Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 55




Mặt trời lặn về tây, đường chân trời vẫn xót lại vô số ráng chiều, Bách Chính đứng bên ngoài cung thể thao, nghe thấy tiếng hoan hô gào thét bên trong.



Trời dần tối, gió đêm nhẹ thổi, một buổi tối không mưa, nhưng không khí oi bức vô cùng. Đèn hai bên đường sáng lên, ánh đèn 1/6 tràn ngập không khí ngày lễ thiếu nhi.



Bọn họ sắp giải tán rồi.



Bách Chính xách phần đầu thú bông lên, quay người bước đi, ở chỗ rẽ, có một nữ sinh đang nhìn cậu, bước chân Bách Chính khựng lại.



Hình Phỉ Phỉ mím môi: “Anh lại…..” Lúc chập tối, cô ta nhìn thấy Bách Chính, không tin nổi vào mắt mình. Cậu lại có thể vì Dụ Sân làm tới bước này.



Kiêu ngạo điên cuồng thuộc về Bách Chính đâu rồi?



Bách Chính lạnh nhạt nhìn cô ta một cái, đi ngang qua người cô ta.



HÌnh Phỉ Phỉ trầm mặc, tính cách cô ta vốn lạnh nhạt, cũng không thể nào gọi Bách Chính lại. Cô ta xoay người, nhìn thiếu niên một mình đi dưới ánh đèn đường, bóng dáng càng ngày càng xa.



Dụ Sân lần đầu tiên cảm nhận được không khí náo nhiệt đến chừng này.



Sau khi ánh đèn tối xuống, vô số que phát sáng sang lên, người hâm mộ và Jeson cùng nhau hát, cả cung thể thao vang vọng tiếng ca.



Trong mắt mọi người phảng phất như tín ngưỡng được thắp sáng lên.



Giọng hát của ca sỹ kỳ ảo, dư âm không tan, Dụ Sân không biết những bài hát này, lúc bọn họ hát lên, cô đành ngồi yên lặng lắng nghe.



Giai điệu dịu dàng, xác thực khiến trái tim con người ta yên bình ôn hòa.



Chiếc vòng phát sáng ở cổ tay lóe lên ánh sáng vào vàng ấm.



Cô rũ mắt, như có cảm giác, xoay một vòng, phát hiện bên trong chiếc vòng tay, bị người ta dùng dao khắc một chiếc mặt cười nho nhỏ.



Cô nhịn không được khẽ cười.



Mục Nguyên phát giác được, cũng nhìn chiếc vòng trên cổ tay cô một cái.



Chiếc vòng không to không nhỏ, vẻ ngoài không giống với mấy chiếc vòng nhựa vài tệ bán bên đường. Ngược lại giống như được người dụng tâm lựa chọn, Mục Nguyên khó tránh khỏi nghĩ nhiều một chút, nhưng lại cảm giác không thể nào.



Nhìn kỹ lại, mấy món đồ nhỏ trên người Dụ Sân nhìn cực kỳ bình thường, chỗ nào cũng có thể mua được.



Hai người xem xong concert, đi ra khỏi cung thể thao gió đêm thổi qua mặt, khiến người ta cảm thấy vô cùng thư thái.



Mục Nguyên nhìn xung quanh, không nhìn thấy bóng dáng của lão Phương.



Cậu nói với Dụ Sân: “Đợi chút, anh gọi điện cho lão Phương.”



Điện thoại được kết nối, đầu bên kia lão Phương kéo dài giọng nói: “Ôi chao, xe hỏng rồi, tôi đang lái đi sửa. A Nguyên này, bên ngoài cung thể thao rất khó bắt xe đúng không? Cậu đưa Dụ Sân đi một đoạn nữa rồi bắt xe, dù sao bây giờ là mùa hè, không khí không tồi.”



*Min: Dù con người Mục Nguyên không tồi, nhưng mà tớ vẫn thích nam chính hơn.



Lão Phương biết, dựa vào tính cách của Mục Nguyên, không giúp một tay, thì có lẽ hai người này chỉ như bạn bè bình thường xem xong buổi biểu diễn rồi về nhà thôi.



Vừa nói xong, lão Phương ngắt điện thoại luôn.



Mục Nguyên biết ý của lão Phương, trừ ngại ngùng ra, trong tim cũng sinh ra mấy phần ấm áp. Cậu nhìn Dụ Sân nói: “Lão Phương nói xe bị hỏng rồi, tạm thời không thể qua đây đón chúng ta được, chúng ta có thể đi bộ một đoạn không?”



