Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)

Chương 37




Dụ Sân không ngờ người theo mình lại là Mục Nguyên.

Tuy chỉ gặp Mục Nguyên ba lần nhưng cả ba lần đều có ấn tượng tốt với cậu.

Lần đầu tiên Dụ Sân bị Bách Chính bỏ rơi ở sân thể dục, Mục Nguyên giúp cô gọi Bách Chính; lần thứ hai cậu xin lỗi vì chuyện của Đinh Tử Nghiên, còn hỏi cô vấn đề bồi thường; lần thứ ba là cách kì nghỉ đông không lâu, cậu không ngại đường xa ghé nhà đưa tiền thưởng cho anh hai.

Dù Dụ Sân không 'cảm' nổi loại người như Đinh Tử Nghiên, nhưng nói một cách công bằng thì Mục Nguyên là người có phẩm tính tốt.

Mục Nguyên đấu tranh tư tưởng, ngập ngừng nói: ''Xin lỗi, anh không cố ý theo dõi em, tại gần đây anh vừa phát hiện một chuyện, đang do dự không biết có nên nói với em không.''

''Chuyện gì ạ? Liên quan đến em sao?"

Mục Nguyên gật đầu, mím môi: ''Dụ Sân, một năm trước, người cứu em không phải Bách Chính.''

Đầu xuân gió thổi, vờn quanh tóc trán Dụ Sân, tâm trí cô chậm nửa nhịp mới hiểu ý Mục Nguyên.

Dụ Sân nắm chặt túi hoa khô, tim ngừng đập.

Chuyện này đối với cô mà nói thật sự quá hoang đường, nghĩ mà coi, tự dưng vào một ngày đẹp trời, bỗng có người nhảy ra nói với cô vị ân nhân mà cô mang ơn hơn nửa năm nay là 'hàng giả'.

Ánh mắt Dụ Sâm tối sầm, bướng bỉnh lắc đầu: ''Em không tin lời nói suông của anh. Lúc đó trên trấn giữ lại danh sách đăng ký, trưởng trấn cũng xác nhận danh sách có tên Bách Chính, hoàn toàn trùng khớp với tên anh ấy.''

''Huống hồ...'' Dụ Sân khựng lời: ''Nếu không phải anh ấy, vậy người cứu em là ai?''

Cô nhìn Mục Nguyên như nhìn một tên lừa bịp.

Mục Nguyên cười khổ: ''Là anh.''

Dụ Sân ngẩn ra, Mục Nguyên ôn hòa nói tiếp: ''Vấn đề này rất dễ chứng minh, nếu em muốn bằng chứng, anh có thể cùng em gặp trưởng trấn, ba mặt một lời. Chuyện mới cách đây không lâu, chắc chắn trưởng trấn vẫn nhớ mặt anh.''

Mục Nguyên không làm trái lương tâm, có sao nói vậy, chứng cứ xác thực.

Dụ Sân chợt hiểu ra vấn đề, cô lùi về sau mấy bước, giãn khoảng cách với cậu.

Mục Nguyên thấy mắt cô gái nhỏ ận nước.

Cô cố chấp nói: ''Em muốn chính miệng Bách Chính giải thích.''

Dụ Sân tin Bách Chính, vì tin tưởng nên lúc nào cũng hết lòng vì cậu, để rồi một mai nhìn lại, hóa ra tất cả chỉ là lời nói dối.

Hà cớ gì Bách Chính lại gạt cô, lẽ nào nhìn cô trúng gió nhìn cô mắc mưa vui lắm sao? Hay Bách Chính thích nhìn cô diễn trò, nhìn cả nhà bọn họ mang ơn đội nghĩ thì cậu mới thỏa lòng?

Dụ Sân xoay người về nhà.

Mục Nguyên không đuổi theo, cậu nhìn bóng lưng Dụ Sân, cũng hiểu cô đau đớn nhường nào. Bách Chính từng xấu xa độc đoán ra sao, Mục Nguyên là người rõ nhất, ngay cả Bách Thiên Khấu còn bị cậu chọc cho tức đến độ không nói nên lời.

Dụ Sân dùng hết thảy mọi thứ để bao dung Bách Chính, hẳn đã chịu không ít oan ức.

Đối với bọn họ, động đất chỉ là sự kiện nhỏ, rồi sẽ có ngày không ai nhớ tới nữa. Nhưng với Dụ Sân, ân nhân cứu mạng lại là nguồn động lực để cô sống tiếp.

