Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 93




Edit: Ryo

Thành phố S một năm bốn mùa đều không lạnh.

Mùng năm Tết, trong nhà náo nhiệt nhưng bên ngoài lại vắng bóng người. Dụ Sân cũng chưa nghĩ ra là đi đâu, bèn để Bách Chính cõng cô đi lang thang không có mục đích.

Cô thở một hơi ấm áp, nằm nhoài trêи lưng anh. Dụ Sân cảm thấy tính tình anh đã thay đổi trở nên tốt hơn. Khi cô ở bên cạnh anh, hoàn toàn không nhìn ra anh có bệnh tật gì.

Có lẽ người ta thật sự trưởng thành rồi, anh đã nếm đủ khổ cực, đi qua đoạn đường gian nan, sau đó lại đối mặt với cô. Ngoài sự yêu thích thời niên thiếu, còn thêm cả vài phần bao dung và cưng chiều.

Mất mà tìm lại được, là cách dễ nhất để khơi gợi những tình cảm trân quý.

Không may, họ chưa đi được vài bước thì đã gặp tiểu thiếu gia Lương Nhạc Trí.

Trong tim Lương Nhạc Trí ấp ủ sự vui mừng, tâm tình phức tạp, trong lòng anh ta càng hy vọng Dụ Sân không làm hòa với Bách Chính, vậy thì sáng sớm anh ta tới đây, còn có thể thành công nhặt được của hời.

Nhưng mà nhìn thấy bọn họ, bầu trời trêи đầu anh ta u ám trong nháy mắt.

Bách Chính dừng bước.

Dụ Sân cho rằng tính tình anh đã tốt hơn rồi, nhưng thật sự thì không, dù sao cô ở trêи lưng cũng không nhìn thấy. Ánh mắt Bách Chính nhìn Lương Nhạc Trí, vừa lạnh lùng vừa sắc nhọn, như muốn lăng trì sống anh ta vậy.

Con người của Lương Nhạc Trí, bản chất đã đê tiện, thậm chí có lúc anh ta còn lấy ba của mình ra đùa được. Vừa nhìn thấy bộ dạng để ý tới sắp chết đi được này của Bách Chính, anh ta đã biết được bản thân mình bị anh ghét bỏ đến nhường nào.

Điều này đã chứng tỏ điều gì!

Lương tiểu thiếu gia hận không thể cười haha, hóa ra trong lòng gia chủ nhà họ Từ, mình là một đối thủ mạnh như vậy. Anh ta thật sự hiểu lầm tiểu Sân Bảo rồi, anh ta vẫn còn có một vị trí nhỏ trong lòng cô.

Sự chua xót và sảng kɧօáϊ vọt lên đầu Lương Nhạc Trí, cũng không sợ cánh tay còn đang đau nhức, anh ta nhìn Dụ Sân một cách chân thành và thâm tình: "Sân Bảo, chuyện mà anh nói hôm qua, em suy xét thử xem, người đàn ông này vừa hung tợn vừa thâm độc, tối hôm qua đánh anh một trận, toàn thân anh đều đang đau. Anh thì không hề giống anh ta, anh cực kỳ dịu dàng."

Ánh mắt Bách Chính ngưng tụ thành băng, anh nhẫn nhịn không nói chuyện.

Cô gái trêи lưng vẫn còn giận anh. Mặc dù Bách Chính không hiểu mình sai ở đâu, nhưng anh sợ mình không kiềm chế được cơn giận, chứng thực lại tội danh "Vừa hung tợn vừa thâm độc".

Dụ Sân thật sự không nhịn được mà bật cười. Cô cảm thấy Lương tiểu thiếu gia là một kẻ dở hơi. Anh ta nói cái gì, dường như cô cũng không cho là thật, chỉ cảm thấy thú vị.

"Nếu anh còn đau, nhớ đến bệnh viện kiểm tra xem, xem cánh tay có đỡ hơn chút nào không?"

Lương Nhạc Trí giống như chó Nhật, tủi thân đáng thương mà lắc đầu: "Bọn khốn nạn lần trước xuống tay quá tàn nhẫn, ngày hôm qua không hiểu sao lại bị người ta đánh một trận, thương tích càng nặng thêm, có khi nào cánh tay này của anh cả đời cũng không thể dùng được nữa không?"