Dụ Sân gật đầu: “Được.”



Hai người đi bộ dưới ánh đèn, Mục Nguyên nói: “Anh nhớ lần đầu tiên gặp em là ở chỗ này.”



Dụ Sân hơi nghiêng đầu, nói: “Ừm, các anh tham gia cuộc thi thể thao liên kết.”



Ngày đó Bách Chính đùa giỡn cô, để cô một mình đợi bên ngoài cung thể thao, Mục Nguyên giúp cô gọi một cú điện thoại. Nghĩ kỹ lại thì, rất sớm trước kia, cậu vẫn luôn giúp đỡ cô.



Đêm đó Dụ Sân ước rất nhiều nguyện vọng, nếu ân nhân không phải Bách Chính thì tốt, không ngờ sau đó nguyện vọng thành hiện thực rồi.



Dụ Sân nhăn mũi, không nghĩ ra lúc này còn nhớ tới Bách Chính.



Cậu đã biến mất trong cuộc sống của cô rất lâu rồi, chân cô không đau nữa, Bách Chính cũng không đến làm phiền tới cuộc sống của cô.



Mục Nguyên và cô cùng nhau đi trong màn gió đêm thổi, áo khoác mùa hè của cô rất mỏng, trên người cô gái bên cạnh truyền tới hương thơm dịu nhẹ.



Mùi vị rất độc đáo, Mục Nguyên chưa từng ngửi qua mùi nước hoa nào như mùi này, khiến tim cậu đập mạnh hơn bình thường, cổ họng cũng có chút khô khốc.



Bàn tay cậu để trong túi vest hơi ươn ướt, sắp tới con phố đối diện, trẻ con chạy tới chạy lui trên quảng trường, cuối cùng Mục Nguyên cũng cầm chiếc hộp để trong túi ra:



“Dụ Sân.”



Dụ Sân quay đầu, giọng nói cậu trầm ấm: “Sinh nhật vui vẻ.”



Dụ Sân trợn tròn mắt, cô rất kinh ngạc: “Làm sao anh biết được?”



Liên Thủy không có tập tục đón sinh nhật, cho nên mỗi lần tới sinh nhật Dụ Sân đều rất lãnh đạm.



Hôm nay cô tròn mười bảy tuổi, Vạn Xu Mính ở nhà chắc đã nấu trứng trần cho cô rồi.



Người có lòng, muốn biết tự nhiên sẽ biết thôi.



Mục Nguyên thấp giọng ho một cái: “Lẽ nào em không phải nên tò mò về quà sao?”



Lúc này Dụ Sân mới nhìn tới đồ trong tay cậu.



Cô lùi ra sau hai bước, nghiêm túc lắc đầu: “Quà tặng thì em không thể nhận, anh đã mời em đi xem biểu diễn ca nhạc rồi, phần quà này đã đủ lắm rồi. Liên Thủy chúng em không đón sinh nhật, lần trước anh trai em sinh nhật mười tám tuổi, trong nhà cũng không có chúc mừng, cảm ơn ý tốt của anh.”



Ngược lại Mục Nguyên cũng không biết còn có nguyên nhân này.



Cậu nắm chặt lấy cái hộp, bên trong là một sợi dây chuyền thủy tinh xinh đẹp, nghe nói con gái đều rất thích cái này. Quà tặng không thể tặng đi, trong lòng Mục Nguyên có chút thất vọng, nhưng cũng tôn trọng tập quán của quê hương Dụ Sân, cất chiếc hộp vào.



Dụ Sân thở phào một hơi.



Cô nghĩ ngợi, vẫn nói thêm: “Mục Nguyên, trong lòng em rất cảm kích anh. Nếu sau này anh có việc cần em giúp đỡ, em nhất định sẽ cố gắng làm. Những có nhiều thứ….”



Dụ Sân khựng lại, nhìn thẳng vào mắt cậu, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc: “Không thể dùng tình cảm đi đo lường được.”



Trong lòng Mục Nguyên cười khổ, ngoài mặt gật đầu.



“Anh hiểu rồi.” Cậu lại có thể mắc phải sai lầm Bách Chính ban đầu mắc phải, muốn lợi dụng một số thứ để trói buộc tình cảm của cô.



Dụ Sân cười lên, cô vẫy vẫy tay với cậu, xoay người chạy lên xe buýt vừa cập bến, âm thanh giòn tan: “Vậy em về nhà đây, tạm biệt Mục Nguyên.”



