rơi vào hôn mê.

"Tôi không trách anh, đừng xỉu!" Trần Anh Nhi sốt ruột quá kiềm không được muốn khóc.

"Ê, ê, đừng khóc chứ, hắn đâu có chết." Lâm Hâm ở một bên nhàn nhã nói.

Trần Anh Nhi hung dữ trừng y.

"Muốn gì? Có dược ca, muốn khiêu khích hả?"

Lâm Hâm bật cười nói.

"Chúng ta đã kiểm tra cho hắn bao nhiêu lần rồi? Chỉ cần có thời gian đầy đủ, chắc chắn hắn sẽ hồi phục lại, cô đây là quan tâm sẽ loạn. Tôi thật nghi ngờ mới rồi hắn nói ra mấy lời đó là muốn khiến cô đồng tình."

"Bậy bạ, anh ấy đã bị thương như vậy còn cố ý cái gì? Anh có còn tính người hay không!" Trần Anh Nhi làm mặt giận dữ hét.

"Được rồi, được rồi. Cô thấy đó, đừng quấy rầy mọi người. Không cố ý chứ gì. Con gái rơi vào bể tình thật đáng sợ." Lâm Hâm giơ tay chịu thua, trên mặt vẫn cười nham nhở.

Trần Anh Nhi hừ một tiếng, nói.

"Ông chờ đó, đợi tôi gặp Lý Hinh tỷ tỷ sẽ tố cáo ông!"

Nghĩ tới Dương Văn Chiêu sẽ không có chuyện gì lớn, nước mắt lập tức bị thu lại, nhưng cô vẫn ôm chặt nửa người gã không buông tay. Nhớ tới hồi ức lúc nhỏ, ánh mắt cô biến dịu dàng.

Đúng lúc này, Long Hạo Thần ở một bên tu luyện mở mắt ra, Thải Nhi ngay bên cạnh hắn lập tức nhìn sang, quan tâm hỏi.

"Sao rồi?"

Long Hạo Thần mỉm cười nói.

"Yên tâm đi, trên cơ bản không có việc gì. Bị thương nguyên khí đôi chút, lại tu luyện một chút là tốt rồi."

Lấy thể chất con trai quang minh của hắn, bất cứ ma pháp chữa trị quang hệ nào đều không bằng Quang nguyên tố tinh thuần tự chữa trị. Có một ngày một đêm, ngũ tạng đã quay về chỗ, mạch máu sửa lại xong, thân thể đang nhanh chóng hồi phục.

Thải Nhi ngồi xuống sát bên Long Hạo Thần, dựa vào hắn, ôm cánh tay hắn, khẽ nói.

"Hạo Thần, anh có biết sau khi mất trí nhớ, tôi yêu anh từ lúc nào không?"

Long Hạo Thần lắc đầu, dùng tay khác xoa đầu nàng.

Thải Nhi mềm giọng nói.

"Chính là lúc mới bắt đầu thánh chiến, khi chúng ta sắp chia tay. Mỗi ngày anh nấu cơm, nấu canh cho tôi, mỗi ngày ở bên tôi, tôi vĩnh viễn không quên ánh mắt anh nhìn tôi. Sau khi mất trí nhớ, lòng tôi luôn bàng hoàng, nhưng khoảng thời gian đó khiến tâm tôi bình yên. Nếu có một ngày ma tộc không uy hiếp Liên Minh nữa, tôi chỉ muốn cùng anh ở một nơi tuyệt đẹp, có thực vật khắp nơi, mấy gian nhà gỗ nhỏ, nhìn anh nấu cơm cho tôi, tôi thì chăm sóc con của chúng ta. Nếu thế thì tốt biết mấy!"

Tim Long Hạo Thần bị lời Thải Nhi dẫn dắt, rút ra cánh tay bị nàng ôm, hắn ôm nàng vào lòng, mắt lộ khát khao.

