“A Tiệp, tối nay em có bận việc gì không?”
“Em hả? Không có!”
Lục Vịnh Tiệp mỉm cười. A Đức muốn hẹn cô sao? Có lẽ là tới sân vận động luyện bóng chày! Bọn họ cũng đã một hai tuần không được vận động gân cốt rồi.
“Ừ, vậy có muốn đi với anh không?”
“Đi đâu cơ?”
“Tĩnh Trúc nói công ty đối tác cô ấy tổ chức một buổi tiệc rượu, cô ấy muốn anh đi cùng. Anh liền nghĩ, nếu như em không có việc gì thì chung với bọn anh. Cái kiểu tiệc rượu thế này nhất định rất buồn chán, em đi theo anh, chí ít hai người chúng ta có thể cùng uống rượu.”
Nụ cười trên khoé môi Lục Vịnh Tiệp bỗng chốc cứng đờ. Lần đầu tiên trong cuộc đời cô có xung động muốn đi giết người. . .
Hít sâu một hơi, nắm chặt đấm tay, bình ổn tức giận, cô híp mắt nhìn gã.
“Chu tiểu thư muốn anh tham gia, tức là muốn anh làm bạn trai của cô ấy, anh lại bảo em đi thì thành cái gì? Hơn nữa anh sẽ không buồn chán, bởi vì bạn gái anh ở bên cạnh không phải sao?”
Phàn Đức Phong không có cách nào phản bác lời của cô. Trong lòng kỳ thực cũng biết đó là một ý tưởng rất nhảm nhí, chỉ là gã kìm lòng không được nói ra, gã kìm lòng không được . . . muốn cùng A Tiệp một chỗ.
Rất mâu thuẫn?
Đúng, không sai!
Khoảng thời gian trước đó gã trốn tránh A Tiệp, bởi vì gã nghĩ cảm giác của mình với A Tiệp có phần thái quá. Cũng là căn cứ vào một lý do giống nhau, gã vội vã tiếp nhận cô gái đầu tiền đưa ra yêu cầu hẹn hò với gã.
Thế nhưng, lúc này đây, ngay cả một chút cảm giác yêu đương gã cũng không có.
Ở cùng Chu Tĩnh Trúc một chỗ, gã vẫn nhớ tới A Tiệp.
Mỗi lần bọn họ hẹn hò, gã căn bản là không yên lòng. Gã cảm giác được Chu Tĩnh Trúc hình như cũng giống gã, cô ấy cũng nghĩ đến ai đó, chỉ là cho tới bây giờ không ai thừa nhận, bọn họ cũng cứ như thế tiếp tục ở chung một chỗ mà thôi.
“Em thực sự không muốn đi?”
“Không muốn.” Cô không cần làm bóng đèn ngăn cản gã với bạn gái. Chỉ cần tưởng tượng thôi cô đã chịu không nổi rồi.
“Vậy. . . Được rồi.”
Gã trai một thân đầy bụi đất gãi gãi đầu, quay về chỗ ngồi của mình, sau lại quay đầu nhìn cô một cái.
Lục Vịnh Tiệp xoay phắt người đi không để ý tới gã.
Quá đáng! Quá đáng! Quá đáng! Quá đáng! Quá đáng!
Dây thần kinh có thô thì cũng phải vừa vừa thôi chứ!
Gã có phải đã quên béng chuyện cô từng nói thích gã? Làm sao gã có thể coi như không có chuyện gì mà yêu cầu cô nhìn gã cùng bạn gái ở bên nhau?
Dạ dày đảo loạn một trận, Lục Vịnh Tiệp từ trên ghế bật dậy, chạy ào vào WC.
Hiện tại cô rất hồi hận ngày ấy khi thiết kế phòng làm việc, vì sao giữa cô và A Đức lại không có một thứ gì ngăn cách thực kín đáo?
Như vậy lúc này đây cô sẽ không cần một mình. . .
Trốn ở trong WC khóc. . .
—————————————-
“A Tiệp, em có sao không?”
