Thầm Yêu Anh

Chương 6




Bữa cơm hẹn tại một nhà hàng trong một câu lạc bộ tư nhân cao cấp.

Phàn Đức Phong cùng Lục Vịnh Tiệp mặc dù đến nơi sang trọng như vậy, vẫn chỉ mặc áo phông quần jean như nhau. Chỉ cần bọn họ cảm thấy thoải mái là được rồi.

Người khác nhìn vào thì sao?

Người khác thấy thế nào thì liên quan quái gì tới bọn họ? !

Đi vào nhà hàng báo tên Kiều Chấn Vũ, nhân viên phục vụ dẫn bọn họ đi vào bên trong phòng riêng đã đặt trước.

Ngoài phòng mơ hồ nghe thấy bên trong có tiếng tranh cãi của một đôi nam nữ, đến lúc bọn họ đi tới, trận khắc khẩu cũng đã dừng.

Một người đàn ông tướng mạo giống hệt minh tinh điện ảnh, đẹp trai tới không chịu nổi đứng lên nghênh tiếp bọn họ.

“Hoan nghênh hoan nghênh! Phàn tiên sinh, Lục tiểu thư, tôi là Kiều Chấn Vũ.”

Không ngờ tới bản thân Kiều Chấn Vũ lại trẻ tuổi mà đẹp trai như thế, A Đức với A Tiệp thiếu chút nữa trợn tròn mắt.

Có điều đây quả thực là tướng mạo khiến kẻ khác phải há hốc mồm. Ngũ quan hoàn mỹ không tỳ vết, kết hợp với đôi mắt hoa đào câu hồn người, bên khoé môi là kiểu cười nhàn nhạt mà xấu xa, sợ rằng đã lừa tình không biết bao nhiêu cô gái.

Ngoại trừ vẻ ngoài kinh người ra, trang phục toàn thân trên dưới của hắn cũng không đơn giản.

Bộ âu phục may thủ công từ Ý liếc mắt cũng biết giá trị không nhỏ, khiến vóc dáng cao gầy của hắn lộ ra không bỏ sót chút nào, phụ kiện trên người nhìn ra cũng toàn là hàng hiệu, càng khiến hắn thêm mười phần cao quý, mà đáng phục chính là lại không tỏ vẻ quá phô trương.

“Xin chào, Kiều tiên sinh.”

Phàn Đức Phong lập tức nhận định mình không ghét con người này, bởi vì phương thức hắn nắm tay cũng giống như con người hắn, nhiệt tình chân thành mà không thâm hiểm.

Nhưng mà, trong phòng VIP cũng không chỉ có ba người. . .

An tĩnh ngồi trên ghế nhìn ba người bọn họ chính là cô gái buổi chiều rồi gây ra một trận bão táp tại văn phòng — Chu Tĩnh Trúc. Cô ta vẫn mặc bộ trang phục bảo thủ nọ, ánh mắt vẫn lạnh lùng khiến người ta không thể sinh ra hảo cảm thân mật.

Kiều Chấn Vũ nhận ra ba người ánh mắt đang gườm nhau, trong không khí thậm chí còn toé ra tia lửa, sấm sét đánh ầm ầm, bèn vội vã hoà giải.

“Ha ha. . . Xem ra mọi người đã gặp mặt. Đây là Chu tiểu thư phòng tài vụ công ty chúng tôi, cá tính của cô ấy hơi nghiêm khắc một chút, có điều đối với một ông chủ không câu nệ tiểu tiết như tôi mà nói là một trợ rất thủ đắc lực. Nếu như đã gây nên hiểu lầm gì, tôi chân thành xin lỗi hai vị, đồng thời nhân dịp bữa cơm tối nay, mọi người hàn huyên vài câu, sau này thời gian hợp tác còn dài.”

Một đoạn giãi bày nhẹ nhàng bâng quơ không nóng không lạnh, khéo léo xác định lập trường mỗi bên, cũng hóa giải sự đối lập giữa hai bên, càng thêm đảm bảo quan hệ hợp tác đôi bên sẽ không vì sự “hiểu lầm nho nhỏ” như vậy mà thay đổi.

Tên Kiều Chấn này Vũ không chỉ bề ngoài tuấn tú, ngược lại còn thật sự có tài.

