Thâm Uyên Nữ Thần (Vực Sâu Nữ Thần)
Dụ Sân đóng cửa sổ lại, trước khi ra ngoài không quên khóa cửa.
Công việc trực nhật ở Hành Việt vô cùng đơn giản, lau bảng xong lấy khăn ướt lau sơ thêm một lần, cuối cùng đóng cửa sổ và khóa cửa lớn là được, thành ra mỗi ngày chỉ cần một bạn đến trực.
Dụ Sân đeo cặp chuẩn bị về nhà.
Mùa đông ở thành phố T thường đỡ lạnh hơn các thành phố khác, cô nghe Tang Tang nói, mười mấy năm nay không có nổi hạt tuyết nào.
Không khí hanh khô, chân trời đẹp động lòng người.
Lúc tới cổng trường, cô gặp Bách Chính. Thiếu niên biếng nhác tựa người vào cổng, cúi đầu đọc sách, có vẻ đang chờ ai đó. Không hiểu sao, Dụ Sân cứ thấy sợ mỗi khi nhớ câu Bách Chính thích cậu của Hình Phỉ Phỉ, nhất thời không dám qua.
Cô lặng lẽ nhìn quanh, cổng trường đủ rộng để hai người cùng đi một lúc.
Vả lại Bách Chính đang chăm chú, chắc lúc cô tới Bách Chính sẽ không để ý. Nghĩ vậy, Dụ Sân liền bước nhanh hơn, định lướt qua mặt cậu luôn.
Nhưng vừa mới tới gần, thiếu niên đã xoay chân đạp ngang cổng, Dụ Sân không kịp chuẩn bị, bất ngờ đụng trúng.
Bách Chính gấp sách, cười nghẹn, nghiêm túc nói: "Dụ Sân, sao hôm nay bất lịch sự thế, thấy sao đỏ tốt xấu gì cũng phải chào một tiếng chứ?"
Dụ Sân xấu hổ, cô nói: "Anh bỏ chân xuống đi Bách Chính, em phải về nhà."
Dụ Sân biết tính cậu không đạt mục đích là không chịu bỏ qua nên đành nói lấy lệ: "Tuần này cực khổ cho anh."
Bách Chính thiệt muốn cười chết, cậu chỉ thuận miệng nhắc thôi, ai ngờ Dụ Sân lại ngoan ngoãn phối hợp.
Cậu trưng bộ mặt nghiêm túc: "Không sao, nhiệm vụ ấy mà, thấy em lễ phép mà quanh đây chỗ nào cũng nguy hiểm, nên anh tiện đường đưa em về luôn."
"..." Dụ Sân trợn to hai mắt, chỉ biết câm nín.
Nếu Bách Chính không phải ân nhân của cô thì cô đã sớm giẫm cái chân đáng ghét của cậu xuống. Rốt cuộc cậu có biết xấu hổ không vậy?
Chẳng hiểu sao mỗi lần nói chuyện với cậu, cách trả lời của cô lại xuôi theo hướng tệ nhất có thể.
Bách Chính thấy Dụ Sân ngây ngốc, đôi mắt to ngập nước, tâm trạng một lời khó nói hết, làm người ta muốn bắt nạt.
Bách Chính nhếch môi, ngứa tay thật sự, nhưng thiệt tình cậu không dám đụng, vì thế nhân lúc Dụ Sân không chú ý, thẳng tay kéo cặp cô ra, vác lên vai mình: "Anh đưa em về."
Cậu nhớ Dụ Sân hay đứng ở trạm xe buýt gần trường.
Dụ Sân cố lấy cặp lại: "Bách Chính, anh đừng thế nữa, trả cặp cho em."
"Cặp em chứa bom à? Sao nặng vậy." Bách Chính mặc xác Dụ Sân muốn kéo thế nào thì kéo, thách cô lấy được mới lạ, cậu trêu cô: "Đồ xấu xa, nói em biết nhé, anh lớn chừng này mà còn chưa xách cặp cho ai đấy. Anh cũng đâu ngại cái cặp xấu xí của em, em ầm ĩ gì chứ?"
