Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Dụ Sân đẩy cửa bước vào.
Bách Chính nghe thấy tiếng mở cửa, không thèm quay đầu nhìn lại mà quát: "Không phải là tôi bảo chú không được vào sao?"
Dụ Sân bị tiếng gầm của cậu làm cho sửng sốt.
"Vậy thôi em ra ngoài đây."
Nghe thấy giọng nói của cô gái, cậu vội quay đầu lại: "Dụ Sân?"
Dụ Sân gật đầu, cô không biết tại sao cậu lại cáu kỉnh như vậy, cô còn tưởng rằng cậu có chuyện gì đó nên cậu không cho vào.
Nhìn thấy cô muốn đi, Bách Chính u ám nói: "Em dám đi thử xem!"
Dụ Sân đứng ở cạnh cửa, biết cậu không có tật xấu gì, chỉ là mỗi ngày đều rất cáu kỉnh, cô đóng cửa bước tới.
Trong lòng chú Từ thầm lắc đầu, cảm thấy thật buồn cười. Chủ nhân nhà họ Từ đều giống nhau, trừ phụ nữ ra, trong mắt bọn họ không còn gì khác. Đã thâm tình lại còn đáng thương.
Chú Từ thực sự sợ rằng Bách Chính sẽ có kết cục như chủ cũ của mình.
"Em đến thăm anh, anh khá hơn chút nào chưa? "
Bách Chính nhớ lại sự uất ức trong cả ngày hôm nay, bên ngoài lại nói: "Không sao. "
Dụ Sân thấy cậu có sức quát người khác, nhớ đến việc cậu thật sự chỉ bị thoát lực mà thôi, cô nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Bách Chính chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ tới, cậu cong môi: "Em trốn tiết tới gặp anh à? "
Dụ Sân nói: "Em tan học rồi. "
Trong lòng của Bách Chính, đó cũng là trốn học.
Trong lòng cậu vui vẻ muốn chết đi được, lập tức hỏi vấn đề mà vẫn luôn khiến cậu trằn trọc: "Hôm qua em nói thích anh, không phải là lừa anh đúng không? "
Dụ Sân sững sờ. Em nói đã câu này khi nào chứ? Anh đừng có nói bậy bạ.
Bách Chính nhìn thấy vẻ mặt ngây thơ của cô, cười lạnh một tiếng: "Hôm nay đã không nhận rồi sao? "
Dụ Sân cứng họng, cô không nhịn được mà muốn cười.
"Em chưa từng nói nhé. "
Bách Chính nghiến răng: "Vậy là em chỉ đang dỗ cho anh vui thôi ư? "
Anh vui được một đêm, rồi ban ngày lại sợ được sợ mất. Giống như một người thiểu năng trí tuệ, đoán mò mỗi một cử chỉ và lời nói mà cô nói ngày hôm qua.
Lúc thì vui vẻ, có lúc lại lo lắng không yên.
Nhưng bởi vì Dụ Sân chỉ nói "Em sợ mất đi anh" khiến cậu càng ngày càng mơ hồ không chắc chắn. Có thể nào là do cậu quá khao khát tình cảm của cô, thế nên lừa mình dối người?
Cái ôm ấy, theo tính cách có ân tất báo của Dụ Sân, chẳng lẽ cũng chỉ là một sự an ủi?
Dụ Sân thấy rõ ràng sự mất mát của cậu, nhưng cậu lại giả bộ hung dữ, cô thực sự mềm lòng.
"Em chưa từng nói." Nhưng không vấn đề gì, bây giờ cô có thể nói. Cô cúi đầu, ghé sát vào tai cậu, nhẹ nhàng nói: "Bách Chính, hình như em có chút thích anh."
Đêm thu dịu dàng.
Gió đêm thổi vào xuyên qua rèm cửa, những âm thanh ê ê a a trong TV đã không còn nghe rõ từ lâu.
Hơi thở của cô gái nhẹ nhàng lướt qua tai cậu.
Đêm nay, đối với Bách Chính mà nói, còn tuyệt vời hơn so với cảnh trong mơ.
Trái tim Bách Chính cũng đập nhanh đến phát điên rồi, cậu không có cách nào động đậy, cố gắng đè khóe môi đang nhếch lên xuống: "Cái gì mà gọi là hình như, cái gì mà kêu là có chút chứ? Em có biết nói chuyện hay không đấy! "
Đối với Dụ Sân mà nói, nói những lời này đã là cực hạn rồi, cô đương nhiên sẽ không nói thuận theo cậu nữa.
