Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Một người từng quen nếp sống ở Hành Việt như Dụ Sân nay lại đột ngột chuyển đến Tam Trung nên có phần lạ lẫm, may mà cô thích ứng nhanh.
Chưa đầy một tuần, Dụ Sân đã biết tính ba cô bạn cùng phòng.
Phạm Thư Thu hoạt bát nhưng lắm mồm.
Dư Xảo bình thường, hơi ít nói, là học bá chính hiệu.
Gia đình Chu Dịch Diệp khá giả nhất trong số bốn người ở đây, nghe nói ba cô ta mở công ty, vừa có sắc vừa có tiền, khó trách Chu Dịch Diệp hay kiêu căng tự mãn, chơi thân với Phạm Thư Thu.
Dư Xảo kiệm lời, không tìm được tiếng nói chung.
Làm quen với con gái là cả một nghệ thuật, tuy tính Dụ Sân hòa đồng nhưng ở Tam Trung, dù muốn cũng không hòa nhập nổi.
Lý do là vì Chu Dịch Diệp ghét cô, kéo theo Phạm Thư Thu ghét lây, hai người thường xuyên châu mỏ nói xấu Dụ Sân.
Mỗi lần có việc cần nhờ, Dụ Sân đều hỏi Dư Xảo.
Thật ra Dư Xảo rất thích Dụ Sân, nhưng cô sợ hai người bạn cùng phòng cô lập nên chỉ dám giúp Dụ Sân trong âm thầm.
Dụ Sân biết Dư Xảo khó xử, không nỡ làm khó cô ấy.
Mối quan hệ vi diệu này cứ tiếp tục giằng co đến sáng thứ sáu thì xảy ra chuyện lớn.
Tam Trung không mướn lao công như Hành Việt mà phải tự giữ vệ sinh chung.
Ban sáu ban bảy là láng giềng gần, Dụ Sân và bạn cùng phòng học gom thành một tổ, cầm chổi quét.
Nam sinh ban bảy trộm nhìn Dụ Sân, nam sinh ban sáu cũng nhìn cô.
Chu Dịch Diệp bĩu môi, khom lưng quét rác.
Khóe mắt cô ta liếc qua ban sáu, mắt sáng bừng. Mục Nguyên cũng ở đây, đang phụ bạn dọn hành lang.
Chu Dịch Diệp cảm mến Mục Nguyên đã lâu nhưng do Tam Trung cấm yêu đương, lại ngại người ta là nam thần nên mãi vẫn chưa ngỏ lời.
Rồi sau sự kiện Đinh Tử Nghiên huênh hoang tuyên bố chủ quyền, Chu Dịch Diệp còn biết làm gì ngoài ôm mối thất vọng.
Tuy nhiên sau một thời gian quan sát, cô ta phát hiện Đinh Tử Nghiên toàn bám dính Mục Nguyên dù lúc nào Mục Nguyên cũng tỏ ra lạnh lùng, chính điều này đã tiếp thêm động lực cho Chu Dịch Diệp.
Chu Dịch Diệp nghĩ thầm, Đinh Tử Nghiên có thể, sao cô ta thì không?
Nhằm thực hiện kế hoạch, Chu Dịch Diệp cố ý đứng sát ban bảy, định bắt chuyện với Mục Nguyên.
Nhưng vừa đến gần 'tầm ngắm', trước mắt cô ta bỗng dưng tối sầm, người ngã nhào.
"Chu Dịch Diệp ngất xỉu!"
Dụ Sân nghe tiếng bạn học hô hoán, cô ngước mắt, tình cờ thấy Chu Dịch Diệp ngã xuống chân Mục Nguyên.
Mục Nguyên nhíu mày, ngồi xổm đỡ cô ta dậy: "Không sao chứ?"
Chu Dịch Diệp xây xẩm nhưng chưa đến mức bất tỉnh, cô ta ngồi bần thần cả buổi mới biết người đỡ mình là nam thần.
Gò má Chu Dịch Diệp đỏ ửng, kích động, vui vẻ, ngại ngùng, đủ mọi sắc thái.
Mục Nguyên buông tay kêu ban bảy: "Tổ trưởng ban bảy xin nhờ chút, lớp có bạn không khỏe."
Dư Xảo vội chạy tới đỡ Chu Dịch Diệp.
Chu Dịch Diệp thầm mắng Dư Xảo là con mọt sách không biết sống chết, nhưng chưa kịp đứng vững đã ăn tát.
Mọi người sững sờ.
Đinh Tử Nghiên giận dữ: "Đồ trơ trẽn, dám quyến rũ bạn trai tao à!"
Dụ Sân không ngờ mình lại gặp Đinh Tử Nghiên ở Tam Trung, 'sức chiến đấu' cũng không thay đổi chút nào, nghĩ gì làm đó, nói đánh là đánh, hệt như coi Tam Trung là Hành Việt thứ hai.