Dụ Sân bị cậu chọc cười: "Xấu mà anh cũng lấy, mau trả em."
Thật ra nếu theo mắt thẩm mỹ của con gái thì cặp cô không xấu, vải bố trắng thêu hoa lan, vừa đơn giản vừa thanh nhã.
Bách Chính giương môi, thờ ơ đi thẳng, báo hại cô gái nhỏ phải dịch thêm mấy bước.
Quả nhiên, Dụ Sân sợ cặp rách nên vội buông ra, lẽo đẽo theo sau.
Bách Chính nghía mắt nhìn cô, đúng lúc chiếc bóng hai người cùng hòa làm một, kéo dài sau lưng cậu.
Hoàng hôn dịu dàng, trạm chờ xe buýt vắng tanh không một bóng người.
Bách Chính quay đầu, nhìn Dụ Sân nổi đóa.
Ánh mắt Bách Chính hàm chứa ý cười: "Em muốn mắng cứ mắng, muốn nói cứ nói, nghẹn chi cho mệt."
Sau đó thứ mà cậu thấy là gương mặt uất nghẹn đến đỏ bừng của cô.
Làm Bách Chính không đành lòng.
Cậu cười: "Em mắng anh đi, mắng anh vô liêm sỉ, khốn kiếp, không biết xấu hổ, mặt dày vô sỉ, khùng điên, em tự chọn."
Dụ Sân dời mắt: "Em chưa bao giờ mắng ai hết."
Bách Chính bâng quơ nói: "Vậy em mắng cho anh nghe thử."
Dụ Sân cúi đầu nhìn mũi giày, không thể nhịn được nữa: "Bệnh thần kinh."
Bách Chính cười ha ha.
Mẹ nó, cô gái nhỏ cũng biết mắng người cơ đấy, còn dám bỏ ngoài tai mấy câu trong kho đề xuất của cậu.
Dụ Sân tuyệt vọng, cô thừa biết, mắng hay không mắng đều vô dụng như nhau. Anh cười gì chứ, bộ buồn cười lắm à?
Cũng may mới đó mà xe buýt đã đến.
Dụ Sân vươn tay: "Trả cặp cho em."
Bách Chính lên xe trước cô, tiện tay ném tiền vào thùng. Tài xế liếc mắt một cái, quay đầu nói: "Bạn học, cậu đưa nhầm tờ rồi."
Ai đời đi xe buýt lại ném cái tờ đỏ chót đó, định bao cả xe chắc?
"Không sao." Bách Chính nói, cậu vắt chân ngồi xong, liền hỏi Dụ Sân: "Sao không lên?"
Dụ Sân lên xe, hiện tại mỗi lần thấy cậu là cô không được tự nhiên nên không dám ngồi gần, bèn vòng qua ghế sau.
Bách Chính không quan tâm.
Cậu để cặp Dụ Sân lên đùi, nhanh tay mở khóa kéo, nhét vội quyển sách lúc nãy vào trong.
Lát sau, cậu lại lấy ra.
Mẹ nó, sợ gì chứ, tại sao cậu phải nhờ quyển sách chết tiệt này thì cô mới hiểu tình cảm cậu dành cho cô?
Hoàn toàn không cần thiết, cậu muốn tự chứng minh.
Không biết Dụ Sân đã đứng kế Bách Chính từ lúc nào, nhíu mày hỏi cậu: "Anh làm gì vậy?"
Hôm nay Dụ Sân thấy Bách Chính hơi lạ, vì với cái tính của cậu, đời nào cậu chịu yên phận ngồi dãy trước.
Cô càng nghĩ càng thấp thỏm, nên bấm bụng chạy qua coi thử cặp mình có làm sao không.
Bách Chính nhỏ giọng mắng một tiếng, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh: "Muốn biết thì qua đây ngồi."
