Thần Ấn Vương Tọa

Chương 210: Lựa chọn của Long Hạo Thần




Long Hạo Thần nói.

"Tin tức là Nguyệt Dạ truyền đến khi chúng ta còn ở Vạn Thú quan, cô ấy thông qua Nguyệt Dạ thương đoàn biết vị trí của chúng ta. Không lâu sau đó, cô ấy đột nhiên bị Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư kêu gọi. A Gia Lôi Tư muốn cô dùng tổ chức tình báo Nguyệt Dạ thương đoàn tìm vị trí của chúng ta. Hơn nữa nói cho cô ta biết, vì để giết được tôi, trước khi thánh chiến bắt đầu thì Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc đã làm một lần dự ngôn nghịch thiên, dự đoán chúng ta trong khoảng thời gian này sẽ đến Khu Ma quan, chẳng qua không biết chính xác thời gian. Bây giờ Ma Thần Hoàng Phong Tú, Nguyệt Ma Thần A Gia Lôi Tư dẫn theo các ma thần trừ Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc vì Đại Dự Ngôn Thuật mà trọng thương chạy hướng Khu Ma quan, muốn bày thiên la địa võng giết chết tôi."

Các thành viên Săn Ma Đoàn Quang Chi Thần Hi cùng hít ngụm khí lạnh. Không phải họ sợ mà là rung động, cực kỳ rung động.

Từ khi bắt đầu thánh chiến đến nay đã tròn hai năm, nhưng từ đầu đến cuối, Ma Thần Hoàng và Nghịch Thiên Ma Long tộc, cùng với chủng tộc của Nguyệt Ma Thần, Tinh Ma Thần chưa từng xuất hiện trên chiến trường.

Giờ phút này Long Hạo Thần đột nhiên cho họ biết, vì đối phó họ, Ma Thần Hoàng đã ra tay, còn mang theo gần như tất cả tinh nhuệ Ma Đô. Ma thần ở trong Ma Đô không kém hơn mười hạng đầu, có Ma Thần Hoàng dẫn dắt, bao gồm cường giả Nghịch Thiên Ma Long tộc, Nguyệt Ma Thần, lực lượng khủng bố đủ chớp mắt hủy diệt Khu Ma quan. Huống chi tiền tuyến ma tộc còn có nhiều quân đội như vậy, một khi Ma Thần Hoàng đến, Khu Ma quan chắc chắn mất thành.

Nhưng lực lượng này không phải hướng về Khu Ma quan mà là chuyên môn đối phó họ. Có thể tưởng tượng Ma Thần Hoàng chú trọng Long Hạo Thần tới cỡ nào!

Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn phương xa, trong mắt lộ cảm xúc kỳ lạ. Chỉ có một mình hắn nhìn lá thư của Nguyệt Dạ. Tuy chỉ là con chữ nhưng từ đó Long Hạo Thần có thể sâu sắc cảm giác khi viết thư Nguyệt Dạ rất quan tâm hắn, và cả sự sốt ruột.

Cuối cùng, phong thư này kịp lúc đưa tới tay hắn. Nếu không phải hắn vì an toàn đi tới Khu Ma quan một chuyến, chỉ sợ thật sự rơi vào thiên la địa võng của ma tộc.

"Đại ca, vậy chúng ta nên làm sao đây?" Lâm Hâm hỏi.

Long Hạo Thần hít sâu, nói.

"Mọi người trước đừng tiên rối, trên đường trở về tôi đã suy nghĩ đắn đo nửa ngày. Ma Thần Hoàng cường đại, không phải chúng ta có thể đối đầu, Khu Ma quan cũng tương tự. Nhưng chúng không hoàn toàn ở thế yếu."

"Sự việc đã đến mức này, dù chúng ta lập tức báo Thánh Minh xin viện quân cũng không còn kịp. Đám Ma Thần Hoàng, Nguyệt Ma Thần đã xuất phát hơn sáu ngày, dẫn theo nhiều ma thần và cường giả Nghịch Thiên Ma Long tộc. Tuy Ma Đô cách Khu Ma quan khá xa, nhưng lấy tu vi của chúng, tối đa hai, ba ngày nữa là sẽ đến đây. Tin tức của Nguyệt Dạ rất quan trọng với chúng ta, cách tốt nhất hiện giờ là lập tức chạy, chạy xa khỏi đây. Xem tình hình thánh chiến trước mắt, Ma Thần Hoàng chưa từng ra tay nhất định là có lý do riêng. Dường như y đang e ngại cái gì, hoặc là bản thân không muốn hủy diệt nhân loại chúng ta. Nếu y gia nhập vào chiến trường, Thánh Minh chắc chắn có cách đối phó. Nhưng mà Khu Ma quan rất có thể sẽ chịu đựng lửa giận từ Ma Thần Hoàng nếu y không bắt được chúng ta, nhưng rất có thể Ma Thần Hoàng sẽ rời đi."