Dụ Sân không ưa bọn họ nên không can thiệp, cô nhìn thoáng qua rồi tiếp tục công việc.
Chu Dịch Diệp bụm mặt, bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, hốc mắt đỏ ao, kém nữa là ngất thật.
"Cậu đừng ngậm máu phun người."
Đinh Tử Nghiên phẫn nộ, ban đầu cô ta chỉ lo đề phòng Dụ Sân, đáng tiếc Dụ Sân còn chưa sớ rớ Mục Nguyên thì Chu Dịch Diệp đã xung phong đi trước.
Còn lâu Đinh Tử Nghiên mới nuốt trôi cục tức này, định cho Chu Dịch Diệp thêm tát nữa.
Mục Nguyên chụp tay cô ta: "Đinh Tử Nghiên, đủ rồi." Quá phiền phức.
Mục Nguyên từng học sơ cứu nên biết rõ đâu là giả ngất và đâu là hạ đường huyết thật, bằng không cậu đã không đỡ Chu Dịch Diệp
Nào hay Đinh Tử Nghiên lại nhào tới đánh Chu Dịch Diệp.
Mục Nguyên lạnh lùng răn đe: "Nếu em còn tiếp tục quá quắt thì chúng ta chia tay đi."
Mục Nguyên không phải thánh nhân, cậu cũng biết giận, cũng đã nhường nhịn Đinh Tử Nghiên quá nhiều lần. Vốn không có tình cảm, lại chẳng hiểu bản thân lấy đâu ra quyết tâm kết thúc mối quan hệ khó hiểu này.
Đinh Tử Nghiên khó tin: "Vì nó mà anh đòi chia tay em?"
Mục Nguyên nhíu mày.
Chu Dịch Diệp đỏ mắt mong chờ.
Về cơ bản, ban năm ban tám là hai ban gần ban sáu và ban bảy nhất, học sinh ban tám ngoài mặt cầm chổi quét nhưng trong lòng lại gào thét hóng tin.
Toàn cảnh im lặng, Dụ Sân xách chổi, không nhìn bọn họ mà bước thẳng về lớp.
Lúc bấy giờ mọi người mới nhớ mình sắp trễ tiết tự học, không rảnh đứng đây xem trò vui, ai nấy đều quét vội rồi lạch đạch chạy đi.
Mục Nguyên mím môi.
Không hiểu vì đâu mà tâm trí cậu lại sượt qua ý nghĩ: nếu hôm nay người gặp chuyện là Bách Chính, Dụ Sân chắc chắn sẽ nhìn.
Từ lần đầu tiên gặp cô, ánh mắt dịu dàng kiên định ấy đã được định sẵn là của riêng Bách Chính.
Mục Nguyên thừa nhận, tâm trạng cậu chẳng mấy vui vẻ.
Nhưng Mục Nguyên lại ngộ ra một điều, nếu chuyện hôm nay đổi thành Bách Chính thì chẳng những Bách Chính không đỡ mà còn châm biếm cô nữ sinh kia, sau đó cười khẩy.
Mục Nguyên không thể không thừa nhận, mấu chốt nằm ở vấn đề tính cách. Cậu liếc Đinh Tử Nghiên.
"Em muốn thế nào, anh không can thiệp, nhưng đây sẽ là lần cuối cùng, nếu còn có lần sau, anh chắc chắn nói được làm được."
Thấy thái độ Mục Nguyên không giống như đang nói giỡn, Đinh Tử Nghiên mới biết sợ.
Đồng thời uất ức không thôi, ngày ở Hành Việt, đã bao giờ cô ta chịu nhục như vậy. Chỉ cần một câu nói của Bách Chính, cô ta cứ mặc sức tác oai tác quái.
Hơn nữa Bách Chính không có quan điểm đúng sai như Mục Nguyên, nếu cậu đã quyết tâm che chở ai, dù lên núi đao cũng chẳng màng.
Đinh Tử Nghiên hung tợn liếc Chu Dịch Diệp, xoay người chạy.
*
Dụ Sân quay lại lớp cả buổi mới thấy Chu Dịch Diệp và đám bạn về tới.
Tam Trung có nhiều điểm khác xa Hành Việt, ví dụ điển hình là giáo viên tiếng Anh ở Tam Trung vô cùng nghiêm khắc, ai đến trễ sẽ chép phạt từ vựng.
Bởi thế ngoài Dụ Sân ra, tất cả những người còn lại không ai thoát tội, có khi Mục Nguyên lớp bên cũng chung cảnh ngộ.
Dụ Sân bật cười, hầu như những ai đối chọi với Đinh Tử Nghiên đều gặp xui xẻo.
Thuở mới quen Bách Chính khổ sở ra sao... Dụ Sân không muốn nhớ lại.