"Ngày đó chắc chắn đến. Nếu mọi người đồng ý, chúng ta có thể ở cùng nơi, làm thành một thôn xóm nhỏ. Tôi sẽ không để cô làm gì hết, chỉ cần lúc nào cũng có thể nhìn thấy cô là được. Chúng ta có thể trồng các loại rau dưa trước nhà, nuôi thêm gia súc. Mỗi ngày tôi nấu cơm canh cho cô và bọn nhỏ. Đợi đến tối, chúng ta mang bọn trẻ lên nóc nhà ngắm sao. Không còn ma tộc mang đến hắc ám, khi đó bầu trời nhất định sẽ rất xanh, xanh biếc."

Rúc vào ngực Long Hạo Thần, Thải Nhi khép mắt. Giờ phút này, trên khuôn mặt tuyệt trần tràn ngập hạnh phúc.

"Giây phút đó chắc chắn đến." Thải Nhi lặp lại lời Long Hạo Thần, cũng khẳng định lòng mình.

Tuy giọng họ không lớn nhưng đồng bạn xung quanh đều nghe thấy, ánh mắt cùng nhìn hướng Long Hạo Thần và Thải Nhi, thoáng chốc trong lòng ngổn ngang cảm xúc. Kiên cường như Vương Nguyên Nguyên cũng kiềm không được hồng hốc mắt.

Ngày đó thật sự sẽ đến sao? Ma tộc cường đại như vậy, là thành viên Săn Ma Đoàn cấp danh hiệu, cuối cùng họ có nơi chốn tốt đẹp như vậy không? Có lẽ lần sau chiến đấu với ma tộc họ sẽ không thể sống sót. Bỗng chốc mỗi người đều thấy cổ họng có cục nghẹn, nhưng trong lòng họ cùng có cảm giác mong chờ.

Vì càng nhiều nhân loại có thể được đến phần hạnh phúc này, họ nhất định phải đấu tranh với ma tộc đến cùng, lòng càng vững tin.

Vỗ lưng Thải Nhi, Long Hạo Thần dìu nàng ngồi thẳng dậy, bản thân thì đứng lên. Hắn thật muốn cứ ôm Thải Nhi chìm đắm trong hạnh phúc! Nhưng hắn không thể, có quá nhiều điều phải làm. Hắn nhìn hướng đồng bạn, nói.

"Tới lúc rồi, tôi đi quan sát động tĩnh ma tộc. Chỉ cần Ma Thần Hoàng đích thực mang người đến Khu Ma quan, chúng ta lập tức xuất phát xâm nhập ma tộc, để Ma Thần Hoàng biết tung tích của chúng ta tiêu trừ nguy hiểm cho Khu Ma quan."

Thải Nhi lập tức mở mắt ra, cũng đứng dậy.

"Để tôi đi. Tôi có thể ẩn thân, dễ dàng tìm kiếm hơn."

Long Hạo Thần lắc đầu, nói.

"Không được, trước tinh thần lực dò xét của Ma Thần Hoàng thì cô rất khó ẩn thân. Để tôi đi thôi, một khi phát hiện không đúng có thể lập tức trở về. Tôi nhất định sẽ cẩn thận."

Thải Nhi còn muốn nói cái gì nhưng bị Long Hạo Thần đè vai. Hắn ý bảo mọi người tiếp tục tu luyện, lập tức phát động truyền tống.

Ánh vàng chợt lóe, Long Hạo Thần đã xuất hiện ở chỗ trước khi truyền tống.

Xung quanh vẫn rộng rãi trống rỗng. Suy tư một lát, Long Hạo Thần bỏ đi Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp trên người, mặc áo choàng lớn, không bay mà chạy nhanh hướng đại doanh ma tộc Khu Ma quan.

Hắn làm vậy là cố gắng giảm bớt phát ra hơi thở quang minh. Dù là Kim Tinh Cơ Tòa chiến giáp hay linh cánh của hắn đều phát ra quá đậm hơi thở Quang nguyên tố.

Khi hắn mới chạy không tới một cây số thì bỗng nhiên tinh thần uy nhiếp như núi đè bùng phát. Khi Long Hạo Thần bị tinh thần lực này bao phủ, hắn chỉ thấy máu toàn thân như sắp đông lại, ánh sáng tím vàng khoảnh khắc phát ra từ người hắn.

