Đối mặt với nghi vấn của thằng bạn, Diệp Hoài Duệ có hơi do dự một chút.
"Không cần giấu tui."
Chương Minh Minh nhìn chằm chằm vào 2 mắt của thằng bạn, "Nãy tui tiện tay đem nó đi đối chiếu thử rồi."
Hắn so sánh nó với ngón tay của chính mình, "Đây là dấu vân tay của Ân Gia Mính, đúng không?"
Diệp Hoài Duệ á khẩu không trả lời được.
Quả thật, trong hồ sơ có dấu vân tay của Ân Gia Mính được cảnh sát thu thập trong kho lưu trữ dấu vân tay, hôm qua Diệp Hoài Duệ đã yêu cầu đối phương để lại dấu vân tay của mình để đối chiếu với cái ở trong hồ sơ.
Nhưng anh không ngờ Chương Minh Minh lại hành động nhanh như vậy, vừa giúp anh tách rồi xử lý dấu vân tay, còn tiện tay đem đi đối chiếu nữa.
"Ừm, ông đoán không sai."
Diệp Hoài Duệ đành phải gật đầu thừa nhận: "Đây đúng thật là dấu tay của Ân Gia Mính."
Chương Minh Minh nhướng mày: "Sao mà ông có được cái này?"
Tờ báo này là loại báo từ 39 năm trước, mực nước dùng để in dấu vân tay cũng đã hơi phai màu, nhìn qua liền biết là đã có từ lâu lắm rồi.
Hơn nữa, không giống như dấu vân tay vô tình được để lại trên các tài liệu thông thường, tuy 2 dấu vân tay này có chất lượng không cao cho lắm, nhưng lại được ấn rất ngay ngắn và hoàn chỉnh trên một tờ báo cũ, cho dù Chương Minh Minh có nghĩ đến nát óc cũng không thể nghĩ được người kia vì mục đích gì mới làm như vậy, với cả ai là người bảo quản cái dấu vân tay này.
Vì vậy Chương Minh Minh thuận miệng nói rằng:
"Nếu không phải vì cái dấu vân tay này xấu quá thì chắc tui đã tưởng ông xuyên về quá khứ để bắt người ta lưu lại chứng cứ rồi đó."
Diệp Hoài Duệ: "..."
Anh mở to mắt, dùng ánh mắt dò xét để nhìn kĩ người bạn thân này của mình.
Lần đầu tiên pháp y Diệp phát hiện ra rằng đồng chí Nhị Minh thế mà còn có tài năng làm thần côn [1], thuận miệng nói một câu thôi mà cũng đã tới trình độ "dù không hẳn là đúng nhưng cũng chẳng sai".
[1] Thần côn: Là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.
Nhưng chuyện anh có thể giao tiếp được với người đến từ 39 năm trước thực sự quá mức khó tin, Diệp Hoài Duệ cảm thấy mình vẫn không thể nói chuyện này ra được.
Trong đầu bỗng loé lên, anh liền nghĩ đến Triệu đại đạo diễn Triệu Thúy Hoa.
"Trước đây không lâu tôi mới làm quen với một người, khi còn trẻ ông ấy từng là bạn của Ân Gia Mính."
Diệp Hoài Duệ chỉ cái USB trong tay Chương Minh Minh:
"Cái này, là do ông ấy đưa cho tôi."
Chương Minh Minh "Ồ" một tiếng.
Lý do này nghe có vẻ rất hợp lý, đồng chí Nhị Minh đã tự động bổ não ra một chuỗi logic hoàn chỉnh.
—— người bạn kia đã yêu cầu Diệp Hoài Duệ, người vốn là pháp y điều tra lại vụ án năm đó, sau đó liền giao dấu vân tay của Ân Gia Mính do người ta bảo quản cho đối phương.
"Vụ án kia đúng là có nhiều điểm đáng ngờ."
Chương Minh Minh mở lòng bàn tay ra, đưa cho Diệp Hoài Duệ cái USB, "Nhưng mà, muốn điều tra lại bản án cũ này một lần nữa, hẳn sẽ không dễ dàng chút nào đâu, đúng không?"
Diệp Hoài Duệ gật đầu.
Tình huống ở Kim Thành khác so với những nơi khác.
Vụ án này đã xảy ra cách đây 39 năm, các cơ quan điều tra và tư pháp chịu trách nhiệm về vụ án năm đó đều thuộc chính phủ Bồ Đào Nha, sau nhiều năm thì hầu hết các cơ quan này đã được cải cách hoặc thậm chí không còn tồn tại.
Nói một cách dễ hiểu thì bản án cũ này chính là một "mớ hỗn độn".
Cảnh sát năm đó kết án quá qua loa, hồ sơ lại đầy điểm khả nghi, nhưng không có đủ bằng chứng nguyên vẹn để yêu cầu cảnh sát điều tra lại một lần nữa, cũng như không ai sẵn sàng bỏ ra thời gian để điều tra nó.
"Nếu ông có thể tìm lại đống châu báu mất tích của năm đó."
Chương Minh Minh làm động tác hướng lên trên, trêu ghẹo nói với Diệp Hoài Duệ:
"Thì hẳn đám cấp trên sẽ coi trọng ông đấy."