Từ WC đi ra, cô phát hiện A Đức lại ở bên ngoài chờ cô.
“Không có việc gì.” Giọng nói của cô có chút khàn, cô chỉ hy vọng gã sẽ không phát hiện ra.
“Thực sự không có việc gì sao? Anh thấy em vô WC lâu như vậy, anh chỉ lo không biết em có làm sao không, thiếu chút nữa tông cửa mà vào.”
Tưởng tượng tới hình ảnh đó, cô đỏ mặt vừa thẹn vừa giận. . . Không được! Sao cô có thể để A Đức thấy bộ dạng mất mặt như vậy của cô chứ? !
“Phàn Đức Phong, anh rảnh rỗi quá ha? ! Không lo đi thiết kế, lại có thời gian quản em đi WC mất bao lâu à?”
“Hơ –” gã không biết nên trả lời thế nào. Gã không có cách nào không chú ý đến A Tiệp cả, chính là không dời mắt ra được. . .
“Vậy em rốt cuộc có khó chịu ở đâu không?” Gã quan tâm nhất chính là chuyện này.
“Không có!”
“Vậy thì sao…”
“Đèn đỏ không được sao? !” Cô rống trở lại.
Hôm nay A Đức có vẻ để ý nhiều quá, mà cố tình điều cô không muốn nhất chính là sự quan tâm của gã, gã không thể buông tha cho cô sao?
Gã không biết rằng đối mặt với gã, cô thống khổ biết bao nhiêu sao?
Lý do kia quả nhiên thành công khiến tên đàn ông này ngậm miệng.
Lướt qua gã, cô bỏ đi, trước khi đi còn quẳng lại một câu –
“Bây giờ em muốn về thẳng nhà. Nghỉ ốm!”
“Anh lái xe đưa em!”
Phàn Đức Phong nhận được câu trả lời, là một cái trừng mắt hung hăng ác độc rợn người.
——————————————
Lục Vịnh Tiệp là một người không thích tướng số. Cũng không phải là chuyện cô không tin vào bói toán, mà là cô hoài nghi — lỡ như kết quả thầy tướng số phán là thật, như vậy một người biết hết nhân sinh kết cục của chính mình, thì sống sót có còn ý nghĩa gì?
Không có hi vọng — vậy mới là chuyện đáng sợ nhất với cô.
Ở bên cạnh Phàn Đức Phong đã mười năm, nhìn gã thay một cô lại một cô bạn gái, cô vẫn luôn luôn tồn tại một tia hi vọng. Cô tin tưởng cuối cùng mình sẽ tìm được một cơ hội bày tỏ tình cảm với gã, tin tưởng bọn họ có thể hẹn hò, sau đó gã sẽ phát hiện cô mới là người thích hợp với gã nhất.
Mà hiện tại cô thực sự đã tỏ tình, bọn họ cũng đã hẹn hò, kết quả lại là chia tay.
Cô không có cách nào thuyết phục bản thân tiếp tục ở lại bên cạnh gã, ngụy trang thành bằng hữu của gã, bởi vì cô biết, không có khả năng. Giữa bọn họ không có khả năng nào khác, con đường trước mặt chính là hẻm cụt, bọn họ vĩnh viễn không thể trở thành tình nhân. . .
Không có hi vọng — đó là lý do khiến cô chết lòng. . .
Vài ngày sau, Lục Vịnh Tiệp đi tới trước bàn làm việc của Phàn Đức Phong, nói với gã quyết định của cô.
“A Tiệp, em nói cái gì?”
“Anh rõ ràng nghe rồi đó chứ. Em nói, em muốn ra nước ngoài du học.” Khuôn mặt cô không chút biểu cảm đáp lời.
Cảm giác của Phàn Đức Phong lúc này giống như bị người ta đâm cho một nhát dao.
“Không được!”
“Em không thỉnh cầu anh ‘cho phép’, em chỉ muốn nói cho anh biết quyết định của em, trường học đã xin được rồi.”