Tuy Chu Tĩnh Trúc vẫn trưng ra bộ mặt đóng băng như xác chết, thế nhưng có ông chủ công ty Chấn Vũ đảm bảo lần nữa, Phàn Đức Phong và Lục Vịnh Tiệp cũng bỏ đi ý niệm hủy bỏ hợp đồng trong đầu.

Kiều Chấn Vũ là một người có khiếu ăn nói, phòng VIP tuy chỉ có bốn người, ấy mà vẫn tràn ngập tiếng vui cười.

Trong đó cười đến mức khoa trương nhất, sảng khoá nhất đương nhiên là A Tiệp, ừm. . . dĩ nhiên cũng có người hoàn toàn không cười, ví như Chu Tĩnh Trúc.

Lục Vịnh Tiệp tuy rằng bề ngoài có vẻ vô tư hồn tự nhiên, nhưng kỳ thực lại là một người quan sát vô cùng tinh tế. Có lẽ do nhiều năm đơn phương yêu mến khiến cô sản sinh ra dây thần kinh mẫn cảm đó! Cô không có cách nào bỏ qua bầu không khí giữa Kiều Chấn Vũ và Chu Tĩnh Trúc, dường như có cái cảm giác kỳ diệu mà quen thuộc.

Như là Chu Tĩnh Trúc luôn luôn lạnh lùng nhìn Kiều Chấn Vũ kể chuyện cười, thế nhưng khi hắn xoay người, tựa hồ đang kiếm thứ gì đó, Chu Tĩnh Trúc yên lặng đưa cho hắn một cái khăn tay. Khi hắn nói đến một hạng mục số liệu nào đó của công ty, lại quên mất con số chính xác thì, Chu Tĩnh Trúc lặng lẽ bổ sung.

Loại phối hợp ăn ý này rất giống cô và A Đức, tuyệt đối không phải một sớm một chiều có thể bồi dưỡng mà thành. . .

“Kiều tiên sinh, anh và Chu tiểu thư là quan hệ gì?” Cô nhịn không được tò mò hỏi.

“Chúng tôi là bạn cùng đại học.”

“Ha! Vậy là giống như tôi với A Tiệp!” Phàn Đức Phong nói. “Hai người cũng là bạn bè thân thiết đúng không?”

Kiều Chấn Vũ phì cười.

“Chúng tôi?” Hắn nhìn sang Chu Tĩnh Trúc mặt chẳng chút biểu cảm. “Chúng ta không tính là bạn bè, muốn miêu tả chính xác quan hệ hồi học đại học của chúng tôi, phải nói là không đội trời chung.”

“Hả? Vậy sao lại công tác cùng nhau?”

“Ha ha! Đây gọi là bổ sung cho nhau đó!”

Phải không? Lục Vịnh Tiệp trái lại nghĩ đó gọi là tự ngược.

Không ngờ Phàn Đức Phong lại gật đầu. “Có đạo lý, giống tôi với A Tiệp lại quá giống nhau, hai người đều cẩu thả, thường xuyên không chú ý tới chi tiết.”

“Có đôi khi kẻ thù của bạn, có thể sẽ là cộng sự đắc lực nhất!” Kiều Chấn Vũ nhếch môi mỉm cười.

Lục Vịnh Tiệp không đồng ý. Nếu như muốn cô cùng người giống như Chu Tĩnh Trúc làm việc chung, cô nhất định sẽ phát rồ. Cô ngửa đầu uống một ngụm rượu, không nói chuyện.

“Ăn no rồi nhỉ? Không bằng chúng ta ra ngoài quầy bar uống cái gì đó đi! Không khí ở quán bar của câu lạc bộ này cũng không tệ lắm.”

Khách tùy theo chủ, không có cách nào làm trái ý chủ nhà, đối với người muốn về nhà mình uống rượu tự do vui vẻ mà nói, Phàn Đức Phong và Lục Vịnh Tiệp không thể làm gì khác hơn là đi theo tới quán bar.

Kiều Chấn Vũ hiển nhiên là thường xuyên lui tới loại địa phương này, nhân viên phục vụ, quản lí, bartender đều rất quen thuộc với hắn.

Quán bar này — giống như Kiều Chấn Vũ nói, bầu không khí không tồi, có dàn nhạc sống biểu diễn, có một sàn nhảy nho nhỏ cho khách khiêu vũ, ánh nến chập chờn mờ ảo, ghế sofa màu đỏ thẫm êm ái, nơi nơi ngập tràn bầu không khí ái muội.