"Nhưng Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thì làm sao đây?" Trần Anh Nhi nóng nảy.

Nếu làm theo lời Long Hạo Thần lập tức rút lui, vậy chỉ sợ không thể cứu về Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức. Hơn nữa Ma Thần Hoàng đến ngoài Khu Ma quan, ma tộc sẽ không tiến hành giao dịch nữa.

Long Hạo Thần nói.

"Anh Nhi, cô đừng vội, nghe tôi nói hết đã."

"Tinh Ma Thần Ngõa Sa Khắc đích thực lợi hại, không ngờ có thể thông qua Đại Dự Ngôn Thuật biết chúng ta sẽ tới đây. Hơn nữa theo tin Nguyệt Dạ truyền đến, Ngõa Sa Khắc thậm chí báo cho Ma Thần Hoàng nếu không thể tiêu diệt chúng ta, vậy tương lai sẽ trở thành hiểm họa của ma tộc, thậm chí có khả năng lung lay gốc rễ ma tộc. Ma Thần Hoàng xem trọng chúng ta như vậy, sao chúng ta có thể khiến y thất vọng được? Bởi vậy, phân tích tiếp theo của tôi đều lấy an toàn sinh mạng của chúng ta làm gốc."

Trần Anh Nhi nói.

"Đại ca, chẳng lẽ trừ lập tức rời đi thì không có cách nào khác? Anh cũng nói chúng ta có tối đa hai, ba ngày. Trong thời gian ngắn vậy, chưa chắc ma thần kia chạy tới kịp. Chúng ta còn có thể làm gì đây? Nhóm Văn Chiêu…"

Vương Nguyên Nguyên ôm lấy Trần Anh Nhi, nói.

"Cô lo lắng thì lòng sẽ loạn. Nếu đoàn trưởng không có cách thì sẽ không nói nhiều với chúng ta như vậy, sẽ lập tức ra lệnh rời đi. Hơn nữa Dương Văn Chiêu quan trọng với cô, nhưng an toàn của đoàn trưởng liên quan đến cả Liên Minh! Anh Nhi, hiện giờ cô nhất định phải bình tĩnh!"

Im lặng chốc lát, mắt Trần Anh Nhi sáng lấp lánh nhìn Long Hạo Thần, đôi mắt to tròn ướt nước. Cô hít sâu, nói.

"Đại ca, anh không cần khó xử. Nếu thật sự không được, chúng ta, chúng ta đi thôi…" Khi nói ra câu này, dường như Trần Anh Nhi đã dùng hết sức lực, mềm tựa vào ngực Vương Nguyên Nguyên, gục đầu xuống.

Họ là một đội, là Săn Ma Đoàn. Trần Anh Nhi được Vương Nguyên Nguyên nhắc nhở, dù trong lòng không muốn nhưng lúc này đã bình tĩnh hơn. Lại thêm cô hiểu rõ, nếu đi cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức sẽ có ý nghĩa gì với họ.

Còn chưa tới ba ngày nữa là Ma Thần Hoàng đến đây. Thực lực khủng bố của Ma Thần Hoàng, chỉ cần họ ở trong khu vực này thì đừng mơ chạy khỏi tinh thần dò xét của Ma Thần Hoàng. Muốn cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thì cần thời gian! Họ có thời gian không?

Long Hạo Thần nghiêm túc nói.

"Anh Nhi, cô yên tâm, không đến giây phút cuối cùng tôi sẽ không từ bỏ. Hiện giờ chúng ta cần phân tích là cách cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức."

Nói đến đây, Long Hạo Thần lần nữa mở ra bản đồ.

"Chúng ta đang đứng đây, Thải Nhi đã đi tìm tung tích ma thần đó. Thải Nhi thêm vào năng lực của Tà Nhãn Lĩnh Chủ, tin tưởng tối đa một ngày sẽ truyền về tin tức. Đối mặt Ma Thần Hoàng, chúng ta không thể so sánh sức mạnh, nhưng cũng không phải hoàn toàn không có ưu thế. Ưu thế này là Nguyệt Dạ xây dựng cho chúng ta. Hơn nữa mọi người không cần nghĩ tình huống quá xấu. Ma Thần Hoàng muốn giết tôi, vậy đầu tiên phải tìm thấy tôi mới được. Chúng ta sẽ không cứng rắn đối đầu với y. Tuy tôi không muốn mượn sức mạnh Tháp Vĩnh Hằng, nhưng không thể không nói, trong tình huống như vậy, chỉ cần có Tháp Vĩnh Hằng, khả năng chúng ta bị Ma Thần Hoàng bắt và giết chết là rất nhỏ."

