Thám Tử Bóng Đêm

Chương 43: Bẫy tử thần (1)




“Thật tồi tệ!” Thomas nghĩ và nhìn theo xác chết. Thi thể nạn nhân bị chém cho be bết máu nhưng cái điều đáng sợ nhất lại là ở phía đằng sau. Đằng sau lưng anh ta bị một vết bỏng lặng. Vết bỏng vẫn còn mới, máu và thịt dính chặt vào áo. Cái áo thì nhăn nhó dính chặt vào da thịt. Cái áo màu vàng dính chặt vào miệng vết thương trông sần sùi dễ sợ. Thomas không sợ máu. Anh cũng không sợ xác chết. Anh đã phá bao nhiêu vụ án, gặp bao nhiêu xác chết rồi thì còn sợ cái gì. Nhưng khi thấy chiếc áo dính chặt vào vết bỏng anh cứ thấy rờn rợn sao ấy. Anh từng nghe nói có một hội chứng là khi người ta nhìn vào những thứ sần sùi xấu xí thì sẽ cảm thấy khó chịu ngứa ngáy, không biết có phải anh cũng có hội chứng đó không nhỉ?

Nhưng mà thôi! Bỏ qua những vấn đề bên lề đó, Thomas đeo găng tay và bước vào hiện trường vụ án. Thật sự thì anh cũng không nghĩ là mình lại gặp vụ án vào đúng lúc như thế này. Hôm nay, Lunar nhận được một vụ kiện. Vụ kiện rất đơn giản, một người đàn ông tên Eins Gordon kiện một người ăn cắp chiếc đồng hồ đắt tiền của anh ta. Vụ kiện đơn giản lắm nhưng Lunar vẫn muốn hỏi Thomas. Theo lời anh nói, cả hai người nên đến gặp thân chủ của cô. Hai người đến nhà của Gordon và thế là phát hiện ra được vụ giết người này đây.

Một lát sau, cảnh sát ập tới và phong tỏa hiện trường. Nạn nhân đúng thực là Eins Gordon, nguyên nhân cái chết được xác định là do mất máu quá nhiều. Hung khí là một con dao làm bếp được lấy trong nhà của nạn nhân. Qua hiện trường cho thấy nạn nhân và hung thủ đã trải qua một cuộc vật lộn dữ dội. Những vết máu trong phòng khách dẫn vào trong nhà bếp (phòng khách và nhà bếp thông nhau), có thể hình dung nạn nhân đang ở trong nhà bếp thì bị hung thủ tấn công. Hung thủ chạy ra phía ngoài phòng khách. Nạn nhân đuổi theo thì bị hung thủ đâm cho mấy nhát. Hung thủ vứt lại hung khí rồi chạy ra ngoài đóng cửa để cho nạn nhân mất máu mà chết.

Thi thể được đưa đi, thanh tra Radish bước tới chỗ Thomas và nói:

- Cậu đã nhìn thấy gì rồi!

Thomas nhìn vào vết máu trên sàn và bảo:

- Chúng ta hãy vào trong nhà bếp đã...

Cả hai người cùng bước vào phía bên trong. Nhà bếp so với phía bên ngoài còn bừa bộn hơn gấp chục lần. Thomas để ý tới miếng cà rốt đang thái dở trên bàn và nói với thanh tra Radish:

- Chúng ta hãy cùng thử tái hiện lại hiện trường nhé!

- Được thôi! – Thanh tra Radish nói.

Thomas chỉ vào mặt bàn bừa bộn những rau quả và nói:

- Bên này có một củ cà rốt đang thái dở thì bị dừng lại. Tại sao lại dừng lại? Hiển nhiên là do nạn nhân bị hung thủ tấn công rồi. Nếu vậy khi hung thủ tấn công nạn nhân, nạn nhân cũng đang cầm một con dao thái ra củ. Làm thế nào mà hung thủ chiếm thế thượng phong trước nạn nhân?

- Làm thế nào? – Radish hỏi.

- Nguyên nhân chính là đây! – Thomas chỉ vào củ cà rốt. – Củ cà rốt trên bàn được thái theo chiều từ trái qua phải, rõ ràng nạn nhân thuận thay trái, mà lúc nãy tôi có để ý nạn nhân có một vết thương ở vai phải. Nạn nhân cầm dao ở tay trái, khi bị thương ở vai phải lập tức bỏ dao ra để lấy tay trái ôm lấy vết thương. Có lẽ lúc này nạn nhân chưa hiểu chuyện gì thì lập tức bị tấn công.

- Ukm... – Ngài thanh tra gật đầu đồng ý.