Tên "Khốn nạn" trong miệng anh ta cười lạnh trong lòng một tiếng, anh chỉ hối hận tại sao lúc trước lại không tàn nhẫn một chút, phế luôn cánh tay anh ta cho xong.

Nghé con mới sinh không sợ cọp.

Lá gan của Lương tiểu thiếu gia thật là lớn mà. Ba anh ta, Lương tổng ở trước mặt gia chủ nhà họ Từ, đều quíu đít mà vội cúi đầu, nhưng da mặt anh ta lại dày, còn dám tiếp cận người phía trêи.

Bách Chính vô cùng để ý đến Lương Nhạc Trí.

Không chỉ là hành động làm càn hôn Dụ Sân bị anh nhìn thấy, mà còn có tính cách lạc quan của Lương Nhạc Trí.

Loại cảm giác lạc quan vui vẻ này này, nhìn sơ qua là biết đứa trẻ đó được một gia đình tốt đẹp nuôi nấng. Trước đây anh tùy tiện như vậy, nhưng là không phải người lạc quan và tích cực như vậy.

Những người có gia đình không tốt, như anh, như Mục Nguyên, trêи người sẽ không bao giờ ngập tràn hơi thở hạnh phúc mỹ mãn.

Nghe thấy tiếng cười của cô gái trêи lưng, Bách Chính càng cảm thấy khó chịu. Thậm chí, anh còn muốn trực tiếp đưa Dụ Sân đi, sau đó sẽ tìm người xử đẹp Lương Nhạc Trí.

Không hề nghĩ rằng, hai bàn tay nhỏ nhắn mềm mại lại ôm lấy mặt anh, cô gái trêи lưng nói: "Bách Chính, anh không nên đánh Lương Nhạc Trí, cho anh ta một lời xin lỗi đi, được không?"

Bách Chính mím chặt môi.

Anh không những không hối hận khi đánh Lương Nhạc Trí, mà còn muốn giết anh ta.

Nhưng hơi thở của cô gái lại ấm áp và thơm tho, anh không đành lòng làm cô thất vọng, còn sợ rằng cô sẽ không cần anh nữa.

"Tôi xin lỗi."

Lương Nhạc Trí suýt nữa đã bày ra biểu cảm như ăn phải phân, chết tiệt! Gia chủ đáng gờm của nhà họ Từ cho anh ta lời xin lỗi đấy, nếu để ba anh ta biết thì thật là nở mày nở mặt biết mấy.

Không, sẽ bị đánh chết.

Sau khi bình tĩnh lại, Lương Nhạc Trí càng cười đê tiện hơn: "Tôi biết trong lòng Sân Bảo có tôi, đau lòng tôi nhất. Không uổng công tôi đã bảo vệ em ấy suốt hai năm, khi người nào đó không ở đây."

Bách Chính biết người này đang khiêu khích mình, anh lạnh nhạt cụp mắt, không nhìn Lương Nhạc Trí nữa.

Dụ Sân không cho suy nghĩ vớ vẩn này tồn tại.

"Anh đừng nói nhảm, chỉ là chuyện này, chúng tôi thực sự có lỗi với anh." Lương Nhạc Trí bị ăn hai trận đánh, gãy tay, công việc kinh doanh của gia đình thì đang đình trệ, hợp đồng còn bị hủy. Nhưng tâm tư chàng trai này đơn thuần lương thiện, không hề xấu gì, thậm chí anh ta còn đang giúp đỡ bọn họ.

Làm sao Lương Nhạc Trí lại không biết, người mà cô cảm thấy thân thiết, cô mới có thể cùng xưng là chúng tôi. Anh ta cụp mắt xuống, cười chua xót rồi lại ngước mắt lên, lại là dáng vẻ mặt mày hớn hở.

"Dù sao thì em nhớ rõ lời anh nói. Bất cứ lúc nào cũng có thể đến tìm anh, anh vẫn luôn ở đây."

Lương Nhạc Trí lái xe rời đi.

Dụ Sân cảm nhận được thân thể Bách Chính căng cứng, không biết là đang kiềm chế tức giận, hay là đang chịu đựng sự tủi thân.

Cô cảm thấy hơi đau lòng.

Nhưng khi nói đến tủi thân, ai có thể tủi thân bằng Dụ Sân trong suốt ba năm trước? Cô đã khóc suốt từ "Khánh Công Yến" về đến nhà, anh trai cũng không có cách nào an ủi.

Khi niên thiếu cô đã nói rất can đảm, cô thà làm một "Đứa con hư" trong mắt ba mẹ, cũng muốn ở bên Bách Chính, nhưng anh lại hững hờ nói rằng anh không cần cô.

Bây giờ Bách Chính biết khó chịu là được rồi.

Dụ Sân ghé vào bên tai anh, hai cánh tay mềm mại ôm lấy cổ anh.

"Anh giận à?"

Tông giọng anh cứng ngắc và lạnh tanh: "Không có."

Dụ Sân hơi muốn cười.

"Ba năm trước ở Khánh Công Yến, anh nói rằng anh không còn hứng thú với em nữa. Lúc đó có một cô gái ngồi bên cạnh anh. Cô ấy tên gì ấy nhỉ, Lệ Lệ à? Em cũng rất tức giận đó."



Đối với việc bạn gái nhắc về chuyện cũ, đàn ông đều có một loại tính cách nhạy bén cao siêu.

Đề tài này không cho phép anh im lặng, Bách Chính lập tức giải thích: "Em biết đấy, anh với cô ta không có gì cả. Anh chỉ hy vọng em từ bỏ anh. Anh thậm chí còn không biết cô ta trông như thế nào."

Lúc đó anh sắp vừa điếc vừa mù, biết mình sẽ mất Dụ Sân, trái tim anh đều tan nát rồi, nào có có tâm trạng nhìn Lệ Lệ gì đó được.

"Vậy thì Lương Nhạc Trí đó cũng không có gì." Dụ Sân nói đạo lý với tên cố chấp khốn nạn này: "Hiện tại anh đã biết tâm trạng trước kia của em chưa? Em không cố ý chọc giận anh. Con người Lương Nhạc Trí quả thật không tệ, tối hôm qua anh ta cố ý làm anh nói thật. Người ta không xấu, anh ta đang giúp chúng ta."

"Nếu có thể, anh đừng làm khó anh ta và gia đình anh ta được không?" Hơi thở thiếu nữ mềm mại, cho dù thính lực của anh kém, nhưng ai lại từ chối giọng điệu mềm như bông của cô chứ?

Trong lòng Bách Chính tuy không cam lòng, nhưng vẫn thuận theo cô: "Ừ."

"Anh còn để ý cái gì, cứ nói ra đi." Dụ Sân nói: "Anh nói thì em mới có thể biết được."

Trêи người cô vẫn có sự thẳng thắn thành khẩn, giống như lần gặp đầu tiên của bốn năm trước.

Sạch sẽ mềm mại, quét sạch sự nghi ngờ và xa cách từng chút một.

Bách Chính nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta xưng hô với em như vậy, em để cho anh ta xưng hô với em như vậy sao?"

Nhũ danh "Sân Bảo" này cực kỳ thân mật, trước kia Bách Chính cũng đã từng nghe qua. Lúc ở Liên Thủy, người nhà Dụ Sân đã gọi cô như thế. Lần đầu tiên anh nghe thấy đã không thể quên được, trong đầu đã bắt chước không biết bao nhiêu lần. Nhưng rõ ràng trước kia da mặt anh cũng không mỏng, nhưng lại ngượng ngùng không gọi ra.

Không ngờ Lương Nhạc Trí lại gọi đến nỗi vô cùng tự nhiên.

Chút tâm tư nhỏ này, Bách Chính cũng chưa từng nói cho ai. Bây giờ mùa đông sắp qua đi, băng tuyết tan dần. Dường như cô cười một tiếng, rất nhẹ rất nhẹ, nhẹ giọng nói chuyện bên tai anh――

"Em không để anh ta gọi như vậy nữa, hay là em để cho anh gọi nha."

Gió thổi khiến cây cọ khô héo cao lớn lung lay, trái tim Bách Chính đập như nổi trống.

Sự tức giận và tủi thân vừa rồi, liền tan biến một cách rất dễ dàng. Anh thực sự thích cô, vốn dĩ có thể làm với nhau đã là một điều xa xỉ. Anh không đòi hỏi gì, chỉ cần thân mật với cô vào giờ khắc này.

"Sân Bảo."

Hai tai cô đỏ bừng, vùi khuôn mặt nhỏ vào cổ anh.

*

Bách Chính thấy Dụ Sân cũng không biết đi đâu vào năm mới. Căn nhà thuê nhỏ của Dụ Sân và Chúc Uyển thật sự không thích hợp để tiếp tục ở lại, nên anh dứt khoát đưa cô trở lại Lãng Đình.

Lần trước tới biệt thự này, đám người giúp việc chỉ nhìn thấy một góc quần áo của cô gái trong vòng tay anh. Lần này vì ăn tết, Bách Chính không giữ ai lại trong nhà, nên dứt khoát đưa cô về đây.

Căn nhà rộng lớn, bên trong không một bóng người.

Dụ Sân liếc nhìn xung quanh, cô phát hiện đồ trang trí theo màu xám, một tông màu rất lạnh. Căn nhà còn rất mới, có thể thấy Bách Chính mới về nước cách đây không lâu.

"Chú Từ không ở cùng một chỗ với anh à?"

"Chú ấy có chỗ ở riêng."

Ông chú kia theo hầu hai đời chủ nhân nhà họ Từ, tiền nhiều đếm không hết.

Bách Chính nói: "Hiện tại chỗ em sống không tiện lắm, sao em không tính chuyện đổi chỗ ở?"

"Em có kế hoạch rồi nha. Trước đây em không có tiền, nhưng bây giờ em đã kiếm được không ít. Vốn là năm sau em muốn chuyển nhà với Chúc Uyển."

Bách Chính dừng một chút: "Em thích ở đây không?"

Dụ Sân còn có cái gì không rõ nữa. Cô nhịn cười, nhớ rằng anh còn chưa nhận ra mình sai ở đâu, nên cô lắc đầu.

Ở đâu có chuyện tốt như vậy, sau ba năm xa cách, anh vẫn còn muốn sống cùng cô?

Bách Chính cũng không quan tâm: "Em thích ở chỗ nào? Anh mua cho em."

"Không cần. Tự em có tiền. Hơn nữa, anh lấy thân phận gì mua cho em?"

Bách Chính nhìn cô, một lúc lâu sau mới nói: "Tối hôm qua em đã nói rằng, anh là bạn trai của em."

Vì cái danh xưng này, anh đã vui cả một đêm.

"Ngày hôm qua là vì trấn an Chúc Uyển. Ba năm trước em đến tìm anh, không phải anh nói không ở với em, anh với em cũng không có quan hệ gì sao?"

Bây giờ Bách Chính mới biết cái gì gọi là lấy đá tự đập vào chân mình.

Trong lòng anh hơi khó chịu.

Dụ Sân khẽ liếc anh một cái, cảm thấy khó chịu là được rồi. Xem anh về sau anh còn dám nói lung tung nữa không.

Cô gái lật lọng, cũng sẽ không làm cho người ta thấy bất mãn. Đôi má đào của cô trắng nõn, cô nhịn cười chớp mắt nhìn anh. Cô làm cái gì anh cũng khoan dung vô điều kiện.

Cô nói không phải, vậy thì không thể là phải.

Bách Chính thật sự không có ý nghĩ sống chung với cô. Trước đây anh thích ôm cô hôn cô, nhưng hiện tại anh sợ nhìn thấy sự ghê tởm từ trong mắt của cô. Anh không dám làm chuyện quá đáng.

"Đến giờ ăn trưa rồi, anh nấu cho em ăn, hay là ra ngoài ăn?"

Dụ Sân kinh ngạc: "Anh còn biết nấu ăn à?"