Gã bỗng nhiên đứng lên. Không thể chấp nhận! Gã không thể chấp nhận! Sao A Tiệp có thể tự ý ra quyết định như thế chứ? ! Gã là bằng hữu tốt nhất của cô không phải sao? Từ lúc nào mà có cái ý nghĩ quỷ quái muốn xuất ngoại tồn tại trong đầu cô, sao một tí gì gã cũng không biết? !
A Tiệp phải rời đi. Nghe được tin đó, gã cảm giác như có người bóp nghẹn trái tim của gã, gã không có cách nào hô hấp, không có cách nào tưởng tượng. . . cuộc sống không có A Tiệp. . .
“Em nói giỡn phải không?”
Cô nhìn thẳng vào ánh mắt gã, một mảy may vui đùa cũng không có.
Gã đột nhiên phẫn nộ điên cuồng đứng lên, túm lấy hai tay A Tiệp lay mạnh.
“Vì sao? ! Đừng có nói với anh du học chó chết gì đó! Vì sao em phải ra đi? !”
Cô không nghĩ tới, lúc A Đức tức giận, lại khiến người ta sợ hãi như vậy. . .
Nhưng, cô không sợ gã.
Bởi vì cô không hề phụ gã, thiếu nợ gã bất cứ cái gì. . .
“Em mệt mỏi. A Đức, em muốn nghỉ ngơi một chút.”
“Em mệt mỏi? Là ý gì?”
Cô cười khổ.
Nhất định phải hỏi rõ ràng sao? Gã chắc chắn muốn biết đáp án? Đáp án chân chính?
Quên đi, nào có sá gì! Nếu đã quyết định buông tay, cần gì lại phải sợ hãi để gã biết –
“Xin lỗi, em không có cách nào tiếp tục làm bạn tốt của anh nữa.”
—————————-
Gạt người sao?
Phàn Đức Phong không có biện pháp tin rằng, A Tiệp cứ như thế mà biến mất.
Chuyện công tác, cô đem tất cả những dự án trong tay cô, rồi những hạng mục công việc sắp tiến hành, toàn bộ ghi chép trong tư liệu cô ký gửi cho gã.
A Tiệp thoạt nhìn là một người cẩu thả, thế mà tập tư liệu đó lại rất chi tiết, rất rõ ràng dễ hiểu.
Gã mới phát hiện, thì ra chuyện bỏ đi này, không biết cô đã lên kế hoạch bao lâu. . .
Cô không về nhà. Cô nói với gã, cô phải về quê ở miền Trung, chuẩn bị hành lý cho chuyện đi du học.
Du học chết tiệt!
Cô mới là người không ham học như vậy!
Thế nhưng cô vẫn muốn đi, vì sao?
Em không có cách nào tiếp tục làm bạn tốt của anh. . .
Đậy là cái chuyện ma quỷ gì vậy? Gã làm sai cái gì? Sao cô có thể đem mười năm tình bằng hữu, cứ như thế mà xóa sạch?
Buổi tối mười một giờ, phòng làm việc trụ sở công ty kiến trúc sư Vịnh Đức vẫn sáng đèn. Phàn Đức Phong ngồi ở vị trí của mình, trừng mắt nhìn cái bàn trống rỗng ngay sát vách, cuối cùng bứt hết tóc, cũng nghĩ không ra nguyên nhân A Tiệp phải rời đi.
Phản bội!
Đây không thể nghi ngờ là một sự phản bội nghiêm trọng, gã bị bạn gái đá cũng không có loại cảm giác này.
Thất tình mà nói, chỉ cần uống chút rượu, ngày hôm sau lại trở thành hảo hán, thế nhưng A Tiệp ra đi, giống như là đem trái tim của gã hung hăng đào một lỗ, máu tươi đầm đìa, đáng sợ nhất chính là, gã biết chính mình rất khó phục hồi như cũ.
Đêm khuya phòng làm việc yên tĩnh đến mức không có một chút thanh âm, vì thế tiếng chuông điện thoại reo có vẻ đặc biệt chói tai.