Dụ Sân cúi đầu nhìn sợi dây bàn long trong tay.
Những chuyện có thể làm cho Bách Chính, kỳ thật cũng đã làm xong.
Vừa gặp Đinh Tử Nghiên là Dụ Sân lại nhớ những chuyện không vui trong quá khứ.
Nửa đêm mưa rào, vì thiên vị Đinh Tử Nghiên mà Bách Chính hành hạ cô giữa tiết trời nổi gió.
Còn cô lại vì cậu mà đánh đổi cơ hội có thêm điểm cộng đại học để đổi lấy cơ hội thi đấu.
Dụ Sân sống mười bảy năm, lần đầu tiên không tuân thủ quy định trường, tự ý ra ngoài tìm Bách Chính, dẫn cậu đi bệnh viện.
Chỉ mong đời này Bách Chính đừng tìm cô nữa.
Nhưng không biết có phải ông trời cố tình trêu đùa cô không mà lúc tan học, Vạn Xu Mính lại tới đón cô, tay xách giỏ trái cây, ăn mặc chỉn chu.
"Sân Sân, lần trước mẹ nghe nói con đã tìm được ân nhân cứu mạng, tiếc là nhà chúng ta chưa có điều kiện báo đáp. Mấy tháng nay mẹ và ba chi tiêu dè xẻn, tích cóp được chút tiền nên giờ muốn cảm ơn."
Dụ Sân ngẩn người: "Cảm ơn cậu ấy?"
"Con bé này, dẫu chăng cũng là chuyện lớn, không cảm ơn coi sao được. Tranh thủ con nghỉ, chúng ta ghé cảm ơn người ta một tiếng. Mẹ đưa tiền cho con, nào gặp thì biếu người ta, biết chưa?"
Dụ Sân cứ tưởng ba mẹ đã quên bén chuyện này, dè đâu Dụ Trung Nham và Vạn Xu Mính lại âm thầm tiết kiệm tiền.
Dụ Sân cầm bao lì xì nặng trĩu, khó trách nhà bọn họ túng bấn hơn mùa đông năm rồi.
Cô thở phào, biết mình không thể báo đáp tình cảm của Bách Chính nên giờ báo ơn thì có được coi là chính thức chấm dứt quan hệ với cậu không?
"Con không biết nhà Bách Chính nhưng chắc đang ở Hành Việt."
Vạn Xu Mính không kì thị Hành Việt, gật đầu: "Đi thôi, ba con chờ ngoài cổng."
Người một nhà qua Hành Việt sau giờ tan học.
Cũng may bọn Kiều Huy vẫn nán lại chơi bóng.
Sự xuất hiện đột ngột của Dụ Sân làm mắt Kiều Huy sáng rỡ, vẫy vẫy tay: "Dụ Sân!"
Nhưng gọi xong mới để ý hai vị phụ huynh theo sau Dụ Sân, Kiều Huy bất giác lau mồ hôi.
Vạn Xu Mính khá bất ngờ khi thấy đám thiếu niên nổi loạn lễ phép chào bọn họ.
Dụ Trung Nham nói: "Chào các cậu."
Dụ Sân cười gật đầu: "Kiều Huy, anh biết Bách Chính ở đâu không?"
"Chính ca hả." Kiều Huy nghĩ thầm, lần đầu thấy Dụ Sân chủ động tìm Chính ca, cậu vui còn không kịp, vội nói: "Gần đây Chính ca hay đến công ty ba cậu ấy, tan học không ở chơi cùng bọn anh mà dọn đồ đi mất."
Kiều Huy sợ cô không đi, vội bổ sung: "Công ty con này gần trường, đi xe chừng mười mấy phút là tới." Sau đó cho Dụ Sân địa chỉ.
Dụ Sân nhớ địa chỉ, cảm ơn Kiều Huy.
*
Bách Chính mới đến công ty không lâu thì nhân viên thông báo: "Bách Chính, có người tìm."
Một người quen chơi game như Bách Chính đã bao giờ đụng vào mấy tờ thống kê này.
Đa số người trong công ty không quen cậu, cũng không biết cậu là người thừa kế của nhà họ Bách nên ai nấy đều coi cậu như chân sai vặt.
Nhưng dù thế nào thì đây cũng là con đường mà cậu đã chọn, cậu phải nhịn, phải nghe lời cấp trên.
Thông thường, tầm hai giờ sáng Bách Chính mới bước chân ra khỏi công ty, những thứ đó quá khó với cậu, khó đến mức nằm mơ cũng bị ám ảnh.
Bách Chính ra ngoài công ty, vừa liếc mắt liền thấy Dụ Sân.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục Tam Trung, mỉm cười gọi cậu: "Bách Chính."
Ánh mắt Bách Chính nhộn nhạo, song khi tới gần... cậu lại gặp ba mẹ Dụ Sân.
