Triệu Thúy Hoa dựa vào cửa, nhác thấy vài viên cảnh sát chạy băng ra hẻm sau rồi dần khuất dạng thì mới thở phào nhẹ nhõm, đưa tay đóng cửa lại.
Sau đó, cậu Triệu mới bước nhanh đến mép giường, vội quơ hết mền gối, quần áo quăng xuống đất rồi gỡ drap trải giường, gỡ tấm nệm mỏng bên dưới ra.
Thực ra, đây không phải là một chiếc giường mà chỉ là một cái thùng hình chữ nhật để đựng trái cây được đặt nệm rồi trải dra và mền gối lên mà thôi.
Mà cái thùng này rỗng ruột ở bên trong, Ân Gia Mính thân hình cao lớn đang nằm co ro dựa lưng vào thùng, tay ôm balo nằm trong đó.
"Mính ca, cảnh sát đi rồi!"
Triệu Thúy Hoa đưa tay kéo Ân Gia Mính dậy.
"Thúy Hoa, cám ơn chú mày nhiều nhé."
Vừa rồi quá là nguy hiểm, nếu không phải Triệu Thúy Hoa nhanh tay thì Ân Gia Mính cản thấy cậu đã nằm gọn trong tay cảnh sát rồi, "May là chú thông minh, hiểu được thông điệp của anh."
Triệu Thúy Hoa bật cười ha hả, vỗ vỗ máy nhắn tin treo ở bên hông, giơ ngón cái về phía Ân Gia Mính, "Dễ như ăn kẹo ấy mà, tại anh em ta tâm linh tương thông quá đấy."
Năm đó, Ân Gia Mính cùng vài đàn em đến thăm nhà ông ngoại Thúy Hoa, ông ấy vô cùng vui vẻ nên đã tự tay xuống bếp chiêu đãi bọn họ.
Đáng tiếc là ông ngoại của Thúy Hoa tuổi đã lớn, trí nhớ không tốt lắm nên đã quên canh lửa khi đốt bếp làm cho miếng thịt heo quay trên bếp chín quá mức và miếng da heo giòn được quay đến khét.
Trong phương ngữ của Kim Thành, thiêu cháy khét gọi là thiêu nồng, mà nồng và lồng phát âm na ná nhau.
Nhà của ông lão vừa hay lại ở hẻm Lồng Heo, vừa có lợn lại vừa có chuồng.
Chính vì vậy, từ đó về sau, mỗi khi Triệu Thúy Hoa mời mọi người đến nhà ông ngoại, sẽ la lên một tiếng "Đêm nay đi ăn Heo quay da giòn đi!"
Lần này Ân Gia Mính để lại lời nhắn cho cho Triệu Thúy hoa dưới thân phận "Hào Cảng Lệ Toa", "Khi nào chúng ta mới lại cùng ăn heo quay da giòn đây?", dùng ngôn ngữ bí mật chỉ họ mới biết để ám chỉ cho Triệu Thúy Hoa biết cậu đang ở gần nhà ông ngoại hắn.
Đương nhiên Ân Gia Mính cũng không chắc là làm vậy có ích không nên cũng không hi vọng nhiều.
Nhưng Ân Gia Mính tuyệt đối không ngờ đến là mình lại bị bắt gặp và đối đầu với cảnh sát, lại bị đuổi bắt giữa đường phố như một con chó.
Nếu không phải được Triệu Thúy Hoa giải cứu đúng lúc, lần này sợ là cậu đi ngồi tù bóc lịch thật rồi.
"Nhưng mà, Mính ca..."
Triệu Thúy Hoa lùi lại bên cửa sổ, đẩy ra một cái khe, liếc mắt nhìn xung quanh, vẻ mặt nghiêm nghị.
Hắn thông thuộc địa hình khu này, cũng biết chắc chắn lực lượng cảnh sát sẽ bố trí tầng tầng lớp lớp người vây quanh cửa ra duy nhất của khu này, không cho Ân Gia Mính cơ hội thoát khỏi vòng vây.
Tuy tạm thời cảnh sát Đặng đã dẫn người đi nhưng bọn họ ở bên ngoài không tìm thấy cậu sớm muộn cũng quay trở lại đây lục soát kĩ càng, đến lúc đó chiêu ve sầu thoát xác khi nãy chắc chắn không còn tác dụng.
"Anh định sẽ làm gì?"
Ân Gia Mính nhìn Triệu Thúy Hoa rồi cười.
"Yên tâm, anh mày nghĩ xong hết rồi."
Nói xong, cậu chỉ tay về phía cửa, "Anh định chạy ra từ phía bên kia."
Triệu Thúy Hoa thuận theo hướng đại ca vừa chỉ, khuôn mặt ngơ ngác, " Bên kia là bên nào?"
Ân Gia Mính trả lời:
"Anh muốn đi từ cửa sổ nhà xí ra ngoài rồi đi qua con đê chống lũ".
Đê Đuôi Lợn có một bến cảng nằm bên cạnh, giữa 2 bên lại có một con đê chống lũ cao và dài ngăn cách khu dân cư và biển.
Nếu Ân Gia Mính có thể vượt qua đê chống lũ thì coi như cậu đã ra khỏi phạm vi đê Đuôi Lợn.
Tuy cậu phải đi một vòng lớn chữ C quanh bờ biển nhưng ít nhất cậu vẫn thoát ra khỏi vòng vây của cảnh sát.
Chỉ là đê này khá cao, địa hình lại hẹp nên rất khó để leo qua.
May mắn là cửa nhà xí chỉ cách đê chừng 4m, không quá khó khăn.
Triệu Thúy Hoa lập tức hiểu ra, nhanh chóng hợp lực cùng A Hổ đem đến một cái thanh sắt dài, một đầu một đầu đặt lên bệ cửa sổ, đầu kia đặt ở đê ngăn lũ.
"Mính ca, bảo trọng."
Triệu Thúy Hoa và A Hổ đều không hỏi mấy ngày nay Ân Gia Mính núp ở chỗ nào, định đi đâu, chỉ trịnh trọng nói lời tạm biệt:
"Tụi em đều tin tưởng anh!"
***
Trong khi đó, cùng ngày 30 tháng 7 năm 2021 vào lúc 10 giờ 15 phút sáng.
Diệp Hoài Duệ, Chương Minh Minh cùng Âu Dương Đình Đình đã đến nơi tìm thấy hài cốt.
Lúc 3 người xuống xe, hiện trường đã được giăng đầy dây cách ly.
Từ xa, một cảnh sát vẫy tay chào họ: "Dr.
Diệp, lối này."
Nhóm 3 người của Diệp Hoài Duệ đi xuyên qua dây cách ly, bước đến chỗ cảnh sát Hoàng mà họ đã gặp cách đây 2 ngày, "Thi thể ở đâu?"
"Ầy, ở đây."
Cảnh sát Hoàng chỉ tay về phía trước, "Nó vừa được đào lên vào sáng sớm hôm nay."
Diệp Hoài Duệ nhìn theo phía tay của cảnh sát Hoàng, thấy một cái hố đã bị đào, trên miệng hố lộ ra một tấm bạt bằng nhựa rất bẩn, đã hơi mờ, bên dưới tấm bạt đó còn có một đồ vật khác nữa.
Sau khi hỏi rõ, họ đã nắm được tình huống.
Mảnh đất hoang nơi phát hiện thi thể thuộc thôn Phù Lan, vị trí và đất đai không quá màu mỡ, lại nằm xa thôn làng và tuyến đường chính nên đã bị bỏ hoang nhiều năm, không có nhiều điều kiện phát triển.
Tháng trước trong thôn có người dự định đầu tư đào ao nuôi cá tại đây nên đã mời đội thi công đến, rồi chọn ngày làng tháng tốt để động thổ thi công.
Không ngờ vừa mới bắt đầu vào xây dựng được một ngày, lại đào ra được một thi thể.
Thi thể được bọc trong một tấm bạt có màu đỏ, trắng và xanh, rõ ràng đã được chôn dưới đất một khoảng thời gian cực kì dài nên đã mục nát đến mức chỉ còn lại một ít xương cốt.
Mà tư thế của thi thể được bọc trong tấm bạt không giống như các thi thể thông thường nên đội thi công vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng gọi điện cho cảnh sát.
Cảnh sát cũng cảm thấy hiện trường vô cùng khả nghi nên đã thông báo cho bên pháp y đến cùng hỗ trợ điều tra.