Đây là khi Hạo Nguyệt tiến hóa cái đầu thứ sáu thì sinh ra tăng phúc cho hắn. Từ ý nghĩa nào đó thì thực lực của hắn hỗn loạn lực lượng huyết mạch của Hạo Nguyệt.

Không chút chần chờ, Long Hạo Thần lập tức phát động Tháp Vĩnh Hằng. Ánh vàng chợt lóe, hắn lại trở về Tháp Vĩnh Hằng, sắc mặt tái nhợt.

Từ lúc rời đi đến khi trở về chỉ vài phút. Mắt thấy Long Hạo Thần bỗng nhiên trở lại, mọi người đều kinh ngạc.

"Là Ma Thần Hoàng." Long Hạo Thần khẳng định nói. "Tôi cảm nhận được tinh thần dò xét của y. Không sai, nhất định là y, tôi nhận ra tinh thần của y. Tinh thần lực thật mạnh. Nếu y ở Khu Ma quan phóng ra tinh thần dò xét thì thực lực thật quá khủng bố. Chúng ta cách bên đó tới sáu, bảy trăm mét. Nhưng tinh thần lực của y như gần trong gang tấc."

Cảm giác không thể chống cự đó thật quá đáng sợ. Long Hạo Thần chỉ thấy mới rồi mình như bị ngọn núi khổng lồ đè bẹp. Cho đến lúc này thì đầu óc vẫn còn choáng váng.

Nhìn hắn sắc mặt tái nhợt, mọi người hoảng sợ biến sắc. Tinh thần dò xét cách mấy trăm dặm lại khiến Long Hạo Thần từng đánh chết ma thần cấp thấp bị đả kích tinh thần nghiêm trọng như vậy, thực lực của Ma Thần Hoàng tới đâu chứ? Tuy họ đánh giá Ma Thần Hoàng rất cao, nhưng dù sao chưa từng ngay mặt đối đầu người số một ma tộc. Lúc này hai mặt nhìn nhau, trong lòng họ tràn ngập kinh hãi.

"Đại ca, tiếp theo chúng ta nên làm sao đây?" Tư Mã Tiên hỏi.

Lúc này Long Hạo Thần đã bình tĩnh lại, trầm giọng nói.

"Xâm nhập ma tộc, lập tức. Mới rồi tôi chưa chuẩn bị, không ngờ tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng có thể đạt đến cự ly xa vậy nên không dùng tinh thần lực bảo vệ mình. Khoảng cách xa đến thế, dù y có thể cảm nhận được sự tồn tại của tôi nhưng không thể trong thời gian ngắn xác định thân phận tôi. Các người đều ở trong Tháp Vĩnh Hằng, có tôi làm trung tâm tiến hành truyền tống, tôi đến đó sẽ truyền tống mọi người ra. Dù Ma Thần Hoàng có mạnh hơn nữa, tinh thần lực dò xét nhất định có phạm vi. Tôi lập tức xuất phát, dùng tinh thần lực bảo vệ hết sức tới gần lãnh địa ma tộc. Trước tiến vào ma tộc rồi nói tiếp. Chỉ cần thông qua trận chiến là có thể khiến Ma Thần Hoàng biết chúng ta đã vào ma tộc, dẫn dắt y quay lại."

Kỳ thật cách tốt nhất là tất cả ở lại Tháp Vĩnh Hằng tu luyện. Ma Thần Hoàng sử dụng tinh thần dò xét lớn như vậy chắc chắn tiêu hao không ít. Phải mười ngày, nửa tháng y sẽ không luôn luôn dò xét được, đến lúc đó hành động mới là an toàn nhất.

Nhưng không được! Nếu Ma Thần Hoàng không thấy họ sẽ giận chó đánh mèo Khu Ma quan thì làm sao đây? Đừng nói là một Thích Khách Thánh Điện, dù thêm vào Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng chưa chắc cản được Ma Thần Hoàng tấn công. Ma Thần Hoàng chú ý là Long Hạo Thần và Hạo Nguyệt, chỉ cần họ xuất hiện trong lãnh địa ma tộc thì mới hấp dẫn Ma Thần Hoàng trở lại.