Chỗ như vầy dùng để “làm quen người khác giới”, là thích hợp nhất.

Trên thực tế, ở đây cả nam lẫn nữ điều kiện đều không kém.

Kiều Chấn Vũ xuất hiện, lập tức gây ra một trận xì xào hưng phấn giữa các cô gái, vài cô lớn mật đã chủ động tiến tới bắt chuyện với hắn.

Hắn khư khư giữ lấy thái độ ai đến cũng không cự tuyệt, tựa như một chú bướm hồ điệp dập dờn giữa bụi hoa, tự tại mà thích ý.

Lục Vịnh Tiệp xoay người trợn trắng mắt, có vẻ không chịu nổi loại đàn ông này.

Cô quay đầu không muốn nhìn, khóe mắt đảo tới chỗ người vẫn ngồi lì ở góc, làm cho người khác hầu như đã quên sự tồn tại của cô nàng – Chu Tĩnh Trúc, bỗng nhiên phát hiện đôi mắt nàng ta nhìn chằm chằm Kiều Chấn Vũ.

Trong đôi mắt ấy, có loại cảm giác thống khổ mà cô đã quá quen thuộc. . .

Bỗng nhiên trong lúc đó, Lục Vịnh Tiệp dường như hiểu ra điều gì. . .

Chính là giữa Kiều Chấn Vũ cùng “đối thủ một mất một còn” của hắn ở đại học, có lẽ cũng không chỉ là quan hệ như vậy, chí ít là đứng ở phương diện của Chu Tĩnh Trúc mà nói. . .

Vốn rất ghét nàng ta, bây giờ lại có chút. . . đồng cảm. . .

“A Tiệp, em thử xem coi! Vodka ở đây rất ngon. Đây là hãng gì vậy nhỉ? Chúng ta nhớ kỹ nha, lần sau mua về uống.”

Hình như đối với người không có hứng thú với mấy cô ở đây như Phàn Đức Phong, gã hoàn toàn không thèm để ý tới bầu không khí trong quán, trái lại chăm chỉ thưởng thức loại rượu làm cho gã thích thú.

Đã bảo dây thần kinh của gã không phải thô một cách bình thường mà!

Lúc này mới suy nghĩ lại một chút, A Đức tuy rằng hẹn hò với rất nhiều bạn gái, thế nhưng đối với phụ nữ dường như luôn luôn không quá chủ động, quá nhiệt tình.

Tình cảm yêu đương của gã đều có một tiến trình nhất định — một cô gái thổ lộ với gã, gã đồng ý, sau đó gặp gỡ một thời gian, đến lúc đằng gái chịu không nổi, yêu cầu chia tay, thế là kết thúc.

“Nè, A Đức!”

“Hả?” Ngửa đầu uống xong một ngụm rượu trong suốt, A Đức nhìn cô.

“Hình như đã lâu anh không quen bạn gái rồi nhỉ?”

“Phải không?” Gã hơi nhướng mày một chút. “. . . Hình như là vậy đó.”

“Ừm. . . anh muốn hẹn hò tiếp sao?” Cô có chút khẩn trương đợi gã trả lời.

“Anh?” Gã gãi gãi cái cằm lún phún mấy cọng râu mới mọc, suy nghĩ một chút. “Không đâu! Bây giờ đang sống rất tốt, yêu đương chi cho phiền phức.”

“Hừ! Anh mà sợ phiền phức thì mắc mớ gì quen bao nhiêu cô như thế?”

“Em tưởng anh muốn sao? Anh cũng muốn tìm một cô gái tính chuyện lâu dài, vậy mà hết lần này tới lần nọ không tìm được người nào có thể hiểu anh, phù hợp với anh. Aiz, phải chi em là phụ nữ thì tốt rồi.”

Một chưởng đánh vào đầu Phàn Đức Phong, nương theo đó là tiếng rống giận vang lên: “Em là phụ nữ!”

“Hơ. . .” Đau nhức rên một tiếng, gã xoa xoa đầu, cười khổ. “Xin lỗi, xin lỗi, lâu lâu anh lại quên.”

“Phàn, Đức, Phong!”

