Lâm Thiện nói xong, thiếu chút nữa thì cho rằng bên kia đã treo máy.
Âm thanh yên tĩnh đến lạ thường.
Đột nhiên cô thấy hơi tò mò, không biết biểu tình của người bên kia giờ phút này trông như thế nào.
Đợi vài giây thấy bên kia không có hồi đáp, cô đang định nói tắt máy thì Hàn Tân bỗng lên tiếng, giọng điệu trầm hẳn: "Bạn trai của cậu mọc từ đâu ra? Sao tôi chưa nghe nói bao giờ?"
Lâm Thiện bịa chuyện: "Chuyện này đã có từ rất lâu rồi, đương nhiên cậu không biết."
Cô thấy may mắn vì quá khứ của mình không hề liên quan gì đến người này, anh cũng không thể tham gia vào đó.
Anh hỏi: "Trước kia là hồi cấp 2?"
"Ừ." Cô kiên nhẫn trả lời, muốn mượn cơ hội này đánh tan lòng nhiệt tình theo đuổi mình của anh.
Anh tiếp tục hỏi: "Quen được mấy năm rồi?"
"Tầm...hai ba năm rồi."
"Tên gì?"
"Chuyện này liên quan gì đến cậu?" Lâm Thiện nhịn không được hỏi.
Anh bình tĩnh nói: "Tôi chỉ hỏi cho biết thôi mà. Không phải cậu đang dựng chuyện nói cho tôi nghe đấy chứ."
"Lý do gì tôi phải lừa cậu?" Cô đưa ra bằng chứng thuyết phục nhất: "Với lại, cậu đã từng nói chuyện với người ấy. Cậu quên rồi à?"
"Gì cơ?" Bên kia chưa thông.
"Chính là cái lần cậu nhặt được điện thoại của tôi ấy. Hôm đó anh ấy hẹn tôi đi chơi, là cậu đã đồng ý hộ tôi mà." Lâm Thiện thêm mắm muối hết mình: "Lúc đấy tôi đang giận dỗi với anh ấy, nhưng may là có cậu nên bọn tôi đã làm lành với nhau. Cậu đúng là người tốt."
Bên kia hoàn toàn yên tĩnh.
Lâm Thiện âm thầm cười: "Thôi nhé, chúc cậu ngày lễ vui vẻ."
"Tút tút tút..." Đáp trả cô là âm thanh tắt máy.
Lâm Thiện đặt điện thoại xuống, không ngờ anh tắt máy nhanh hơn cả cô.
Cô vén chăn lên, ngửa mặt lên trời thở dài một hơi, tâm trạng rất tốt.
...
So với Lâm Thiện thì tâm trạng của Hàn Tân có thể nói là hỏng bét.
Đặc biệt là khoảng thời gian vừa thức dậy, con người rất dễ bực bội, giờ phút này anh tức muốn nổ phổi.
Cuộc gọi này được anh thực hiện ngẫu nhiên thôi, là do anh nhất thời nảy lòng tham nên mới gọi cho cô.
Đúng vậy, khoảnh khắc vừa thức dậy trong đầu anh đều là Lâm Thiện. Người con gái này đúng âm hồn bất tán, chẳng thể đếm nổi cô đã xuất hiện bao nhiêu lần trong giấc mộng của anh.
Hạ thể vẫn là một trận ướt át, anh bước vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, quay lại giường cầm điện thoại lên.
Nào ngờ, mặc cho anh nghĩ ra đủ lý do, đã cố gắng nói chuyện đàng hoàng, nhưng kết quả vẫn bị cô chọc cho tức chết.
Mặc dù anh đoán độ tin cậy trong lời nói của cô rất là thấp, thậm chí cô có thể đoán được ý đồ của mình nên cố tình làm ngược lại.
Hàn Tân đột nhiên tự hỏi, tại sao mình lại thích cô?
Ngoại trừ bộ ngực không được lớn thì dáng người của cô quả thật rất xuất sắc, khi không mở miệng nói chuyện cô giống như một tiên nữ. Đáng tiếc vẻ mặt của cô khá hung dữ, trong cái đầu đầy tóc kia là bộ não với nhiều ý tưởng quái dị.
Nhưng dù vậy, với anh nếu không phải là cô thì không thể.
Bấm máy lần nữa, Hàn Tân gọi cho La Thận.
Nói với nhau vài câu, Hàn Tân tắt máy, thu dọn đồ đạc đi ra ngoài.
...
Lúc Lâm Thiện tới hẻm Bách Hoa vừa hơn 9h một xíu.
Thang Dương đến đúng giờ hơn cô, đã đứng chờ ở kia.
"Xin lỗi, hình như em đến trễ."
Lâm Thiện đã lâu không gặp đàn anh, nhìn anh ta lễ phép nở nụ cười.
Thang Dương mặc rất giản dị, áo sơ mi kẻ sọc và quần jean, so với vẻ gò bó thời trung học thì bây giờ anh ta có loại khí chất thoải mái của một sinh viên đại học.