- Có lẽ nạn nhân định dùng tay phải với lấy con dao nhưng không kịp, hung thủ đã chém một nhát vào tay phải của nạn nhân rồi đẩy nạn nhân ra chỗ khác xa con doa.

Ngài thanh tra không nói gì và Thomas lại bước sang cái bếp điện gần đó.

- Nạn nhân bị đẩy ra chỗ đằng này. Ở đây có một cái bếp điện. Tôi không biết nó được bật lên từ trước hay trong lúc nạn nhân vật lộn nó tự bật lên nhưng rõ ràng nó đã bật lên lúc nạn nhân nằm đè lên nó.

Ngài thanh tra đồng tình:

- Đúng vậy! Hung thủ đẩy nạn nhân ra đây, nằm đè lên cái bếp điện. Sức nóng của cái bếp điện tạo nên vết bỏng sau lưng nạn nhân. Lúc đó nạn nhân đang mặc áo nên chiếc áo dính chặt vào sau lưng anh ta. Tiếp đó hắn liên tục tấn công cho đến khi nạn nhân chết hẳn.

Thomas nói tiếp:

- Điều quan trọng là hiện trường chỉ có một con dao trên người nạn nhân. Nếu đó là con dao hung thủ cầm vậy con dao của nạn nhân đâu.

Thế rồi, anh cúi xuống nhìn dưới gầm tủ bếp:

- Đây rồi! – Anh lôi ra một con dao và cho vào túi vật chứng.

Ngài thanh tra nhìn xung quanh và nói:

- Thomas này, người ta chỉ cà rốt vào trong món súp thôi đúng không, để làm gia vị. Vậy tức là ít nhất hắn cũng phải đun nước sôi rồi mới thái chứ nhưng tôi lại chẳng thấy nồi nước sôi nào quanh đây cả.

- Đúng vậy! Thậm chí trông chả có vẻ gì như nạn nhân định nấu ăn cả.

- Vậy rốt cuộc hắn đang làm gì?

Ra khỏi nhà bếp, Thomas bước ra phòng khách định ra khỏi nhà thì đột nhiên anh dừng lại.

- Radish! Ông có nhìn thấy chiếc ghế kia không? – Anh chỉ vào một chiếc ghế để ở bức tường.

- Có vấn đề gì sao?

- Ghế đáng lẽ phải đặt ở gần bàn chứ? Sao lại để riêng ra như vậy?

- Có lẽ hắn thích xem TV từ góc độ đó. Ai mà biết được?

- Hãy nhìn đi! Ghế quay mặt vào tường. Có kẻ nào lại ngồi nhìn vào bức tường không? – Anh nói thế và lại gần chiếc ghế - Rõ ràng nói không phải để ngồi mà để đứng. Đứng lên trên ghế. Để làm gì?

Anh lại nhìn lên trên bức tường. Là cửa thông gió.

- Có người đã đứng lên trên chiếc ghế này để nhìn cửa thông gió.

Anh đứng lên chiếc ghế và nói tiếp:

- Cửa thông gió được khóa từ bên trong. Tuy nhiên chỗ này không bị bám bụi. Có một vật gì đó đã được đặt ở đây và hung thủ đã lấy nó đi.

Đúng lúc đó, một viên cảnh sát đi tới nói với ngài thanh tra:

- Ngài thanh tra! Chúng tôi đã hỏi tất cả những ngôi nhà xung quanh về nạn nhân nhưng có vẻ chẳng ai biết gì về chủ nhân của ngôi nhà này hết!

- Sao? – Ngài thanh tra thoáng ngạc nhiên.

Viên cảnh sát lại nói:

- Theo lời họ, ngôi nhà này trước kia là của một cặp vợ chồng trẻ nhưng từ khi bán đi họ không biết chủ nhân mới của ngôi nhà là ai hết. Và chủ nhân mới rất ít khi trở về ngôi nhà này.

Ngài thanh tra trầm ngâm trong giây lát. Cùng lúc đó, lại một cảnh sát khác bước vào:

- Ngài thanh tra! Chúng tôi tìm được thứ này trong phòng của nạn nhân!

Thomas đã xuống ghế. Anh quay ra nhìn. Đó là một chiếc huy hiệu hình tròn nhỏ bé, trên huy hiệu có khắc 1 chữ G theo kiểu cách điệu.

*

Tối hôm đó, Thomas đến chỗ Ma cà rồng. Khi đến nơi anh thấy hắn đang nằm trên một chiếc ghế sofa. Một quyển sách đang che trước mặt hắn. Ở bên cạnh là một chiếc bàn có để mấy quyển sách chồng lên nhau. Thấy có người tới hắn vội bỏ quyển sách trên mặt ra và định ngồi dậy ngay ngắn.