Gã nhìn thứ đang phát ra tạp âm kia một cái, nhíu mày. Giờ này ai gọi đây?
Chẳng lẽ là A Tiệp? Nghĩ tới đó, gã lập tức chụp lấy điện thoại! !
“Alô? A Tiệp! !”
“Tớ là A Ngạn.”
Phàn Đức Phong bị cảm giác mất mát bao phủ dày đặc.
“Có chuyện gì?”
“Khẩu khí của cậu thật là kém nha! Chúng ta bao nhiêu lâu không gặp mặt, cậu dám dùng loại thái độ này sao!”
“Thôi đi, lần trước cậu tới công ty bọn tớ cũng chỉ tìm A Tiệp, không thèm tìm tớ, đã vậy còn vội vội vàng vàng đi mất.” Phàn Đức Phong không có chút tinh thần trả lời.
Tâm tình của gã đang rất thối, A Ngạn nhè ngay lúc gã đang phiền muộn nhất mà gọi điện thoại cho gã, cũng đừng trách gã không có biện pháp thân thiện hơn một chút.
A Ngạn nghe vậy xấu hổ ho khan một tiếng.
“Lần trước tớ có việc gấp. . . Tớ gọi điện thoại là muốn thông báo với cậu, tớ sắp kết hôn.”
“Kết hôn?” Gã cuối cùng cũng có được chút hứng thú.
“Đúng vậy! Cậu phải tới tham gia.”
“Không thành vấn đề. Nhưng, tớ không có nghe nói tới chuyện cậu quen bạn gái nha.”
“A Tiệp không nói cho cậu à? Vị hôn thê của tớ là em họ của cô ấy, trùng hợp quá phải không?”
Em họ của A Tiệp. . . của A Tiệp. . . A Tiệp. . .
“Alô alô alô! Chuyện gì vậy? Sao cậu không nói gì hết? A Đức? A Đức?”
Gã giống như người chết đuối vớ được cọc, nắm chặt điện thoại.
“A Tiệp gần đây có liên lạc với cậu sao? Cô ấy nói muốn xuất ngoại, cậu biết không?”
“Tớ biết.”
“Cậu biết? ! Cậu biết hồi nào? ! Cô ấy có nói cho cậu vì sao không? !”
Đầu dây bên kia là tiếng A Ngạn thở dài.
“Vậy cô ấy có với cậu không?” Đỗ Thừa Ngạn hỏi ngược lại.
Khuôn mặt Phàn Đức Phong trở nên vặn vẹo, nhớ tới biểu cảm của A Tiệp khi đó, lời nói của cô, gã cảm thấy ngực một trận đau đớn.
“Cô ấy nói cái gì mà cô ấy mệt mỏi, nói không có cách nào tiếp tục làm bằng hữu của tớ. Đó là cái chuyện quái quỷ gì vậy?”
A Ngạn lại thở dài. “Cậu thực sự không hiểu sao?”
“Hiểu cái gì?” Gã ghét nhất cái giọng điệu A Ngạn giống như cái gì gã cũng không biết, cái gì cũng không hiểu.
“A Tiệp thích cậu.”
“Tớ biết mà! Nhưng mà sau đó bọn tớ hẹn hò, lại thấy vẫn tiếp tục làm bằng hữu thì tốt hơn.”
“Là ‘cậu’ nghĩ đúng không? Cậu có biết chuyện đó đối với A Tiệp đả kích biết bao nhiêu không?”
“Cái gì? Nhưng cô ấy cũng đồng ý mà! Hơn nữa lúc đó cô ấy cũng biểu hiện giống như bình thường thôi.”
“Đó là vì cô ấy quá kiêu ngạo, không muốn để cậu biết, lại càng không muốn quấy nhiễu cậu.”
“. . .” A Ngạn nói khiến gã khiếp sợ, gã chưa bao giờ biết A Tiệp. . .