"Đại ca, thế này có phải là quá nguy hiểm?" Trần Anh Nhi lo lắng hỏi.

Long Hạo Thần nói.

"Không sao đâu. Dù Ma Thần Hoàng xác nhận thân phận của tôi, chỉ cần không giao đấu với y, tôi trước tiên truyền tống về thì sẽ không có nguy hiểm quá lớn. Chỉ một mình tôi, hiện tại có thể làm được chớp mắt truyền tống Tháp Vĩnh Hằng. Các người yên tâm tu luyện tại đây đi. Tôi sẽ không có chuyện gì. Vì Liên Minh, tôi sẽ thật cẩn thận."

Mọi người không khuyên nữa. Long Hạo Thần làm việc luôn đáng tin, rất ít làm việc không nắm chắc. Hắn đã dùng vô số nhiệm vụ chứng minh điều này. Tuy mọi người lo lắng an toàn của hắn nhưng tuyệt đối tin tưởng hắn.

Ánh sáng vàng lại lóe lên, Long Hạo Thần lần nữa truyền tống ra ngoài. Lần này trong quá trình truyền tống hắn toàn lực thúc đẩy tinh thần lực bảo vệ thân thể. Vừa về tới Thánh Ma đại lục, hắn lập tức chạy như điên hướng trái ngược, nhập xéo vào lãnh địa ma tộc.

Tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng còn đó. So đấu tinh thần lực, Long Hạo Thần không phải đối thủ của y. Nhưng hắn dùng tất cả tinh thần lực bảo vệ thân thể, ở cự ly xa như vậy, Ma Thần Hoàng sẽ không cảm giác mạnh lắm.

Long Hạo Thần vừa chạy nhanh vừa dốc sức cảm nhận độ mạnh yếu tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng. Rất nhanh, hắn hiểu ra vì sao Ma Thần Hoàng có thể như thần nhờ vào tinh thần lực tìm kiếm khoảng cách hơn bảy trăm dặm.

Tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng không phải mọi phương hướng mà như chùm sáng chiếu rọi một phương, sau đó quét qua. Cứ như vậy, tinh thần lực của y tập trung một hướng thì phạm vi tìm kiếm đương nhiên lớn hơn nhiều. Nhưng dù là vậy thì sự khủng bố của Ma Thần Hoàng khiến Long Hạo Thần lạnh run. Niềm tin tương lai chiến thắng Ma Thần Hoàng bị dao động.

Mấy năm qua Long Hạo Thần tăng nhanh sức mạnh, nhưng giờ đây hắn chấn kinh phát hiện, chênh lệch giữa mình và Ma Thần Hoàng vẫn khác một trời một vực! Khó trách ông nội đánh giá y như thế.

Long Thiên Ấn từng nói với Long Hạo Thần, Ma Thần Hoàng hiện nay chính là người mạnh nhất trong sáu ngàn năm ma tộc giáng xuống đại lục, rất có thể thật sự đột phá trăm vạn linh lực, đạt đến cực độ cấp chín, thậm chí tiến vào cảnh giới cấp mười trong truyền thuyết.

Cấp mười là cái gì? Cấp mười chính là thần! Hơn nữa ma tộc vốn không thuộc thế giới này, sẽ không bị thế giới kiềm chế về thần. Cấp bậc đó rốt cuộc là như thế nào, trong điển tịch Liên Minh Thánh Điện không ghi chép lại, bởi vì chưa có nhân loại nào đạt được trình độ đó.

Muốn chiến thắng Ma Thần Hoàng trách nhiệm quá nặng mà xa vời. Long Hạo Thần vừa nghĩ vừa chạy nhanh hướng phương xa. Đúng như hắn phán đoán, tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng tuy cách một khoảng thời gian sẽ rơi trên người hắn, nhưng bị hắn áp súc tinh thần lực bao bọc cơ thể trượt ra. Loại cảm giác này tựa như Long Hạo Thần là một tảng đá bị tinh thần dò xét quét qua.