- Khoan đã! – Thomas ra hiệu và bước tới gần. – Đừng nói gì nhé! Để tôi suy luận một chút.

Và thế rồi, anh bước đến gần nhìn những quyển sách trên bàn và nói:

- Hãy nhìn cái quyển sách kia. Cái quyển “Bộ xương của X” ấy. Cái kẹp sách của cậu để ở giữa quyển chứng tỏ cậu mới chỉ đọc hết được chưa đến nửa quyển. Tuy nhiên quyển sách này lại nằm dưới những quyển sách khác chứng tỏ cậu đã không đọc nó nữa mà đã chuyển sang quyển sách khác rồi. Điều gì khiến cậu chỉ đọc nửa quyển rồi bỏ dở. Tôi nhớ là quyển sách này được chuyển thể thành phim và đang chiếu trên TV. Vậy là cậu đợi phim đến đoạn mà cậu đọc trong sách rồi đọc tiếp đúng không?

- Vớ vẩn! – Ma cà rồng ngồi lại ngay ngắn và nói – Tôi không xem một tập nào của bộ phim đó hết. Lý do duy nhất tôi không đọc bộ truyện này nữa đó là do tôi đã biết hết thủ thuật và hung thủ trong vụ án đó rồi. Một quyển truyện trinh thám mà chưa đọc đến nửa quyển tôi đã biết hết thủ thuật và hung thủ thì cậu nghĩ tôi có nên đọc nữa không?

- Không thể nào! – Thomas ngồi xuống và nói – Đó là bộ truyện đạt giải nhất năm nay. Tôi đọc cũng không hiểu cái gì luôn.

Hắn chẳng thèm quan tâm đến điều đó mà chỉ dọn ra một bình trà và nói:

- Đạt giải nhất thì sao chứ! Bộ đạt giải nhất thì tôi không được phép đoán ra hung thủ trong vụ án à! Còn lý do cậu không đoán ra được mà tôi đoán được là do tôi giỏi... tôi giỏi hơn cậu... anh bạn ạ! Ha... ha... ha...

Nói đoạn, hắn cười lên khoái chí. Thomas lắc đầu nói với hắn:

- Tôi nghĩ cậu không nên độc bất kỳ một bộ truyện trinh thám nào nữa vì sẽ chẳng có bộ truyện nào làm khó được cậu đâu.

Nghe thấy thế hắn càng trở nên đắc ý hơn. Và thế là, kể từ đó, anh nhận ra rằng không thể nào áp dụng cách suy luận thông thường lên người hắn được.

Sau khi nói vài chuyện vớ vẩn, Ma cà rồng uống một tách trà và nói:

- Thôi được rồi! Chắc cậu không đến đây chỉ để nói mấy chuyện vớ vẩn như vậy đâu nhỉ?

- Đúng là không gì qua được mắt của cậu. – Thomas cho tay vào trong túi lấy ra một tấm ảnh và nói. – Tôi có một vụ án cần cậu giúp. Một người bị chết và có thứ này được phát hiện ở hiện trường.

Ma cà rồng với tay lấy tấm ảnh lên xem và nói:

- Gia tộc Gordon, kẻ đó là người của gia tộc Gordon ư?

- Sao? – Thomas ngạc nhiên – Cậu biết nó đến từ gia tộc nào à?

- Ukm... – Ma cà rồng bỏ tấm ảnh xuống và nói – Gia tộc Gordon, chủ gia tộc là Babatham Gordon, một mạnh thường quân nổi tiếng ở thành phố Lost.

Thomas nhíu mày, hoài nghi hỏi:

- Nạn nhân trong vụ án này là một người tên Eins Gordon nên cậu nói anh ta thuộc gia tộc Gordon cũng có lý nhưng tại sao chỉ nhìn qua mà cậu lại có thể nói ngay ra đó là huy hiệu của gia tộc Gordon. Không lẽ cậu đã từng tống tiền họ.

Ma cà rồng mỉm cười. Hắn di chuyển bức ảnh lại chỗ Thomas rồi nói:

- Tại sao cậu lại đến tìm tôi? Vì cậu biết tôi có thể cho cậu thông tin đúng không? Nếu tôi không thể cho cậu thông tin thì cậu đến tìm tôi làm gì?

Thomas không hỏi về vấn đề này nữa. Anh cầm lại tấm ảnh nhìn vào nó và nói:

- Nhưng lạ thật! Tại sao một người của gia tộc Gordon lại đến thành phố Gothic và bị giết tại đây?

Ma cà rồng lại mỉm cười:

- Cái đó cậu phải tự tìm hiểu chứ? Cậu là một thám tử đúng không? Cái gì không biết thì hãy tự đi mà điều tra.

