Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Editor – Tử Dương
Tiết tự học buổi tối bắt đầu.
Dụ Sân theo chủ nhiệm lớp bước vào phòng học ban(*) bốn khối mười một, chủ nhiệm có lẽ đã ngoài bốn mươi, tóc ngắn nữ tính, tên Liêu Vũ.
Một chiếc máy bay giấy lướt ngang qua đầu cô Liêu, lớp học lại được một trận cười ầm.
Liêu Vũ nhịn, thầm nghĩ chúng chỉ là đám học sinh khó dạy khó bảo, giảng thì không nghe, nói nhiều cũng vô dụng.
"Ban chúng ta có bạn học mới, bạn ấy sẽ tự giới thiệu cho cả lớp làm quen."
Câu này căn bản không thấy ai phản ứng.
Dụ Sân trước giờ chưa từng khẩn trương như vậy, cô đảo mắt nhìn quanh, đám nữ sinh phía dưới chỉ lo cầm gương chải chuốt, còn đám nam sinh nếu xét theo góc nhìn của cô thì toàn để mấy kiểu tóc kì quái, đa số đều mặc đồ thể thao và khoác áo da.
Cô bước lên bục giảng: "Chào các bạn, mình tên Dụ Sân. Do quê mình vừa xảy ra động đất nên mình phải chuyển đến trường cao trung Hành Việt học, hy vọng đại gia đình chúng ta giúp đỡ lẫn nhau, cùng nhau tiến bộ."
Giọng Dụ Sân bị tiếng ồn bên dưới lấn át.
Hầu hết mọi người đều tập nghe Đinh Tử Nghiên nói gì đó, xung quanh ồn ào như vỡ chợ, đáng thương cho thành viên mới bị "đại gia đình" ngó lơ.
Dụ Sân nhận ra Đinh Tử Nghiên.
Thì ra cô gái váy trắng được Bách Chính ôm tối hôm đó chính là người này.
Ngay lúc ấy Tang Tang đột nhiên đứng lên, vỗ mạnh xuống bàn: "Ầm ĩ cái gì! Nghe học sinh mới giới thiệu kìa!"
Do giọng Tang tang quá lớn, phút chốc, cả căn phòng im bặt.
Đinh Tử Nghiên khó chịu, tiếng bàn tán sôi nổi của cô ta cũng bị cắt ngang.
Đến giờ mới có người dành chút thời gian nhìn Dụ Sân, vừa liếc mắt một cái, cả đám ai nấy đều ngu người.
Không thể nào! Nữ sinh mới đến này sao lại đẹp như vậy?
Cô Liêu nhìn Tang Tang rồi lại nhìn Dụ Sân nói: "Em ngồi chung với Tang Tang đi."
Một ban thường chỉ có ba mươi tám người, phòng học lại rộng nên đa số học sinh đều ngồi bàn đơn. Dụ Sân vừa chạy tới chổ Tang Tang, xung quanh lại được phen rít gào, nhiều người còn ngoái đầu nhìn Dụ Sân mấy lần.
Tang Tang hừ một tiếng, gạt đồ trang điểm qua một bên: "Ngồi đi."
Đinh Tử Nghiên bắt đầu cảm thấy có cái gì đó không đúng, rốt cuộc bọn họ đang nhìn ai vậy? Cô ta cũng quay đầu nhìn, đập vào mắt là hình ảnh Dụ Sân đang ngồi cạnh Tang Tang.
Phòng học lại ồn ào.
"Bạn học mới tới kia đẹp quá, tính ra còn đẹp hơn cả Đinh Tử Nghiên."
"Đinh Tử Nghiên đang là hoa hậu giảng đường, biết đâu cái danh này sắp đổi chủ thì sao?"
"Chắc không đâu, cậu quên người thích Đinh Tử Nghiên là ai à?"
Lại một trận im lặng.
Một nữ sinh khác nhỏ giọng bảo: "Cũng đúng, ở đây ai mà không biết Bách Chính thích Đinh Tử Nghiên."
