Thâm Tỉnh Băng

Chương 73




Hỉ Liên thấy Nguyên Kinh hồi lâu không nói gì, liền thấp giọng hỏi: “Hoàng thượng, chúng ta đi chỗ nào trước?”

Nguyên Kinh thần sắc lạnh nhạt, “Đi thăm Ninh tần trước.”

Lại tiếp: “Chắc cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Cảnh Tuyên điện.

Nữ nhân trong nội điện kêu khóc không ngừng, nhũ mẫu bà đỡ bưng nước đỡ đẻ loạn hết cả lên.

Hứa thái y cũng được thánh chỉ đến đây, trước mắt đang ở ngoại điện chấp bút kê đơn, trán rịn mồ hôi.

Tử Trúc khóc sưng cả mắt, từ nội điện bưng ra một chậu máu, sau khi giao cho cung nữ ngoại điện, định phân phó tiểu trù phòng hầm sẵn ít ngân nhĩ táo đỏ, lại quay ra ngoài điện.

Mới ra tới cửa liền thấy cửa cung mở rộng, một tiểu thái giám tiến vào hô to một tiếng:

“Hoàng thượng giá đáo-“

Chúng cung nhân Cảnh Tuyên điện vội vã bỏ việc trên tay xuống, nhất tề quỳ đầy dưới đất.

Nửa chén trà sau, Nguyên Kinh được Hỉ Liên đón vào đông điện.

Nguyên Kinh vừa vào điện, mấy tiểu thái giám đã dẫn Hứa thái y tới.

Lão Thái y mới thoáng thấy bóng người màu vàng kia liền vội vàng quỳ xuống.

“Lão thần… Tham kiến Hoàng thượng.”

Nguyên Kinh khẽ khoát tay, “Thế nào rồi?”

Tiểu thái giám bên cạnh thông minh đi tới đỡ tay, lão Thái y run rẩy đứng dậy, “Ninh tần nương nương là bao lâu nay tâm trạng không tốt, khiến khí huyết nghịch chuyển dẫn đến khó sinh, lão thần đã kê đơn, phân phó cung nhân sắc cho nương nương uống, nhưng được hay không, thì vẫn phải xem bản thân nương nương…”

Hỉ Liên liếc nhìn Hứa thái y, “Hứa thái y đứng đầu Thái y viện, mà không có một chút biện pháp nào?”

Lão Thái y thâm sâu nhìn Hỉ Liên một cái, ho khan nói: “Hỉ công công có điều không biết, dù là Hoa Đà tái thế, việc nữ nhân sinh đẻ, nam nhi chúng ta cũng không thể giúp…”

Nguyên Kinh lúc này mới lại mở miệng: “Sao bên trong lại có tiếng khóc? Là ai?”

Lão Thái y da mặt cứng đờ, “Hồi bẩm Hoàng thượng, đương nhiên là Ninh tần nương nương…”

***

Lại nói sau khi hạ triều, Điền Sùng Quang vừa đến Binh bộ, triều phục còn chưa kịp thay đã được tiểu thái giám đến truyền lời, nói là Hoàng thượng khẩu dụ kêu mình đến ngay lập tức.

Mặc dù trong lòng biết không tránh khỏi một trận quở trách, nhưng hoàng mệnh khó trái, Điền Sùng Quang chỉ đành phải đi.

Mưa đã tạnh, trời chưa sáng.

Hoàng thành hơi nước mù mịt.

Điền Sùng Quang vừa đến ngự thư phòng, từ rất xa đã thấy một người đứng bên ngoài, bóng lưng thẳng như tên trúc.

Chờ đến gần, thấy trên vai người nọ có một tầng bọt nước li ti, hiển nhiên đợi một lúc rồi.

Điền Sùng Quang thấy tim nóng lên, chắp tay tiến tới, “Phỉ đại nhân…”

Hà Yến chậm rãi nghiêng đầu, “Sao lại là ngươi?”

Điền Sùng Quang rảo bước tới, “Hoàng thượng khẩu dụ kêu ty chức chờ ngoài ngự thư phòng.”

Lòng Hà Yến chùng xuống, “Hoàng thượng gọi ngươi đến đây, sao y không có mặt?”

Điền Sùng Quang lại không màng nghĩ những việc này, vẻ mặt thấp thỏm bất an, “Đại nhân, vài ngày trước dụ lệnh cho ngài là lên phương bắc đốc quân, sao bỗng nhiên lại trở về kinh thành, ngài có ý chỉ của Hoàng thượng không?”

