Thâm Tình Trong Mắt Anh

Chương 13




Thời gian cứ êm đềm trôi như vậy, qua một tháng, Diệp Mông đối diện với suy nghĩ không biết nên tiêu 100  vạn đang gửi ngân hàng như thế nào.

Vẫn gửi ngân hàng? Quá  lỗ rồi.

Mua nhà? Đừng thấy cái trấn Ninh Tuy này nhỏ, giá nhà cũng cao thứ ba tỉnh chứ đùa, nếu là khu trung tâm thì cũng phải 2 vạn 1 mét vuông rồi. Nếu mua một cái tiệm nhỏ 20, 30 mét vuông gì đấy thì cũng có thể đủ, nhưng cô hỏi đến mấy người bạn, cho thuê nhà trên trấn có 3 đến 4 vạn một năm mà thôi, không lời lãi gì.

100 vạn có thể làm gì? Làm gì cũng không được rồi. Diệp Mông cuối cùng vẫn quyết định gửi tiền vào ngân hàng, tự mình đi kiếm việc. Công việc trong trấn không dễ tìm, trừ nhân viên biên tập ra thì những việc khác đều ở công xưởng của xí nghiệp nhỏ, còn có ngân hàng. Diệp Mông học báo chí, nhưng ở Bắc Kinh làm về quan hệ công chúng đến ba bốn năm, cũng là nghề truyền thông.  Bây giờ bảo cô làm lại từ đầu một công việc mới, cũng thật nan giải.

“Cậu cứ dứt khoát làm cho một tòa báo đi, Ninh Tuy Nhật Báo, Trừ Châu Vãn Báo, đều đang rất thiếu người...” Phương Nhã Ân nói qua điện thoại. “Tớ nhớ  hồi cấp ba cậu từng nói lớn lên muốn làm phóng viên nhất còn gì.”

Ý định làm phóng viên là vì hồi đó Diệp Mông xem một bộ phim tài liệu về nhà thương điên, thế kỷ 19 một nữ phóng viên nước ngoài đã lợi dụng kỹ thuật diễn xuất tài tình của mình để thâm nhập vào một nhà thương điên, hơn nữa còn vạch trần bức màn đen tối về nơi này. Sự cố chấp tìm ra chân lý và bảo vệ chân tướng đã khiến cô rung động.

Do đó nhiệt huyết cô dâng trào, một lòng muốn học chuyên ngành báo chí. Tuy người lớn trong nhà kêu cô cầm bằng tốt nghiệp xong thì quay về trấn ngay,  và thực ra lúc đó cô vẫn chưa quyết định ở lại Bắc Kinh. Nhưng mãi đến lúc nhận được lời mời thực tập từ một tòa soạn, cô mới kiên quyết ở lại Bắc Kinh.

Diệp Mông cứ vậy ôm nhiệt huyết cùng tín ngưỡng lao đầu vào ngành này, nhưng có lẽ do sự lý giải về chính nghĩa và nhiệt huyết giữa hai bên không giống nhau. Sếp muốn cô viết một bài báo về bạo lực học đường, cô liền chạy đi điều tra lấy chứng cứ cả nửa tháng, sau khi báo cáo hết tin tức từ đầu đến cuối, bị sếp bắt viết lại, cô không hiểu, đây còn không phải chân tướng sao? Mà khung cảnh sếp chửi mắng cô ngày đó, đến bây giờ nhớ lại vẫn còn thấy không hiểu.

“Vốn dĩ là một bài báo để hấp dẫn người đọc, cô viết thành thế này? Sao cô lại thế này? Cô đi làm nữ cảnh sát hả?”