Bách Chính lừa cô cũng đồng nghĩa với việc giáng đòn tổn thương nặng nề nhất vào tim cô.

*

Dụ Sân cố nén tâm trạng, bước nhanh về nhà.

Nhưng gần đến nhà, cô thấy Bách Chính, cậu dừng xe bên đường, hai người nhìn nhau.

Bách Chính nhìn cô kiềm chặt tiếng nấc, vội chạy sang chỗ cậu, lệ nhòa đảo quanh viền mắt.

Bách Chính lặng lẽ giơ tay, định lau khóe mi cô.

''Đụng đụng em.'' Dụ Sân tạt tay Bách Chính, tiếng tạt giòn tan... khiến người đi cũng phải chú ý.

Bách Chính không phản ứng, tay sượng dừng, rồi lại lau mắt cô.

''Đừng khóc.'' Người làm sai là cậu, đừng khóc.

Dụ Sân nghẹn ngào: ''Một năm trước, người cứu em có phải là anh không?''

Cô nhìn cậu chằm chằm, dưới tiết xuân se lạnh, Bách Chính nhắm mắt, thấp giọng đáp: ''Không.''

''Anh thừa biết em nhận lầm người nhưng vẫn gạt em đúng không?"

Hầu kết Bách Chính lăn lộn: ''Đúng.''

Ngay từ buổi đầu, Dụ Sân không khác gì trò đùa trong mắt cậu, vừa ngốc vừa dễ lừa, nói gì cũng tin, làm gì cũng nghĩ cậu tốt.

Trong thế giới ảo mộng của cô, cậu là anh hùng, không phải kẻ bại hoại.

Dụ Sân cắn răng, cô không được khóc.



Dựa vào đâu mà để tên cặn bã này chơi cô sái cổ xong còn cho anh ta cơ hội cười vào mặt cô, Dụ Sân ghìm nước mắt, lạnh lùng nhìn Bách Chính.

''Tôi không biết mình sai ở đâu mà vừa bắt đầu đã nhận lầm người. Anh và Đinh Tử Nghiên xem tôi như con rối chỉ vì tôi chưa từng va chạm xã hội, là tôi ngu.'' Giọng cô như trâm rơi ngọc vỡ, trong trẻo nhưng đanh thép: ''Chính vì tôi ngu nên tôi nhận, tôi không trách anh.''

Không, không phải vậy.

''Nhưng Bách Chính à, anh của ngày hôm nay... quá mức đê hèn.'' Tay Dụ Sân cuộn tròn: ''Nếu thuở ban sơ đã không nợ nhau thì bắt đầu từ hôm nay, tôi không muốn thấy mặt anh nữa, anh buông tha tôi đi.''

Cô xoay người, không nhìn cậu thêm lần nào.

Giờ đây chỉ có anh hai mới có thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô. Từ nhỏ bà nội đã dạy họ, tri ân đừng quên báo, thành kẻ xấu rất dễ, biến người tốt lại muôn trùng sầu ai.

Trời sinh Bách Chính là người vô liêm sỉ!

Nhưng khi Dụ Sân vừa bước được bước thứ năm, sau lưng đột nhiên vang tiếng chân vội vã.

Eo cô bị người khác ôm chặt, một sức mạnh run rẩy tột cùng.

''Dụ Sân, là anh sai. Anh bị quỷ ám, anh không nên gạt em, em muốn đánh muốn mắng anh sao cũng được, nhưng đừng tàn nhẫn với anh như vậy.'' Cậu nói: ''Anh thừa nhận trước đây anh đã đối xử tệ bạc với em nên giờ em muốn trả thù anh thế nào, anh cũng cam lòng.''

Bách Chính nói năng lộn xộn: ''Tội anh bỏ em ngoài Khánh Công Yến, để em về nhà một mình, để em nửa đêm chịu cảnh dầm mưa, em phạt anh được không? Em phạt anh hứng mưa một tháng, không, nửa năm cũng chẳng sao. Anh hiểu lầm em, bắt em xin lỗi Đinh Tử Nghiên, giờ để anh xin lỗi em được không? Một ngàn lần, một vạn lần, xin lỗi, xin lỗi, thành thật xin lỗi... Còn nữa, ngày trước phố ăn vặt không có đá bào, nay đã có một tiệm, không tin anh dắt em qua đó, anh không gạt em mà.''