Lâm Thiện bây giờ vẫn đang giãy giụa trong một biển bài tập, cô không khỏi khao khát cuộc sống đại học giống như bọn họ.
"Không đâu, anh cũng vừa tới thôi." Thang Dương cười với cô: "Chúng ta đi thôi."
"Vâng."
Cả hai đã rất hợp nhau ngay từ thời cấp 2, bây giờ vừa đi vừa hồi tưởng chuyện cũ, đề tài muôn màu muôn vẻ, rất nhanh đã nói cười đến sung sướng.
Hẻm Bách Hoa nằm ở phía Tây phố Lật Tử, từ Nam đến Bắc có rất nhiều con hẻm nhỏ. Đi tới cuối sẽ là một con phố khác.
Lâm Thiện cố ý không đi dạo trên phố Lật Tử, sợ gặp phải người không nên gặp.
Cô và Thang Dương không có sắp xếp cụ thể, dọc đường hai người ghé vào hiệu sách, cửa hàng băng đĩa, cửa hàng nghệ thuật, thấy cái gì thú vị thì dừng lại nghiên cứu, đánh giá.
Thang Dương phải nói là tri thức có thừa. Lâm Thiện rất thích nghe anh ta nói, vừa logic vừa có tính tư duy. Mỗi một lời nói ra như được tắm mình trong gió xuân.
Nghe anh ta giải thích xong, Lâm Thiện trêu chọc: "Thật đáng tiếc khi mà sau này anh không làm giáo viên."
"Thật à." Anh ta cười hỏi: "Em thấy anh rất thích hợp làm giáo viên?"
Lâm Thiện gật đầu chân thành: "Lúc anh đeo kính nhìn rất giống giáo viên."
Thang Dương dường như đã nghe lời cô: "Vậy thì khi tốt nghiệp, anh phải lấy thêm chứng chỉ sư phạm."
Lâm Thiện cười cười.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, giờ đã sắp tới trưa, hai người quyết định tìm chỗ ăn cơm.
Băng qua con đường bên cạnh quảng trường, Lâm Thiện đi phía trước, Thang Dương theo phía sau. Anh ta giúp cô quan sát xe cộ.
Khi Lâm Thiện quay lại, cô nhìn thấy một chiếc xe máy màu đen đang phóng nhanh bên trái làn đường cấm xe máy, gây rối trật tự nghiêm trọng.
Cô nhanh chóng bước tới, kéo cánh tay Thang Dương: "Cẩn thận."
Vừa dứt lời, một chiếc xe máy vụt qua trước mắt.
Lâm Thiện vội vàng liếc mắt nhìn, thấy chủ xe đội mũ bảo hiểm, lúc lướt qua người kia nghiêng đầu nhìn hai người, rồi nhanh chóng biến mất cùng chiếc xe ở góc đường phía trước.
Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, nhưng người đó rất giống một người.
Bước vào khu ẩm thực, Thang Dương hỏi ý kiến của Lâm Thiện, cô chọn ăn buffet. Mặc dù bản thân có mang theo tiền, nhưng người thanh toán vẫn là Thang Dương.
Lâm Thiện thấy cũng không vấn đề gì, để đáp lễ cô sẽ mời anh ta xem phim khi vẫn còn thời gian buổi chiều.
Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ lễ dài ngày, rạp chiếu phim chật kín người, ghế ngồi bên trong đã kín chỗ.
Lâm Thiện chọn hai chỗ ngồi kề nhau, đợi hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến lượt họ đi vào.
Đây là một bộ phim hành động phiêu lưu, trong ngày ra mắt đã trở nên hot.
Lâm Thiện mua bỏng ngô và trà sữa trước, cùng Thang Dương hàn huyên rồi đi vào tìm chỗ.
Quả thực có rất nhiều người, trước khi bộ phim bắt đầu hầu hết khán giả đều đã ngồi sẵn.
Tìm đúng chỗ ngồi vào, Lâm Thiện đặt trà sữa xuống. Cô thấy bên phải có một ghế trống, khi bộ phim chiếu được một phút người ngồi ở ghế kia vẫn chưa xuất hiện.
Cô thoáng thấy tò mò, bởi lúc mua vé vị trí kia đã có chủ.
Không kịp nghĩ nhiều, cô nhanh chóng bị phân tâm bởi nội dung tuyệt vời.
Nội dung phim kích thích cùng những pha hành động mãn nhãn, ánh sáng trên màn hình lớn phản chiếu lên khuôn mặt Lâm Thiện, cho ta thấy rõ vẻ thích thú trên khuôn mặt của cô.
Không biết qua bao lâu, Lâm Thiện cảm thấy đầu quả tim run lên. Đang định uống ly trà sữa để xoa dịu tinh thần, nhưng sờ mãi chẳng thấy trà sữa đâu, ngược lại cô chạm phải tay một người.
Lâm Thiện chỉ mải mê xem, cộng thêm trong phòng tối đen như mực, nên không để ý đã có người ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.
Cô né bàn tay kia theo bản năng, vừa tìm trà sữa đưa lên miệng uống, vừa liếc nhìn người bên cạnh.