Từng câu từng chữ của ông ta găm sâu trong ngực cô: “Thời đại này, không cần chân tướng. Đồng tình! Đồng tình hiểu không! Cô phải dùng lời lẽ để thu hút sự đồng tình của người đọc. Dư luận tự khắc có phương hướng, chứ chân tướng là cái gì, quan trọng không? Nếu cái thế giới này cái gì cũng rõ rõ ràng ràng, thì cô nói tôi nghe, tại sao trái đất lại hình tròn! Nó là đang nói với cô, cô mẹ nó nếu muốn làm cái hình vuông sừng sững, thì cô cạp đất mà ăn!”

...........

Diệp Mông không hề vì thế mà hoài nghi cuộc sống, chỉ là sau khi tiếp xúc, cũng đã xác định được cái ngành mà cô yêu quý này, có người là đạo đức bại hoại thật, cũng có người là thân bất do kỷ.

Đương nhiên những việc này cô chưa từng nói với ai bên cạnh mình. Thực ra ở Bắc Kinh mấy năm, tất cả những ấm ức đã rèn cho cô thói quen uống rượu một mình, từ từ rồi sẽ tan hết. Vì mẹ mắc chứng trầm cảm, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của bà, nên cô vốn không quen kể khổ với người khác. Những  lý tưởng bị hiện thực phá nát kia, cô cũng không nhắc lại với ai nữa.

Vì không ai muốn nghe, cũng không ai có thể hiểu.

*

Nói chuyện điện thoại xong, Diệp Mông lại đưa bút lên cằm, quay lại xem tin tuyển dụng trên Ipad. Rất không may là chẳng chỗ nào thích hợp với cô cả. Duy chỉ có một công ty quảng cáo nhìn đáng tin, nhưng thông báo còn đính kèm không tuyển người bản địa. Diệp Mông vừa chuẩn bị lấy di động ra gọi hỏi, thì máy cũng trùng hợp sáng lên.

Là một dãy số lạ.

“Alo?”

“Xin hỏi có phải Diệp Mông, Diệp tiểu thư không?”

“Vâng.”

“Chào cô, tôi là bên tiệm game mật thất đây. Cô còn nhớ tháng trước cô đã phá được đến ba căn phòng bên chỗ tôi không? Là thế này, ông chủ muốn mời cô và bạn mình đến đây, làm người chơi thử mẫu mới nhất của game này.”

Diệp Mông ngây người, hồi lâu mới nhớ ra tháng trước vì né xem mắt mà kéo Phương Nhã Ân đi chơi giải mật thất.

Cô chần chừ: “Nhưng chân bạn tôi bị thương rồi, e là không chơi được. Một mình tôi chắc cũng được nhỉ?”

Đầu dây bên kia hình như đang thương lượng với nhau, rất nhanh đã đưa ra ý kiến: “Là thế này, cô có thể chơi cùng người khác không? Vì game lần này ít nhất phải có hai người chơi.”

“Cũng được.”

“Vậy chiều mai 2 giờ. Tôi sẽ đặt trước cho cô và người chơi cùng.”

................

Ngày hôm sau Diệp Mông đến rất sớm, từ 9 giờ rưỡi đã vào tiệm. Ông chủ vừa nhìn đã nhận ra cô ngay, cười híp mắt nói: “Cô gái đến sớm vậy? Bạn chơi cùng của cô vẫn chưa đến.”

“Không sao, hôm nay là chủ đề gì?” Cô vừa nói vừa tìm quyển sách trinh thám, ngồi trên sofa đọc.

“Thăm dò bí mật pháo đài cổ.” Ông chủ thần bí nói.

“Kinh dị hả?”

“Không kinh dị, chỉ là hiện trường có hơi.... tôi thấy cô có chơi kinh dị đi nữa cũng sẽ rất bình tĩnh.”

Diệp Mông gật đầu, ý đã hiểu, cô chơi game, đều cần đến nửa tiếng cho não thanh tịnh, nếu không sẽ không thể nhập tâm.

Tầm nửa tiếng sau, Diệp Mông nghe tiếng chuông gió ở cửa reo, nghe cả tiếng ông chủ thấp giọng chào hỏi: “A, đến rồi hả?”

