Thân thể Vua Sâm Chu rung động kịch liệt. Trước người nó, một tầng da rắn bị hóa đá rơi xuống đất, lặn xuống đầm lầy. Thật rõ ràng, dù là cường giả như Vua Sâm Chu, đối phó năng lực hóa đá như Mỹ Đô Toa cũng chỉ có thể sự dụng cách giống ve sầu lột xác.
Long Hạo Thần lòng thầm hoảng sợ. Hắn hiểu rõ, nếu chính mình muốn giải quyết An Độ Mã Lý, như vậy nhất định phải trước xử lý mấy Mỹ Đô Toa. Nguyệt Dạ từng nhắc nhở quả là đúng sự thật! Sự nguy hiểm của Mỹ Đô Toa thậm chí còn đáng sợ hơn An Độ Mã Lý.
Không phải nói Mỹ Đô Toa mạnh cỡ nào, năng lực hóa đá của chúng không thể hoàn toàn hóa đá Long Hạo Thần bản thân làm thần quyến giả. Nhưng nếu bị hóa đá làm giảm tốc độ thì cũng đủ chết!
Không thể nhìn thẳng vào mắt Mỹ Đô Toa, nếu không sẽ hóa đá toàn thân. Hơn nữa trong mắt Mỹ Đô Toa có thể bắn ra tia sáng hóa đá, người bị bắn trúng cũng sẽ hóa đá. Đương nhiên, thi triển loại kỹ năng này tiêu hao rất lớn, ít nhất thì chúng sẽ không liên tục thi triển. Đồng thời, bình thường chúng gần như là người mù, không thể tùy ý mở to mắt.
An Độ Mã Lý lại rống gầm một tiếng, hai tay Xà Ma chỉ hướng Vua Sâm Chu ở phía xa. Đám thuộc hạ Xà Ma của gã chậm rãi tản ra, cảnh giác nhìn đám Sâm Chu lặn vào đầm lầy.
Thực rõ ràng, trong trận chiến của đám thuộc hạ, cuối cùng Xà Ma chiến thắng. Sâm Chu bình thường sau khi phát động một kích dốc hết sức mạnh, thì đã không còn uy hiếp lớn, chỉ có thể ẩn trong đầm lầy chờ thời cơ. Tiếp theo, hiển nhiên là vương đấu vương. Xà Ma Thần An Độ Mã Lý một mình khiêu chiến với Vua Sâm Chu.
An Độ Mã Lý dĩ nhiên có thể sai tộc nhân tiêu hao thực lực Vua Sâm Chu. Nhưng một là thuộc hạ của gã tổn hại không ít, lại thêm gã muốn dựa vào thực lực của mình trả thù Vua Sâm Chu. Có vũ khí mạnh Trụ Ma Thần tại đây, gã tuyệt đối tin tưởng vào chính mình. Nên biết, mỗi lần sử dụng Trụ Ma Thần, gã phải tiêu hao lực lượng căn nguyên. Lần này gã có mục tiêu không chỉ là kho báu nơi đây, còn có nội đan và mật rắn của Vua Sâm Chu, đó đều là vật đại bổ. Nếu như ăn được, vậy thì An Độ Mã Lý có ít nhất bảy phần cơ hội thăng lên cấp chín.
Vua Sâm Chu gầm một tiếng, nhìn chằm chằm An Độ Mã Lý, trong mắt rắn tràn ngập phẫn nộ.
Theo ý nghĩa nào đó thì chúng cùng là loài rắn, lúc này lại trở thành tử địch. Thân thể An Độ Mã Lý đã khá to lớn, nhưng so với Vua Sâm Chu thì như rất nhỏ bé.
Hai đại cường giả sắp tử chiến, Long Hạo Thần càng thêm cẩn thận che giấu hơi thở của mình. Đối với hắn mà nói, trận chiến sắp xảy ra tuyệt đối là tư liệu cực trân quý. Hắn luôn muốn biết, mượn lực lượng Trụ Ma Thần rồi, rốt cuộc ma thần sức mạnh tăng cao tới trình độ nào. Câu hỏi này sắp được giải đáp. Xà Ma Thần An Độ Mã Lý hai tay nắm xà mâu chĩa hướng trước, tiếng gào không ngừng phát ra từ miệng gã. Đám Xà Ma xung quanh cũng gào rống. Bốn Mỹ Đô Toa vốn đứng bên cạnh gã không đi theo, lặng lẽ canh giữ bên cạnh Trụ Ma Thần, bình tĩnh nhìn phương hướng Vua Sâm Chu.
Bốn Mỹ Đô Toa này, tựa như bốn cửa Ma Đạo đại pháo, ai cũng không biết chúng khi nào thì bắn đạn.
Xà mâu của An Độ Mã Lý giơ cao lên, thanh âm ngâm xướng trầm thấp bỗng biến cao vút, thậm chí có chút chói tai. Mà Trụ Ma Thần thứ bảy mươi hai sau lưng gã thì bắt đầu tỏa ra vầng sáng tím nhạt.
Không biết vì sao, cảm thụ vầng sáng tím nhạt này, Long Hạo Thần đột nhiên cảm thấy có chút quen thuộc, loại cảm giác này không phải đến từ ma tộc, mà là…
Nghĩ tới đây, trong mắt Long Hạo Thần chợt biến đổi, nhưng rất nhanh trở lại bình thường.