Nghe Long Hạo Thần nhắc tới Tháp Vĩnh Hằng, ánh mắt mọi người đều sáng ngời. Đúng vậy! Họ còn có Tháp Vĩnh Hằng. Ma Thần Hoàng mạnh hơn nữa cũng không thể xé rách không gian tìm đến Tháp Vĩnh Hằng tồn tại ở không gian khác. Trong không gian khác, không có tọa độ tinh thần chính xác thì dù là thần cũng chưa thể tìm ra cái gì.

Long Hạo Thần nói.

"Lần này tình báo của Nguyệt Dạ đến rất đúng lúc, tranh thủ đủ thời gian cho chúng ta. Chúng ta muốn cứu Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức, cách duy nhất là chênh lệch thời gian với Ma Thần Hoàng."

Giờ phút này, biểu tình trầm trọng đã biến mất trên mặt Long Hạo Thần, còn lại là ánh sáng vàng tràn ngập tự tin. So về thực lực thì hắn và Ma Thần Hoàng không cùng cấp bậc. Nhưng giờ phút này, đồng bạn của hắn có cảm giác họ có thể đứng ngang với Ma Thần Hoàng. Dù chỉ là đấu trí chứ không phải đấu sức, nhưng trong Liên Minh Thánh Điện có mấy người dám làm như vậy?

"Vì an toàn, chúng ta đem thời gian điều chỉnh lệch hai ngày. Chính là nói, trong vòng hai ngày, chúng ta phải cứu ra Dương Văn Chiêu, nếu lập tức chạy trốn thật xa thì Ma Thần Hoàng không thể tìm được chúng ta."

Nói đến đây, hắn chuyển hướng Trần Anh Nhi, nghiêm mặt nói.

"Nhưng mà Anh Nhi à, dù đang làm cái gì thì chúng ta phải dự đoán kết quả tệ nhất. Nếu lần này Thải Nhi không thể tìm được tung tích ma thần đó, vậy chúng ta không còn cách nào khác, cô hiểu chưa?"

Đã không thể kiềm chế nước mắt lăn dài trên gò má, Trần Anh Nhi nhào vào ngực Long Hạo Thần, khóc rống.

"Cảm ơn anh, cảm ơn đại ca, cảm ơn…"

Là Linh Hồn Thánh Nữ, Thần Quyến Giả Thần Thú, về thông minh tài trí thì cô không thua kém đồng bạn khác. Cô hiểu Long Hạo Thần làm ra phán đoán này cần mạo hiểm bao nhiêu, đây chính là đang cướp thời gian với Ma Thần Hoàng! Đây đâu phải điều người bình thường dám làm? Đổi lại đoàn trưởng Săn Ma Đoàn khác, nhận được tin tức như vậy chỉ sợ sớm xoay người bỏ đi. Dù sao đối với Săn Ma Đoàn bọn họ, Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức là người ngoài!

Long Hạo Thần nhẹ vỗ lưng Trần Anh Nhi, mỉm cười nói.

"Đừng quên tôi là một kỵ sĩ. Dương Văn Chiêu và Đoạn Ức là nhân tài hiếm có của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta. Cứu họ vốn là trách nhiệm của tôi!"

Hàn Vũ nói.

"Đoàn trưởng, nếu chúng ta thành công cứu được Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức thì sao? Sau đó chúng ta sẽ làm gì?"

Long Hạo Thần không chút chần chờ nói.

"Xâm nhập ma tộc."

"A?"

Mọi người nghe hắn nói vậy thì ngạc nhiên. Ma Thần Hoàng đang dốc sức tìm tung tích bọn họ, hắn lại nói xâm nhập ma tộc.

Long Hạo Thần gật đầu, nói.

"Nếu Ma Thần Hoàng dẫn theo nhiều ma tộc đi tiền tuyến, vậy bên trong ma tộc chắc chắn trống rỗng. Chúng ta ở biên cương không thể phát huy hết sức mạnh. Để tránh cho Ma Thần Hoàng giận chó đánh mèo các quan ải Liên Minh, tôi không thể để Hạo Nguyệt phá hủy Trụ Ma Thần. Sau khi vào trong ma tộc, chúng ta không cần lo lắng điều này. Ma Thần Hoàng không biết chúng ta sẽ đi hướng nào, y ở đây không tìm thấy chúng ta, hoặc sẽ ngừng tại đây, hoặc tiếp tục tìm kiếm. Lúc này chúng ta dùng tốc độ nhanh nhất xâm nhập lãnh địa ma tộc, nói không chừng sẽ có thu hoạch lớn. Vậy nên dù có thể thành công cứu ra Dương Văn Chiêu, Đoạn Ức hay không, bước tiếp theo chúng ta phải xâm nhập bên trong ma tộc. Ở lại biên cương chỉ đem đến phiền phức cho quan ải."