A Tiệp rất ít gọi cả họ tên gã, thông thường khi cô rống lên như thế, nghĩa là cô đang rất tức giận, hơn nữa từng lời của cô là từ trong hàm răng mà nghiến ra, cho nên Phàn Đức Phong hiểu mình đùa có vẻ như hơi quá … Gã vội vã giải thích:

“Ý của anh là — chúng ta là anh em, bạn bè tốt, không phải loại quan hệ này, nếu có một cô gái hệt như em yêu anh, vậy là anh có thể xác định một người duy nhất được rồi.”

Phàn Đức Phong nói khiến trong tâm Lục Vịnh Tiệp nổi lên hi vọng.

Tay cô thậm chí bởi vì hưng phấn mà run nhè nhẹ, cô vội đưa tay giấu dưới bàn.

Ý của A Đức là, nếu như. . . nếu như bọn họ không phải là quan hệ bạn bè, như vậy cô sẽ là người phụ nữ thích hợp với gã nhất sao? Bọn họ sở dĩ mắc kẹt ở chỗ này, là bởi vì A Đức không thể đem cô biến thành người yêu sao?

Như vậy. . . như vậy nếu như cô nói ra chuyện đó. . .

Mấy năm nay không phải không nghĩ tới chuyện sẽ thổ lộ, thế nhưng A Đức sau khi thất tình luôn luôn nhanh chóng rơi vào một đoạn cảm tình khác, khiến cô ngay cả cơ hội thực hành cùng dũng khí đều không có.

Nhưng mà. . . mấy tháng qua, A Đức vẫn chưa có người yêu. . .

Tim đập rộn ràng, e rằng ngay cả A Đức đang ngồi bên cạnh cũng có thể nghe được tiếng lòng của cô. . .

“A Tiệp.”

“A? Cái gì?” Lấy lại tinh thần, mặt cô đỏ bừng lên.

“Nào, cụng ly!”

“Hơ! Tốt. . .”

Bọn họ cùng uống rượu, Lục Vịnh Tiệp cũng không để ý tới bên cạnh hai người bọn họ. . .

Chỉ thấy Kiều Chấn Vũ đã ôm một vị mỹ nữ bước xuống sàn nhảy khiêu vũ, Chu Tĩnh Trúc trầm mặc theo dõi hắn, một bên điên cuồng dốc rượu mạnh vào trong miệng mình. . .

A Đức tựa hồ chú ý tới việc Chu Tĩnh Trúc uống rượu, chỉ là hình như chú ý sai trọng điểm. . .

“Chu tiểu thư, sao cô uống chiến thế?” Phàn Đức Phong đơn thuần là vui mừng khi phát hiện ra người cùng sở thích.

Trước lúc Lục Vịnh Tiệp kịp thời ngăn cản gã, gã đã chủ động mời rượu nàng ta.

“Nào, chúng ta cùng cạn một ly!”

Chu Tĩnh Trúc trừng mắt gã, nhìn chăm chú ly rượu, nàng đã say, từ ánh mắt của nàng ta có thể cảm nhận được một loại hơi thở nguy hiểm. Rút đi tia nhìn luôn luôn lạnh lùng bình tĩnh, trong mắt nàng loé lên ánh điên cuồng bất chấp giá nào. . .

Nàng rút đi cây trâm cài trên búi tóc già cỗi, mái tóc vừa đen vừa óng ả giống thác nước chảy giữa không trung vẽ ra một đường vòng cung.

Nàng tóc dài xoã vai, thoạt nhìn nguy hiểm. . . lại xinh đẹp không thể hình dung. . .

Nàng nhếch miệng cười, đó là lần đầu tiên thấy nàng cười, nụ cười của nàng quyến rũ mê hoặc như vậy, khiến người ta không thể nhúc nhích.

“Chu. . . tiểu thư?”

Cho dù có ngu ngốc mấy, Phàn Đức Phong cũng có thể cảm giác được Chu tiểu thư này không được bình thường.

Chỉ thấy nàng híp mắt lại, liếc mắt sang tên đàn ông đang cùng cô gái xa lạ âu yếm thân mật, cắn răng, quay đầu lại, giống như con mèo bị chọc giận, nắm lấy cổ áo Phàn Đức Phong, dùng sức mạnh gã không tưởng tượng được kéo gã tới gần –

“Chu. . .Ưm! !”

Nàng quấn lấy đôi môi gã vẫn đang kinh ngạc. . .