Ngay sau đó, hắn thấy pho tượng con rắn xoay vòng bên trên Trụ Ma Thần to lớn tựa như sống lại, bóng đen từ trên trời giáng xuống bám vào trên người Xà Ma Thần An Độ Mã Lý.
Long Hạo Thần con ngươi co rút. Bởi vì hắn kinh hoàng trông thấy, sau khi bóng đen dung nhập vào Xà Ma Thần An Độ Mã Lý, thân thể gã lấy tốc độ kinh người biến to, hơn nữa khí thế càng thêm mạnh mẽ. Khí thế khủng bố uy nhiếp đến từ huyết mạch, hoặc nên nói là lực lượng đặc biệt không thuộc về thế giới này. Thực lực của gã vẫn chỉ là đỉnh cấp tám, nhưng khí thế này quá mạnh, thậm chí còn vượt trên cường giả cấp chín.
Từ xa nhìn lại, lúc này Xà Ma Thần An Độ Mã Lý tựa như cùng Trụ Ma Thần của gã hợp thành một thể. Ngay cả xà mâu trong tay gã cũng biến to theo cơ thể.
Vua Sâm Chu cũng không ngừng phát ra tiếng gầm, ba luồng sáng vàng sau lưng càng biến sáng ngời. Từng vòng sáng xanh ngọc từ người nó khuếch tán. Thoáng chốc, ám nguyên tố trong không khí nhanh chóng bị xua tan, cuối cùng chỉ còn lại nguyên tố đặc biệt tràn ngập sinh mệnh và tử vong đang dao động. Khói độc trong đầm lầy càng biến ngưng tụ. Trên bầu trời, dần rơi xuống mưa axit xanh nhạt, hơn nữa mục tiêu chỉ có một, đó chính là Xà Ma Thần An Độ Mã Lý.
Khi mưa axit rơi trên người An Độ Mã Lý, có thể nghe rõ tiếng xèo xèo, còn bốc lên khói nhạt. Có thể tưởng tượng tính ăn mòn mạnh bao nhiêu.
Quả nhiên đều không phải loại dễ chọc!
Vua Sâm Chu dựa vào thực lực cường giả cấp chín đã biến đổi và khống chế hoàn cảnh xung quanh. Đây là loại rất giống năng lực lĩnh vực, nhưng hiển nhiên Vua Sâm Chu còn không đủ sức mạnh chân chính phát động lĩnh vực. Lúc trước đám Long Hạo Thần từng đụng phải Vua Cứ Kình cũng giống như vậy.
Nghe nói, muốn chân chính nắm giữ lĩnh vực, cần có sức mạnh từ cấp chín bậc ba trở lên, cũng chính là linh lực trên ba mươi vạn mới được.
Cường giả có thể nắm giữ lĩnh vực, mặc kệ là trong liên minh thánh điện hay ma tộc đều là mạnh số một. Xà Ma Thần hiển nhiên cảm nhận được đau đớn, trong tiếng rống giận điếc tai, thân hình bành trướng cao to hơn ba mươi mét của nó xông tới Vua Sâm Chu.
Trụ Ma Thần trợ giúp nó chính là loại năng lực tất cả ma thần đều có, cũng là loại chỉ thuộc về bảy mươi hai Trụ Ma Thần của ma tộc, tên là Ma Thần Hóa.
Ma thần tiến vào trạng thái Ma Thần Hóa, hơi thở, thực lực đều tăng vọt. Ngoại linh lực của chúng sẽ tăng lên đến cảnh giới cực kỳ khủng bố.
Ví dụ như Xà Ma Thần An Độ Mã Lý hiện giờ, nội linh lực của nó vẫn là đỉnh cấp tám, nhưng ngoại linh lực đã đạt tới trình độ cấp chín. Trụ Ma Thần khác nhau thì mức độ tăng phúc cũng khác biệt.
Do đó có thể thấy, nếu như Ma Thần Hoàng dẫn động Nghịch Thiên Ma Long trụ của y hoàn thành Ma Thần Hóa, là loại kinh khủng cỡ nào.
Hai thanh xà mâu to lớn đâm thẳng hướng Vua Sâm Chu. Giữa không trung, nồng đậm ám nguyên tố tựa như suối phun bộc phát.
Không sai, có Vua Sâm Chu khống chế, ám nguyên tố xung quanh đã bị xua đuổi, nhưng nó lại không thể xua tan ám nguyên tố đến từ Trụ Ma Thần. Lúc này An Độ Mã Lý và Trụ Ma Thần đã hình thành một thể, làm sao bị nó ảnh hưởng được?
Xanh ngọc và màu đen ở giữa không trung vang lên đánh chấn đinh tai nhức óc. Vũng bùn ở đầm lầy xung quanh đều bị chấn động phóng lên cao, khiến mưa axit giữa không trung bay tứ tán. Một số Xà Ma tránh không kịp hoặc linh lực không đủ bị liên lụy, thoáng chốc vang lên từng tiếng kêu thê thảm.
Đây hiển nhiên là dự định của Vua Sâm Chu. Làm chúa tể Thâm Uyên đầm lầy, nó có rất nhiều cách bảo vệ mình. Giờ khắc này toàn lực phát uy, cho dù đối diện ma thần cũng không tỏ ra yếu thế.