Lúc đầu bên ban hai cũng có một nữ sinh trông rất khá nhưng sau khi xảy ra xung đột với Đinh Tử Nghiên thì bị ép thôi học. Chỉ cần Bách Chính còn sống ngày nào thì ngày đó Đinh Tử Nghiên không cần phải sợ bất cứ ai.
Tang Tang thì thầm bên tai Dụ Sân: "Nghe thấy không, trường chúng ta không một ai dám chọc đến con chó điên Bách Chính."
Từ lúc Đinh Tử Nghiên thấy Dụ Sân, sắc mặt cô ta đã cứng đờ, đến khi nghe bọn họ bàn tán, gương mặt cô ta lại chuyển sang khó coi, sau lại vô tình nhắc đến cái tên "Bách Chính" mới làm vẻ mặt Đinh Tử Nghiên hòa hoãn lại.
Bách Chính không phải loại người chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài.
Hơn nữa cô ta biết, Bách Chính thậm chí còn không thích người nào quá xinh đẹp.
Đinh Tử Nghiên tò mò nhìn Dụ Sân, càng nhìn càng thấy quen.
Trong đầu chợt lóe, cô ta biết cô gái này là ai rồi. Chính là cô gái bị đám Bách Chính cười nhạo, mặc dù đêm đó cách ăn mặc của Dụ Sân rất xấu, nhưng từ lần đầu tiên Đinh Tử Nghiên gặp Dụ Sân, cô ta đã bắt đầu có dự cảm không lành.
Tiết tự học buổi tối kết thúc lúc mười giờ.
Dụ Sân cảm thấy gian nan vô cùng.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới việc thì ra tiết tự học cũng có thể ồn ào đến mức này, nước miếng của ba người chơi cờ tỉ phú phía sau lưng như muốn bay thẳng lên mặt cô. (*) Hàm ý ăn to nói lớn.
Tang Tang vừa trang điểm xong là với ngay chiếc điện thoại ra bà tám.
Hơn phân nửa người trong lớp học thỉnh thoảng lại liếc nhìn Dụ Sân, Dụ Sân không có chuyện làm, cúi đầu làm bài trong vở luyện tập đã cũ nát.
Tang Tang ghé mắt nhìn, cảm thán nói: "Trời ơi học bá đây sao?" (*)Học bá: chỉ những người học siêu giỏi.
Dụ Sân còn chưa kịp phản ứng, Tang Tang lại nói: "Ôi mình nghĩ cái gì thế này, nếu là học bá thì không thể nào đến trường này học được. Nhảy xa, chạy bộ, bóng bàn, thể thao, cậu biết chơi cái nào không?"
Dụ Sân nhẹ giọng trả lời: "...Cũng không đến mức gọi là biết."
Tang Tang: "À." Nhưng ít ra vẫn còn hơn học tra(*) như cô, đến đại học còn chưa biết có đậu nổi không nữa. (*) Trái ngược với học bá.
Tiếng chuông tan học chưa reo mà nguyên đám học sinh đã tự ùa ra ngoài.
Có người đột nhiên nói: "Bách Chính tới kìa."
Câu này giống như sấm sét, chủ nhiệm Liêu đang khổ sở quản lý đám loi choi cũng phải ngừng lại. Mọi người đều dồn dập nhìn Đinh Tử Nghiên theo thói quen.
Đinh Tử Nghiên rụt rè ngước cằm, cô ta trang điểm nhẹ nên thoạt nhìn có vẻ đẹp hơn ngày thường.
Bách Chính dựa cửa, hỏi Đinh Tử Nghiên: "Muốn đi Khánh Công Yến không?"
Các nữ sinh đều nhìn Đinh Tử Nghiên bằng ánh mắt hâm mộ.
Đinh Tử Nghiên uất ức cả đêm cuối cùng cũng được trở mặt, cô ta biết mình không được đồng ý ngay, do dự nói: "Muộn thế này mà còn ra ngoài liệu có an toàn không?"
Bách Chính còn chưa nói gì, đám Kiều Huy đã phì cười vì cái nết thích làm bộ làm tịch của Đinh Tử Nghiên.
Kiều Huy nghĩ thầm: Mẹ nó, tao chịu thua, không biết mới tối hôm qua ai là người đã gào khóc kêu cứu mạng, bây giờ còn giả bộ thanh cao cái khỉ gì?
Bách Chính liếc Kiều Huy, Kiều Huy lập tức câm miệng.
Bách Chính không quan tâm nói: "Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn."
Đinh Tử Nghiên hoảng sợ, nhưng đảo mắt nghĩ lại ở đây có nhiều người như vậy, không thể để bọn họ biết mới cách đó không lâu, cô ta bị Bách Chính buông lời nhục mạ, cách nói chuyện vừa nhạo báng, lại vừa ngạo mạn, hừ, bây giờ còn dám vác mặt đến đây.
Đinh Tử Nghiên: "Em không đi."
Bách Chính cười như chẳng sao cả, xoay người đi.
Ánh mắt Kiều Huy đột nhiên sáng lên, nhiệt tình hô to với bạn nhỏ trong phòng: "Em gái đại mỹ nhân, em muốn đi không? Các anh dẫn em đi chơi."
Bước chân Bách Chính khựng lại.
Cậu quay đầu nhìn phòng học phía sau, bài poker rơi tá lả dưới đất, trên ghế có một cô gái đang nhìn cậu cười tủm tỉm.
Kiều Huy thấy cô bé này vừa xinh đẹp vừa hiền lành, làm cậu cứ phải híp mắt nhìn cô mãi thôi.
Trong lòng Kiều Huy nhộn nhạo, cậu biết đại mỹ nhân này rất thích Chính ca, vì thế làm mặt quỷ nói: "Chính ca mời khách tới "Khánh Công Yến ", chổ đó an toàn lắm, muốn đi không? Làm gì làm cũng phải nể mặt Chính ca chứ."
Dụ Sân luôn mặc định rằng, ân nhân đã cứu cô ra từ đống phế tích chắc chắn là người có nhân phẩm, tuy bề ngoài có vẻ hơi hung dữ nhưng chung quy vẫn là người tốt, hơn nữa món quà cô mang từ dưới quê lên vẫn chưa có dịp đưa.
Nghĩ đến đây, Dụ Sân liền đeo cặp lên lưng, lật đật chạy tới, cười tít mắt gật đầu: "Được ạ."
Cô ngẩng đầu nhìn Bách Chính.
Dám đến tận Khánh Công Yến, ân nhân quá lợi hại.
Nhìn ánh mắt sùng bái của cô, Bách Chính cười nhạo một tiếng, dẫn đầu đoàn người ra ngoài.
Đinh Tử Nghiên không ngờ mọi chuyện lại phát triển theo hướng này, cô ta sững người, tiếng cười khẽ của mấy nữ sinh đứng sau thỉnh thoảng lại vang lên. Tuy cô ta không biết bọn họ đang thì thầm chuyện gì, nhưng cô ta biết chắc cô ta chính là chủ đề mà bọn họ muốn nhắc tới, Đinh Tử Nghiên cắn môi, hận đến nghiến răng.
Ngoài trường học, bảy tám chiếc motor huênh hoang xếp thành hàng dài.
Đám thiếu niên lần lượt đội mũ bảo hiểm lên.
Dụ Sân mang cặp đứng bất động.
Kiều Huy nói: "Em lên xe Chính ca đi."
Bách Chính chụp chiếc mũ bảo hiểm đen đội xuống, cậu liếc Dụ Sân: "Thứ hàng này mà cũng đòi lên xe của ông sao? Ai rủ thì người đó chở đi."
Vừa nói xong, Dụ Sân có ngốc cũng biết Bách Chính ghét mình tới cỡ nào.
Thái độ khắc nghiệt của Bách Chính khiến cô phải chùn bước.
Mọi người nhìn cô gái nhỏ đáng yêu quần áo phong phanh lần đầu tiên gặp cảnh Chính ca nói chuyện không nể mặt như vậy. Hàng hóa gì chứ? Dụ Sân tính ra còn đẹp hơn Đinh Tử Nghiên đó! Tại sao Bách Chính có thể cho cô ả Đinh Tử Nghiên thích giả nai kia lên xe nhưng lại thóa mạ Dụ Sân?