Tức tức tức tức tức tức tức, tức, tức chết người mà!

Bị hôn! Không ngờ dễ dàng như vậy đã bị hôn! Cô mơ ước nhiều năm như thế cũng không dám hành động, cư nhiên lại bị một tên Trình Giảo Kim nửa đường nhảy ra cướp mất một cách vô cùng đơn giản? !

Lục Vịnh Tiệp một đường lôi Phàn Đức Phong ra quán bar, lồng ngực nghẹn cái cục tức! Thật lâu vẫn không thể tiêu tan. . .

“A Tiệp, em đi chậm một chút có được hay không? Em làm gì vậy? !”

Đi thẳng ra ngoài quán bar, buổi tối bên ngoài không khí tươi mát, thoáng chốc thổi vào buồng phổi vẩn đục của cô, đầu óc đang phừng phực lửa giận mãnh liệt mới có thể tỉnh táo lại đôi chút.

Cô trừng mắt A Đức. . . “Không túm anh ra, lẽ nào không công để anh bị ‘phi lễ’ sao?”

A Tiệp dùng từ khiến Phàn Đức Phong nở nụ cười, giọng nói nam tính trầm thấp dễ nghe truyền đến trong gió đêm.

“A Tiệp, có phải là em chuyện bé xé ra to không đấy?”

Một kẻ cơ bắp cao 190cm, cách gì cũng rất khó tưởng tượng ra tình cảnh bị phi lễ ha?

Cô nhíu mày. “Chu Tĩnh Trúc kia vừa rồi làm như vậy. . . Không phải là anh sẽ cảm giác rất hưởng thụ đó chứ?”

Thấy thái độ để ý của A Tiệp đối với chuyện này, Phàn Đức Phong cảm thấy thú vị.

A Tiệp thật sự tức giận, tuy rằng gã nghĩ cũng chẳng có gì, nhưng mà A Tiệp tức giận đến mức gương mặt đỏ lên, trông thế nào cũng rất muốn chọc một tí. . . Gã không muốn kết thúc trò chơi như vậy. . .

“Ừ. . .” Gã cố ý gãi cằm, trầm ngâm chốc lát. “Cũng không tệ! Anh thấy Chu tiểu thư là loại người lạnh như băng, thế nhưng môi của cô ấy lại rất mềm nha! !”

Gã không có cơ hội tiếp tục hồi tưởng nụ hôn ban nãy, một cú trọng quyền đánh vào ngực gã.

“Thối tha! Thối tha! Thối tha! Đàn ông đều là bọn thối tha!”

“Sẽ đau đó!” Gã nắm lấy bàn tay cô, hiện tại trò chơi này có vẻ không vui rồi, A Tiệp hình như là rất nghiêm túc. “A Tiệp, em tức giận cái gì vậy?”

“Em! !”

Làm sao cô có thể nói với gã cô đố kị? Cô làm sao có thể nói với gã, là cô tức gã tùy tiện để người ta hôn môi? Cô có cái quyền gì mà tức giận?

Cô bất quá chỉ là bạn của gã.

Cũng chỉ là bằng hữu mà thôi. . .

Giống như bong bóng cao su đã xì hết cơn tức, cô buông tay.

“Không có gì. . . Em nghĩ, chắc là em uống hơi nhiều. . .”

“A Tiệp?” Thái độ chuyển biến khác thường của cô khiến gã nghi hoặc, dáng vẻ mất tinh thần của cô lại khiến gã lo lắng, gã thà rằng cô cứ giống như vừa rồi vừa đánh vừa mắng gã, vậy chí ít cũng là A Tiệp mà gã quen thuộc.

Gã cũng không biết bộ dạng thất thần của A Tiệp, sẽ khiến gã. . . hoảng hốt. . . đau lòng như vậy. . .

Vô ý thức, gã vươn tay kéo cô lại.

“Đi thôi! Chúng ta về nhà.”

Tay cô bị bao bọc bởi một bàn tay to lớn, ấm áp mà thô ráp giống găng tay bóng chày.

A Đức tuy hơi ngốc nghếch, thế nhưng đôi lúc lại toát ra vẻ ôn nhu, rồi lại làm cho người ta động tâm, chỉ cần ở bên cạnh gã là có thể cảm nhận được một phần cảm giác an toàn.