Hàn Vũ nói.

"Vậy chúng ta trở về Liên Minh ẩn núp đi?"

Long Hạo Thần thở dài, nói.

"Nếu dễ dàng như vậy thì tốt rồi. Ma Thần Hoàng đã dám nói bày ra thiên la địa võng, vậy ở biên cương không biết có bao nhiêu tai mắt, chúng ta có Nguyệt Dạ ở trong ma tộc hỗ trợ, Ma Thần Hoàng là chúa tể ma tộc, tất cả tình báo ma tộc đều nằm trong lòng bàn tay y. Chẳng lẽ chúng ta núp trong Liên Minh thì an toàn rồi sao? Vậy nên chỉ có xâm nhập ma tộc mới khiến y mất đi tình báo về chúng ta. Ngược lại, nếu chúng ta rút vào Liên Minh, rất có thể khiến Ma Thần Hoàng mang nhiều ma thần xâm lấn Liên Minh truy giết chúng ta. Đến lúc đó sẽ máu chảy thành sông. Chúng ta xâm nhập vào ma tộc chính là tìm đường sống trong chỗ chết. Chẳng những phải xâm nhập ma tộc, còn phải khiến Ma Thần Hoàng biết đến, như thế mới dẫn dắt y trở lại ma tộc, không tạo tổn thất lớn hơn cho Liên Minh. Hơn nữa chỉ cần chúng ta có Tháp Vĩnh Hằng, vậy là có thể tùy lúc phát động năng lực truyền tống của Tháp Vĩnh Hằng. Nếu tình huống tệ hơn thì có thể ở trong Tháp Vĩnh Hằng bế quan thời gian dài. Mới rồi tôi về muộn là vì đi làm chuyện khác. Tôi xin Hiệp Giả Thánh Nguyệt cung cấp nhiều thực vật cho chúng ta, đã lưu trữ trong Giai Điệu Vĩnh Hằng. Dù sinh hoạt trong Tháp Vĩnh Hằng nửa năm, một năm cũng dư sức."

Nghe hắn giải thích xong mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thoạt nhìn kế hoạch của Long Hạo Thần cực kỳ nguy hiểm, nhưng thật ra có Tháp Vĩnh Hằng chống lưng, họ không cần chính diện đụng Ma Thần Hoàng, gần như không gặp nguy hiểm thật sự.

Trương Phóng Phóng nói.

"Hạo Thần, tôi còn hai vấn đề. Một là nếu chúng ta đi rồi, Ma Thần Hoàng trực tiếp công kích Khu Ma quan thì làm sao đây? Vấn đề khác càng quan trọng hơn, tin tức Nguyệt Dạ truyền đến có đáng tin không. Ma Thần Hoàng công kích Khu Ma quan là chúng ta không thể ngăn cản. Nhưng nếu tin tức của Nguyệt Dạ là giả, vậy chúng ta sẽ bị động, nói không chừng rơi vào thòng lọng của Ma Thần Hoàng."

Long Hạo Thần ngây ra, cảm giác sống lưng lạnh ngắt. Đúng rồi! Tất cả kế hoạch đều dựa trên tin tức của Nguyệt Dạ là chính xác. Nếu tin tức của Nguyệt Dạ có trục trặc gì, vậy kế hoạch sẽ uổng phí, thậm chí rất có thể bị Ma Thần Hoàng nắm mũi dẫn đi.

Đúng lúc này, Lâm Hâm ở một bên bật cười.

"Trương đoàn trưởng, anh nghĩ quá nhiều rồi."

Từ lần đó họ ở ma tộc ra quyết định cực kỳ sai lầm rơi vào đường cùng, Lâm Hâm luôn không thích người khác xen vào quyết đoán của Long Hạo Thần. Dù Trương Phóng Phóng là người yêu của Vương Nguyên Nguyên cũng như thế.

Trương Phóng Phóng nói.

"Đây chỉ là suy nghĩ cá nhân tôi. Đương nhiên tôi không biết quan hệ hợp tác của các người và Nguyệt Dạ tới mức nào, chỉ cảm thấy nếu xảy ra vấn đề thì quá nguy hiểm."


Giao diện cho điện thoại