Chàng trai thấp giọng ừ một tiếng.

Diệp Mông theo bản năng nghiêng đầu qua, thấy Lý Cận Dữ đứng ở cửa. Anh vẫn mặc chiếc áo khoác ở khách sạn đêm đó, quần thể thao, giày Converse, khiến đôi chân thêm dài miên man. Hoàn toàn không giống 27 tuổi chút nào, ngược lại giống thanh niên mới hai mươi tuổi đầu.

Lúc này, có hai cô gái bước ra từ trong mật thất, nhưng vẻ mặt xem ra vẫn đang chìm đắm trong mấy câu đố phức tạp, hưng phấp lớn giọng thuật lại tình hình lúc nãy, vô cùng ồn ào. Nhìn thấy Lý Cận Dữ, ánh mắt kinh ngạc, hai cô gái lập tức đỏ mặt ngượng ngùng, nhỏ giọng lại, thậm chí còn có chút rụt rè.

Ông chủ kéo người lại, nhiệt tình giới thiệu: “Đây là Lý Cận Dữ, là người giúp tôi thiết kế chủ đề lần này. Cũng là người chơi thử cố định ở chỗ chúng tôi. Mấy cái mật thất trước đây cô giải, đều là....”

“Không cần giới thiệu, người quen.” Anh ngắt lời: “Ông đi làm việc của mình đi.”

“Ờ.” Ông chủ chỉ hơi ngây người rồi rất nhanh đã phản ứng lại, thừa biết cái trấn nhỏ này lẩn quẩn cũng chừng đó người: “Vậy mấy người cứ đứng nói chuyện đi ha.”

Chuông gió bên ngoài cửa lại vang lên, lại có khách đến. Diệp Mông đặt sách xuống, cười với anh: “Trùng hợp vậy.”

Lý Cận Dữ ngồi xuống bên cạnh cô, khóe môi cũng cong lên: “Lần trước tôi nghe ông chủ nói, có một người rảnh rỗi chơi mật thất nguyên đêm, phá hết mọi câu đố. Không ngờ đó là cô. Không đi làm sao? Chuẩn bị ôm 100 vạn đi dưỡng lão?”

Hai người ngồi bên nhau cũng rất giống một cặp mới yêu, những người bước vào đều nhịn không được liếc mắt sang nhìn. Hai nữ phục vụ ở quầy lễ tân cũng lâu lâu nhìn sang bên đó, nói khe khẽ: “Anh Tiểu Dữ và chị gái đó nhìn đẹp đôi thật.”

Hai đương sự thì vẫn hồn nhiên ngồi ghé vai nhau.

“Lần trước là tình cờ thôi, tôi trốn xem mắt, không biết đi đâu nên đến giải mật thất.” Diệp Mông hỏi lại: “Không phải cậu cũng rất rảnh sao, còn có thời gian đến chơi mật thất?”

Cả người Lý Cận Dữ dựa vào sofa, lơ đễnh cười: “Tôi đến kiếm tiền mà, cô tưởng chơi thử nhẹ nhàng lắm chắc? Phải giúp người ta sửa lỗi phần mềm nữa đấy.”

Diệp Mông chăm chú nhìn anh một hồi, tự dưng tò mò: “Lý Cận Dữ, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?”

“Hỏi.”

“Cậu từng học đại học chưa?”

Lý Cận Dữ ngẩn người, không cười nữa, thu ánh mắt lại, cái dáng cao bẩm sinh bất kể là ngồi hay đứng đều cao hơn cô một bậc, khiến cô có áp lực vô hình, cúi mắt nhìn cô: “Sao lại hỏi thế?”

Cô mím mím môi ý bảo anh nói trước.

Lý Cận Dữ không dựa lưng vào sofa nữa, nhoài người rót cho mình một ly nước.

“Chưa.”

“Tốt nghiệp cấp ba?”