“A Tiệp thầm mến cậu đã thật lâu, từ lúc bắt đầu học đại học.”
“Gạt người! Cho tới bây giờ cô ấy cũng không nói.”
“Phí lời! Khi đó cậu rất giỏi, dăm bữa nửa tháng lại đổi bạn gái, dù cô ấy muốn nói, cũng tìm không được ‘khoảng không’ !”
“Vậy làm sao mà cậu biết được? A Tiệp nói với cậu ư?” Gã nhíu mày.
“Không cần cô ấy nói, tớ đã sớm nhìn ra.”
“Cậu làm sao thấy được?” Gã là đương sự mà sao một chút cảm giác cũng không có? Nếu như sớm biết rằng. . . Nếu như sớm biết. . . Vậy, kết quả có thể sẽ không như thế. . .
“Tớ?” Đỗ Thừa Ngạn nhớ tới đoạn thời gian yêu đơn phương khổ sở đó, tự giễu mà cười khổ. “Tớ đương nhiên nhìn ra, bởi vì trong lúc A Tiệp thích tên ngu ngốc nhà cậu, tớ vẫn thích cô ấy.”
“Cậu thích A Tiệp? !” Phàn Đức Phong trong lòng rất khó chịu.
A Ngạn thích A Tiệp? Làm sao có thể chứ? A Ngạn điều kiện tốt như vậy. . . làm sao có thể. . .
Gã rất hoảng loạn, lại không biết vì sao mà hoảng loạn. . .
“Đúng vậy. Tớ còn bày tỏ với cô ấy, đáng tiếc cô ấy cự tuyệt.”
Phàn Đức Phong thở phào một hơi.
“Hồi tớ còn rất thích cô ấy, thích đến mức không có cách nào thích bất cứ một cô gái nào khác, tớ liền gặp gỡ bạn gái bây giờ, ngày đó cũng là bởi vì nàng có bộ dạng rất giống A Tiệp, tớ mới bắt đầu tiếp cận nàng. Có điều, chuyện đương nhiên, cuối cùng tớ phát hiện sự tốt đẹp của nàng, cũng dần dần buông tha tình cảm đơn phương yêu mến trong vô vọng với A Tiệp.”
Thần kinh Phàn Đức Phong lại căng thẳng.
Gã cũng không biết A Ngạn là người chuyên tình như thế, làm sao A Tiệp lại có thể không động tâm?
Tuy rằng A Ngạn nói A Tiệp thích gã, thế nhưng gã cùng A Ngạn so ra, thực sự. . . tự ti mặc cảm.
“Cậu thực sự không hề đơn phương yêu mến A Tiệp?” Gã vẫn còn lo lắng.
“Tớ sắp kết hôn rồi!”
“Vậy thì tốt.”
“Nói lại, sao cậu khẩn trương như vậy để làm chi?”
“Tớ. . .”
“Hừ! Dù sao chuyện của A Tiệp cũng không liên quan hệ tới cậu.”
“Cái gì?”
“A Tiệp phải đi không phải sao?”
“Đúng đúng đúng! Vì sao cô ấy phải đi? ! Không phải nói cô ấy thích tớ sao?”
“Phàn Đức Phong, cậu nghe kĩ cho tớ! Tớ không nghĩ tới cậu là người ích kỷ như vậy. Gần đây cậu đang quen bạn gái không phải sao? Cậu còn muốn thế nào? A Tiệp còn phải ở lại bên cạnh cậu, nhìn cậu cùng bạn gái chàng chàng thiếp thiếp sao? Tớ nói nhiều với cậu như vậy, cậu nếu không thể cảm nhận tâm tình A Tiệp, vậy cậu trời sinh chính là thằng khốn!”
Phàn Đức Phong trầm mặc. A Ngạn nói rất có đạo lý, thế nhưng muốn gã buông tha A Tiệp, đó là trăm triệu lần không làm được.