Thomas mỉm cười và nói:

- Ồ! Đúng là như vây!

Thế rồi, Thomas không nói nữa, anh cho tấm ảnh vào trong áo và đứng dậy ra về.

*

Ngày hôm sau, Thomas đến sở cảnh sát. Vì Eins Gordon đã chết vụ kiện của Lunar đã bị ngừng lại. Dọc theo hành lang, anh nhận được một số thông tin mới từ thanh tra Radish. Thi thể nạn nhân đã được giải phẫu, nạn nhân chết khoảng 3 đến 5 giờ chiều ngày hôm qua. Nguyên nhân cái chết là do vết thương ở cổ. Trên tay nạn nhân có hai vết thương kháng cự. ở vai phải có một vết thương. Dựa vào kích thước vết thương xác định hung khí là một con dao dài 15 cm. Phần lưng bị bỏng nặng. Ngoài ra trên bụng nạn nhân có vết sẹo mổ, dường như nạn nhân đã từng phẫu thuật mổ ruột thừa. Danh tính nạn nhân cũng đã được tìm ra theo lời của Thomas.

Nạn nhân đúng thực là con của Babatham Gordon, 22 tuổi, sinh viên đại học và là người của thành phố Lost không phải người ở đây.

Ngay lập tức, bố mẹ của nạn nhân được triệu tập từ thành phố Lost đến để nhận xác. Ngay lúc này, mẹ của nạn nhân, Joan Gordon, đang ở trong phòng thẩm vấn:

- Lần cuối bà gặp nạn nhân là khi nào? – Một viên cảnh sát hỏi Joan Gordon.

- Một tháng trước! – Bà ta trả lời trong khi vẫn đang sụt sịt nước mắt khi đến nhận xác.

- Trước khi rời nhà cậu ta có nói là đi đâu không?

- Khám bệnh! – Joan Gordon trả lời – Nó có nói với tôi mà.

- Bệnh gì?

- Một khối u trong não và chỉ có ở thành phố Gothic mới mổ được.

- ...

- Gia đình tôi có hẹn với bác sĩ, ông ấy nói Eins cần phải ở lại một tháng để theo dõi và tiến hành phẫu thuật.

- Gia đình ông bà đã hẹn phẫu thuật ở bệnh viện nào?

Joan lắc đầu:

- Không phải là ở bệnh viện mà là một phòng khám tư nhân của một bác sĩ tên John. Tôi không đặt niềm tin ở bệnh viện vì họ đã chuẩn đoán sai vị trí khối u cho con tôi.

- Bà có biết địa chỉ của phòng khám đó không?

Viên cảnh sát đó ghi lại địa chỉ phòng khám rồi hỏi bà ta thêm một vài câu nữa.

*

Một lúc sau, thanh tra Radish và Thomas đến phòng khám của bác sĩ John. Bác sĩ John là môt người gầy gò với gương mặt nhăn nhó. Vừa gặp cảnh sát, ông ta đã tỏ vẻ không khách sáo. Tuy vậy, ông ta vẫn trả lời những câu hỏi mà ngài thanh tra đưa ra.

- Bác sĩ John, ông có biết người nào tên Eins Gordon không?

- Có! Đó là một bệnh nhân của tôi.

- Lần cuối cùng ông gặp cậu ta là khi nào?

- 3 tuần trước, khi tôi phẫu thuật cho cậu ta xong.

Nghe đến đây, ngài thanh tra và Thomas đều nhìn nhau và tỏ vẻ ngạc nhiên. Eins Gordon đã phẫu thuật nhưng pháp y chẳng hề nói gì đến việc cậu ta đã mổ ở đầu cả. Chuyện này là sao?

Ngay lập tức, ngài thanh tra gọi điện về cho trưởng phòng pháp y.

- Đúng! Đúng! – Một bác sĩ pháp y ở đầu dây bên kia nói – Trong đầu nạn nhân có một khối u.

- Cậu chắc chắn chứ! Nó chưa được mổ đi sao?

- Nếu như mới mổ chỉ cần nhìn ngoài cũng thấy rồi đâu cần rắc rối! – Vị bác sĩ pháp y kia nói.

Kết thúc cuộc nói chuyện, ngài thanh tra quay vào bên trong.

- Ông John, mời ông về sở cảnh sát để điều tra.

*

Tại sở cảnh sát, bác sĩ John không dám giấu diếm điều gì. Theo lời khai của ông ta, ông ta phẫu thuật cho Eins Gordon sau khi cậu ta đến phòng khám của ông ta 5 ngày. Sau khi phẫu thuật cậu ta rời đi và không thấy quay trở lại. Tuy nhiên, khi nhận diện nạn nhân trong nhà xác, John thốt lên:

- Đó... đó không phải là Eins. – Ông ta thốt lên rồi tỏ ra bối rối – Đó chính là Eins nhưng đó không phải Eins.