Thật đáng buồn chính là, bởi vì gã là người đàn ông như vậy, mới có thể hấp dẫn bao nhiêu cô gái như “tre già măng mọc” tỏ tình với gã, mà gã cũng đều xem xét thu nhận toàn bộ.

Mắc cái gì mà mình lại đi yêu một người như vậy đây?

Bất đắc dĩ quay đầu nhìn gã đàn ông đi bên cạnh, gã cúi đầu nhìn lại, nhếch môi cười với cô.

A. . . cô thích nhất là lúc gã nở nụ cười!

Phát hiện ra mình đã lún sâu vậy rồi, thật đúng là một chuyện không biết nên giải quyết thế nào. . .

Cô nắm chặt tay gã, gã cũng đáp lại cô một cái nắm tay thật chặt.

Không muốn lại buông ra cái tên này nữa. . . Lục Vịnh Tiệp tự nhủ với chính mình. Quá nguy hiểm, người này là một tên ngốc rất dễ bị người ta dắt mũi đi! Nếu không cẩn thận túm chặt gã, sẽ lại để người ta đoạt đi mất, cô không thể lại nhát gan lùi bước nữa.

Cô muốn nói cho gã, nói cho gã biết cô thích gã. . . Đã lâu, rất rất lâu…

——————–

“Em thích anh.”

Vừa mới bắt đầu nghe được câu nọ, Phàn Đức Phong trong thoáng chốc còn chưa hoàn toàn tiêu hoá được cái ý tứ của Lục Vịnh Tiệp.

Bọn họ vừa uống bia, xem xong một trận bóng tiếp sóng trên TV, tựa như bọn họ thường thường vẫn làm như vậy.

Đội bóng mình ủng hộ chiến thắng, tâm tình của hai người đều rất High.

Về phần vì sao bỗng chốc lại chuyển đến cái tình cảnh này. . . Thành thật mà nói, hết bị cồn rồi lại tâm tình hưng phấn sau trận bóng ảnh hưởng đến não, trong phút chốc gã không có cách nào phản ứng kịp.

“Em nói cái gì?” Cau mày, nghiêng đầu, Phàn Đức Phong nghĩ nhất định là gã nghe lầm.

“Em thích anh.”

Đôi mắt A Tiệp nhìn gã rất trong suốt, rất chăm chú.

Phàn Đức Phong sửng sốt, sau đó cười ha ha.

“Anh cũng thích em mà! Chúng ta là huynh đệ tốt nhất!” Bàn tay to bè mang theo lớp da chai dày vỗ lên vai cô, không chỉ như vậy, gã còn tặng cho A Tiệp một cái ôm của gấu béo.

“Không phải là như thế này! Ngu ngốc!”

Người bị ôm kia giãy giụa, chửi bới, còn nắm cái lỗ tai của gã xách lên.

Chết tiệt! Lực tay của A Tiệp sao mạnh dữ vậy. Đau muốn chết đi được! Phàn Đức Phong đang say nhoáng cái tỉnh không ít.

“Thích mà em nói, không phải là kiểu yêu mến của bạn bè, mà là của những người yêu nhau!”

Gã trừng to mắt. “Em uống say rồi phải không?”

Đôi mắt của A Tiệp rất thanh tỉnh, cũng không hề có bộ dạng uống say.

“Phàn Đức Phong, em nói em thích anh, vậy đáp án của anh đâu?”

A Tiệp chính là A Tiệp, ngay cả nói những chuyện thế này cũng giống như người gây sự.

Gã thực sự cảm thấy toàn bộ tình huống quái lạ này rất buồn cười, vừa nhìn đến đôi mắt rực lửa của A Tiệp, gã nhịn không được phì cười.

“A Đức chết tiệt! Anh dám cười em? ! Em nói với anh em thích anh, anh cư nhiên dám cười em!”

“Hắc, hắc, hắc! Nhẹ một chút! Đừng đánh người!”

Ừ thì gã da thô thịt dày, cũng khó có thể chịu nổi mấy cú đấm mạnh bạo của A Tiệp, lấy độ mạnh yếu ra đo, có vẻ cô thật sự đang nổi giận.

Phàn Đức Phong nắm tay cô, thế nhưng khí lực của A Tiệp quá mạnh, gã bị cô đánh gục trên sofa, biến hai người thành tư thế kỳ quái dán cùng một chỗ.