Bách Chính nghiêng đầu, cô cách cậu rất gần, hơi thở của cậu nóng như lửa đốt.
Lần đầu tiên Dụ Sân nhìn thấy ánh sáng trong mắt cậu phát sáng như vậy.
Dường như cậu vất vả sống lâu như vậy, chỉ để nghênh đón niềm hy vọng vào giờ phút này. Sự thẹn thùng của cô ngược lại thì không có bao nhiêu, chỉ là trong lòng có hơi đau xót.
Bách Chính cảm thấy bầu không khí hiện tại rất thích hợp để làm một điều gì đó, nhưng cậu bây giờ không khác gì một người đàn ông với vô dụng hết một nữa rồi.
Cậu nhìn hai má non mềm của cô gái, thèm đến luống cuống. Cậu ɭϊếʍ ɭϊếʍ môi, vừa định mở miệng xui khiến lừa gạt Dụ Sân.
Âm nhạc trong bầu không khí đáng sợ ở phía sau chợt vang lên, nữ chính thét lên một tiếng chói tai trong TV.
Dụ Sân sững sờ vài giây, sau đó quay đầu lại nhìn.
Trong phim kinh dị, trêи hành lang u ám của bệnh viện, khuôn mặt của một ma nữ dán chặt vào TV, không có đồng tử, chỉ có đôi mắt trắng dã nhìn về phía cô, dường như muốn bò ra ngay sau đó.
Dụ Sân chưa bao giờ nói với ai rằng cô sợ ma.
Khi cô còn bé ở một thị trấn nhỏ, ba mẹ thường không ở bên cạnh cô, cô thấy những hình bóng đong đưa trêи tường giống như những bóng ma đang lượn lờ.
Tiếng hét bị cô đè lại ở trong cổ họng, cô quay đầu nhìn Bách Chính, cố gắng bình tĩnh, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn lại tái nhợt.
Bách Chính nhướng mày hỏi cô: "Sợ ma à?"
Dụ Sân: "Không, không sợ."
Trong lòng Bách Chính buồn cười, lớn tiếng nói: "Từ Học Dân, vào tắt TV đi!"
Cửa bị đẩy ra, Từ Học Dân bước vào tắt TV. Chú Từ cũng không nhìn hai người lấy một cái, nhanh chóng đi ra ngoài.
Không nghe thấy âm thanh âm u kinh khủng nữa, cuối cùng Dụ Sân cũng thả lỏng rất nhiều.
"Nếu anh không sao thì em phải về nhà đây."
Bệnh viện này cách nhà Dụ Sân không xa, cô trốn theo học sinh ngoại trú ra ngoài thì đã từng suy xét đến vấn đề này.
"Em ở lại với anh một đêm được không? Anh đảm bảo sẽ không làm gì em." Bách Chính nghĩ về cô một ngày, khó khăn lắm người mới đến đây, lúc này mới có bao nhiêu lâu đâu mà cô lại muốn đi chứ? Có trời mới biết lần sau gặp lại là khi nào.
Dụ Sân lắc đầu: "Không được."
Không thể thương lượng à?
Bách Chính liếc cô một cái, giọng nói cậu từ tốn: "Anh nghe nói nếu xuống bằng thang máy, mà đèn trong bệnh viện đột ngột tắt đi, thang máy yên lặng bất động, xung quanh tối om, lúc đó nếu em ngẩng đầu lên thì sẽ thấy mặt trêи của thang máy, có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào em. Được rồi, em đi đi."
Dụ Sân: "..."
Cô buồn bực đến mức muốn đánh tên khốn nạn này, nhưng tính cách cô không dễ khuất phục như vậy. Dụ Sân mở cửa, lễ phép thỉnh cầu Từ Học Dân: "Chú Từ, chú có thể bảo một người xuống lầu với cháu được không? Cháu hơi sợ ạ."
Từ Học Dân liếc nhìn vào trong.
Bách Chính cười như không cười.
Từ Học Dân lập tức hiểu ra, khuôn mặt ông co quắp: "Xin lỗi Dụ tiểu thư, chỉ sợ là tạm thời không có ai, hiện tại bọn họ đều bận cả rồi."
"Vậy thì chú có thể đi cùng cháu xuống không? Sẽ không làm chậm trễ nhiều thời gian của chú đâu."
"Chú già rồi, cẳng chân chú dạo này còn không được tiện, cháu đừng làm khó chú Từ."
Dụ Sân còn gì không hiểu nữa.