Dụ Sân không đáp, quyết tâm hất tay cậu ra, cô hận tên lửa đảo này thấu xương.

Tiếng Bách Chính càng lúc càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn biết cầu xin: ''Van cầu em, đừng bỏ rơi anh.'' Anh 'tha' cho em rồi lấy ai 'tha' cho anh đây?

Bách Chính chờ câu trả lời của cô, mỗi phút mỗi giây như dài vô tận.

Dụ Sân hệt như đao phủ chuẩn bị chém đầu thiếu niên, khiến tim cậu biến động theo từng nhịp thở cô mang.

''Buông tay! Anh là tên lừa gạt, là thằng tồi!''

Dụ Sân kìm lòng không đặng, móng tay cấu mạnh tay cậu. Bách Chính im hơi lặng tiếng, như thể không cảm nhận được sự đau đớn, mặc cho Dụ Sân lưu lại vết cào trên mu bàn tay.

Vòng ôm này không khác gì chốn ngục tù, ngoài tức giận còn khó dằn cảm giác buồn nôn xen lẫn sợ sệt.

Dụ Sân cúi mắt nhìn tay cậu nhỏ máu, nhưng Bách Chính cứ như pho tượng không cảm xúc, khí khái điên cuồng toát lên từ sâu trong xương tủy làm bao người e ngại, tựa như tối đó, lúc cậu hung tợn đánh cha dượng Hình Phỉ Phỉ.

Chung quy chỉ là một cô gái mới lớn, Dụ Sân không gượng nổi nữa, nước mắt rơi như mưa...

Giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống vệt máu tươi trên tay cậu.

Tay Bách Chính khẽ run, cô khóc!

Kể từ ngày cậu quen Dụ Sân đến nay, cô chỉ khóc đúng hai lần.

Lần đầu tiên là lúc cô nhìn cậu bằng ánh mắt thuần khiết nhất thế gian, tất cả mọi người trong khán đài đều gọi cậu là bại hoại, đua nhau nhục mạ cậu, duy nhất cô là ngồi khóc đỏ cả mắt.

Lần thứ hai... chính là ngày hôm nay.

Rốt cuộc trong lòng cô, cậu mãi mãi là một tên bại hoại.

Cô ghét cậu, sợ cậu.

Giọt nước mắt ấy khiến tim cậu đau nhói, Bách Chính đành đoạn buông tay.

Lồng ngực bỗng chốc trống rỗng, cô chạy đi không chút do dự, tim cậu cũng vỡ theo cô.

Chạy được vài bước, Dụ Sân chợt dừng.

Dụ Sân quay đầu, tháo sợi dây bàn long trên cổ xuống.

Không được! Mắt Bách Chính đỏ ao.

Dụ Sân đặt sợi dây vào lòng bàn tay, cô biết Bách Chính không cho cô trả, nhưng khi cô đã quyết tâm làm điều gì rồi, cô chắc chắn sẽ có cách.

Dụ Sân ngồi xổm, đặt cọng dây dưới đất, sau đó xoay người đi.

Cô không nhìn Bách Chính, cũng không dám nhìn.

Từng hết lòng hết dạ bao nhiêu thì những xấu hổ, căm ghét, phẫn nộ đang xâm chiếm bấy nhiêu... cô lại chẳng phân biệt được.

Dụ Sân mở cửa rồi khép cửa lại, tâm trạng khổ sở vẫn chưa tiêu tán.

Đúng lúc Dụ Nhiên đang xem TV.

Thiếu niên ngồi ngay ngắn trước TV, tay để đầu gối, mắt nhìn chuyên mục khoa học kỹ thuật, thái độ dửng dưng.

Sau lưng vọng tiếng đóng cửa, cậu cũng không quay đầu.



Hồi lâu, đại não Dụ Nhiên xoay chuyển.

Theo lý thuyết, tuy cô em gái phiền phức của cậu sinh hoạt không theo giờ giấc nhưng lối suy nghĩ của cô rất chính chắn, bình thường đóng cửa, nếu thấy cậu xem TV cô sẽ chạy lại, rít rít nói chuyện với cậu, chỉ cần cậu trả lời, thế nào cô cũng cong mắt như vầng trăng.