Nụ cười trong mắt Bách Chính cứng đờ, gần như kết băng.
Cô gái nhỏ không phát hiện tay cậu đang siết chặt, giọng thỏ thẻ: "Em và ba mẹ muốn cảm ơn anh, cảm ơn vì đã cứu em khỏi đống phế tích."
Vạn Xu Mính rất đỗi ngạc nhiên, hóa ra người cứu con gái mình là một chàng trai trẻ tuổi, bà cảm kích nói: "Cảm ơn cậu đã cứu Sân Sân, hôm xảy ra cơn địa chấn, tôi và ba Sân Sân không dẫn con bé theo do bận dẫn anh nó đi tái khám. Cậu là ân nhân của cả nhà tôi."
Dụ Trung Nham cũng nói: "Cảm ơn cậu, cậu thật tốt bụng."
Bách Chính cung tay.
Cậu từng nghĩ rằng, chờ bản thân trở nên ưu tú hơn sẽ từng bước xóa mờ mảng ký ức tồi tệ mà cậu từng làm với Dụ Sân, sau đó khai thật với cô rằng, cậu không phải là ân nhân cứu mạng cô.
Nhưng giữa thời gian và vận mệnh, liệu hai thứ ấy có khác gì nhau khi mà cả hai đều nhẫn tâm đẩy cậu xuống vực sâu tăm tối.
Vì nụ cười chân thật của cô, cậu đã trêu đùa thậm chí nói dối không ngớt miệng, để rồi biến chúng thành tảng đá chèn ép con tim.
Bách Chính biết rõ, nếu cậu nói ra chân tướng, đời này bọn họ đừng mong gặp lại.
Bách Chính cố mở miệng: "Không cần cảm ơn."
Dụ Sân giơ tay, mỉm cười rạng rỡ.
Cô thật sự rất hạnh phúc, lâu rồi Bách Chính mới thấy cô cười tươi như vậy, ngây thơ đáng yêu hệt như hệt như lần đầu cậu gặp cô gái ngốc nghếch này.
"Đây là chút lòng thành của nhà em, tuy biết nhà anh không thiếu tiền, nhưng anh nhận cho em vui nha?" Dụ Sân đưa phong bì cho cậu.
Bách Chính cúi đầu, không dám lừa cô thêm lần nào nữa, sau một lúc lâu, cậu nói: "Anh không cần tiền và quà, cũng... không có tư cách lấy. Xin lỗi, anh đang bận."
Bách Chính chấn chỉnh cảm xúc, nhưng chỉ trong khoảnh khắc xoay người ngắn ngủi, cậu gần như phải vận dụng toàn bộ sức lực để về công ty.
Không dám nhìn cô... dù chỉ một lần...
Đợi chân khuất sau cánh cửa, Bách Chính mới dám ghì lưng vào tường, tay run rẩy.
Cậu đi nhanh như vậy khiến Vạn Xu Mính lớ ngớ: "Chúng ta có làm phiền cậu ấy không?"
Dụ Trung Nham thở dài: "Cũng tại chúng ta không báo trước, Sân Sân, mình đi thôi con."
Dụ Sân rụt tay, không hiểu sao mỗi lần nhắc chuyện cảm ơn với Bách Chính là sắc mặt cậu lại tối sầm.
Đợi bọn họ xa dần, bác tài xế mới ngoái đầu nhìn Mục Nguyện: "Mục Nguyên, cậu có sao không? Sao không xuống xe lấy đồ?"
Tim Mục Nguyên đập kịch liệt.
Một năm trước ở vùng Liên Thủy, Mục Nguyên không biết Bách Chính đã phạm sai lầm tày trời gì mà Mục Mộng Nghi lại đuổi cậu ấy. Lúc đó vì muốn thuyết phục dì Nghi tin Bách Chính thật sự sửa đổi, cho phép Bách Chính trở về, cộng thêm việc Mục Nguyên cũng không muốn lộ chuyện mình bí mật tới Liên Thủy nên khi trưởng trấn cảm kích nắm tay hỏi tên cậu. Mục Nguyên liền trả lời ngay tắp lự: "Bách Chính, con tên Bách Chính."
Tất cả đều hiện hữu trong đầu cậu...
Đôi mắt thanh thuần chẳng buồn ngấn lệ, quật cường chịu đau.
Mục Nguyên không cam tâm, lúc trước cậu nghe nói bên Hành Việt có một nữ sinh chấp nhận bỏ quyền ưu tiên thi đại học chỉ để nhường cơ hội thi đấu cho Hành Việt.
Tại sao Dụ Sân lại nhìn Bách Chính bằng ánh mắt trong trẻo đó, một ánh mắt mang đầy tín ngưỡng.
Mục Nguyên xuống xe, vậy mà Bách Chính lại lừa Dụ Sân bấy lâu nay.