Ánh mắt Mục Nguyên đuổi theo bóng lưng cô, mùi hương đó cũng dần dần tan biến.



“Tạm biệt, Dụ Sân.”



Dụ Sân xuống xe, cách nhà vẫn còn một đoạn đường.



Việc cuối tuần này cô phải đi xem biểu diễn đã nói trước với ba mẹ rồi, vì vậy Dụ Sân về nhà muộn ngược lại cũng không lo lắng lắm.



Trên đường lớn một mảnh đen kịt, chỉ có thể nhìn thấy vài bóng người mờ mờ ảo ảo.



Phía xa có một công nhân ngẩng đầu lên: “Đi bên kia, đèn đường bên này hỏng rồi, vẫn đang sửa.”



Dụ Sân đáp một tiếng, đi từ đầu đường bên kia về.



Đầu hạ tiếng vang của côn trùng vẫn chưa thật rõ ràng.



Một mình cô men theo con đường đi khoảng hai phút, cuối cùng cũng nhìn thấy một tia sáng mỏng manh ở đằng xa.



Nhưng không phải ánh đèn.



Dụ Sân dừng bước, nhịn không được nhìn thêm hai cái.



Dần dần, con đường được ánh sáng yếu ớt thắp sáng lên.



Từng ngôi sao nho nhỏ bay từ bụi cỏ lên, soi sáng con đường về nhà cho cô.



Trên đường biến thành dãi ngân hà sáng lạn.



Cô giơ tay lên, một con đom đóm rơi trong lòng bàn tay cô.



Âm thanh kinh ngạc của công nhân ở phá xa vang lên: “Giờ mới tháng sáu, sao đã có đom đóm rồi?”



“Cho dù có, làm sao đột nhiên nhiều như vậy.”



Khiến cho quãng đường ngắn ngủi bên ngoài tiểu khu chẳng cần dùng đến đèn nữa.



Ngân hà lốm đốm còn đẹp hơn so với hiện trường của buổi biểu diễn ca nhạc.



Liên Thủy có rất nhiều đom đóm, khi còn nhỏ trong vườn hóng mát, Dụ Sân nằm bò lên đùi bà nội, những sinh vật nhỏ bé thần kỳ này an tĩnh đậu trên quần áo của cô.



Dụ Sân mím môi, thả nó bay đi.



Cô nhìn bốn phía, nhịn không được khẽ gọi: “Bách Chính.”



Không có người đáp lại cô.



Con đường này vẫn sáng như cũ, chỉ cần cô bước nhanh về nhà, vừa an toàn vừa đẹp đẽ, cô cũng có thể làm như không biết gì.



Nhưng Dụ Sân sẽ không tự lừa mình dối người.



Bách Chính đứng trong bóng đêm, xa xa nhìn cô. Cậu nghe thấy giọng cô, trong bóng đêm tựa như hạt chây rơi xuống đĩa ngọc, êm tai trong veo.



Cậu nâng mắt lên, nhưng cũng không đi qua.



Trong bóng đêm, vẫn chẳng có động tĩnh như cũ.



Thậm chí Dụ Sân không quá xác định, rốt cuộc có phải bản thân đoán sai không, thiên nhiên vốn dĩ đã rất thần kỳ, có lẽ bọn chúng xác thực chỉ là ngoài ý muốn nho nhỏ.



Đom đóm nhanh chóng tụ thành đám bay đi, Dụ Sân chỉ có thể bước nhanh qua một đoạn đường tối, chạy tới tiểu khu có ánh đèn vàng không xa.



Vì chạy quá nhanh, thiếu nữ bị cấp một cái, ngã trên mặt đất.



Cậu vài bước chạy qua, đeo đôi gang tay da màu đen muốn kéo cô lại.



Bàn tay nhỏ trắng trắng mềm mềm túm ngược lấy quần áo cậu.



“Bách Chính.” Cô chẳng hề bị sao, ngồi xổm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn cậu.



Bách Chính cũng hiểu ra, là cô cô ý, cậu mím môi, tay vừa dùng sức lôi thiếu nữ đứng dậy.



Gang tay da của thiếu niên lạnh lẽo, Dụ Sân phòng má lên: “Anh đây là làm cái gì?”



Bách Chính nhìn cô một cái: “Không làm gì, sinh nhật vui vẻ.”



Dụ Sân chớp mắt, đến cậu cũng biết?