Ma Thần Hoàng không tăng độ mạnh tinh thần dò xét, nghĩa là y chưa phát hiện sự tồn tại của Long Hạo Thần. Dù là vậy nhưng Long Hạo Thần không dám thả lỏng cảnh giác, vẫn chăm chú cảm nhận biến đổi xung quanh. Hơi có chút gió thổi cỏ lay là hắn lập tức truyền tống về Tháp Vĩnh Hằng.

Ngoài Khu Ma quan, đại doanh ma tộc.

Trong một lều tím đậm to lớn vừa dựng lên, Ma Thần Hoàng khoanh chân ngồi, hai mắt khép kín, đôi tay đặt trước ngực làm động tác kỳ lạ.

Cái lều to lớn này ít nhất hơn trăm mét vuông, cực kỳ rộng rãi. Nhưng cả tòa doanh trướng chỉ có Ma Thần Hoàng và Nguyệt Ma Thần đằng sau lưng.

Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư yên lặng đứng sau lưng Ma Thần Hoàng, mắt lấp lóe tia sáng, thỉnh thoảng liếc xung quanh.

Tình trạng Săn Ma Đoàn nhân loại đánh lén Ma Thần Hoàng không chỉ xuất hiện một, hai lần. Tuy so với Ma Thần Hoàng thì thực lực đám nhân loại không đáng sợ, nhưng họ có bất khuất và cách ám sát. Cho nên Ma Thần Hoàng không thể không cẩn thận.

Ma Thần Hoàng tỏa ra tinh thần lực khủng bố xuyên qua lều xông lên trên trời rồi lan tràn xung quanh. Nếu không thì trong đại doanh ma tộc này, ma tộc bị tinh thần lực khủng bố của y quét qua, chỉ sợ từng tên xụi lơ trên đất không dám nhúc nhích.

Là Trụ Ma Thần thứ hai ma tộc, thực lực của A Gia Lôi Tư gần với Ma Thần Hoàng nhất. Nhưng cũng bởi vì thế mà y càng hiểu sự khủng bố của Ma Thần Hoàng. Sức mạnh của Ma Thần Hoàng đã sớm vượt qua phạm vi ma, tới cấp thần rồi!

Tinh thần lực cường đại của y khiến như A Gia Lôi Tư còn thấy sợ. Y biết rõ, tuy mình là Trụ Ma Thần thứ hai ma tộc, nhưng coi như là y thêm vào Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc, Tử Linh Ma Thần Tát Mễ Cơ Nạp, Địa Ngục Ma Thần Mã Nhĩ Ba Sĩ Đáo đều sẽ không là đối thủ của Ma Thần Hoàng.

Đừng nói nhân loại không biết Ma Thần Hoàng mạnh tới đâu, coi như là đám ma thần cũng không biết cực hạn của Ma Thần Hoàng ở điểm nào.

Làm Ma Thần Hoàng mạnh nhất từ trước tới nay của ma tộc, không ai biết trong lòng Phong Tú đang nghĩ gì.

Tinh thần lực khủng bố dâng tận trời từ từ thu lại, Ma Thần Hoàng chậm rãi mở mắt ra, khóe miệng lộ nụ cười nhạt.

"Bệ hạ, phát hiện cái gì sao?" A Gia Lôi Tư thấy biểu tình của y liền hỏi ngay.

Phong Tú khẽ cười, hơi trách móc bảo.

"Đã nói với ngươi bao lần, dù ở trước mặt ai thì phải kêu ta là đại ca, đừng kêu bệ hạ. Chúng ta là anh em."

A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.

"Không thể bỏ lễ nghi. Ta là Trụ Ma Thần thứ hai càng phải làm gương. Uy nghiêm của đại ca vĩnh viễn cao nhất ma tộc."

Phong Tú cười lắc đầu.

"Ngươi đó, thật là, tùy ý ngươi."

A Gia Lôi Tư thấy tâm tình Phong Tú không sai, hỏi.

"Đại ca phát hiện cái gì rồi?"