Ngài thanh tra đứng bên cạnh đó hỏi:

- Ông nói vậy nghĩa là sao?

- Đó không phải là người mà tôi đã phẫu thuật. Người mà tôi đã phẫu thuật, tôi đã cạo trọc đầu cho cậu ta. Người này rất giống nhưng không phải là Eins đó được.

Ông ta nói xong, ngài thanh tra và Thomas đều ngờ vực nhìn nhau.

*

Một lúc sau, trong phòng gặp mặt, ngài thanh tra nói với Thomas:

- Thật khó hiểu! Eins Gordon đến gặp John để làm phẫu thuật, tuy nhiên người đến gặp John lại là người khác còn Eins thì đi đâu để rồi lại bị giết.

Thomas ngồi trên một chiếc ghế gần đó đăm chiêu nói:

- Ngài thanh tra, người ở trong nhà xác có thực sự là Eins Gordon không?

- Đã kiểm tra dấu vân tay rồi! – Ngài thanh tra nói – Đó thực sự là Eins.

Thomas suy nghĩ rồi nói:

- Vậy chỉ có thể suy đoán rằng có một người nào đó đã mạo nhận nạn nhân đến gặp John để làm phẫu thuật. Còn Eins đã xảy ra chuyện gì đó mà không đến được rồi chết trong ngôi nhà đó...

Ngài thanh tra khoanh tay lại nói:

- Nhưng nạn nhân đã đến thành phố này trong một tháng, vậy đã có chuyện gì xảy ra mà nạn nhân lại không đến khám được.

Ngài thanh tra vừa nói xong thì một cảnh sát bước vào.

- Ngài thanh tra, mẹ của nạn nhân Joan Gordon nói bà ta không hề biết gì về ngôi nhà mà nạn nhân đang ở.

Ngài thanh tra nghe vậy bỗng tỏ ra ngạc nhiên.

- Ngôi nhà? Hiện trường ấy hả?

- Đúng vậy! Ngôi nhà đó đứng tên Eins Gordon nhưng bà ấy không hề biết con mình có ngôi nhà đó. Bà ấy cứ nghĩ khi đến thành phố này Eins ở khách sạn.

Bầu không khí lại rơi vào im lặng. Ngài thanh tra nói:

- Rốt cuộc nạn nhân đang định làm gì? Mà cái bà mẹ này cũng lạ nhỉ? Để cho con mình đến khám ở phòng khám của một ông bác sĩ lang băm rồi cả tháng không gọi điện đến hỏi thăm. Thế mà bà ấy không lo lắng được à?

Từ bên ngoài, một thanh tra khác lại bước vào:

- Ngài thanh tra, tôi đã lấy xong lời khai của John rồi. Theo ông ta nói Eins Gordon, cái người mà ông ta đã phẫu thuật cho đó, có hẹn ông ta ngày tháo chỉ ra và đó trùng hợp là ngày hôm nay.

Nghe thấy thế, ngài thanh tra nói:

- Chỉ là tháo chỉ thôi, kẻ đó có thể tháo chỉ ở chỗ khác được mà...

Vừa nói xong ông ta lại vừa phủ định:

- Không! Dù sao cũng có một manh mối. Chúng ta tới đó xem sao.

*

Chiều hôm đó, lúc 1 giờ, cảnh sát đã có mặt tại phòng khám của bác sĩ John. Mọi hoạt động diễn ra bình thường, tuy nhiên ngài thanh tra và Thomas đã có mặt ở một căn phòng phía trong và quan sát tất vả mọi việc phía ngoài. John được yêu cầu phối hợp với cảnh sát. Ông ta không dám từ chối cũng không dám nói nhiều nhất là sau khi biết mình đã dính phải một vụ phức tạp như thế nào.

Trong phòng chờ, thanh tra Radish và Thomas ngồi im lặng chờ động tĩnh. Đến 2 giờ, một tiếng chuông vang lên. Cảnh sát đã dặn John khi kẻ đó đến thì hãy ấn chuông trên bàn.

Bên ngoài phòng khám, một người đàn ông che kín khuôn mặt đang ngồi trước bàn với John. Ngài thanh tra bước tới đặt tay lên vai kẻ đó.

- Eins Gordon!

Kẻ đó quay lại.

- Mời anh đi với chúng tôi!