"Anh có thể thử một chút."

Dụ Sân muốn cười, trước đây anh chỉ biết đánh nhau và chơi bóng. Bây giờ anh bắt đầu học cách chăm sóc cô.

Nhưng Tết đến, cô không có ý định nấu nướng gì cả.

"Chúng ta đi ra ngoài ăn đi, gọi cả chú Từ nữa."

"Được!"

Hai người lại ra ngoài lần nữa.

Bách Chính muốn cõng cô theo bản năng, nhưng lại nhớ mình không được thừa nhận, nên chỉ có thể nhìn cô.



Dụ Sân đi giày vào, thấy anh nhìn mình chằm chằm không chớp mắt. Lông mày của người đàn ông khẽ rũ xuống, cô chủ động đưa tay ra.

"Bế em."

Anh ngước mắt, trong mắt nhuộm một chút ý cười, nghe lời bế cô lên.

Một cái ôm kiểu công chúa dễ như trở bàn tay.

Nói thật là tính tình Dụ Sân có hơi thẹn thùng, nhưng lúc này ai mà thẹn thùng thì thua. Anh vẫn còn đang trong thời kỳ ăn năn, cô nhất định phải khiến ấn tượng trong anh khắc sâu.

Cô gái túm cà vạt của anh.

"Có mệt cũng phải ôm cho cẩn thận nha. Cái này gọi là gánh nặng ngọt ngào đấy."

Bách Chính chỉ cảm thấy ngọt ngào, không hề thấy gánh nặng. Cô không nặng, rất nhẹ là đằng khác, ôm trêи tay chỉ nho nhỏ thơm thơm mềm mềm.

Từ Học Dân đã bán mạng cho Bách Chính lâu như vậy, trước nay không nghĩ rằng một ngày nào đó gia chủ nhà họ Từ lại có lương tâm, vậy mà lại mời ông ăn một bữa cơm.

Trong lòng ông vô cùng xúc động, trong lòng lại tràn đầy nhiệt tình đi tới, thấy anh đang đút bánh kem cho một cô gái.

Từ Học Dân đột nhiên có cảm giác không ổn.

Dụ Sân chào hỏi ông: "Chú Từ, mời ngồi."

Bách Chính liếc nhẹ ông một cái. Từ Học Dân lập tức hiểu rõ, việc mời ông đi ăn tối, không phải ý của Bách thiếu.

Ông đã nói, đàn ông nhà họ Từ làm sao sẵn sàng nảy sinh lương tâm chứ.

Trong khi Dụ Sân và Bách Chính đợi Từ Học Dân, cô đã ăn hơn một nửa chiếc bánh kem.

Bách Chính thấy cô không ăn nữa, tự lấy nó lại chỗ mình và ăn hết.

Từ Học Dân cảm thấy đau răng khi nhìn đống kem to kia, nhưng từ đầu đến cuối mặt Bách thiếu không chút thay đổi. Anh ăn đồ thừa của cô, cũng cảm thấy rất hạnh phúc.

"Chú Từ, trước đây cháu có bao nhiêu mạo phạm, hôm nay cháu xin mời chú ăn một bữa cơm, mong chú không để những chuyện đó trong lòng."

"Dụ tiểu thư nói đùa, tôi đã quên lâu rồi."

Bữa ăn diễn ra khá hài hòa. Thỉnh thoảng Từ Học Dân sẽ nhìn Dụ Sân, rồi lại liếc mắt sang nhìn ông chủ nhỏ của mình.

Trêи người Bách Chính không hề có chút tàn bạo nào, ánh mắt anh khi nhìn Dụ Sân rất dịu dàng. Hôm nay hẳn là năm tốt nhất của anh trong mấy năm qua.

Cây khô gặp mùa xuân, chết mà sống lại.

Tình yêu của con người thật kỳ diệu.

Từ Học Dân vẫn còn rất nhiều điều muốn nói cho anh, nhưng giờ phút này ông cũng không đành lòng nói. Một nửa cuộc đời của Bách Chính, đau khổ nhiều hơn hạnh phúc nhiều lắm.