Tư thế kỳ quái. . . mà mờ ám. . .

“Anh rốt cuộc thế nào?” A Tiệp nhìn xuống gã.

Thành thật mà nói, gã chưa từng thấy qua loại vẻ mặt này của A Tiệp. Giọng nói của cô có chút run rẩy, hai mắt lộ ra vẻ lo lắng không xác định, gương mặt thậm chí. . . đỏ? Đó là A Tiệp mà gã quen biết nhiều năm đây sao?

Gã có chút không xác định nổi.

Bởi vì. . . A Tiệp Lúc này, thoạt nhìn thật yếu đuối. . . thật. . . làm gã đau lòng…

Gã nuốt nước bọt, ý thức được thân thể mềm mại đang thiêu đốt gã .Không xong rồi. . . không ngờ, không ngờ gã lại nổi lên “phản ứng” Không nên có. . .

Tại sao có thể như vậy? Đây là A Tiệp đó nha!

Chắc là do tác dụng của cồn. Gã tự ám thị chính mình — nhất định là do cồn. . .

“Rốt cuộc là thế nào!” Cô đã không nhịn được tiếp tục thúc giục gã.

Có người tỏ tình mà hung hăng như vậy sao?

“Không biết.”

“Cái gì mà không biết? !” Cô rống lên.

“Anh không nghĩ tới.” Gã quyết định thành thực là chiến lược tốt nhất.

Lục Vịnh Tiệp cắn chặt môi dưới. “Vậy anh đối với em. . . anh đối với em có cảm giác gì?”

“… Là bạn tri kỉ, ở cùng một chỗ với em rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”

Mặt của cô đỏ lên một ít, mí mắt buông xuống, dời đi tầm nhìn.

Đây là lần đầu tiên gã phát hiện lông mi A Tiệp rất dài, ngũ quan cũng rất tinh tế xinh đẹp.

Cái bộ dạng kia của cô. . . rất đáng yêu.

“Chúng ta cũng không thể. . . tiến thêm một bước. . . hẹn. . . hẹn hò được sao?”

Môi A Tiệp hơi run. Gã đột nhiên thật muốn. . . hình như muốn hôn lên đôi môi nhỏ xinh đang ra chiều tội nghiệp kia. . . Bị chính ý niệm trong đầu của mình doạ cho khiếp sợ, Phàn Đức Phong sửng sốt một chút.

“Sao đây! Là đàn ông thì thẳng thắn trả lời một chút đi!”

Mãi đến lúc A Tiệp đã nhẫn nại hết nổi giục giã, gã mới vội vội vàng vàng thu hồi đống suy nghĩ vẩn vơ.

“Cái gì? Hơ. . . Được rồi!”

Chờ một chút, gã đồng ý chuyện gì vậy trời? Hình như là vừa nói xong, gã liền hối hận. Cơ mà không còn kịp rồi, A Tiệp đã hưng phấn ôm lấy cổ gã.

“Thật hả? Em vui lắm!”

Đánh mất thời cơ để đổi ý, gã chỉ có thể cứng ngắc mặc A Tiệp ôm lấy.

Thân thể nam tính mẫn cảm cảm nhận được chỗ “mềm mại” nữ tính của cô chà xát nơi lồng ngực, cảm giác thoải mái khiến gã không đẩy cô ra.

Kỳ quái, trước đây sao gã chưa bao giờ biết A Tiệp cũng có ngực ta?

Phàn Đức Phong có điểm hoảng thần khi nghĩ về vấn đề này, hồn nhiên không biết mình đã đáp ứng cái chuyện gì rồi. . .

——————-

Lục Vịnh Tiệp tim đập thật nhanh, nhanh đến mức giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực vậy.

Nhưng mà, biểu hiện bên ngoài thì chẳng ai nhìn ra. Trừ phi cực kì, cực kì chú ý, mới có thể phát hiện đôi môi từ từ mím chặt, còn có sắc mặt hơi tái xanh. . .

Cô lúc này đây, đang ở trong một khách sạn 6 sao mới khai trương, chính là cái loại người ta gọi là LoveMotel đó. Trong trong phòng tắm rộng hơn mười bình , có cả bồn tắm lớn mát xa rải đầy hoa hồng, cô đứng trước gương ngắm nhìn chính mình.