Phong Tú vẫy tay nói.

"Thằng nhóc đó thật gian xảo, chỉ xuất hiện trong giây lát liền biến mất, chắc là do bảo vệ truyền tống mà A Bảo đã nói. Ta không có cách nào biết được vị trí không gian của hắn, chỉ sợ là vật truyền tống cấp thần khí."

A Gia Lôi Tư gật đầu, nói.

"Đúng là giống với dự ngôn của tam đệ. Xem ra muốn bắt hắn thật không dễ dàng. Không mạnh nhưng đủ gian xảo."

Ma Thần Hoàng Phong Tú ánh mắt lộ tia buồn bã.

"Thật đáng tiếc."

"Đáng tiếc?" A Gia Lôi Tư nghi hoặc nhìn Phong Tú. "Đại ca, vì sao ta luôn cảm thấy dường như ngươi không muốn giết nhân loại đó?"

Ánh mắt Phong Tú có chút nuối tiếc, lắc đầu.

"Không muốn giết thì sao chứ? Cuối cùng vẫn phải giết. So với tộc ta trường tồn, một người tính cái gì. Cho dù người này có là A Bảo cũng phải chết."

Nói đến đây, chân mày y đột nhiên nhướng lên, khuôn mặt anh tuấn lộ nụ cười nhạt.

"Mấy lão già nhân loại sống dai thật là coi trọng ta! Xung quanh mai phục ít nhất ba đội Săn Ma Đoàn, cá nhân thực lực đều hơn hai mươi vạn linh lực. Đây là sợ ta ra tay với Khu Ma quan? Chúng làm sao biết trong mắt ta Khu Ma quan tính cái gì?"

Mắt A Gia Lôi Tư lóe tia sáng lạnh.

"Đại ca, có cần ta dạy chúng bài học?"

Phong Tú lắc đầu, nói.

"Không cần, mấy tên kia cực kỳ gian xảo, không đến phút cuối thì chúng sẽ không đấu với chúng ta. Ta cũng lười để ý chúng. Chờ ta xử lý xong chuyện trước mắt, lấy được địa vị thần rồi thì sẽ quét sạch chúng một lần. Ngươi có biết vì sao ta luôn bỏ qua chúng không? Vì ta muốn để nhân loại yên tâm, để chúng cho rằng ta bị kiềm chế. Sự cân bằng này không thể dễ dàng bị phá hỏng, nếu không nhân loại liều mạng cá chết lưới rách, đối với chúng ta không phải chuyện tốt."

A Gia Lôi Tư gật đầu hỏi.

"Thánh chiến lần này đã đạt được mục tiêu cơ bản. Đại ca, khi nào thì chúng ta kết thúc? Hai năm nay chúng ta tổn thất quá lớn, nhưng đã điều chỉnh xong nhân khẩu."

Phong Tú nói.

"Tình hình phía đông sao rồi?"

Sau khi An Độ Ma Li chết, Xà Ma tộc như rắn mất đầu, Ma Thần Hoàng cố ý sai một ma thần đi trấn giữ.

Làm nơi bổ sung tài nguyên lớn nhất cho ma tộc, biển lớn phía đông cực kỳ quan trọng.

A Gia Lôi Tư nói.

"Tình trạng trước mắt không tệ lắm, ra lệnh nhanh chóng săn bắt sinh vật biển, năm nay cung cấp thực vật hơn năm trước ba phần. Lại thêm thánh chiến khiến nhân khẩu tộc ta giảm mạnh, tạm thời vấn đề sinh sống không nghiêm trọng. Hơn nữa mấy năm nay bệ hạ luôn khích lệ khai hoang, gieo trồng. Đám nhân loại coi như nghe lời, sản lượng lương thực mỗi năm đều gia tăng."

Phong Tú gật đầu, nói.