Kiều Huy sợ cô gái nhỏ buồn nên vội nói: "Em gái lại đây, anh Huy chở em. Chúng ta chịu khó chạy chậm xíu vậy."
Dụ Sân gật đầu leo lên xe Kiều Huy.
Trong bóng đêm, hàng mi dày của cô bé nhấp nhái, dù còn trẻ con nhưng lại rất ngoan, Kiều Huy cảm thấy tim mình mềm nhũn: "Nếu em không chê thì đội nón của anh được không?"
Dụ Sân lắc đầu: "Cảm ơn anh."
"Được rồi, ngồi cho chắc đó."
Bách Chính nhai kẹo cao su, khởi động động xe.
Đêm dài yên tĩnh, cậu nghe tiếng xe phía sau hòa lẫn cũng tiếng cười thô bỉ như một đứa ngốc của gã Kiều Huy: "Em tên gì?"
Cô gái nhỏ trả lời: "Dụ Sân, Dụ trong hiểu rõ, còn Dân có nghĩa là giận dữ."
Kiều Huy không hiểu sao một đứa con gái cũng tên "giận dữ" cho được, nhưng với cậu, chúng chẳng ảnh hưởng gì đến sự đáng yêu của người con gái mang cái tên này.
Dụ Sân cười.
Kiều Huy dụ dỗ cô: "Không sợ đi chung với bọn anh, bọn anh đem em đi bán sao."
Dụ Sân nói: "Không sợ, có Bách Chính mà."
Cô nói một cách rất tự nhiên và nghiêm túc, khiến cho mọi người ở đây đều ngẩn ra.
Bách Chính cố ý bóp thắng, tốc độ xe lập tức chậm lại. Cậu đè mạnh xuống nút còi xe, âm thanh chói tai cắt ngang cuộc trò chuyện phía sau: "Ồn ào quá, im lặng đi!"
Ân nhân không cho cô nói chuyện, nên Kiều Huy có hỏi gì Dụ Sân cũng nhất quyết không trả lời. Kiều Huy nghĩ thầm, Dụ Sân đúng là rất thích Chính ca nhà mình, cậu ta nói gì cũng nghe.
Xe dừng trước cửa hội sở.
Thứ đầu tiên mà Dụ Sân thấy chính là tên của hội sở này, ba chữ to bản lập lòe nhấp nhái — "Khánh Công Yến".
Dụ Sân ngạc nhiên: "Thì ra chổ này khác với mấy nơi tổ chức tiệc thường thấy."
Bách Chính cười nhạo: "Con nít ranh không lo về nhà bú sữa mẹ, coi chừng ở đây thêm lát nữa lại khóc ré lên."
Ánh đèn rực rỡ quay chuyển trong mắt Dụ Sân.
Bách Chính nghe cô nghiêm túc nói: "Em sẽ không khóc, em sắp mười bảy rồi."
Nói thật, câu này chỉ có những người thiểu năng trí tuệ mới nói nhưng khi đặt lên người cô, đối phương chỉ cảm nhận được sự chân thành nhiệt tình. Như thể Bách Chính nói gì Dụ Sân đều nghiêm túc trả lời.
Bách Chính nhìn thẳng vào mắt Dụ Sân, mắt hạnh long lanh, nói không chừng khóc lên còn đẹp hơn lúc bình thường. Cậu chưa từng gặp cô gái nào giống như cô gái này, mỏng manh không khác gì tờ giấy trắng, nhưng chỉ cần đảo mắt là tờ giấy ấy lúc nào cũng sẵn sàng để hóa thành cánh bướm.
Bách Chính ghét cay ghét đắng cái sự tinh khiết này, bởi vì khi ấy nhìn cậu có khác gì thằng anh họ ngụy quân tử nghèo rớt mồng tơi kia đâu.
Bách Chính không nói không rằng nhìn Dụ Sân, cong môi bảo: "Vậy sao, vậy thì đi thôi."