Chiến đấu giữa An Độ Mã Lý và Vua Sâm Chu nhìn qua thì rất đơn giản trực tiếp. Vua Sâm Chu cũng bày ra thân hình khổng lồ trước mặt các Xà Ma.
Nó dài đến hơn sáu mươi mét, chỗ thô nhất trên người đường kính hơn năm mét, đây là kinh khủng cỡ nào chứ! Cho dù là An Độ Mã Lý có Trụ Ma Thần tăng phúc rồi, so sánh với nó thì như con kiến hôi với kiến lửa.
Thân hình hai đại cường giả to như vậy, am hiểu cũng là ngoại linh lực, tiếp đến va chạm đương nhiên là trực tiếp nhất, vật lộn.
Linh lực xanh ngọc và đen điên cuồng tàn phá nhau. Mỗi lần va chạm kịch liệt, hai đại cường giả đều phát ra thanh âm như tiếng kêu rên.
Long Hạo Thần ở phía xa yên lặng nhìn, trong lòng tràn ngập rung động. Hắn có thể khẳng định rằng, coi như là mình cùng đồng bạn hợp sức, dốc hết tất cả sức mạnh đối phó một trong hai kẻ kia, phần thắng cũng rất khó khăn vượt qua ba phần!
Đây mới là thực lực cường giả cấp chín! Khiến trời đất biến đổi. Nếu không phải An Độ Mã Lý cố ý, sóng xung kích do chúng va chạm đều dâng lên trời, chỉ sợ chỗ này còn lại mỗi Xà Ma đều khó sống, ngay cả chính hắn đều sẽ bị lan đến.
Từng luồng sáng to lớn không ngừng bắn lên trời, khói độc dày đặc như vậy nhưng lại bị xuyên thủng, mơ hồ như có ánh nắng chiếu xuống.
Lợi hại. Long Hạo Thần thầm khen, hắn khen đương nhiên là Vua Sâm Chu.
Vua Sâm Chu tuy rằng là ma thú, nhưng không thể nói là không có mưu mô. Thực hiển nhiên, từ lúc bắt đầu chiến đấu, nó đã kích An Độ Mã Lý dẫn động linh lực sinh ra do chúng va chạm bay lên không trung. An Độ Mã Lý không thể không làm điều này, bởi vì chỉ có như thế mới tránh không để tộc nhân bị thương.
Nhưng trên trời sương mù dày đặc bị xua tan, ánh nắng giáng xuống, đối với Xà Ma Thần có hắc ám thuộc tính thì là bất lợi rất lớn. Khi ánh nắng rơi trên thân thể khổng lồ của chúng, Vua Sâm Chu không có cảm giác gì, Xà Ma Thần thì như bị đốt cháy, sự kết hợp với Trụ Ma Thần cũng có dấu hiệu buông lỏng chút xíu.
Nên biết, nếu như chiến đấu ở bên ngoài, ma thần chân chính bộc phát ra thực lực, Trụ Ma Thần sẽ tự nhiên tản ra mây đen che chắn ánh nắng. Giờ phút này, hiển nhiên Vua Sâm Chu không cho gã cơ hội đó.
Xà Ma Thần trầm vai cứng rắn chống, đẩy thân hình to lớn của Vua Sâm Chu ra xa, đồng thời xà mâu trong tay để lại hai vết thương sâu trên thân Vua Sâm Chu. Gã quát hướng thuộc hạ của mình.
"Các ngươi rời khỏi chiến trường đi!"
Đám Xà Ma vội vàng tản ra, lùi vào khói độc rời khỏi chiến trường. Chỉ có bốn Mỹ Đô Toa không rút lui mà là núp sau Trụ Ma Thần.
Có cơ hội!
Hai mắt Long Hạo Thần chợt sáng ngời, không quan sát hai đại cường giả đụng độ nữa. Đối với hắn mà nói, điều này không thể nghi ngờ là cơ hội tốt cho hắn hoàn thành nhiệm vụ của Liệp Ma Đoàn!
Thân hình chợt lóe nhập vào sương mù dày đặc, Long Hạo Thần không triệu hoán ra đồng bạn. Vào lúc này, người nhiều chưa chắc kết quả tốt, hơn nữa hắn cần giữ thực lực cho đồng bạn. Vậy nên một mình hắn ẩn trong khói độc, tiến hành săn giết.
Vì không để tản ra hơi thở quang minh quá mạnh, hắn không sử dụng Quang Minh Nữ Thần Vịnh Thán, tay chỉ nắm Quang Chi Liên Y, cảm giác mở rộng, lẻn hướng Xà Ma đang rút lui.
Cảm giác của Xà Ma hoàn toàn dựa vào khứu giác, nhưng ở nơi tràn ngập khói độc thì khứu giác bị suy giảm mạnh.
Long Hạo Thần nhanh chóng tới sau lưng một Xà Ma, trọng kiếm chĩa lên, một luồng sáng vàng xẹt qua, chớp mắt đã xuyên thủng não Xà Ma đó.
Trước kiếm ý của Long Hạo Thần, ngay cả A Bảo đều phải thận trọng huống chi là đám Xà Ma.
