Thân Ái Của Anh

Chương 3: Gã thiếu niên đi xa




Xung quanh cát bụi bay mịt mù, bầu trời bị mây đen cuồn cuộn che rợp tựa như ngày tận thế đang đến. Trong khung cảnh âm u ấy, Lâm Miên An trông thấy trước mặt mình là bóng lưng của một cô gái, đứng đối diện với cô gái đó có rất nhiều người. Cô chỉ thấy người đông như kiến, người đông nghìn nghịt không thấy tận cùng, trong số bọn họ có người cưỡi ngựa, có người đứng trên mặt đất, có người ngồi rất cao, bọn họ đều ăn mặc rất kỳ quái.

Bọn họ đều nhìn chằm chằm về phía cô đang đứng.

Không đúng, bọn họ đang nhìn cô gái đó.

Trong số bọn họ có người mang vẻ mặt hung hăng, có người mang vẻ mặt tàn ác, có người mang vẻ mặt khiếp sợ, có người mang vẻ mặt vui mừng.

Cô đột nhiên cảm thấy cảnh tượng này thật đáng sợ, nỗi sợ không biết từ đâu tràn ra bắt đầu xâm lấn toàn bộ cơ thể.

Theo bản năng cô muốn mở miệng hỏi cô gái đứng phía trước, cô cảm thấy sự gần gũi hiếm có đến từ bóng lưng gầy yếu trước mặt.

Lâm Miên An đột nhiên mở mắt, trên trán ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cô nhìn sang, kim đồng hồ vừa chỉ sáu giờ sáng.

Cô bật người ngồi dậy, nỗi sợ đó dường như vẫn chiếm cứ thân thể, cô chỉ muốn rời khỏi căn nhà này thật nhanh.

Trước cửa nhà, Lâm Miên An cảm thấy ngoài ý muốn.

Bởi vì có một người thiếu niên đứng trước cửa nhà cô.

Trầm Tri nhìn cô gái mặc đồng phục nhỏ xinh trước mặt, hắn rất tự nhiên mà cầm một chiếc túi giấy đưa đến trước mặt cô, ra lệnh nói: "Cầm."

Lâm Miên An nhíu mày nhìn thái độ của hắn, rõ ràng cô rất không hài lòng, thế nhưng lại không hiểu sao vẫn giương tay lên.

Bàn tay của hắn rất to, trông qua rất có lực. Lúc bàn tay Lâm Miên An sắp chạm tới túi giấy, cô đột nhiên ngừng lại, sau đó rất cẩn thận nhận lấy mà không để tay cả hai chạm vào nhau.

Bởi vì cô trông thấy, hắn cố ý để tay ở nơi khiến cô phải chạm vào tay hắn.

Trầm Tri quan sát hành động nhỏ của cô, không biết nhớ tới chuyện gì, đột nhiên nhếch môi cười cười.

Lâm Miên An cầm lấy túi giấy, sau đó xoay lưng bỏ đi. Trong lúc đó, cô đưa mắt nhìn thoáng qua túi giấy.

Bên trong, là bánh bao.

Một chiếc bánh bao nóng hổi.

Trầm Tri không chần chờ mà đuổi theo cô, tất nhiên cũng nhìn thấy được ánh mắt của cô di chuyển xuống túi giấy.

Hắn thầm nghĩ chiếc bánh này cô không thể không ăn, bởi vì đây là hắn dậy từ lúc rất sớm để chạy tới chợ xếp hàng ngay ngắn chờ mua, sau đó lại chạy đến cửa nhà cô chờ đợi. Đương nhiên quan trọng nhất vẫn là chuyện cô cần phải ăn sáng.

Lâm Miên An mím môi, đã rất lâu rồi trên khuôn mặt của thiếu nữ mới xuất hiện loại biểu cảm thế này. Thế nhưng rất nhanh cô đã khôi phục trạng thái cũ, tay cầm túi giấy, tầm mắt nhìn thẳng về phía trước rảo bước đi, không còn để ý tới điều gì.

Cô hờ hững là thế, lạnh nhạt là thế, Trầm Tri di chuyển ánh mắt xuống bên dưới, bàn tay nhỏ nhắn của cô đang siết chặt lấy túi giấy.

Hành động nhỏ này không hiểu sao lại khiến hắn cảm thấy đáng yêu, có lẽ bởi vì ngày thường cô rất lạnh nhạt, khó có được trạng thái thế này.

Trạng thái thế này đương nhiên là trạng thái cô sẽ để ý tới một thứ gì đó.