Đã mang tiếng ngụy quân tử rồi mà con nhỏ này còn tự vác mạng đến chổ cậu, làm cậu ngứa hết cả tay. Bách Chính túm Dụ Sân tới chổ cạnh cửa, cố ý xuyên tạc ý cô.
"Hội sở có quy định, lần đầu tiên vào đây phải cởi hết quần áo. Chơi nổi không? Nổi thì cởi đi."
Dụ Sân mở to hai mắt, nhìn anh với vẻ không thể tin được.
Bách Chính không kiên nhẫn nói: "Muốn vào phải cởi, đừng phí thời gian nữa."
Kiều Huy nhíu mày, rõ ràng đâu có quy định này. Cậu vừa định bước lên thì bị Bàng Thư Vinh giữ chặt, Bàng Thư Vinh thở dài, nhỏ giọng nói: "Cậu vẫn chưa hiểu sao, Chính ca đang cố ý làm khó cô bé, không cho cô bé vào. Đừng qua đó làm gì cho tốn công vô ích, tính tình Bách thiếu thế nào chả lẽ cậu còn không biết? Một khi đã điên lên rồi thì đừng có mơ kéo cậu ta ra."
Kiều Huy đành đứng bất động tại chổ.
Dụ Sân suy nghĩ hồi lâu mới nhẹ giọng hỏi Bách Chính: "Em ở ngoài đây chờ các anh được không?" Chỉ đơn giản là lời đề nghị, không sợ hãi, không lùi bước, đến cả một câu oán giận với cậu cũng không có.
Bách Chính đột nhiên cảm thấy bực bội.
"Cô muốn chờ thì cứ chờ."
Bách Chính ném kẹo cao su, bước thẳng vào hội sở. Bàng Thư Vinh hết cách, đành kéo Kiều Huy vào theo.
Mùa thu vốn đã lạnh lại còn vào buổi đêm, trước cửa hội sở thỉnh thoảng lại có tiếng xe chạy tới, nói Dụ Sân không sợ là nói dối.
Bản thân cô hoàn toàn không biết gì về thành phố T này, cũng chẳng biết đường về, Dụ Sân nhìn trái nhìn phải một hồi mới phát hiện xung quanh đây không có chổ nào để ngồi.
Mới mấy phút trước, cô thậm chí còn chưa từng nghĩ đến việc ân nhân sẽ đối xử với cô thế này. Dụ Sân ôm đầu gối ngồi rụt sau vách tường có góc chết, có lẽ chỉ có nơi này mới là nơi an toàn nhất.
Thái độ của ân nhân hoàn toàn khác xa những gì cô mong đợi, làm Dụ Sân không khỏi mất mát.
Nhưng khi còn nhỏ, bà nội đã dạy cho cô một đạo lý thế này.
Số người có thể sống trong cảnh vô lo vô nghĩ thường rất hiếm, phần lớn cuộc đời của những người đó ít khi trải qua sóng gió, sống đơn giản hạnh phúc. Trái lại, những người nhìn đâu cũng có gai nhọn, tính tình xấu xa không tốt thì đại đa số đã từng nếm đủ mùi vị của sự khổ đau, dày xéo, cuộc đời gần như chìm xuống đáy vực
Giống như anh Dụ Nhiên tự kỷ vậy, tính tình khó chịu cũng đâu thua gì Bách Chính.
Mới đến có một ngày nhưng Dụ Sân biết mọi người đều ghét Bách Chính, sợ Bách Chính. Dù hâm mộ cậu sống thật với bản thân nhưng đồng thời lại coi thường vì cậu quá ngỗ ngược ngang tàng, thậm chí Tang Tang còn nói cậu là chó điên.
Mùa xuân năm đó, khi Bách Chính cứu cô ra khỏi đống phế tích tuyệt vọng ấy, Dụ Sân hiểu, mình còn thiếu cậu một mạng sống.
Vì vậy cô chỉ muốn làm chút gì đó để cậu thấy vui hơn, hạnh phúc hơn.
(*) Ban: bên trung gọi là "ban" cũng tương tự như bên VN mình gọi là "lớp" ấy mọi người, ví dụ như lớp 8/1, 8/2,... thì bên đó sẽ là ban 4, ban 15,...