Trong lòng kiềm nén chiến ý tại lúc này hoàn toàn bùng phát. Long Hạo Thần chỉ bằng trực giác dẫn dắt thân thể, mỗi lần xuống tay xong lập tức rời khỏi, hắn dùng công kích đơn giản nhất, Diệt Ma Thiểm.
Diệt Ma Thiểm phối hợp với kiếm ý bỗng nhiên khuếch tán, hợp nhất, mỗi lần xuất kích đều có Xà Ma chết dưới kiếm. Càng đáng sợ là, Xà Ma chết dưới kiếm Long Hạo Thần đều bị xuyên thủng đầu, muốn hét thảm cũng không thể. Ngẫu nhiên phát ra hai tiếng thì như là bị nghẹn trong họng, ngắn ngủi mà tràn ngập sợ hãi.
Ra tay với Xà Ma đâu chỉ là Long Hạo Thần, tuyệt đối đừng quên trước đó Sâm Chu lặn trong đầm lầy!
Sâm Chu hận chết đám kẻ địch xâm nhập lãnh địa. Khi Xà Ma Thần ra lệnh thuộc hạ Xà Ma rời xa, thì Vua Sâm Chu cũng dùng cách của nó ra lệnh đuổi giết với các tộc nhân.
Cho nên trong sương mù dày đặc Xà Ma không thể trông thấy rõ, đã trở thành con mồi cho Sâm Chu săn giết.
Long Hạo Thần mở ra toàn bộ cảm giác, dĩ nhiên có thể cảm thụ được tình trạng của những Xà Ma. Trong khói độc, từng luồng linh lực hắc ám không ngừng xẹt qua, đó chính là Xà Ma phát ra phản kích. Nhưng không có Trụ Ma Thần xua tan sương mù, sức chiến đấu của chúng giảm bớt nhiều, càng đừng nói tới phối hợp. Thoáng chốc, tinh anh Xà Ma tộc có thể nói là tổn thất nghiêm trọng.
Thâm Uyên đầm lầy dù sao cũng là địa bàn của Sâm Chu, có thể nói là thiên thời địa lợi. Vua Sâm Chu thống trị nơi này không biết đã bao lâu, ngay cả Vua Cứ Kình thực lực mạnh hơn nó cũng không thể thay thế địa vị này. Xà Ma Thần An Độ Mã Lý tuy rằng chiếm ưu thế, nhưng muốn dễ dàng thắng lợi hiển nhiên là không thể nào.
Có thể nói, khi đám Sâm Chu bình thường ẩn trong đầm lầy. An Độ Mã Lý đã rơi vào bẫy của Vua Sâm Chu.
Lúc này, An Độ Mã Lý dung hợp với Trụ Ma Thần, đang trong trạng thái Ma Thần Hóa, cảm giác mạnh hơn bình thường nhiều. Đương nhiên gã có nghe thấy tiếng hét thảm của các tộc nhân. Nhưng hiện tại gã bị Vua Sâm Chu quấn chặt, hai bên đang chiến đấu đến khúc gay cấn. Cho nên, hiện tại gã không thể làm được gì, chỉ có thể liều mạng tấn công Vua Sâm Chu.
Không thể không nói, An Độ Mã Lý đã Ma Thần Hóa thật rất đáng sợ. Tiến vào cảnh giới Ma Thần Hóa rồi, cơ thể độ cứng không thua kém gì Vua Sâm Chu, trong tay càng có vũ khí mạnh. Vết thương trên người Vua Sâm Chu không ngừng tăng lên. Tuy An Độ Mã Lý cũng không dễ chịu, nhưng Ma Thần Hóa khiến tốc độ gã hồi phục vượt xa đối thủ. Huống chi gã còn có trợ giúp.
Bốn đôi mắt trắng dã lặng lẽ mở ra phía sau Trụ Ma Thần phương xa. Tám luồng sáng tím trắng bay nhanh đến rơi trên người Vua Sâm Chu.
Bỗng chốc, Vua Sâm Chu toàn thân cứng lại, điên cuồng ngọ nguậy, lại một tầng da rắn rớt xuống đất, thế này mới chống lại được hiệu quả hóa đá.
Điều này không thể nghi ngờ làm thế công của nó tạm yếu đi.
Cơ hội tốt như thế sao An Độ Mã Lý bỏ qua được. Hai mắt gã đã đỏ hồng, song mâu trong tay giơ cao. Tuy rằng cơ thể khổng lồ nhưng không mất mềm dẻo ngửa người ra sau tới chín mươi độ. Ám nguyên tố nồng đậm hóa thành tia chớp đen bám vào song mâu, lại mạnh đâm trúng vào người Vua Sâm Chu mới lột da xong.
Máu bắn ra, chất lỏng xanh ngọc văng tung tóe. Vua Sâm Chu gầm thét, thân thể cao to vặn vẹo kịch liệt, miễn cưỡng đánh bay An Độ Mã Lý. Nhưng có thể thấy rõ, trên người nó lượn lờ quang mang đen, miệng vết thương lớn xuất hiện dấu hiệu ăn mòn cực nghiêm trọng.
"Grao!!!!!!"