Tại sở cảnh sát, mọi người đã nhìn rõ gương mặt của kẻ đó. Thật bất ngờ, hắn giống hệt Eins Gordon, chỉ khác là hắn cạo trọc đầu do phải phẫu thuật. Trong phòng thẩm vấn, một viên cảnh sát bắt đầu đặt câu hỏi:

- Zwei Pattison! Thất nghiệp, bố mẹ mất sớm, sống độc thân. Tại sao anh lại giả dạng Eins Gordon để đến gặp bác sĩ John.

- Tôi sắp chết! – Kẻ đó nói bằng một giọng ủ rột. – Ông thấy đó tôi có một khối u ở đầu. Nếu không phẫu thuật tôi sẽ chết, mà lại chẳng có bệnh viện nào nhận tôi cả. Tôi không có tiền.

- Anh đã phẫu thuật chỉnh sửa khuôn mặt thành Eins Gordon?

- Đúng thế!

- Anh không có tiền thì lấy tiền đâu phẫu thuật và đưa cho bác sĩ John.

Zwei liếm môi và thở dài nói:

- Có người cung cấp cho tôi. – Hắn ta ngồi ngả lưng ra đằng sau.

- Kẻ nào cung cấp cho anh?

- Tôi không biết! Tôi chỉ nói chuyện với kẻ đó qua điện thoại. Hắn biết hoàn cảnh của tôi. Hắn nói có thể giúp tôi. Hắn cho tôi tiền với điều kiện tôi phải phẫu thuật gương mặt thành người mà hắn chỉ định và đến phòng khám này. Tại đó sẽ có người phẫu thuật giúp tôi. Lúc đầu tôi không tin nhưng tiền đã được chuyển đến nhà tôi. Hắn nói nếu tôi không làm theo tôi sẽ nhận được kết cục không hay.

- Sau đó thế nào?

- Tôi làm theo lời hắn. Và tôi đã sống...

Viên cảnh sát tiếp tục hỏi một số câu hỏi khác.

*

Ở bên ngoài, ngài thanh tra và Thomas đang dõi theo cuộc thẩm vấn qua một chiếc gương một chiều. Bác sĩ John cũng đứng ở đó để phối hợp điều tra.

Đứng bên cạnh thanh tra Radish, John tỏ vẻ mệt mỏi. Ông ta đã vướng vào vụ gì thế này. Lúc này đây ông ta chỉ muốn về nhà và không còn dính dáng gì đến cảnh sát nữa. Thomas nhìn thấy biểu hiện của bác sĩ John nói:

- Bác sĩ! Có điều này tôi muốn hỏi ông! Khi phẫu thuật ông không thấy có gì khác biệt sao? Khối u của Zwei và Eins đều ở cùng vị trí sao?

- Chính xác thì tôi chưa bao giờ nhìn thấy khối u trong não Eins mà chỉ xem qua bệnh án của cậu ta. Vị trí hai khối u cũng không khác nhau là mấy. Tất nhiên là tôi không để tâm tới điều đó.

- Zwei nói cậu ta sắp chết. Nếu khối u của Eins và Zwei giống nhau vậy điều gì sẽ xảy ra khi Eins không phẫu thuật, cậu ta có chết không?

- Không! – John trả lời – Cả hai người sẽ không chết vì khối u đó. Tuy nhiên khối u đó sẽ khiến bệnh nhân trở nên bực tức hoặc đôi khi hoang tưởng. Cũng giống như trong trường hợp của Zwei, cậu ta sẽ không chết nhưng những ảnh hưởng từ khối u đó sẽ khiến cậu ta tưởng như là mình sắp chết nếu không được phẫu thuật.

Cuộc thẩm vấn kết thúc, Radish nhìn qua toàn bộ lời khai của Zwei và nói:

- Có vẻ như hắn không nói dối nhưng tại sao lại có một kẻ bỏ ra cả đống tiền chỉ để cho một người chỉnh sửa gương mặt thay thế Eins đến khám bệnh chứ? Thế còn Eins đã bị bắt hay đi đâu mà một tháng sau mới chết.

Ngài thanh tra buồn chán ngồi trên ghế. Thomas cũng ngồi gần đó nói:

- Điều duy nhấy mà tôi có thể nghĩ ra lúc này đó là có kẻ nào đó muốn làm gì đó Eins Gordon trong vòng một tháng kể từ khi cậu ta đến thành phố Gothic. Hắn không thể để ai làm hỏng kế hoạch của hắn, tuy nhiên nếu Eins Gordon không đến phòng khám của John, ông ta sẽ gọi điện về cho gia đình Eins nên hắn ta đã tìm một người đóng giả Eins Gordon đến khám. Đó là giả thuyết thứ nhất.

- Thế còn giả thuyết thứ hai? – Ngài thanh tra quay sang hỏi.