Cô quay đầu lại Bách Chính, Bách Chính đang nhìn cô chằm chằm.
Dụ Sân nghiến răng, một mình bước ra ngoài.
Bách Chính nhướng mày, cô thật sự có gan đi xuống một mình à? Khoảng cách từ cửa đến thang máy vừa đúng là một hành lang dài, khu phòng bệnh VIP vốn có rất ít người, trông vô cùng trống trải.
Rốt cuộc thì cậu không yên tâm, không đành lòng dọa cô, vừa định bảo Từ Học Dân đưa cô đi.
Kết quả là ngay sau đó, cánh cửa đột nhiên bị người ta đẩy ra.
Cô gái chạy lại và chui đầu vào lồng ngực cậu, cô khẽ nghẹn ngào: "Bách Chính, hành lang ghê quá."
Bách Chính dựa vào đầu giường nhìn cái đầu nhỏ ở trong lòng, vừa đau lòng vừa buồn cười.
"Đừng sợ, anh ở đây. Nếu thật sự có cái gì thì để chúng nó ăn anh trước."
Trong lúc không phòng bị mà xem phải phim ma, cộng thêm lời nói của Bách Chính, hiện giờ có thế nào Dụ Sân cũng không dám đi về một mình.
Bách Chính nhẹ giọng dỗ dành cô: "Em nhìn anh bây giờ này, tay cũng không động đậy được, thật sự không có cách nào làm cái gì với em. Nếu em đồng ý, anh sẽ bảo chú Từ mang thêm một chiếc giường vào. Chỉ là lâu lắm rồi chúng ta chưa ở bên cạnh nhau, em ngoan, ở bên cạnh anh một thời gian coi như là đang chăm sóc người bệnh, có được không?"
Dụ Sân sợ hãi, đi ra ngoài một chuyến, dũng khí ban nãy cũng không còn sót lại chút gì. Đôi mắt đen láy của cô nhìn cậu, gật gật đầu.
Từ Học Dân đã dọn giường ngay sau đó.
Bách Chính dặn rằng chăn nhất định phải dùng chăn mới, hiệu suất làm việc của Từ Học Dân không có gì để chê, ông đổi chúng rất nhanh. Ông ấy muốn nói gì rồi lại thôi, sau đó liếc nhìn Bách Chính, biểu cảm kỳ lạ trong một giây, nhưng rốt cuộc thì ông ấy vẫn không nói gì cả.
Đi đi lại lại một hồi, bầu trời cũng đã nhá nhem tối.
Dụ Sân ngại ngùng không ôm cậu nữa, chỉ có thể quấn mình trong chăn bông, biến thành một quả bóng nhỏ.
Cô ở gần trong gang tấc, tim Bách Chính mềm xuống.
"Hồi nhỏ anh cũng sợ ma lắm." Cậu kể: "Lúc đó, anh không nhớ là mình năm hay sáu tuổi. Anh luôn bị nhốt ở trêи gác xép. Căn gác rất tối và đèn chỉ có thể bật được ở bên ngoài. Những người làm đôi khi nhớ thì bật chúng lên, có đôi khi sẽ quên. Anh điên cuồng hét lên và đập cửa, hy vọng bọn họ thả anh ra ngoài. "
Chăn chuyển động, đầu nhỏ của cô gái lộ ra, nhìn cậu bằng ánh mắt ướt át, Bách Chính cong môi.
"Họ chê anh ồn ào, không bật đèn cho anh. Gác xép có ánh sáng chiếu vào, lúc đó anh tưởng là bóng dáng của ma quỷ, anh đã cầm gậy đánh chúng nó. Sau này anh nhìn cái gì cũng cảm thấy kinh khủng, lão Bách biết thì nói với anh một câu."
"Ông ấy nói rằng, gặp ma thì chiến đấu với nó, đấu không lại, cùng lắm thì sẽ như nó thôi. Anh không biết là ông ấy đã nghe những thứ đó ở đâu, nhưng thật sự anh đã bình tĩnh hơn.Từ đó về sau, anh không bao giờ sợ ma nữa."
Dụ Sân chớp chớp mắt, đột nhiên cảm thấy, dường như đạo lý này cũng đúng.
Cô nhìn ý cười trong mắt Bách Chính, không đành lòng nghĩ đến rốt cuộc anh đã vượt qua thời thơ ấu như thế nào, cô nhẹ giọng hỏi: "Anh rất kính trọng Bách tổng à?"
Bách Chính không phủ nhận điều đó.
Cậu chỉ hỏi cô: "Bây giờ em còn sợ không?"