Vua Sâm Chu thật sự bị chọc giận, hai mắt màu xanh ngọc bùng lên ngọn lửa. Nó đột nhiên há cái miệng to ra, một đoàn sáng màu xanh ngọc đường kính tới một mét bắn ra bay thẳng tới An Độ Mã Lý.
Nó muốn liều mạng, đây là ý nghĩ đầu tiên trong óc An Độ Mã Lý. Gã gần như là lăn lông lốc để tránh né. Đây chính là nội đan của cường giả cấp chín, tuy gã muốn ăn nhưng thứ này nếu ở trong sự khống chế của Vua Sâm Chu đập vào người gã, cho dù cơ thể gã có cứng hơn nữa thì chỉ sợ thịt nát xương tan.
Trong lúc lăn tròn thì trên người An Độ Mã Lý cũng phát ra vầng sáng ám kim chói mắt, trường mâu nâng lên, một tiếng rít thê lương, bên cạnh gã xuất hiện cái bóng ảo. Bóng ảo kích cỡ giống hệt người gã, xông thẳng hướng nội đan.
Nhưng hình ảnh quái dị xuất hiện, vốn Vua Sâm Chu đang phẫn nộ chợt đáy mắt xẹt qua tia gian xảo. Chỉ thấy nội đan xanh ngọc thế bay hung hãn không ngờ ở trên không trung ngoặt lại, không đánh An Độ Mã Lý mà là đánh hướng Trụ Ma Thần của gã.
An Độ Mã Lý kinh ngạc, nhưng lập tức mắt gã hiện lên sự khinh thường. Vua Sâm Chu đặt bẫy gã, bộ gã không biết gài bẫy Vua Sâm Chu sao?
*Oành!*
Dường như cả Thâm Uyên đầm lầy đều chấn động. Tiếng gầm khủng bố phát ra từ Trụ Ma Thần thứ bảy mươi hai, quang mang xanh và đen chói mắt cùng nở rộ.
Lần này, Vua Sâm Chu tính sai. Từ đầu nó đã biết chân chính uy hiếp mình không phải An Độ Mã Lý, mà là cây cột của gã. Nhưng nó hiểu rõ, muốn tìm cơ hội tấn công cây cột thì không dễ dàng chút nào.
Nó giả bộ bị An Độ Mã Lý chọc giận, bắn ra nội đan. Thật không dễ dàng tìm đến cơ hội gần như là ngàn năm một thuở, thì làm sao không dốc sức đối phó cho được? Theo nó thấy, chỉ cần phá hủy Trụ Ma Thần, vậy thì An Độ Mã Lý chỉ có thể chết trong đợt truy giết của mình.
Nhưng nó đã tính sai, cực kỳ sai lầm khi nhận định độ cứng của Trụ Ma Thần.
Trong tiếng gầm lớn, thân thể Vua Sâm Chu rung động kịch liệt, tựa như cao su, nội đan của nó bật nhanh trở lại, quang mang xanh ngọc bao bọc trở nên ảm đạm nhiều. Không chỉ là thế, quang mang trên người Vua Sâm Chu cũng tùy theo đó biến nhạt.
An Độ Mã Lý cuồng vọng cười, lần nữa xông lên cùng với bóng ảo nó huyễn hóa ra, nhào hướng Vua Sâm Chu, ngang nhiên đánh ra đòn trí mệnh. Có cơ hội tốt như thế sao nó để vụt qua được chứ?
Trong lịch sử nhân loại và ma tộc, ma thần bị giết chết đã xuất hiện không biết bao nhiêu lần, nhưng bảy mươi hai Trụ Ma Thần trấn thủ ma tộc chưa từng bị phá hủy. Cho dù là thần khí cũng không thể tổn hại báu vật ma tộc, huống chi là nội đan của Sâm Chu.
Vua Sâm Chu đã tính sai, bởi vì nội đan bị kịch liệt va chạm mà bị phản phệ, cho nên rơi vào cực kỳ suy yếu. Xà Ma Thần An Độ Mã Lý chờ cơ hội này, điên cuồng công kích nó. Bỗng chốc trên người Vua Sâm Chu máu thịt tứ tung, mắt thấy sắp chịu hết nổi.
Xem từ thực lực thì Vua Sâm Chu hẳn là chiếm ưu thế tuyệt đối. Dù sao cấp chín so với đỉnh cấp tám, đó là chênh lệch cùng bậc. Vua Sâm Chu hoàn toàn có thể khống chế thuộc tính nguyên tố trong khu vực này.
Nhưng tác dụng của Trụ Ma Thần thật sự quá lớn. Chẳng những truyền ám nguyên tố cho Xà Ma Thần An Độ Mã Lý, hơn nữa tăng cao ngoại linh lực của gã lên đến trên mười vạn. Điều này khiến chênh lệch giữa hai bên thu nhỏ lại.
Lúc trước Vua Sâm Chu làm một loạt tính toán đều thành công, khiến nó hơi quá tự tin, cho nên phạm sai lầm trí mạng. Nội đan bị Trụ Ma Thần phản phệ dẫn đến cán cân nghiêng.
Nhưng mới rồi nội đan của Vua Sâm Chu đánh một kích không phải không có tác dụng. Ít nhất thì bốn Mỹ Đô Toa đứng sau Trụ Ma Thần bị lực chấn ngã trên đầm lầy, miệng mũi trào máu, vội ngọ nguậy thân thể mới không rơi vào đầm lầy.