"Vậy thì tốt. Tiếp tục tiến hành bắt thợ đúc Liên Minh Thánh Điện. Đợi kết thúc thánh chiến, đây là việc quan trọng nhất trong tương lai một khoảng thời gian sau này của chúng ta. Còn có khích lệ nhân loại sinh dục, chỉ khi số lượng nhân loại bị tộc ta thuần hóa đạt tới trình độ nhất định, sau đó chúng ta mới có thể hủy diệt Liên Minh Thánh Điện. Hy vọng khi ta còn sống có thể nhìn đến thống nhất đại lục."

A Gia Lôi Tư mỉm cười nói.

"Đại ca sống lâu muôn đời, tuổi còn rất trẻ."

Phong Tú bình thản nói.

"Không trẻ, nhưng nếu để ta ngồi trên vị trí thần, vĩnh viễn thống trị cũng là có thể. Chờ sau khi ta giết Long Hạo Thần, trận thánh chiến này có thể kết thúc. Lần này nhân loại tổn thương nguyên khí, đủ chấn nhiếp chúng rồi."

"Vâng."

Long Hạo Thần ở đất trống chạy như điên hai ngày hai đêm, vì cố gắng che giấu Quang nguyên tố bản thân, hắn chỉ có thể dùng hai chân.

Sau một ngày chạy nhanh, hắn không còn cảm nhận được tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng, hiển nhiên đã thoát khỏi phạm vi tinh thần dò xét.

Nhưng dù là vậy thì hắn không dám tạm dừng. Đối với bọn họ, còn có việc càng quan trọng hơn. Nhất định phải trong thời gian ngắn nhất hấp dẫn Ma Thần Hoàng chú ý.

Vì kéo dài khoảng cách với Ma Thần Hoàng, Long Hạo Thần luôn chạy hướng đông nam. Hai ngày đủ khiến hắn xuyên qua một hành tỉnh ma tộc, đi đến hành tỉnh Già La ở trung bắc bộ ma tộc.

Trong hai mươi bốn hành tỉnh ma tộc, hành tỉnh trung ương kỳ thật không phải ở chính giữa ma tộc. Đại lục bị Liên Minh Thánh Điện chiếm góc tây bắc, ma tộc thì chiếm mảnh đất mênh mông còn lại. Nhìn từ cả đại lục thì hành tỉnh trung ương kỳ thực ở vị trí trung nam bộ hướng đông. Cách hành tỉnh trung ương gần nhất là Đông Nam quan có Chiến Sĩ Thánh Điện, Khu Ma quan thì ở rất xa. Nhưng diện tích ma tộc cực rộng lớn, một mình Long Hạo Thần xâm nhập vào ma tộc thì tựa như cá gặp nước.

Dưới tình huống như vậy, Ma Thần Hoàng muốn tìm đến hắn thật rất khó khăn.

Hai ngày nay Long Hạo Thần không chỉ chạy thôi, trong lúc chạy nhanh dâng lên khí huyết, lại thêm hắn thúc đẩy vận chuyển linh lực, nội thương đã gần như lành lặn. Tiến vào Giai Điệu Vĩnh Hằng thì coi như vào bên trong ma tộc, hắn có thể thở phào nhẹ nhõm. Tiếp theo thì phải gây ồn ào một chút để Ma Thần Hoàng biết.

Từ Giai Điệu Vĩnh Hằng lấy ra bản đồ Nguyệt Dạ cho, hắn mở ra xem xét. Bản đồ cực kỳ tỉ mỉ này không chỉ ghi chép địa hình, thành thị, thậm chí là chủng tộc nào của ma tộc trú đóng tại đâu. Đương nhiên tính đến thánh chiến, tình hình hiện giờ chắc đã thay đổi.

Già La Hành Tỉnh vị trí thuận tiện, thủ phủ Già La Thành ở tại vị trí cổ họng, theo bản đồ thì nơi này trấn giữ một ma thần. Trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần xếp hạng năm mươi bảy, Báo Ma Thần Âu Tắc, thống soái Báo Ma tộc trú đóng Già La Hành Tỉnh.