Dụ Nhiên liếc ghế sô pha.

Không ai!

Cậu nhíu mày, đứng lên nhìn.

Cô gái nhỏ ngồi cạnh mép cửa, mắt đỏ ửng, con ngươi rũ rượi, buồn thiu...

Y như bị người ta lừa năm triệu.

Mặc dù nhà bọn họ không có năm triệu để cô bị người ta lừa.

Thật phiền phức, Dụ Nhiên nghĩ thầm.

Cậu xoay chân về phòng, cầm quyển [We Are The Nerds] cũ kỹ trên giá sách, lật đến trang hai mươi ba, bên trong có một xấp nhân dân tệ.

Không có năm triệu, chỉ có 500 tệ chắc tạm chấp nhận được.

Dụ Nhiên đứng trước mặt em gái, dúi xấp tiền vào tay cô.

Dụ Sân cầm 500 tệ, ngẩng đầu nhìn anh hai quay lại ghế sô pha xem TV.

Cô nín khóc mỉm cười.

Anh hai không giữ tiền riêng mà cho cô hết.

Dụ Sân ngồi xuống ghế, Dụ Nhiên không thèm ngó cô.

Dụ Sân nói: ''Anh ta xấu lắm, chỉ có anh hai là tốt với em.''

Dụ Nhiên biết 'tiểu phiền phức' dẻo mồm, cậu không hỏi người xấu là ai mà lại khiến cô hồn vía lên mây, nhìn như ai lừa mất năm triệu.

Dụ Nhiên không lo cho cô bởi từ năm sáu tuổi, cậu đã nhận ra một chân lý.

Tính Dụ Sân tốt bụng nhưng khuyết điểm cũng nhiều như ưu điểm, tổn thương người ta mà vẫn ngây thơ không biết gì, người dám làm khổ cô ắt hẳn phải chịu khổ hơn gấp trăm lần.

'Người xấu' chết chắc rồi.

*

Bách Chính đứng thừ người cả buổi mới nhặt con bàn long lên.

Móng vuốt sắc bén bám đầy bụi bẩn, vừa đáng thương vừa tủi thân.

Cậu siết chặt nó trong tay, đứng dậy rời đi.

Bách Chính vỡ lẻ một điều... cô không thích cậu, cả đời cũng đừng mong.

Kỳ thực cũng đâu có gì ghê gớm? Nửa đời trước không có Dụ Sân, Bách Chính vẫn sống tốt, nửa đời sau không có Dụ Sân, chẳng phải cậu càng thoải mái hơn?

Lát nữa cậu sẽ hẹn đám Kiều Huy chơi game.

Vì Dụ Sân, bao lâu rồi cậu không càng quấy, không 'tung hoành ngang dọc'? Cậu vẫn là bá chủ ở Hành Việt, người mà ai nghe tên cũng sợ mất mật.

Không còn Dụ Sân, sẽ không ai dám trách mắng cậu.

Bách Chính bước đi trong vô định, tới công viên, cậu vẫn chưa nhấc điện thoại gọi cho bọn Kiều Huy.

Đúng lúc có một cô bé mặc áo trắng thừa dịp bảo mẫu không chú ý, lật đật chạy qua hướng công viên.

Cô bé kêu í ới: ''Anh! Anh Bách Chính!''

Bách Chính giương mắt, hóa là con ngốc Bách Thanh Hòa, chân cô bé dính đầy cát đất, mặt mũi lem nhem như mèo Dragon Li, vừa nhìn liền biết bảo mẫu không trông nom cẩn thận, nhưng con nhóc thiểu năng trí tuệ này làm gì biết tố cáo.

Bách Chính dám chắc trước khi về nhà, bảo mẫu sẽ 'thủ tiêu' hết số chứng cứ và lấy kẹo dụ cô bé.

''Cút.'' Cậu nói.

Bách Thanh Hòa thoáng rụt rè trước giọng điệu hung dữ của cậu, lát sau, Bách Thanh Hòa lại chứng nào tật nấy, cô bé cười híp mắt, phụng phịu xấu hổ.

''Anh hai, anh khóc.''

''Nói láo.'' Bách Chính giận dữ quát: ''Đã ngu còn thêm chứng mù à?''

Bách Thanh Hòa nghiêng đầu khó hiểu.

Tại sao không khóc nhưng hai mắt còn sưng hơn khóc thật?