Dụ Sân chưa kịp trả lời thì tài xế đã cười trêu cô qua kính chiếu hậu: "Bạn học nhỏ, đừng đứng trong xe, mau ngồi với bạn trai đi, đường phía trước hơi xóc, lỡ thắng phanh mất công lại bị thương."
Tài xế biết mặt Dụ Sân, cô bé này hay ngồi xe ông về nhà, nhan sắc thì khỏi phải bàn, đẹp như diễn viên trên TV vậy.
Vả lại thấy mấy khách ở đây hay nhìn cô bé, nên chỉ cần gặp vài lần là ông đã có ấn tượng.
Dụ Sân vừa nghe hai chữ "Bạn trai", liền nói: "Anh ấy không phải..."
Nhưng có người còn phản ứng dữ hơn cô.
"Bớt nói bừa, lo lái xe của ông đi!" Bách Chính đang ôm một bụng tâm sự thì bị người ta điểm mặt chỉ tên, thế là lại nổi điên như có ai giẫm đuôi.
Bác tài xế không giận, mấy cậu thanh niên mới lớn lúc nào mà chẳng cáu kỉnh, tính tình như thùng thuốc nổ, nên để người yêu dạy thì hơn.
Dụ Sân nghiêng đầu nhìn Bách Chính, cậu phủ nhận còn nhanh hơn cả cô nữa, chẳng lẽ do Hình Phỉ Phỉ đoán bừa, tất cả chỉ là ảo giác thôi sao?
Cuối cùng Dụ Sân vẫn chọn ngồi ghế sau thay vì ngồi cạnh Bách Chính, sẵn nhìn xem cậu có giở trò với cái cặp của cô không.
Xe chạy qua sáu trạm thì đến nhà.
Bách Chính cầm cặp Dụ Sân xuống xe, đảo mắt quan sát nơi đây.
Chỗ này là khu chung cư cũ, cây cối trước cổng tiểu khu cũng không được tươi tốt. Dưới cái của nhìn cậu, nơi đây nên được hình dung bằng một từ 'nát'.
Bách Chính quay đầu nhìn cô gái nhỏ xinh xắn, đột nhiên có cảm giác xúc động, nếu cô chịu để cậu nuôi thì hay biết mấy.
Cậu nhất định sẽ mua cho cô căn nhà đắt tiền nhất, cho cô mặc những bộ quần áo đẹp nhất.
Bách Chính nhớ mùa hè năm ấy, Bàng Thư Vinh thích một cô gái, lúc quen cô gái đó, Bàng Thư Vinh nghèo đến mức giày thể thao cũ mèm cũng không có tiền mua mới, toàn để tiền mua đầm mua váy. Sau bị cô gái đó cắm sừng rồi hai người chia tay, từ đó về sau, Bàng Thư Vinh coi chuyện yêu đương như trò chơi qua đường.
Lúc ấy tất cả mọi người đều mắng Bàng Thư Vinh ngu ngốc, rõ ràng gia cảnh cậu ấy đâu tới mức tệ, tại sao phải vì một cô gái mà biến mình thành kẻ không ra người ngợm gì?
Mãi đến giờ khắc này, khi nhìn cô gái mỏng manh đứng dưới chiều hoàng hôn thì cậu mới hiểu được cảm giác chết tiệt đó.
Cô gái đáng thương bị ép theo cậu, đôi mắt trong trẻo, phản chiếu khu chung cư cũ nát lẫn trong ánh hoàng hôn rực rỡ, mọi thứ thật đẹp biết bao.
Dụ Sân không cười với cậu, thậm chí còn tỏ vẻ bực bội. Nhưng cậu vẫn thấy vui, cười không dứt miệng.
Bách Chính chưa bao giờ hiểu rõ bản thân như lúc này, cậu không mong cô đối xử tốt với cậu mà chỉ muốn giữ cô lại, muốn dâng cho cô tất thảy, muốn được dây dưa với cô đến hết đời. Trong khi cậu từng là một thằng có thành kiến với người nghèo.