Kết quả, uống sữa xong tinh thần chẳng hề được xoa dịu, ngược lại thiếu chút nữa cô đã phụt ra hết.
Thấy làm vậy trong hoàn cảnh này thì không được hay cho lắm, Lâm Thiện khó khăn nuốt trà sữa xuống. Sau đó, cô dùng ngón tay kéo cái kính 3D trên sống mũi xuống, mở to mắt, nghiêng người nhìn người con trai bên phải.
Đối phương ngồi vắt chéo chân, hai tay gác trên thành ghế, trên mặt đeo một chiếc kính đen, dáng vẻ bình tĩnh, nhàn nhã. Có loại tư thái của người giàu đi xem phim.
Giống như linh cảm thấy có người đang nhìn mình, anh khẽ nghiêng đầu, ánh mắt nhắm thẳng vào Lâm Thiện, ra vẻ kinh ngạc: "Là cậu à."
Nói xong, khóe miệng anh nhếch lên.
Nếu như ban đầu Lâm Thiện vẫn ôm hy vọng mình nhìn nhầm, thì khi giọng nói ma mị quen thuộc vang lên cô biết niềm hy vọng của mình đã tan biến.
Da đầu Lâm Thiện trong phút chốc trở nên tê rần, sao anh tìm được chỗ này? Cô tuyệt đối không tin chuyện này trùng hợp tới mức họ có thể xem cùng một bộ phim, ghế ngồi kề sát nhau.
Đề phòng Thang Dương sinh nghi, Lâm Thiện nhanh chóng điều chỉnh tư thế ngồi, một lần nữa đeo kính lên. Cô hơi nghiêng người sang bên phải một chút, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
Lâm Thiện hỏi câu này quả là vô nghĩa, như trong dự liệu của cô, Hàn Tân trả lời: "Giống cậu thôi, tôi tới đây để xem phim."
Khi nói anh thuận thế nghiêng người lại gần cô.
Lâm Thiện cảm thấy, nếu mình là người ngồi xem phim ở phía sau chắc chắn sẽ thấy hành động kề sát nhau của hai người không hề bình thường.
Cô không muốn nhiều lời với anh, để lại một lời cảnh cáo: "Nếu cậu dám làm phiền tôi..."
Lâm Thiện không nghĩ ra được lời tiếp theo, dù sao người này cũng rất vô sỉ, cô thực sự không nghĩ được lời nào có thể uy hiếp anh, cộng thêm việc cả hai đều đeo kính nên anh không thể nhìn thấy ánh mắt như muốn giết người của cô.
"Làm phiền chuyện gì?" Anh tựa hồ rất hứng thú với bộ phim, khi nghe thấy lời của cô thì hơi nghiêng nghiêng người nhìn: "Làm phiền cậu với bạn trai nói chuyện yêu đương?"
Lâm Thiện quay người không thèm để ý tới anh, kết thúc hoàn toàn cuộc nói chuyện với anh.
Cô chống tay lên thành ghế, lặng lẽ di chuyển thân sang trái rồi bưng ly trà sữa lên, mặc kệ ánh nhìn từ bên phải thỉnh thoảng lướt qua.
May mà bộ phim rất hay, Lâm Thiện xem rất nhập tâm, tới mức gần như quên luôn cái người đáng ghét đang ngồi bên phải.
Thang Dương thấy Lâm Thiện dịch lại gần, cứ tưởng cô xem không hiểu, như gãi trúng chỗ ngứa, anh ta nhỏ giọng giải thích.
Tuy rằng Lâm Thiện đã hiểu, nhưng cô vẫn ra vẻ kinh ngạc, gật đầu liên tục. Trong lúc đó cô sẽ dùng dư quang liếc sang bên phải.
Hàn Tân quay mặt về phía màn hình, tư thế ngồi không thay đổi, nhưng hai tay từ từ nắm chặt.
Lâm Thiện âm thầm hoảng sợ, không phải anh muốn đánh người đấy chứ.
Sau khi bộ phim kết thúc, đèn trong rạp được bật lên, mọi người đứng dậy, từ từ giải tán.
Lâm Thiện hi vọng tiếp theo sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng đứng dậy ra hiệu Thang Dương đi về phía bên trái.
Thang Dương rất thản nhiên, bất kể đi đâu cũng không có ý kiến.
Suốt quãng đường đi đến lối ra, Lâm Thiện luôn cúi đầu nhìn điện thoại, vì sợ đụng phải ai đó hoặc bị gọi tên.
Nhưng ông trời không cho cô được toại nguyện, hoặc có thể ông trời cũng không quản nổi cái tên phiền phức Hàn Tân. Trước khi cô bước ra khỏi rạp chiếu phim tên kia đã đuổi kịp sau lưng.
"Yo! Thật là trùng hợp."
Giọng điệu quen thuộc khiến Lâm Thiện muốn quay người bỏ đi thật nhanh.
Câu tiếp theo khiến cô muốn cắn răng tự sát.
"Anh trai, anh đến lúc nào vậy? Sao không gọi cho tôi?"
Vừa nói, có một cánh tay đặt lên vai Thang Dương.