Dụ Sân lắc đầu: "Em không sợ." Kỳ thực anh ở bên cạnh cô, cô cũng không cần sợ cái gì nữa cả.
Bách Chính thật sự rất ngay thẳng, cậu không hề làm bất cứ điều gì.
Nhưng ánh mắt của cậu khiến Dụ Sân không chịu nổi, cô nói: "Anh có thể quay qua bên kia, đừng nhìn em nữa được không."
Bách Chính nói: "Ngay cả nói thích anh em cũng đã nói rồi, anh nhìn em thì có làm sao. Anh biết trong lòng em rất vui vẻ, không cần phải nói trái với lòng mình."
"Bách Chính!"
"Anh đây."
Dụ Sân thật sự rất hối hận, sớm biết như vậy thì cô đã không nói những lời kia rồi, trong lòng ai vui vẻ hả? Một người sống sờ sờ với ánh mắt có chút si mê và bệnh hoạn ở bên cạnh, Dụ Sân cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả là trước khi trời đổ mưa lúc nửa đêm, cô đã chìm vào giấc ngủ say.
Có thể chính cô còn không biết rằng, trong lòng cô, Bách Chính đã đồng nghĩa với cảm giác an toàn từ lâu rồi.
Bách Chính không muốn ngủ một phút nào, vì vậy cậu cứ nhìn cô như thế.
Nhưng mà nếu không ngủ thì sẽ gặp phải một vấn đề.
Sắc mặt cậu tối sầm lại, chịu đựng ham muốn đi WC.
Nhịn một lúc lâu, cậu biết mình không thể nào nhịn được cả một đêm, Bách Chính nhớ đến chú Từ ở ngoài cửa, cậu nhìn sang khuôn mặt non mềm của cô gái.
Bách Chính đưa ra quyết định: "Dụ Sân, tỉnh tỉnh."
Dụ Sân mơ mơ màng màng bị người khác đánh thức, ánh mắt ʍôиɠ lung nhìn vào đôi đồng tử đen láy của thiếu niên.
Cậu nói: "Anh muốn đi vệ sinh, nhưng anh không thể di chuyển được, em đỡ anh một chút nhé."
"Ồ, được." Cô đáp lại một cách vô thức, đi đỡ Bách Chính.
Cơ thể của thiếu niên nặng trĩu, cô khẽ kêu lên một tiếng, cố gắng chống đỡ sức nặng của cậu.
Loại sức nặng này làm cho Dụ Sân đang buồn ngủ tỉnh hơn phân nửa, cô phản ứng lại: "Em đi gọi chú Từ."
"Không cần chú ấy, chỉ cần em."
Dụ Sân nói: "Không cần thì anh cứ việc nhịn đi."
Bách Chính rũ mắt, nhìn gương mặt cô, nói rất bình tĩnh: "Nhịn thì nhịn."
Dụ Sân cảm thấy cậu điên rồi.
Hai người giằng co một lúc, Bách Chính thản nhiên nói: "Tại sao anh lại không động đậy được, tại sao anh lại giống như người bị liệt, đến đi WC cũng cần người đỡ đi, đều là bởi vì có một tiểu vô lương lâm đi cứu một tên ngụy quân tử."
"Được rồi." Dụ Sân thỏa hiệp: "Anh đừng nói nữa."
Hai người vào nhà vệ sinh, Bách Chính kìm nén sự hưng phấn trong giọng nói, cậu thúc giục cô: "Cởi quần cho anh."
"?" Dụ Sân trợn mắt nhìn cậu.
Bách Chính nhìn lại cô: "Em đừng nhìn là được."
Dụ Sân thật sự không nhịn được: "Anh có còn liêm sỉ nữa không đấy?"
Cô cao giọng kêu: "Chú Từ!"
Từ Học Dân đang ngủ gà ngủ gật ngoài cửa thì nghe thấy, ông lờ mờ tỉnh dậy.
Từ Học Dân chắc chắn là thuộc hạ trung thành với chủ nhân nhất và có tư cách nhất từ trước tới giờ.
Cho dù ông chủ nói, Từ Học Dân, hãy phóng hỏa. Từ Học Dân cũng sẽ chỉ nhanh nhẹn lấy bật lửa ra.
Nếu như ông ấy có thể ngăn cản ông chủ, thì sẽ không có sự ra đời sai lầm của Bách Chính.
Bởi vậy chỉ cần Bách Chính không kêu ông, ông tuyệt đối sẽ không hé răng nửa lời.