"Hừ."
Diệp Hoài Duệ nhẹ nhàng hừ rồi cười một tiếng:
"Sao mà ông chắc rằng tôi sẽ không tìm được chứ?"
Chương Minh Minh đột nhiên có hứng thú.
"Chẳng lẽ ông có manh mối!?"
Hắn bước đến trước mặt Diệp Hoài Duệ, "Thành thật nói cho tui biết, có phải là tên gián điệp kia của ông biết đến nơi cất giấu của đám châu báu đó không?"
"Ông nói gì thế."
Diệp Hoài Duệ vươn tay đẩy cái mặt mâm của đồng chí Nhị Minh ra, "Đâu có đơn giản như vậy đâu."
Chương Minh Minh ngừng nói.
Hắn nhìn chằm chằm Diệp Hoài Duệ một hồi lâu, thấy đối phương đúng là không có ý định chia sẻ bí mật với mình, mới bất đắc dĩ thở dài một hơi.
"Được rồi, chúng ta sẽ không đề cập tới chuyện này nữa."
Hắn phẩy tay một cái, không xoắn xuýt về việc này nữa.
Xét cho cùng, theo quan điểm của Chương Minh Minh, Diệp Hoài Duệ làm những điều này có thể chỉ vì do lòng hiếu kỳ, vừa không ảnh hưởng đến cuộc sống vừa không ảnh hưởng đến công việc của anh, nhiều nhất cũng chỉ có thể coi là nghiên cứu nghiệp dư thôi.
Hơn nữa, đối với những manh mối vụn vặt mà Diệp Hoài Duệ phát hiện được cho đến nay, vẫn còn xa lắc so với chuyện "lật lại bản án cũ", Chương Minh Minh cũng chẳng nghĩ rằng thằng bạn của mình thực sự có thể tra ra ngọn nguồn của chuyện này.
Hắn lại đang quan tâm hơn đến một chuyện khác:
"Đêm nay đám người Mã Lưu đi Neway để hát karaoke đấy, còn hỏi ông có muốn tham gia chung hay không nữa!"
"Mã Lưu" là bạn thân của Chương Minh Minh, đại danh là Mã Văn Huy, là giám đốc ngân hàng đầu tư, vì cơ thể phát triển nhỏ gầy, nên mới có cái biệt danh "Mã Lưu (hầu tử = khỉ)" này.
Dưới sự giới thiệu của Chương Minh Minh, Diệp Hoài Duệ đã từng gặp Mã Lưu vài lần, ít nhiều gì cũng có chút giao tình.
Người Mã Lưu tuy nhỏ gầy, nhưng tính tình rộng rãi, ăn nói khéo léo, cởi mở, cũng đã công khai xu hướng tính dục với mọi người nên quan hệ rất rộng, chỉ riêng WeChat đã có đến hơn trăm người bạn bè có cùng chung chí hướng.
Mã Lưu có một sở thích cá nhân nho nhỏ, đó là làm mai kéo dây tơ hồng, giới thiệu đối tượng cho bạn bè.
So với điều kiện mà Mã Lưu đặt ra, Diệp Hoài Duệ chính là loại cực phẩm cao cấp nhất.
Anh không chỉ rất đẹp giai mà còn có học thức rất cao, bố anh cũng là một doanh nhân giàu có ở Kim Thành, ngoại hình và khí chất đều cực kì tốt, ngoại trừ các đặc thù trong công việc có thể doạ người khác sợ ra thì thực sự chẳng thể tìm ra chút tật xấu nào ở anh cả.
Một đại soái ca đẹp giai ngời ngời cực kì xuất sắc như vậy thế mà vẫn còn độc thân, đúng thật là quá phung phí của trời, có thể coi là một tội ác.
Vì vậy, Mã Lưu thường mời Diệp Hoài Duệ tham gia mấy buổi tụ hội của người trong giới, hi vọng anh có thể tìm được chân mệnh thiên tử của riêng mình, còn có thể tạo thành một đoạn giai thoại, đồng thời ghi thêm một cho sự nghiệp mai mối của cậu.
Tiếc là pháp y Diệp vốn là một tên trạch nam lười đi giao tiếp với người khác, vừa không quan tâm đến chuyện tìm bạn bè, vừa không có bất kì hứng thú nào với chuyện tìm bạn trai.
Tất nhiên, vì để chừa lại mặt mũi cho đồng chí Nhị Minh nên đối với lời mời của Mã Lưu, hết 10 lần thì anh cũng sẽ tham gia tụ hội một hai lần.
Chỉ là lần này, Diệp Hoài Duệ lại từ chối không chút do dự.
"Không đi."
Anh lắc đầu một cái, "Đêm nay tôi có việc khác phải làm."
"Ông thì còn việc gì khác để làm vào giờ đó nữa hả!"
Chương Minh Minh không chút do dự mà dập thằng bạn tốt của mình: "Tui biết kiểu gì ông cũng chỉ chạy về nhà rồi đọc một đống sách hoặc lướt Internet thôi! Đến cả mấy game online ông còn chả thèm chơi nữa là!"
Nói rồi hắn liền duỗi cánh tay ra, ôm vai thằng bạn tốt, kéo người ta về phía mình: