Thâm Tình, Lãnh Tổng Là Chồng Tôi!

Chương 19: THẪN THỜ, BẤT NGỜ MÀ CHÁN GHÉT.




Thẫn thờ từ nhà đến công ty của Lãnh Đế Hàn, Phó Khanh Nhu chần chờ trước cánh cửa lớn kia một lúc lâu.

Cương Trực thấy thế thì liền liên tiếng đánh tan bầu không khí lặng thinh giữa dòng người của vị thiếu phu nhân.

"Cô có cần tôi gọi cho boss xuống đón cô không?"

"Hả...À, không cần đâu. Tôi tự lên được." Phó Khanh Nhu nói.

Mặc dù có chút hụt hẫng không biết vì chuyện gì nhưng cô vẫn có thể tự đi tự đứng được. Đâu cần việc gì cũng phải trông chờ vào Lãnh Đế Hàn.

Rời bước tiến thẳng vào công ty, người phụ nữ vẫn như bao lần mà đi đến quầy lễ tân báo trước. Nhưng hình như ánh mắt của mọi người đều đã thay đổi, bọn họ nhìn cô với sự ngưỡng mộ và đôi người lại có chút ganh tị.

Mấy người đó ganh tị không phải là ghét cô hay gì đó mà họ ghen tị vì cô là vợ của boss, là thiếu phu nhân của nhà họ Lãnh cao quý, tôn nghiêm.

"Lãnh phu nhân, xin dừng bước!" Một âm vang bỗng truyền đến tai cô từ phía sau, chất giọng này quả là chói tai người nghe khiến Phó Khanh Nhu tò mò quay người lại nhìn xem.

Trước mặt cô bấy giờ không ai khác là Mạn Yên, cái cô trưởng phòng kĩ thuật hai luôn có ý đồ leo lên giường của chồng mình lâu nay.

Chưa biết chuyện nên Phó Khanh Nhu ngập ngừng hỏi "Cô là..."

"Tôi là Mạn Yên, trưởng phòng tổ kĩ thuật kĩ hai. Chắc hẳn cô Phó đây chưa được Lãnh thiếu cho biết nhỉ?" Mạn Yên nhanh chóng giới thiệu.

'Người phụ nữ này là ai, tại sao vừa gặp mà đã nhắc đến Lãnh Đế Hàn rồi chứ? Lại còn đổi cách xưng hô nữa, thật khiến mình khó chịu mà.' Một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu Phó Khanh Nhu.



Cô suy đi nghĩ lại rồi buông lời "Ừm, thứ mà Lãnh Đế Hàn quan tâm thì anh ấy chẳng giấu gì với tôi cả. Nhưng mọi chuyện về cô thì quả thật tôi chưa từng nghe anh ấy nhắc đến bao giờ."

Hiểu ra được ẩn ý trong câu nói của Phó Khanh Nhu, Mạn Yêu điên tiết lên mà chẳng thể làm được gì giữa thanh thiên bạch nhật.

Nhưng cô ta nào dễ bỏ qua như vậy, miệng đanh đá lên giọng "Cô Phó chớ bận tâm lời nói lúc nãy của tôi nhé, nhưng có một sự thật là năm nào cũng đến bữa tiệc đấu giá mấy ngày tới là tôi lại được Lãnh thiếu làm bạn nữ đi cùng thôi."

"...."

Nghe đến đây Phó Khanh Nhu nhue hiểu ra được điều gì đó, cô cong khóe môi của mình lên như đang chê cười cái con người hề hước trước mặt.

Đang tính đáp trả thì một bàn tay bỗng chợt đặt lên vai cô, âm vang cũng dần được truyền đến. Chỉ thấy khuôn mặt của Mạn Yên dần dè dặt lại đôi chút hơn so với lúc nãy.

"Đến đây rồi sao còn không vào, tìm tôi có chuyện gì?" Khuôn mặt lạnh lùng cùng với giọng nói trầm lắng của Lãnh Đế Hàn dần làm cho hai người phụ nữ có chút sợ hãi.

Phó Khanh Nhu chu môi lên tiếng "Cứ nhất định phải là tôi đi cùng anh đến buổi đấu giá gì đó mới được à? Tôi lại cảm thấy nên nhường cơ hội đó cho người khác đi."

Miệng thì nói như vậy nhưng tâm tư lại đang ngầm suy nghĩ điều gì đó mưu mô.

Đứng ở không quá xa Mạn Yên vừa hay nghe thấy được Phó Khanh Nhu nhắc đến việc tham dự buổi đấu giá. Nhưng việc làm cô ta phải cắn răng nghiện lợi là người được Lãnh Đế Hàn mời làm bạn đi cùng lại không phải là cô ta.

Mặc dù tức nhưng cô ta vẫn cố giữ thái độ điềm tĩnh mà nói như không biết chuyện "Lãnh thiếu, ít hôm nữa có buổi đấu giá chúng ta vẫn sẽ triển khai theo kế hoạch như hằng năm chứ?"

Bắt kịp được thời cơ Phó Khanh Nhu liền buông lời "À thì ra ở đây còn có cô Mạn, nhìn cô ấy cũng có vẻ rất hợp với việc đến những nơi đông người kia hơn tôi đó."



"...." Mạn Yên chưa kịp hiểu được ý của Phó Khanh Nhu nên đứng yên ngơ ngác.

Nhưng Lãnh Đế Hàn lại khó chịu vì anh vừa nghe là đã biết ngay được cái cô vợ nhỏ trước mặt này đang có ý định trốn chạy công việc đây mà.

Anh không vội trả lời mà bế xốc vợ mình lên, đôi chân nhanh bước cùng với một câu nói được thốt ra theo đó khiến người khác ớn lạnh "Hừ, cô thật sự muốn vậy sao?"

Cảm giác được điều không lành, Phó Khanh Nhu liền vội rút ngay lại lời nói. Vùng vẫy đòi được thả xuống nhưng việc mà Lãnh Đế Hàn đã nhất quyết làm thì có bao giờ thay đổi dễ dàng như vậy.

………..

Ở một trung tâm siêu thị lớn trong thành phố tấp nập, Cố Thiên Tâm bỗng dưng nhận được tin nhắn từ bố mẹ về cuộc sắp xếp đi xem mắt ngay bây giờ.

Điều này đã làm cô vứt hết cả tâm trạng lúc đầu là mua sập siêu thị. Cô của bây giờ trong đầu chỉ toàn là cách làm sao để từ chối được người đàn ông thứ mười chín này mà không quê rồi.

Đang tính nhờ người đi gặp thay thì phát hiện ra ông Cố đã tính toán kĩ càng từ trước mà cho người giám sát nhất cử nhất động của cô.

Đành phải lái xe đi đến điểm hẹn, cô cứ thế sầu tư mà chọn đại một chỗ ngồi. Bỗng một cô phụ vụ bước đến ngõ lời trước "Chào cô, cho hỏi hôm nay cô đến là để xem mắt phải không?"

Cố Thiên Tân ngẩng đầu nhìn xem xem người ta hỏi mình cái gì, nghe xong câu hỏi thì cô liền gật gật đầu tỏ ý đúng rồi.

Cô phục vụ nói tiếp điều gì đó một lúc sau đó chỉ thấy một loạt hành động trong có vẻ như đang mời Cố Thiên Tâm đi theo mình xảy ra.

Khuôn mặt chán nản cứ như mấy đứa học sinh giỏi vừa nhận bài thi điểm hạng chót vậy. Đám mây u ám cứ thế bám theo cô suốt chặng đường đi gặp người đàn ông được sắp xếp xem mắt đó.