Từ khi Lâm Miên An bày tỏ thái độ với hắn, có rất nhiều thứ đã lặng lẽ thay đổi. Nói ví dụ như, cô sẽ không hiểu vì sao bản thân không hài lòng với hắn nhưng lại rất dễ dàng dung túng cho những gì hắn làm, lại ví dụ như một người lạnh nhạt như cô, giờ đây trên mặt sẽ xuất hiện nhiều biểu cảm khác với vẻ bất cần đời thường ngày, ánh mắt sẽ nhìn thêm nhiều thứ khác, môi sẽ mím lại, tay sẽ bất giác nắm chặt đồ Trầm Tri đưa cho.

Lâm Miên An nhíu mày, cô ghét trạng thái này.

Nhưng cô lại không cưỡng lại nó.

Đường đến trường hôm nay tựa như trở nên dài hơn thường ngày, Trầm Tri đi song song bên cạnh cô, thấy cô mãi không chịu ăn bánh. Hắn bèn lấy tay giật túi giấy lại, Lâm Miên An bị hắn giật lấy bất ngờ đành phải dừng bước.

Hắn lấy bánh bao từ túi ra, xé một miếng vừa miệng, thản nhiên đưa cho cô, nói: "Nếu cậu còn không ăn thì sẽ nguội mất."

Mày Lâm Miên An nhíu lại, tỏ vẻ cô không hài lòng.

Trầm Tri đã quen với việc cô nhíu mày, hắn nhắm mắt làm ngơ xem như không thấy, không hề ngại ngùng giơ tay cao hơn, đưa bánh bao tới bên miệng cô, nói tiếp: "Mở miệng."

Hành động thân mật như vậy, hắn lại làm ra rất trôi chảy, tựa như bọn họ chẳng phải bạn học chỉ mới nói chuyện với nhau vài câu, thậm chí còn không biết Lâm Miên An có biết tên của hắn không. Hắn cũng chẳng ngại bọn họ đang đứng ngoài đường, cứ làm ra loại hành động thân mật như thế.

Đối mặt với sự thản nhiên này của Trầm Tri, Lâm Miên An lại nhìn chằm chằm vào hắn, nhưng nhìn mãi, cô lại chẳng thấy được gì từ hắn.

Hắn tựa như một hố đen vũ trụ, nhìn mãi không thấu.

Mà điều này lại chính là điều khiến cho Lâm Miên An giờ phút này đột nhiên cảm thấy phẫn nộ. Cô giơ tay, lạnh lùng hất mạnh bánh bao trên tay hắn xuống, không nói lời nào quay lưng bỏ đi.

Trầm Tri đứng bất động tại chỗ, hắn xoay đầu nhìn theo cô. Một lúc lâu sau đó hắn mới phủi phủi tay, cúi người nhặt bánh bao rơi trên mặt đất bỏ vào thùng rác.

Chẳng qua trước khi vứt nó vào thùng rác, Trầm Tri vừa nhìn nó vừa thầm nói, ít ra cô ấy còn tình nguyện chạm tay vào mày. Sau đó hắn lại nhỏ giọng an ủi nó, cô ấy chỉ là tạm thời tức giận thôi, không hẳn là ghét bỏ mày đâu.

Cũng không biết hắn đang an ủi bánh bao hay là đang tự an ủi mình.

Nhưng hắn cảm thấy có một chuyện thật sự đáng quan tâm. Chính là cô tức giận với hắn rồi. Dáng vẻ tức giận dù sao cũng dễ nhìn hơn dáng vẻ như tượng đá biết đi kia.

Lần này hắn thật sự đang tự an ủi mình.

Sau đó Trầm Tri tiếp tục mặt dày mày dạn chạy lên đi song song với cô, Lâm Miên An sớm đã khôi phục về dáng vẻ tượng đá biết đi, hắn nhìn mà thầm mắng trong lòng, khó coi muốn chết.

Tới trường, chuyện bọn họ đi chung cùng nhau đương nhiên khiến các bạn học khoá 53 chú ý. Chờ sau khi Lâm Miên An về chỗ ngồi, bạn học trong lớp mới tò mò tới chỗ Trầm Tri hỏi thăm hắn, trước mắt là về chuyện sức khoẻ của hắn, dù sao hôm qua hắn mới bị đám người của Tần Lam đánh xong. Sau đó đương nhiên là hỏi chuyện hắn đi cùng với Lâm Miên An.