Ông thấy may mắn biết bao nhiêu khi người Bách Chính gặp được là Dụ Sân, chứ không phải là Nghi phu nhân thứ hai.

Cô gái ôn hòa đáng yêu, tuy Từ Học Dân là một người cứng nhắc, trêи khuôn mặt cũng xuất hiện ý cười nhiều hơn.

Ông không có con, bây giờ ông chỉ hy vọng rằng chuyện của ông chủ nhỏ và Dụ tiểu thư sẽ tốt đẹp.

Không ai đề cập đến vấn đề huyết thống của Bách Chính, bữa ăn này diễn ra rất vui vẻ.

"Dụ tiểu thư vẫn muốn tiếp tục làm ở Đuôi Mèo sao?"

Lúc trước thì khác, Bách Chính không thể để cô phát hiện ra, cũng không dám quang minh chính đại đưa tài nguyên cho Dụ Sân. Nếu như bây giờ Dụ Sân muốn tiếp tục làm streamer, quả thực là cô muốn cái gì thì có cái đó.

Chú Từ đáng thương, cũng không biết buổi sáng ông chủ nhỏ muốn đưa Đuôi Mèo cho Dụ Sân.

Dụ Sân nói: "Chắc là vẫn làm ạ, cháu cảm thấy cũng không tệ lắm."

Cô là một cô gái thông minh, mỉm cười nói: "Chú Từ, chú không cần cho người để ý đến cháu đâu, hiện tại cháu rất tốt. Cháu không biết dùng số tiền mà cháu kiếm được từ các chương trình livestream vào đâu cả, mọi người biết đấy, ba cháu không thích những việc này lắm."

Từ Học Dân cười đáp lại.

Đoàn người bước ra khỏi nhà hàng.

Không biết Dụ Sân đã nhìn thấy gì, mắt cô sáng lên, nhanh chóng từ bên cạnh bọn họ chạy qua đó. Cô băng qua đường, giống như một con bướm nhẹ nhàng linh hoạt,lọt vào trong lòng người đàn ông khác.

Vẻ mặt người đàn ông lạnh nhạt, hồi lâu sau mới chậm chạp ôm lấy cô.

Sự vui vẻ và gần gũi này, khiến Từ Học Dân theo bản năng liếc nhìn ông chủ nhỏ cạnh mình.

Mắt đen của Bách Chính nặng nề, anh mím môi nhìn bọn họ.

"Anh hai! Sao anh lại ở đây?"

Dụ Nhiên làm thực nghiệm, cũng không về nhà ăn Tết. Lần này khó khăn lắm mới được một kỳ nghỉ, anh tiện đường đến xem Dụ Sân.

Dụ Nhiên cũng không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy Bách Chính, nhưng anh rất bình tĩnh.

Đôi môi mỏng của Dụ Nhiên mấp máy, hỏi em gái mình: "Còn cần cậu ta à?"

Ý của lời nói là, tại sao em lại ngốc như vậy, trước kia em khóc chưa đủ sao?

Dụ Nhiên không quan tâm có phải Bách Chính đã cứu mình và ba mình hay không.

Dụ Sân ôm anh một chút thì buông ra, cô quay lưng về phía Bạch Chính, cười đến đôi mắt cong cong, nói nhỏ với anh trai: "Nhìn biểu hiện của anh ấy."

Dụ Nhiên lạnh lùng đề nghị: "Làm cho cậu ta cũng phải khóc."

Dụ Sân rất muốn cười, cô gật đầu lia lịa.

Sau đó Dụ Nhiên mang theo Dụ Sân rời đi. Anh không lễ phép như em gái, đáng yêu và dễ mềm lòng như vậy, căn bản mặc kệ hai người đối diện.

Dụ Sân biết, Dụ Nhiên vì muốn tốt cho cô. Trước kia cô khóc nhiều như vậy, cũng chỉ có Dụ Nhiên ở cạnh cô, đoán chừng trong lòng Dụ Nhiên cũng tức giận.

Cô kìm nén không quay đầu nhìn Bách Chính.

Chậc, Từ Học Dân nhìn Bách thiếu bị người ta bỏ rơi, thật thê thảm nha.