Thẩm Tổng Cưng Chiều Cô Vợ Xuyên Qua

Chương 23: Vân Thanh Thanh rơi xuống vách núi




Mọi người chia công việc xong xuôi cô đến hỏi mọi người có việc gì cho cô làm không?

Mọi người:không có việc gì cho cô làm đâu? Thẩm Tư Hàn sao cậu có thể chịu được một người vợ chỉ biết ngủ mà không biết làm gì như thế này chứ. Cậu nhìn Hàn Mộng Mộng xem cô ấy vừa giỏi lại vừa tài năng còn biết cùng chúng ta dưng lều nữa chứ như ai kia chỉ biết ngủ chứ không biết làm chuyện gì nữa.

Thẩm Tư Hàn đang định lên tiếng bảo vệ cô thì bị cô ngăn lại.Anh biết cô có suy nghĩ của mình lên anh không lên tiếng nữa.

Hàn thiếu:thôi mọi người đừng nói chuyện nữa mau đi nấu đồ ăn đi chúng ta cùng ăn.

 Mà Vân Thanh Thanh Cô nghĩ:cô thức dậy muộn lên cảm thấy áy láy lên cô cũng không phản bác lại lời của người kia nói mà cô chỉ lấy đồ dùng trong balo ra định nấu cho mọi người một bữa coi như là bù lại vì mình còn họ có ăn không là quyền của họ.

Khi cô nấu ăn thì mùi hương của thức ăn bốc lên làm cho cơn đói của mọi người đến.Hàn Thiếu và Hàn Mộng Mộng cùng một số người bạn khi đi đến đây chỉ mang theo mây món đồ ăn nhanh để thuận tiên mang theo thôi nên khi thấy cô đang làm thịt xiên,nồi lẩu… ngay trên núi mọi người đều thèm rỏ rãi.

Khi nấu xong thì cô gọi Thẩm Tư Hàn và mọi người đến ăn.Thẩm Tư Hàn đã biết tay nghề của cô nên đã ngồi xuống ăn luôn.

Thẩm Tư Hàn: lạnh lùng nói mọi người mau đến ăn đi.

Hàn thiếu,Mộng Mộng và mọi người đều là những cậu ấm mặc dù đã trải qua những tháng ngày rèn luyện vật vả có thể ăn những thứ đồ ăn nhanh đó nhưng mà có thứ đồ ăn ngon thì ai muốn ăn những thứ đồ ăn tiện lợi khó ăn chứ? Mọi người đều đến ăn chỉ có Hàn Mộng Mộng là không chịu đến có một người bạn chạy đến nói nhỏ với cô ta Mộng Mộng à mình đến ăn đồ ăn của cô ta đi khi mình ăn thấy đồ ăn không ngon mới có thứ để hạ nhục cô ta chứ.

Hàn Mộng Mộng mặc dù không muốn đi đến ăn nhung khi nghe những lời như vậy cô cũng miễn cưỡng đến.

Nhưng khi cô và mọi người ăn miếng đầu tiên đã ko kiềm lại mà ăn liên tục mọi người nghĩ.Cô ta sao lai nấu ăn ngon thế nhỉ.

Chỉ trong vòng vài phút đồ ăn đã ăn hết sạch.

Hàn Thiếu tôi có một thắc mắc muốn hỏi Vân tiểu thư cô mang nhiều thứ đồ trong balo vậy ko thấy nặng sao còn Thẩm Tư Hàn cậu nữa cõng cô ấy cả đoạn đường mà ko thấy nặng sao.

Thẩm Tư Hàn:tôi ko thấy nặng.



Vân thanh thanh:chỉ là một số vật dụng thôi mà.Cô nghĩ lúc trước khi cô huấn luyện làm sát thủ còn mang nhiều thứ nặng hỏng mấy thứ đồ này nữa.

Thẩm Tư Hàn:thôi ko còn sớm nữa mọi người về lêu ngủ đi.

Mọi người đều đồng thanh lên tiếng:ừ rồi ai về lều người đấy.

Vân thanh thanh chớp chớp mắt nhìn anh vậy tôi nay tôi ngủ ở đâu.Thẩm Tư Hàn em ngủ với anh chứ ngủ ở đâu. Vân thanh thanh tôi ko muốn bây giờ tôi tự dựng lều ngủ.

Thẩm Tư Hàn:nhấc cô vào lếu và nói em đừng quên là chúng ta đã thỏa thuận với nhau rồi ko để nộ chuyện của chúng ta dù sao anh và em cũng đã ngủ cùng nhau rồi.

Vân thanh thanh:cũng đúng chắc anh cũng ko làm gì mình đâu mình còn đang bị thương.

Cô ko biết khi cô ngủ thì anh nhẹ nhàng gối đầu cô vào vai anh ôm cô ngủ ngon lành.

Sáng hôm sau.

Cô thức dậy sớm để đi dò thám thử đia hình của ngọn núi này.

Khi cô về thì thấy Hàn Mộng Mộng đang ở sát bên vách núi mà cô nhìn chỗ đấy đang chuẩn bị sập cô hét lên cẩn thận rồi ko nghĩ nhiều mà đến chỗ đó để cứu Mộng Mộng. Cô đã cứu đc người nhưng theo quán tính và Hàn Mộng Mộng sợ quá lên đã bất ngờ hất tay xuống lm cô rơi xuống núi.Khi mọi người nghe thấy tiếng cẩn thận của Thanh Thanh đã chạy đến khi chạy đến chỉ thấy Hàn Mộng Mộng đủn Vân Thanh Thanh xuống mọi người bàng hoàng.Hàn thiếu gọi xuống úi xem Vân Thanh Thanh còn sống ko.

Hàn Mộng Mộng ngồi sụp xuống mà khóc em ko cố ý.

Hàn Thiếu:em ko cố ý mà đã hại chết Vân Thanh Thanh rồi đấy đây là ngọn núi cao trên nghìn mét người ngã từ đây xuống chỉ có con đường chết thôi em biết ko.Bây giờ anh biết nói lm sao với Thẩm Hàn đây

Hàn thiếu bình tĩnh bây giờ chúng ta lên làm là gọi đội cứu hộ đã.