Tuy năng lực Mỹ Đô Toa khá mạnh, nhưng dù sao chúng chỉ là Xà Ma cấp sáu mà thôi. Lực công kích của nội đan Vua Sâm Chu tuy rằng bị Trụ Ma Thần ngăn chặn, nhưng linh lực khủng bố khiến không khí chấn động, là khuếch tán trong phạm vi, tổn thương bốn Mỹ Đô Toa.
Một luồng sáng xanh trong chớp mắt này xẹt vào, chợt tạm dừng. Cái này một động một tĩnh, hiện ra cực kỳ quái dị. Chỗ nó dừng lại ngay chính giữa bốn Mỹ Đô Toa.
Ngay sau đó, quang mang xanh biến thành lốc xoáy, dường như có vô số vòng sáng xanh từ đó bộc phát, tiếng rít chói tai, bốn Mỹ Đô Toa thoáng chốc phát ra tiếng hét thảm.
Lúc này chúng thậm chí không dám mở to mắt. Bởi vì trước đó linh lực kịch liệt chấn động khiến chúng rơi vào trạng thái choáng váng, lỡ đâu bắn ra tia hóa đá rơi vào người đồng bạn thì làm sao đây? Nên biết, chính Mỹ Đô Toa còn không thể miễn dịch tia hóa đá do mình bắn ra!
Nhưng đám Mỹ Đô Toa dù sao cũng là cường giả cấp sáu, tóc rắn trên đầu chúng chợt ngẩng lên định ngăn cản công kích của quang mang xanh. Nhưng tất cả sợi tóc rắn vừa tiến vào phạm vi quang mang xanh, chớp mắt biến thành mảnh vụn. Đây cũng là nguyên nhân chúng hét thảm, đó chính là một phần thân thể của chúng!
Xà Ma Thần An Độ Ma Li đột nhiên nghe tiếng hét thảm từ hậu phương, bản năng ngoái đầu nhìn. Liếc mắt một cái, làm gã kinh hoảng biến sắc.
Bởi vì có Trụ Ma Thần che giấu, gã không nhìn rõ hình dạng luồng sáng xanh, theo bản năng gã nhận định quang mang đó đến từ Sâm Chu. Dù sao linh lực Sâm Chu tỏa ra cũng là màu này. Hiện giờ gã đang đại chiến với Vua Sâm Chu, thuộc tính linh lực xung quanh đều bị Vua Sâm Chu khống chế, thế nên ảnh hưởng lớn đến phán đoán của gã.
Bốn Medusa rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, tóc rắn bị xé nát trọc đầu, khí thế sắc bén hiển hiện. Mặc kệ là nhân loại hay ma tộc, dưới tình huống này đều có bản năng sinh tồn. Chúng có thể cảm nhận được chỗ kẻ địch ở. Nhưng khoảnh khắc chúng ngoái đầu trợn mắt, lại là nhìn thấy đồng bạn của mình. Bóng xanh lúc trước phát ra kỹ năng chói mắt ở cách chúng năm mét xa, sao trông thấy mắt chúng được?
Bốn thân thể bỗng chốc hóa đá. Có câu người giỏi bơi lội sẽ chết đuối. Bốn Medusa nhìn nhau, thân thể hóa đá chìm xuống đầm lầy.
Quang mang xanh không cho chúng cơ hội vùi lấp, liên tiếp đá bốn cước, thoáng chốc đá bốn Medusa đã hóa đá văng ra ngoài, rơi vào thân cây phía xa.
Quang mang xanh chợt lóe, nhờ Trụ Ma Thần che giấu đã biến mất.
"Grao!" An Độ Ma Li nổi giận.
Trong Xà Ma tộc, quý giá nhất chính là Medusa. Bởi vì Medusa có năng lực hóa đá, sinh sản cực kỳ khó khăn. Bọn chúng lại có sức mạnh cường đại, là phụ tá đắc lực cho Xà Ma Thần. Toàn tộc Medusa thành niên hiện giờ chỉ có sáu cái, để lại hai trấn giữ trong tộc, còn lại bốn Medusa đều mang theo. Nhưng gã tuyệt đối không ngờ rằng, bốn Medusa lại chết không rõ ràng như vậy.
Trong cơn giận dữ, gã phát tiết tất cả cơn giận lên người Vua Sâm Chu trước mặt. Nỗi hận thù này chỉ có dùng máu kẻ địch mới tẩy rửa hết.
Vua Sâm Chu này tuyệt đối là chịu tiếng xấu thay, chính nó còn chịu tiếng xấu không rõ ràng. Bởi vì nó cảm giác được quang mang xanh là phong thuộc tính chứ không phải người của nó. Chính là người ta đã giúp nó, nó không thể hét ra không phải ta làm với An Độ Ma Li. Hơn nữa thiếu sự uy hiếp của bốn Medusa, nó chịu đựng áp lực cũng thấp nhiều. Có tạm dừng, linh lực của nó đã hồi phục kha khá. Bỗng chốc nó bộc phát tất cả linh lực, cùng An Độ Ma Li tử chiến.
Bốn Medusa hóa đá lúc này đã tiến vào Giai Điệu Vĩnh Hằng của Long Hạo Thần.