Quả thật chuyện có người đi bên cạnh Lâm Miên An là một chuyện rất khiến người ta kinh ngạc, dù sao câu chuyện kỳ lạ về cô vẫn được truyền miệng cho đến bây giờ. Huống chi người đi cạnh cô lại là Trầm Tri ôn hoà như nước, tính cách bọn họ đối lập một trời một vực, hơn nữa trước đây lại chưa từng dính líu gì nhau. Sao có thể khiến người ta không tò mò?

Hơn nữa dường như mọi người nhận thấy được, hôm qua chính Lâm Miên An là người đã khiến Trầm Tri không bị đánh nữa.

Lâm Miên An là người mà đa số mọi người đều cho rằng cô sẽ không để ý tới bất kỳ thứ gì. Sự tồn tại của cô ở trường tựa như bóng ma vậy, ẩn khuất và trầm mình. Thế nhưng cô lại giúp Trầm Tri, dù cho bọn họ không hiểu cô đã giúp bằng cách nào.

Chuyện lạ nối tiếp chuyện lạ như thế, bọn họ chỉ mới là những thiếu niên thiếu nữ tuổi mới lớn, sự tò mò lúc nào cũng mãnh liệt hơn bao giờ hết.

Mà đối mặt với những bạn học này, Trầm Tri trả lời rất ngắn gọn.

Về sức khoẻ, hắn đáp: "Tôi khoẻ rồi, cảm ơn các cậu."

Về chuyện liên quan Lâm Miên An, hắn đáp: "Không liên quan các cậu."

Bạn học xung quanh đều bất ngờ nhìn hắn, có lẽ không ngờ thái độ của hắn sẽ lạnh lùng tới vậy.

Trầm Tri không lạnh lùng, hắn chỉ là bình tĩnh.

Bao nhiêu câu hỏi tràn đến chỉ nhận lấy được hai câu trả lời ngắn gọn của hắn.

Mọi người đều cảm thấy, có gì đó rất lạ. Nhưng dù sao cũng đã nhận được câu trả lời, không thể nói gì thêm nên cùng nhau tản ra.

Hồ An An tới lớp, lúc vào chỗ ngồi cô theo thói quen đặt một hộp sữa lên bàn hắn, cười tới mi mắt cong cong, nhìn hắn nói: "Sữa này, hôm nay tớ lại lỡ mua hai hộp, uống không hết, cậu uống hộ tớ nhé."

Trầm Tri đưa mắt nhìn hộp sữa, hắn cầm lên, nhìn nhìn, sau đó lại đặt xuống bàn.

Suốt ngày hôm ấy, hộp sữa vẫn giữ nguyên vị trí cũ. Hồ An An không thể như ngày thường cười vui bảo hắn uống lần nữa, bởi vì cô cảm thấy có gì đó rất lạ, cô không thể mở lời nói chuyện với hắn, dường như người thiếu niên ôn hoà ngồi cùng bàn với cô ngày hôm qua đã đi xa. Mà giờ đây, người thiếu niên ngồi bên cạnh cô lại mang lên mình loại cảm giác nào đó khiến người khác cảm thấy không thể thân cận.

Cuối cùng cô cũng chỉ có thể lâu lâu đưa mắt nhìn hộp sữa trên bàn học, nó nằm im tựa như một đứa trẻ bị bỏ rơi.

Hồ An An đưa tay lên ngực mình, cảm thấy nơi này đột nhiên trống rỗng.

Trầm Tri đang nhìn vở, nhưng hắn không còn chăm chỉ làm bài tập như ngày thường nữa, chỉ ngồi lẳng lặng như vậy, xoay đầu, ánh mắt dừng ở nơi nào đó.

Ánh mắt hắn dừng trên người Lâm Miên An.

Lâm Miên An vẫn như cũ, ánh mắt nhìn thẳng về phía trước, cô nhìn bảng, nhưng lại giống như chẳng nhìn gì cả.

Trong một lớp học lớn như vậy, dường như tất cả mọi thứ đều trở nên mờ ảo đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.

Những ngày sau đó, các bạn học khoá 53 dường như đã biết điều mà bọn họ cảm thấy kỳ lạ là gì.

Đó là bản thân Trầm Tri.

Trầm Tri tựa như đã không còn bạn học nam ôn hoà mà bọn họ thường thấy trước đây nữa. Hắn không còn tươi cười mà trò chuyện vui vẻ với mọi người, không còn kiên nhẫn mà trả lời từng câu hỏi của các bạn học, ánh mắt không còn sự nhu hoà như dòng nước trời thu, cả người không còn toả ra sự ấm áp tựa như ánh mặt trời kia nữa.

Cái gì cũng không còn.

Người thiếu niên ôn hoà đó tựa như đã đi xa.