Chính những suy nghĩ hoàng đường đó khiến Bách Chính không dám kể cho ai biết, vì so ra, cậu còn ngốc hơn Bàng Thư Vinh gấp trăm lần.
Dụ Sân nói: "Em về nhà rồi, anh trả cặp cho em."
Lúc trên xe cô đã suy nghĩ kỹ nên quyết định nói luôn: "Bách Chính, anh ghé nhà em chơi nha? Ba mẹ em muốn gởi lời cảm ơn anh."
Bách Chính nhíu mày, cảm ơn cậu chuyện gì?
Lát sau, cậu mới có phản ứng, lòng chùng xuống.
Bách Chính trả cặp cho Dụ Sân: "Em đi đi, anh không đi."
Dụ Sân thấy thái độ Bách Chính đột nhiên ngoa ngoắt, bầu không khí âm u khác thường.
Dụ Sân nhíu mày, tại sao Bách Chính nhất quyết không chịu gặp ba mẹ cô?
Bách Chính cũng biết mình làm hơi quá.
Cậu nhìn Dụ Sân, hạ giọng: "Anh không có ý gì đâu, em về nhà đi."
Dụ Sân gật đầu, chạy về nhà.
Bách Chính chợt gọi: "Dụ Sân."
Cô gái nhỏ ngoái đầu nhìn: "Còn có chuyện gì sao?"
Cậu hỏi: "Giữa lừa đảo và khốn nạn, em ghét loại nào hơn?" Giữa cậu của hiện tại và cậu của quá khứ, loại nào khiến cô khó chấp nhận hơn?
Dụ Sân không hiểu, có vấn đề gì sao? Hai phẩm chất đó đâu có cái nào gọi là tốt đẹp?
Dụ Sân trả lời cậu: "Đều ghét như nhau."
"..."
Bách Chính thựng người cả buổi, cậu bật cười: "Biết ngay mà."
Lúc ngọt ngào thì biến người ta thành tên ngốc, nhưng đến khi tàn nhẫn thì lại khiến người ta đau lòng tới mức muốn chết cho xong.
*
Vào đông, mỗi ngày trôi qua nhanh như bão táp, đảo mắt một cái đã đến ngày trường chuẩn bị cho lễ Giáng Sinh.
Gió to thổi mạnh, rốt cuộc cũng có chút không khí đầu mùa, dù mặc áo ấm nhưng vẫn lạnh như thường.
Khắp nơi đều chìm trong bầu không khí vui vẻ, riêng ban bốn chuẩn bị chia nhóm mở tiệc. Các bạn học ra ngoài mua đồ trước, tối đến là thỏa sức ca hát chơi bời.
Dụ Sân và Hình Phỉ Phỉ chung nhóm, hai người phụ trách mua táo và kẹo.
Đã là Lễ Giáng Sinh thì đương nhiên không thể thiếu táo đường, mỗi người một trái, mua về còn phải đóng gói trang trí nơ cho đẹp.
Ánh đèn ngoài trường lập lòe sáng tối, Hình Phỉ Phỉ hỏi Dụ Sân: "Có thấy trường chúng ta không hợp chuyện học hành không?"
Lễ lộc còn chưa bắt đầu mà đã quậy tung lên.
Lần nào về phòng Hình Phỉ Phỉ cũng thấy Dụ Sân học bài, rất chịu khó, nên dù ra sao thì thành tích của Dụ Sân cũng không bị ảnh hưởng.
Dụ Sân mím môi cười, gật đầu: "Đúng là không hợp."
Nghĩ tới nghĩ lui, cô lại nói: "Tính ra từ lúc mình học mẫu giáo tới nay đã hơn mười năm, nhưng đây lại là khoảng thời mà mình cảm thấy thoải mái nhất."
Tựa như tương lai dù khó khăn thế nào cũng không cần âu lo.
Hai cô gái tới góc đường, Hình Phỉ Phỉ ngước mắt nhìn lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.