Mới rồi có cơ hội tốt vậy nếu hắn không nắm chắc, thế thì hắn không phải là Long Hạo Thần.
Cảm giác của Medusa rất mạnh, điểm này có thể nhìn ra khi bình thường chúng luôn nhắm mắt. Nếu không có trực giác nhạy, chúng mất đi thị giác, dựa vào cái gì ngăn cản kẻ địch? Cho nên tuy rằng Long Hạo Thần sớm đã tỏa định mục tiêu trên người Medusa nhưng không ra tay.
Trong kế hoạch ban đầu của gã, là chuẩn bị để Vương Nguyên Nguyên ra tay. Thời Không Môn Linh Lô chớp mắt truyền tống là lựa chọn giết Medusa tốt nhất. Nhưng Long Hạo Thần lo lắng Vương Nguyên Nguyên dù sao chỉ là tu vi cấp bảy. tuy cô cũng nắm giữ võ công cổ đại, nhưng đồng thời đối mặt bốn Medusa, một mình cô có chút khó địch nổi.
Đang lúc Long Hạo Thần lo lắng nên để ai phối hợp Vương Nguyên Nguyên, thì Vua Sâm Chu cho hắn chế tạo cơ hội tốt.
Thánh Vệ số mười lại lần nữa xuất hiện trên chiến trường, không hề giữ lại biểu diễn Phong Chi Vũ. Bốn Medusa mua dây buộc mình, cuối cùng chết vào tia sáng hóa đá của chính chúng nó.
Có thể thuận lợi giải quyết bốn Medusa, phải nói là khiến Long Hạo Thần thở phào. Bọn họ không giống Vua Sâm Chu có thể thông qua lột da giải quyết vấn đề ánh mắt hóa đá. Lúc này chẳng những giải quyết vấn đề cho họ, cùng lúc đó cũng vì Vua Sâm Chu giải quyền phiền phức. Hai đại cường giả càng đụng độ kịch liệt. Long Hạo Thần không vội, lần nữa ẩn trong sương mù dày đặc, dặn dò Thánh Vệ số mười xong, tự mình gia nhập vào săn giết quân tinh anh Xà Ma.
Chẳng qua vì không để Xà Ma Thần An Độ Ma Li phát hiện, Long Hạo Thần kiềm chế mình, cố gắng thu lại quang thuộc tính, chỉ dựa vào kiếm ý giết địch. Cảm giác lực cường đại khiến hắn ở trong khói độc đầm lầy tựa như có mắt, đi qua đâu là tiếng hét thảm của Xà Ma liên tục kêu lên. Hơn nữa cố ý tránh đi Sâm Chu. Nguyên bản hai bên không phải đồng bọn ngược lại đánh ra phối hợp.
Đương nhiên, Long Hạo Thần sẽ không để tinh anh Xà Ma bị mình đánh chết rơi vào đầm lầy. Đây đều là Xà Ma cấp năm trở lên, thi thể hay nội đan có giá trị bao nhiêu thì không rõ, có dược ca nhất định thích lắm.
Chẳng qua, đám Xà Ma dù sao là tinh anh trong tộc, bỗng nhiên bị tấn công, sau giây phút hoảng loạn ngắn ngủi thì vài Xà Ma đứng đầu không ngừng phát ra tiếng hét, lấy thanh âm làm dẫn đường, triệu hoán các Xà Ma tụ tập một chỗ. Cứ như vậy, tuy rằng không nhìn rõ, nhưng Sâm Chu có hơn mười con bị thương không thể tạo thành uy hiếp quá lớn cho chúng. Long Hạo Thần chỉ có thể ở vòng ngoài tìm cơ hội giết một ít Xà Ma, không dám tới quá gần. Nhiều cường giảXà Ma tập trung một chỗ, lực công kích rất đáng sợ. Hơn nữa hắn không thể tiêu hao quá nhiều, có càng thêm trận chiến quan trọng chờ hắn. Xà Ma Thần An Độ Ma Li lúc này không rảnh bận tâm tộc nhân của gã. Đối với gã thì không việc gì quan trọng hơn đánh chết Vua Sâm Chu. Đây chính là cơ hội cho gã tăng cao tu vi, thăng cấp chín! Trong mắt gã, Vua Sâm Chu là vật bổ tốt nhất.
Vua Sâm Chu cũng không phải dễ sống chung, thân thể khổng lồ phát ra quang mang xanh như ngọc phỉ thúy. Tuy rằng bị An Độ Ma Li công kích không ngừng tăng vết thương, nhưng sức sống dẻo dai của nó chính là cột chống kiên cường. Thân thể to lớn không ngừng xoay, định quấn lấy người An Độ Ma Li. Cùng lúc đó, miệng to mở lớn, từng cú táp khiến An Độ Ma Li không thể không cẩn thận ứng phó.
Kỳ thực Vua Sâm Chu đối mặt An Độ Ma Li, cho dù là có Trụ Ma Thần cũng không nên khiến nó yếu thế đến vậy. Tuy tộc Sâm Chu không có kỹ năng cường đại gì, nhưng chúng nó có sức sống dai kinh người mà ma thú cùng cấp không có. Cho dù thân thể bị cắt đứt cũng sẽ không chết. Chỉ là trước đó lấy nội đan đánh vào Trụ Ma Thần một cái, khiến Vua Sâm Chu ăn thiệt thòi lớn, thương đến căn bản, mới rơi vào thế yếu.