- Giả thuyết thứ hai là: Eins định làm gì đó với phòng khám của John. Cậu ta chính là người đã bắt Zwei phải thay đổi gương mặt thành mình. Tuy nhiên xảy ra sự cố gì đó và Eins bị giết. Tuy nhiên giả thuyết này rất khó để có thể trở thành sự thật.

Ngài thanh tra gật đầu nói:

- Đúng là biểu hiện của Eins trước khi chết rất kỳ lạ. Cậu ta có một ngôi nhà ở thành phố khác mà bố mẹ không hề biết. Rốt cuộc trong một tháng qua, cậu ta có bị giam giữ ở đâu không mà không đến phòng khám của John.

Suy nghĩ một lúc, ngài thanh tra lại nói:

- Thomas! Tôi nghĩ nếu như giả thuyết của cậu là đúng thì làm thế nào có kẻ tìm ra một người có khối u ở đầu giống hệt như Eins được nhỉ? Đâu thể nào ra ngoài và tìm bừa một người được đâu?

- Đúng vậy! – Thomas trầm ngâm nói – Có thể lời khai của Zwei có vấn đề nhưng hắn nói dối như vậy thì có tác dụng gì. Vậy chỉ có khả năng là hung thủ, kẻ bắt Zwei phẫu thuật thành Eins đó làm tại bệnh viện, nơi mà Zwei đến khám.

- Đúng thế! – Ngài thanh tra hứng khởi nói – Chúng ta hãy tìm hiểu xem Zwei khám ở bệnh viện nào.

Ngài thanh tra vừa nói xong, một cảnh sát cấp dưới của ông bước vào.

- Ngài thanh tra, Zwei nói rằng khi kẻ kia gọi điện đến hắn thấy rất khả nghi nên có ghi âm lại.

*

Một lúc sau, đoạn băng ghi âm được bật lên cho Thomas và cả đội của ngài thanh tra nghe. Tất cả mọi người đều chăm chú xem có phát hiện ra điều gì không. Mắt ai nấy đều đăm chiêu theo dõi toàn bộ nội dung của cuộn băng ghi âm. Đoạn ghi âm kéo dài 5 phút, chủ yếu xoay quanh việc kẻ bí ẩn kia bắt Zwei phải thay đổi gương mặt của mình và đến phòng khám của John. Zwei hỏi hắn là ai. Tất nhiên kẻ kia không trả lời mà ngược lại còn tỏ thái độ đe dọa. Cuộc nói chuyện kết thúc khi Zwei vẫn chưa nhận lời đi phẫu thuật chỉnh hình.

- Chỉ có bằng này thôi hả? – Ngài thanh tra nói – Theo lời của Zwei kẻ kia đã gọi điện rất nhiều lần thế mà hắn chỉ ghi âm lại có một đoạn ngắn tí thế này thôi hả?

Thomas không nói gì hết mà chỉ tâph trung tua lại đoạn băng.

Ngài thanh tra nhìn vào danh sách cuộc gọi của Zwei nói:

- Có lẽ kẻ kia dùng sim sử dụng một lần và hít khí heli để thay đổi giọng nói. Vậy là không có manh mối nào rồi!

- Không hẳn như vậy đâu! – Thomas nói – Nếu tôi đoán không nhầm kẻ này có liên quan đến thành phố Lost.

Mọi người lại tập trung nghe lại lần nữa. Lần này âm thanh được phóng to hết cỡ và được điều chỉnh để lọc những tạp âm. Đến một đoạn ở giữa đoạn băng Thomas ấn nút dừng lại.

- Mọi người có nghe thấy gì không? – Thomas tua chậm lại âm thanh trong đoạn băng ghi âm. Đằng sau những tiếng nói chuyện là những âm thanh bên lề. Đầu tiên là một tiếng “Vào!” sau đó là một loạt những tiếng hò reo cổ vũ.

- Đây là tiếng xem bóng đá. – Thomas nói tiếp – Tuy nhiên hắn không ở sân vận động mà đang xem trước TV. Nếu là ở sân vận động sẽ không thể nghe được tiếng bình luận viên to như vậy và tiếng hò reo sẽ còn to hơn nhiều. Vậy nên tôi đoán không nhầm hắn đang ở trước một cái TV và xung quanh có rất nhiều người. Và tôi chắn đến 80% là hắn đang ở trong một quán bar uống rượu bia gì đó, có một chiếc TV đặt ở đó để mọi người cùng xem. Tuy nhiên điều đó không quan trọng. Điều quan trọng là cuộc gọi này được gọi vào lúc 3 giờ 50 phút ngày 30 tháng 4, tôi nhớ rất rõ khi đó chỉ có trận đấu của Câu lạc bộ thành phố Gothic và câu lạc bộ thành phố Lost. Trận đấu đó tôi có xem, trong trận đấu đó có 3 bàn thắng được ghi. Tại phút thứ 45 của hiệp 1 đội Lost đã ghi một điểm vào lưới của Gothic và đó chính là bàn thắng trong đoạn băng này. Nhưng mọi người thử nói xem nếu bóng vào lưới đội nhà lại có nhiều người reo hò đến như thế không. Vậy nên chắn chắn kẻ này không gọi ở thành phố Gothic mà gọi ở thành phố Lost. Vậy có thể kẻ này có người nhà hoặc có liên hệ đến thành phố Lost.