Đầu dây bên kia Đỗ Thừa Ngạn day day huyệt Thái Dương đang phát đau. Trên tình trường lại bại bởi một tên đại ngu ngốc như thế, thực đúng là sỉ nhục to lớn nhất kiến này của Đỗ Thừa Ngạn hắn.
Thế nhưng, ái tình luôn là chuyện không có đạo lý như thế, không phải sao?
Hắn thực sự rất may mắn bản thân cuối cùng tìm được bảo bối như Mẫn Huyên.
Dựa vào giao tình bạn học cũ, bạn hữu lâu năm, hắn cho A Đức một lời khuyên sau cuối –
“A Đức, hiểu rõ hết thảy cậu muốn cái gì, hiểu rõ ý nghĩa của A Tiệp đối với cậu là cái gì. Nếu như cậu chỉ có thể là bằng hữu của cô ấy, vậy hãy để cô ấy đi. Coi như là sự cảm thông và dịu dàng cuối cùng đối với bằng hữu đi!”
Để cô rời đi sao?
Vì sao chỉ cần nghĩ tới ý niệm đó trong đầu, liền khiến gã không thể hô hấp. . .
———————————-
Nhớ A Tiệp.
Gã mới biết được thì ra lúc nhung nhớ một người, những chuyện mình nhớ tới đều là một ít chuyện lặt vặt thường ngày. . .
Buổi chiều ngày nghỉ cùng nhau luyện ném bắt bóng, tan tầm xong cùng nhau ăn tối xem TV, cùng nhau thức trắng đêm uống rượu tán dóc, say đến mức lăn lóc trên sofa phòng khách. . .
A Ngạn hỏi gã, A Tiệp đối với gã có ý nghĩa gì?
Thành thực mà nói, trước đây gã căn bản chưa từng nghĩ tới, nhưng, mấy ngày nay gã luôn nghĩ về vấn đề này.
Chỉ có điều, gã vẫn không có đáp án.
Bởi vì, A Tiệp đối với gã mà nói —— chính là một phần sinh mạng của gã.
Bạn hỏi cá, nước đối với nó có ý nghĩa như thế nào? Nó có thể trả lời làm sao đây?
Sự tồn tại một cách quá mức hiển nhiên, ngược lại không thể giải thích rốt cuộc là cái gì. . .
Phàn Đức Phong đứng ở trước gương, gã nhìn bóng dáng mình đương mặc âu phục thắt caravat bên trong gương kia, đời này chưa từng cảm thấy khẩn trương như vậy.
Trông bộ dạng gã có bảnh không? Cúc tay áo này có cần cài lại hay không? Caravat này có đơn giản quá không?
Lý do khiến gã hồi hộp như thế, không phải bởi vì gã sắp sửa tham gia hôn lễ của bạn tốt thời đại học, mà là. . .
Ngày hôm nay gã sẽ gặp mặt A Tiệp. A Ngạn nói, A Tiệp sẽ đảm nhiệm việc tiếp khách bên nhà gái.
God! Hình như cả trăm năm chưa được gặp cô ấy rồi.
Khao khát muốn gặp cô mãnh liệt tuôn trào, ngay cả gã cũng cảm thấy kinh ngạc.
Gã cầm chìa khóa xe trên bàn, quyết định đáp chuyền bay sớm nhất đến Đài Bắc.
Gã không có cách nào đợi thêm nữa, không có cách nào ức chế xung động muốn đến nơi có sự hiện diện của cô sớm hơn một chút. . .
———————————-
Kết quả, gã tới hôn lễ trước hơn một tiếng đồng hồ, vừa đến hội trường tiệc cưới, nhân viên khách sạn năm sao còn đang bố trí hội trường.
Gã ngồi trong quán cà phê ở sảnh khách sạn chờ. . .
“Tiên sinh, ngài có muốn thêm nước hay không?”
“Không cần.”
Thanh âm trầm thấp khiến nữ phục vụ một trận mặt đỏ tim đập.