Sao tất cả mọi người đều biết nhỉ, rõ ràng cô còn chưa nói với ai mà.



Dụ Sân nhìn cậu một cái, chỉ sợ một giây sau cậu cũng muốn lấy quà gì đó ra.



Bách Chính nói: “Em nhìn gì? Nhìn xem anh có mang quà không hử?”



Thấy cô nghẹn họng, môi mỏng của thiếu niên nhếch lên: “Không có, cái gì cũng không luôn.”



Dụ Sân: “…” Cô bị ánh mắt của cậu làm cho có chút xấu hổ, cứ như là cô đang đòi cậu tặng quà vậy.



Trong mắt Bách Chính mang theo ý cười.



“Thứ anh muốn tặng, em sẽ không cần, cũng chẳng cần nổi.”



Dụ Sân suýt chút nữa lỡ mồm hỏi cậu đó là thứ gì, trong giây cuối cùng, cô vội vàng ngậm miệng, đôi mắt tròn vo nhìn nhìn cậu.



Không hỏi, cô có bài học rồi, đánh chết cũng không hỏi.



Bách Chính cười khẽ: “Em rất hiểu đó, Dụ Sân.”



Dụ Sân: “….” Dụ Sân mới nghĩ tới bản thân mình định nói gì: “Anh đừng có lúc nào cũng đi theo tôi.”



Trong lòng cô nghĩ, có lẽ nào hôm nay Bách Chính vẫn luôn đi theo cô không nhỉ?



Nhưng mà không thể nào, dựa vào trình độ nước lửa không dung giữa cậu và Mục Nguyên, còn không tức điên lên sao? Nào có bình tĩnh nói chuyện cùng cô như thế này.



Bách Chính: “Ừ.”



Cậu đáp ứng rất nhanh, Dụ Sân vội vàng cường điệu: “Tôi nói nghiêm túc đó.”



Bách Chính cười một tiếng: “Ừ, anh cũng có đùa đâu.”



Dụ Sân…..Dụ Sân tức quá mà.



Cô nói chuyện đạo lý với cậu: “Anh cứ đi theo tôi như thế, trong lòng tôi sẽ thấy không thoải mái, rất ngại ngùng, còn có cảm giác kỳ quái kiểu gì á.”



Đồng tử màu đen của thiếu niên thu lại ý cười, cậu thấp giọng nói: “Vậy em cho anh một cái đáp án.”



Dưới ánh mắt trong suốt của cô, Bách Chính hỏi cô: “Em không cho anh gặp em, không muốn anh đi theo em, cũng không thể nào chủ động tới tìm anh. Nếu như muốn tới gần em thêm một chút, rốt cuộc anh nên làm thế nào đây?”



Dụ Sân ngẩn người.



Mãi lâu sau, cô cắn môi, phát hiện đây đúng là một vấn để khó giải.



Cô bài xích cậu, cậu làm thế nào thì cũng thành sai.



“Anh vốn dĩ không muốn để em nhìn thấy, miễn cho em cảm thấy không vui.” Cậu bĩnh tĩnh nói, “Nhưng em lại dùng chính bản thân mình cược anh có xuất hiện hay không. Dụ Sân, em cược thắng rồi, nhưng em có biết điều này chứng minh gì không?”



Vấn đề này hỏi tới dường như khiến cô hoảng loạn.



Chứng minh điều gì?



Chứng minh cô cho rằng cậu nhìn thấy cô bị thương, nhất định sẽ xuất hiện ư.



Cô lùi sau một bước, cảm giác được vài phần sợ hãi, ý thức muốn chạy về nhà.



Thiếu niên túm lấy cái ót của cô, khẽ kéo lại, giống như tóm cổ mèo con vậy, lại ấn người về chỗ cũ.



Gang tay lạnh lẽo khiến cô run lên, Dụ Sân cảm thấy muốn điên rồi: “Anh muốn làm cái gì?”



Bách Chính buông tay, cậu cười rồi: “Không làm cái gì, anh đang giúp em nhận rõ một vấn đề.”



Dụ Sân bịt chặt lỗ tai: “Không nghe, anh thích nhất là nói xuyên tạc.”



Cậu cười cười.



Dưới ánh đèn vàng ấm áp, thiếu niên nói từng chữ một: “Em cược thắng rồi, cho nên, từ khi nào trong lòng em, đã chắc chắn và kiên định với việc anh thích em như thế này rồi?”