Ngài thanh tra nghe xong trầm ngâm nói:

- Eins sống ở thành phố Lost nên suy nghĩ này có vẻ đúng!

Thế rồi, ông quay ra nói với các nhân viên của mình:

- Chúng ta hãy tìm xem trong các bệnh viện mà Zwei đã đến khám trước đó có ai có liên quan đến thành phố Lost không? Bắt đầu thôi!

*

Một lúc sau, đã có kết quả điều tra. Cầm trên tay danh sách các bác sĩ của bệnh viện trung tâm ngài thanh tra nói:

- Chỉ có một người khớp với yêu cầu của cậu. Người vừa có thể tiếp cận với hồ sơ bệnh án của Zwei Pattison và có liên hệ với Lost. Đó là Drei Gohan, một bác sĩ khám trực tiếp cho Zwei.

- Hãy đi điều tra hắn thôi! – Thomas nói.

*

Chiều hôm đó, bệnh viện trung tâm, khi Thomas và ngài thanh tra đến thì vẫn đang trong giờ làm việc. Phẫu thuật cho bệnh nhân xong Drei bước ra khỏi phòng mổ và bắt đầu nói:

- Nghe nói ngài muốn gặp tôi! – Drei bước ra thậm chí còn chưa kịp bỏ khẩu trang nói.

- Tôi là cảnh sát! – Ngài thanh tra giơ thẻ lên và nói – Chúng tôi có vài việc muốn hỏi anh.

Drei vội vàng cởi khẩu trang nói:

- Tôi nghĩ rằng tôi đã nộp phạt vì đỗ xe trái phép rồi chứ nhỉ?

- Không, đây là việc khác. – Ngài thanh tra nghiêm giọng nói – Anh có biết ai là Zwei Pattison không?

Sau khi cởi bộ quần áo ở trong phòng mổ Drei trở lại phòng làm việc lật lại sổ sách nói:

- Đây rồi! Đúng là tôi có một bệnh nhân như thế nhưng các vị muốn biết điều gì?

- Tôi muốn biết về khối u của anh ta, tình hình lúc anh ta đến khám và ngoài anh ta ra có ai có khối u giống như vậy không? – Ngài thanh tra ngồi ở ghế đối diện nói.

Drei ngồi dựa vào ghế, hai tay đan vào nhau nói:

- Khối u của anh ta là một khối u lành tính. Nếu để yên thì nó cũng chả sao nhưng về lâu về dài sẽ có những dấu hiệu của chứng hoang tưởng. Đặc biệt là khi bệnh nhân có một mục đích gì đó không thể thực hiện được cậu ta sẽ dễ dàng tưởng tượng ra những việc không có thật. Trong trường hợp của Pattison, cậu ta là một sinh viên nghèo, không gia đình, bạn bè, áp lực thi cử, xã hội khiến cậu ta nghĩ mình sắp chết. Khi cậu ta gặp tôi cậu ta nói cậu ta sắp chết nhưng không phải vậy. Cậu ta yêu cầu được mổ nhưng khi nghe về viện phí cậu ta đã suy nghĩ lại.

Ngài thanh tra quan sát Drei rồi nói:

- Vậy sau đó cậu ta có quay lại không?

- Không hề!

- Khối u này có hiếm gặp không?

- Hiếm thì không phải là hiếm nếu soát trong danh sách bệnh nhân hiện nay cũng có một người có khối u như thế này.

Sau một vài câu hỏi qua loa về Zwei, ngài thanh tra hỏi:

- Không liên quan nhưng 3 đến 5 giờ chiều hôm qua anh đã đi đâu?

Drei đưa ánh mắt tỏ vẻ nghi hoặc.

- Tôi làm việc ở đây thôi!

Tạm biệt Drei, ngài thanh tra và Thomas bước đi trong khuôn viên bệnh viện.

- Anh ta không nói dối! – Ngài thanh tra nói – Rất nhiều nhân viên đã làm chứng cho anh ta.

- Ukm... – Thomas đưa móng tay lên miệng rồi nói – Vậy là chúng ta lại đi vào ngõ cụt.