Chàng thanh niên cao to anh tuấn, lúc vừa bước vào, cô đoán gã là một vận động viên chuyện nghiệp nào đấy, bởi vì vóc người gã thực sự quá tuyệt, rất săn chắc. Cô muốn hỏi gã tên là gì, xin chữ kí gã, khéo đem lên mạng còn có thể bán được giá cao không chừng!
Chỉ tiếc gã vẫn nhìn chằm chằm vào cửa khách sạn, biểu tình chuyên chú như vậy, khiến cho người ta rất khó có cơ hội mở miệng bắt chuyện.
Gã đang đợi bạn gái sao?
Từ trong ánh mắt khát vọng lại mang theo u buồn đó, cô suy đoán, hơn nữa tin chắc mình đoán không hề sai.
Loại biểu tình này —— rõ ràng là đàn ông đang chìm đắm trong tình yêu mới có nha!
Thật hy vọng bạn gái của gã đến nhanh lên một chút.
Gã chờ đã lâu như vậy, người ngoài như cô nhìn còn thấy xót xa đây!
Cửa lớn của khách sạn mở lại đóng, đóng rồi mở, cuối cùng truyền đến một trận ồn ào, một đoàn dài xe rước dâu dừng trước cửa khách sạn.
Phàn Đức Phong thấy Đỗ Thừa Ngạn nắm tay một cô gái nhỏ nhắn xinh đẹp mặc váy lụa trắng đi vào, gã bật dậy tiến ra đón.
“A Ngạn!”
“Hi! Cậu tới sớm như vậy sao?”
A Ngạn thoạt nhìn có vẻ vui sướng rạng ngời. Cũng đúng, hôm nay là ngày vui của hắn mà.
“A Tiệp đâu?”
Đỗ Thừa Ngạn trừng mắt cau mày nhìn bạn tốt đang làm nhăn nhúm bộ âu phục trắng của hắn.
“A Tiệp đâu?”
Quên đi, không thèm so đo hôm nay là ngày hắn kết hôn, không tính toán gã vừa thấy mặt hắn ngay cả tiếng chúc mừng cũng không nói, không để bụng gã cứ túm chặt lấy bộ y phục may thủ công tinh tế đặt riêng vì hôm nay của hắn. . . Thế nhưng thấy A Đức dáng vẻ khẩn trương như thế, haiz, cũng coi như đáng giá.
Cái tên may mắn này, vận may cũng có ngày xài hêt nha!
Đỗ Thừa Ngạn nghiêng người về phía sau nhếch mép.
Tựa như đáp lại động tác của hắn, một cô gái “khiêng” một đống thứ tiến đến, tay trái cầm bức hình cưới, tay phải mang theo cái giá ba chân.
“A Tiệp!”
Lục Vịnh Tiệp nghe được giọng nói quá sức quen thuộc, thân thể chấn động.
Mất vài giây đồng hồ chỉnh đốn tâm tình, ngẩng đầu, cô nhìn về phía gã cười.
“Chào! Anh tới rồi!”
Sau đó nên nói gì đây?
Hai người cũng không biết, để mặc bầu không khí xấu hổ lan tràn giữa. . .
Phàn Đức Phong cảm giác yết hầu khô khốc không ngớt, rõ ràng có rất nhiều chuyện muốn nói cùng A Tiệp, thế nhưng khi thực sự nhìn thấy A Tiệp, gã lại y hệt như cậu nhóc mới trưởng thành, tim đập nhanh hơn, vô cùng hồi hộp.
Chờ một chút! Đây là A Tiệp, gã rốt cuộc đang khẩn trương chuyện gì vậy?
“Ê! Giúp A Tiệp xách đồ đi chứ!”
Đỗ Thừa Ngạn nhắc nhở khiến gã hoàn hồn.
“Hơ!”
Cầm lấy thứ từ tay trái A Tiệp.
“A Tiệp. . .”
“Đi tới hội trường tiệc cưới trước đi đã, thời gian sắp không kịp rồi!”
Lời nói của Đỗ Thừa Ngạn lần thứ hai cắt đứt ý định muốn nòi chuyện với A Tiệp của gã. . .