Trên người An Độ Ma Li hiện giờ đang dâng lên vầng sáng đỏ sậm. Tuy rằng Ma Thần Hóa khiến thân thể gã biến khổng lồ nhưng vẫn rất nhanh nhẹn, đôi xà mâu trong tay cao thấp tung bay, không để Vua Sâm Chu quấn lấy mình. Cùng lúc đó, không ngừng tạo ra vết thương trên người nó.
Chẳng phải ngươi có sức sống dai sao? Vậy tiêu hao sức sống của ngươi là được. Đồng thời, An Độ Ma Li rất kiêng dè nội đan của Vua Sâm Chu, cho nên gã không dám dốc hết sức. Vua Sâm Chu gian xảo làm gã nếm thử không biết bao nhiêu quả đắng.
Huyết dịch màu xanh biếc đã nhiễm đầm lầy có hai đại cường giả giao đấu thành màu đồng. Khí thế của Vua Sâm Chu rõ ràng yếu bớt. An Độ Ma Li có Trụ Ma Thần ủng hộ, linh lực hắc ám tựa như nguồn suối bất tận. Trên xà mâu bắn ra quang mang đỏ sậm dài ba mét. Gã không dùng kỹ năng công kích từ xa, thân thể khổng lồ không ngừng nhảy lên, tấn công. Gã chỉ dùng cách tấn công cơ bản mà hung ác nhất để lại vết thương trên cơ thể to lớn của Vua Sâm Chu.
Rốt cuộc, Vua Sâm Chu nhịn không được nữa, đột nhiên giận rống, một luồng sáng xanh biếc lần nữa bắn ra.
Tinh thần An Độ Ma Li luôn ở trạng thái khẩn trương cao độ, đợi chính là giờ khắc này. Chỉ thấy trên người gã chợt lóe quang mang đỏ đen, thân thể đã biến mất, trực tiếp xuất hiện phía sau Trụ Ma Thần.
Không cần nghi ngờ, gã chờ cơ hội này, muốn nội đan của Vua Sâm Chu lần nữa đập trúng Trụ Ma Thần, vậy thì gã nhất định có thể biến thua thành thắng.
Nhưng tựa như An Độ Ma Li luôn tính kế Vua Sâm Chu, Vua Sâm Chu cũng gài bẫy gã. Quang mang xanh chỉ rời khỏi miệng một mét lập tức bị hút trở lại, không có bắn ra xa. Tiếp đó thân thể to lớn của Vua Sâm Chu bay thẳng đến đầm lầy, chui vào trong.
Đầm lầy, mới là lãnh địa chân chính của Vua Sâm Chu. Lúc trước Vua Sâm Chu không có làm như vậy, không phải nó không muốn mà là không dám. Thân thể nó khổng lồ, cho dù thực lực mạnh đến mấy thì chui vào đầm lầy cũng cần thời gian. Trong thời gian ngắn đó đủ khiến An Độ Ma Li trọng thương nó.
Cho nên, lần này mắc mưu là An Độ Ma Li. Gã dựa vào năng lực mau chóng truyền tống của Trụ Ma Thần, trốn phía sau nó, đương nhiên cho Vua Sâm Chu khoảng thời gian đầy đủ.
Hơn nữa Trụ Ma Thần truyền tống không phải tùy ý sử dụng được. Mỗi lần dùng rồi cần có khoảng cách thời gian mới dùng lại được. Sự truyền tống này bởi vì không thuộc về kỹ năng của An Độ Ma Li, chỉ có thể ở trong phạm vi nhất định cách Trụ Ma Thần mới có thể thi triển. Nếu không, ma thần ở bên ngoài bị tấn công đều có thể truyền tống đi, vậy nhân loại sớm tiêu đời.
Lần này khiến An Độ Ma Li suýt nữa tức đến nổ mũi. Nhưng khi gã kịp phản ứng thì đã muộn rồi. Thân thể to lớn của Vua Sâm Chu đã hoàn toàn rơi vào đầm lầy, gã có thể làm, chính là trút giận vào nước bùn. Hết sức đánh vào bùn lầy một cái, cũng coi như tạo chút vết thương cho Vua Sâm Chu cách nước bùn.
Vua Sâm Chu lặn vào nước bùn không khác gì như cá gặp nước, hơi thở của nó chợt biến mất.
Hai đại cường giả đấu trí đấu sức, lập mưu bày kế, có thể nói ai cũng không cách nào hoàn toàn áp chế đối phương,
An Độ Ma Li cũng cực tinh ranh, mắt thấy đối thủ biến mất, cái đuôi thô to của gã lập tức quấn lấy Trụ Ma Thần, thúc đẩy thân thể nó lên trên rời khỏi đầm lầy. Chỉ cần ở gần Trụ Ma Thần là gã có thể phát huy thực lực trong mức độ cao nhất. Vua Sâm Chu thì sẽ bị suy yếu đến cực độ. Dưới tình huống không rõ kẻ địch, gã vẫn có thể làm ra lựa chọn tốt nhất, không bị ảnh hưởng cảm xúc, không uổng là một trong bảy mươi hai Trụ Ma Thần.