(*khoảng 32 m2)

Thân mình trần trụi, cùng với sắc mặt tái nhợt trước mắt có chút bất đồng, nhìn lại bóng dáng cô gái trong gương, có một làn da màu lúa mạch khỏe khoắn, tứ chi thon dài lại thanh nhã giống loài báo đen.

Lông mi của cô rất dày, đôi mắt trong sáng mà có thần, môi đỏ mọng hơi cong lên khiến người ta cảm giác được vẻ phóng khoáng không chịu trói buộc. Đôi mắt hạnh hơi cong nơi khoé mắt sâu thẳm lại mê người, phụ trợ cho ngũ quan của cô càng thêm tinh tế mà có phần tuấn tú của nam nhi.

Thân phận của cô là một trong những người làm chủ văn phòng kiến trúc Vịnh Đức, trên công trường xây dựng, có cả trăm công nhân nghe cô phân công sai phái. Muốn có địa vị vững vàng trong giới xây dựng do đàn ông đảm nhiệm là chủ yếu này, cô so với bất kì người đàn ông nào đều dám xông pha, dám làm, dám từ bỏ. . .

Thế nhưng, lúc này đây, cô chỉ là một cô gái. . .

Một cô gái bình thường chuẩn bị đối mặt với lần đầu tiên “thân mật tiếp xúc” trong đời mình. . .

Chính là ngày hôm nay. Ngay cả cô đều không thể tin, sẽ có một ngày như thế, cô cùng người mình đã thầm yêu thật nhiều năm phát sinh quan hệ. . .

Nuốt nước miếng một cái, trên mặt cô lộ ra biểu tình mà cả đời này chưa từng bày ra trước mặt người khác — đó là, sợ.

Không có gì phải sợ! Cô thử cổ vũ bản thân.

Xoay người vài vòng, cô nhìn một chút bóng mình trong gương. Thân thể của cô không có một chỗ nào không hoàn mỹ, bình thường luôn luôn giấu dưới mấy bộ trang phục nam tính, kỳ thực là phụ nữ trăm phần trăm.

“Còn không lại sao!” Cô ưỡn ngực, tự hào mỉm cười.

Lập tức suy sụp rũ vai xuống. Cô muốn gạt ai đây? Rõ ràng lo lắng sợ hãi muốn chết.

Lo lắng?

Cô đương nhiên lo lắng rồi!

Cái tên kia cùng với bề ngoài hồn hậu chất phác của gã không hề dính dáng, đã hẹn hò qua vô số mỹ nữ, là đại sắc lang “duyệt nhân vô số”.

Mỗi đoạn tình cảm lưu luyến của gã đều duy trì không được bao lâu, rồi lại rất dễ rơi vào một đoạn cảm tình khác. Vài năm làm bằng hữu của gã, cũng không biết nghe qua gã cùng bao nhiêu người gặp gỡ, cũng theo gã uống biết bao nhiêu lần ‘chầu rượu thất tình’.

Cô thực vất vả mới tìm được một “khoảng trống”, thổ lộ với gã.

Sau màn tỏ tình kia, nói thật ra, hai người cùng một chỗ cũng chẳng có gì thay đổi.

Không có biện pháp, hai người thực sự làm bằng hữu đã quá lâu, ngẫm lại gã thực chưa hề coi cô như người yêu, tuy rằng thời gian bọn họ ở cùng một chỗ so với người yêu còn dài hơn.

Đi làm cùng một công ty, tan tầm cùng nhau ăn cơm, ở tại hai căn nhà sát bên, ngày nghỉ cũng cùng nhau chơi bóng, uống rượu. . .

Thế nhưng, lại cảm giác không giống như người yêu!

Cuối cùng là phải “làm”.

Đây là kết luận mà cô đau khổ suy nghĩ mãi mới xong.

Đã “làm” rồi, sau này nhất định sẽ không giống như trước!

Cho nên sau khi “mệnh lệnh” của cô ban ra, bọn họ mới đến nơi này.

“Cố gắng lên.” Cô xiết chặt nắm tay, nhìn vào bóng dáng trong gương tự động viên.

Khoác một chiếc khăn tắm lớn trắng muốt, cô mang theo vẻ mặt thong dong chính nghĩa, bước ra phòng tắm.

Cực kỳ giống một chiến sĩ can trường. . .