Anh uống nước, yết hầu lăn lăn, lại tiếp tục dựa lưng ra sau: “Tốt nghiệp cấp hai, được không?”

Diệp Mông gật gật đầu, biết anh không nói thật, cũng không hỏi lại nữa.

Ông chủ chuẩn bị mật thất xong, hướng về phía Lý Cận Dữ ra hiệu đã có thể bắt đầu. Lý Cận Dữ đứng lên, uống ngụm nước cuối, châm biếm một câu: “Sao nào, cử nhân đại học danh tiếng rồi, nên khinh mấy người học đến cấp hai như tôi?”

Diệp Mông cũng uống nước rồi đứng lên, vội vã lắc đầu: “Không có, tôi cũng không phải là cử nhân đại học danh tiếng, Giang Lộ Chi của cậu mới thế, cô ta còn chưa xem thường cậu, tôi sao phải xem thường cậu chứ?”

“Tôi chia tay với cô ta rồi.” Lý Cận Dữ nhấn mạnh.

“Ờ, bạn gái cũ của cậu.”

Diệp Mông không biết có phải mình mẫn cảm quá hay không, hay cô thật sự động đến lòng tự trọng của anh, thật thần kỳ, cô và cậu em này trời sinh không hợp nhau, dù là khởi đầu êm đềm ấm áp thế nào, cuộc đối thoại vẫn kết thúc trong mùi khói súng.

Ông chủ đã khởi động mật thất, tuyên bố trò chơi bắt đầu: “Nào, lần này tôi đã tốn không ít công sức, cũng là lần đầu tiên thử loại kịch bản trầm trọng này. Các cậu giúp tôi kiểm tra xem có lỗi nào không, đưa ra nhiều ý kiến giúp tôi, cảm ơn hai vị đại thần nhiều. Để tôi giới thiệu bối cảnh trước, vị trí hai người đang đứng lúc này là lối vào lâu đài, Diệp Mông là nha hoàn của lâu đài, Cận Dữ cậu là thiếu gia của lâu đài, bên trong tòa thành này ẩn chứa một vài bí mật không ai biết, hai người tốt nhất là phải nhập vai....”

Hai người đều đeo bịt mắt, không thấy biểu cảm của đối phương, nhưng Diệp Mông cảm nhận được rõ ràng, anh ta chắc chắn đang cười.

Diệp Mông: “..... Lần sau các người viết kịch bản sáng tạo chút đi, ví dụ như công chúa và đứa ở ấy.”

Lý Cận Dữ: “Bắt đầu đi.” Trong giọng nói vẫn mang ý cười.

Ông chủ ho một tiếng: “Vậy tôi nói ngắn gọn, Lý Cận Dữ cậu cởi bịt mắt ra đi, sau đó dẫn Diệp Mông đến cầu thang có cái lồng sắt. Nha hoàn là người đợi mở khóa, thiếu gia phải nghĩ cách mở khóa cho nha hoàn, hai người mới có thể cùng giải mật thất....”

Diệp Mông sau khi bị nhốt lại, Lý Cận Dữ không vội tìm manh mối, mà ngồi trên sofa nhìn xung quanh, cuối cùng thấy bên cạnh tivi là bàn bóng đá. Anh lơ đễnh chơi đến hai ván, thật sự xem mình là thiếu gia.

“Chưa chơi bao giờ?” Diệp Mông hỏi.

“Chơi rồi.” Cậu thành thật đáp.

“Chơi đủ chưa? Chị đây nhìn giống người kiên nhẫn lắm hả?”

“Thiếu gia tôi cũng phiền lắm đây,” Lý Cận Dữ quả thật đã nhập vai, không khác gì một thiếu gia thực sự, một tay chống eo, một tay đã lấy ra một trang bản đồ không biết từ đâu có, tiện tay vứt sang một bên, thở dài một hơi: “Ông chủ vừa nói với tôi, bên ngoài mất điện rồi.”