Báo Ma tộc ở trong ma tộc không phải chủng tộc chủ chiến, bởi vì số lượng ít. Nhưng chúng có đặc điểm riêng. Tuy chiến đấu không mạnh mẽ như Hùng Ma tộc, Ngưu Ma tộc, nhưng tốc độ cực nhanh, am hiểu đánh lén, lực công kích cũng cực kỳ kinh khủng. Là chủng tộc nghiêng về tốc độ và công kích. Tổng thể số lượng bằng với Nhã Khắc Ma. Nhưng vì có huyết mạch ma thần truyền thừa, vậy nên thực lực và địa vị vượt qua Nhã Khắc tộc.

Báo Ma tộc nay là mục tiêu của Long Hạo Thần, chỉ không biết Báo Ma Thần Âu Tắc hạng thứ năm mươi bảy có ở trong Già La Thành không.

Dù gã có mặt hay không, Long Hạo Thần quyết định thông qua lần đánh bất ngờ này cho Ma Thần Hoàng biết mình đã xâm nhập vào ma tộc.

Phát động Giai Điệu Vĩnh Hằng, lát sau Long Hạo Thần đã vào trong Tháp Vĩnh Hằng.

Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi đang tu luyện, Long Hạo Thần trở về họ liền tỉnh lại.

"Hạo Thần, sao rồi?" Thải Nhi lên tiếng hỏi trước tiên, mấy ngươi khác cũng vây quanh.

Chỉ có Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức còn nằm trên đất, nhưng bây giờ hai người đã tỉnh táo. Qua hai ngày điều dưỡng, họ không hở chút là hôn mê nữa.

Long Hạo Thần nói.

"Tôi đã vào ma tộc, trước mắt tiến nhập lãnh địa Già La Hành Tỉnh. Mọi người chuẩn bị chút, địa điểm truyền tống là ở phương bắc Già La Hành Tỉnh, khoảng cách thủ phủ Già La Thành khoảng bốn trăm dặm. Già La Thành chính là mục tiêu thứ nhất của chúng ta. Bốn tiếng đồng hồ sau xuất phát."

Liên tục chạy hai ngày tuy khiến hắn chữa lành vết thương nhưng tinh thần khá mệt mỏi. Dù sao hắn luôn căng thẳng tinh thần, cần nghỉ ngơi điều chỉnh một chút mới hành động.

Mọi người gật đầu, thấy Long Hạo Thần bình yên trở về thì chứng tỏ họ đã hoàn toàn thoát khỏi Ma Thần Hoàng. Lần nữa xâm nhập ma tộc, còn sẽ tấn công, sao không khiến họ hưng phấn cho được? Ai cũng xoa tay hào hứng.

Long Hạo Thần ngồi xổm xuống cạnh Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức.

"Dương huynh, Đoạn huynh, vết thương của hai người thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?"

Nhìn Long Hạo Thần, Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức tâm thần rối loạn. Khi họ bị Long Kỵ Ma Thần A Tư Mạc Đức tấn công, không bao giờ nghĩ tới mình còn sống. Lại không ngờ rằng họ được đối thủ cạnh tranh lớn nhất tại Kỵ Sĩ Thánh Điện cứu.

Năm đó lúc mọi người mới tham gia thử thách Săn ma giả, tu vi của Long Hạo Thần không bằng hai người họ. Thời gian trôi qua, tuy họ đã lâu không gặp Long Hạo Thần, nhưng lại biết rõ sự tích của hắn.

Người thứ nhất đánh nát Trụ Ma Thần trong lịch sử nhân loại, khiến Ma Thần Hoàng phát động thánh chiến với cả Liên Minh Thánh Điện, Liên Minh dốc sức bảo vệ, đánh chết ma thần. Mỗi một chuyện đều khiến người rung động, đều là đỉnh cao họ không thể vượt qua!

Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức cùng là kỵ sĩ có thiên phú cực cao, từng là thiên tài thiếu niên. Nếu đặt ở thời trước đây, họ dĩ nhiên là đối tượng Kỵ Sĩ Thánh Điện chú trọng bồi dưỡng. Nhưng họ sinh ra cùng thời với Long Hạo Thần, đã định trước chỉ có thể làm nền cho con trai quang minh.

"Hạo Thần…"


Giao diện cho điện thoại