Không đợi Hà Yến trả lời, lại vội vã nói một câu, “Nếu không có ý chỉ tự về kinh, đó là tội lớn…”

Hà Yến nhìn Điền Sùng Quang một cái, “Ý chỉ? Ta thấy ngươi đần rồi thì phải?”

Điền Sùng Quang lúc này mới choàng tỉnh, hơi khom người, “… Ừm… thiết nghĩ Hoàng thượng ắt hẳn sẽ không để ý lắm…”

Hà Yến tiếp tục: “Từ Đông Nam về phương bắc vừa vặn đi ngang qua kinh thành, ta định tiện đường ghé qua thăm, muộn một chút sẽ đi.”

Điền Sùng Quang khẽ gật đầu, “Dừng lại một ngày, cũng không hề gì.”

Dứt lời ngẩng đầu lên, thần sắc lại có chút quái dị.

Hà Yến chỉ cảm thấy thắt lưng trĩu xuống, cúi đầu liền gặp một đôi tay nhem nhuốc từ đằng sau vòng qua, bám lấy hông mình, tiếp đó lưng nóng lên như là có ai dán vào.

Tiểu thái giám nghẹn ngào, “Hoài Hoài, dế chết hết rồi ngươi mới về… Ngươi tới muộn rồi…”

Hà Yến toàn thân ớn lạnh, túm tay tiểu thái giám kia, xách gã ra phía trước.

Nước mũi vàng xanh chảy hai dòng, Xuân Bảo khóc đến mướt mồ hôi đầu, lại lần nữa lao vào lòng Hà Yến, “Hoài Hoài… Ngươi không chơi được rồi…”

Hà Yến lách mình né đi, “Không cần quá khách khí, hãy đa tạ con dế chết kia giúp ta.”

Xuân Bảo vồ hụt, suýt nữa ngã vào bùn, “Hoài Hoài, mấy ngày nay ngươi chạy đi đâu thế, luôn chẳng thấy ngươi đâu.”

Hà Yến thấy Điền Sùng Quang vẻ mặt hãi hùng, thật sự có phần không nhịn nổi, vội vàng kéo Xuân Bảo ra xa, để gã khỏi bêu xấu mình trước mặt Điền Sùng Quang.

Xuân Bảo bị Hà Yến xách vạt áo lôi đi mấy trượng mới dừng lại.

Xuân Bảo cũng chẳng màng chỉnh lại xiêm y xốc xếch, chỉ kéo tay áo Hà Yến, “Hoài Hoài, luôn không nhìn thấy ngươi đâu, lòng ta rất bất an.”

Hà Yến nói: “Nhìn thấy ngươi ta mới thật sự bất an.”

Xuân Bảo lại tiếp: “Ngươi còn chưa nói mấy tháng qua ngươi đã đi đâu?”

Hà Yến lạnh giọng nói: “Đi đốc quân.”

Xuân Bảo thở dài, vẻ mặt hơi giận, “Hoài Hoài, ngươi ra chiến trường sao có thể không dẫn ta theo…”

Hà Yến dằn lửa giận xuống, “Tại sao ta phải dẫn ngươi theo? Còn nữa, vẻ mặt tiếc hận đó là ý gì?”

Xuân Bảo bĩu môi, kéo tay áo Hà Yến, “Ngươi cứ đi cùng ta là được.”

Hà Yến hất tay áo, “Đi đâu?”

Xuân Bảo lại kéo, “Đi rồi ngươi sẽ biết.”

Hà Yến thấy Điền Sùng Quang đang nhìn bên này, nghĩ Hoàng thượng không biết lại trốn đi đâu không chịu gặp mình, sợ là trong một lúc cũng chưa đến, vả lại cùng tiểu thái giám này tìm một chỗ vắng người cũng tốt hơn ở đây lôi lôi kéo kéo cho mất mặt.

Xuân Bảo thấy Hà Yến không giãy nữa thì vui mừng lôi hắn tới Vị Ương cung.

Lúc trước Hà Yến đi, cung nhân Vị Ương cung đã phân đến nơi khác, bây giờ nơi đây đã vắng tanh, không một bóng người.

Chỉ có cổ thụ vẫn như trước, từ ngày đông sương tuyết đầy cành thành bóng xanh rợp trời hiện giờ.

Hà Yến khẽ thở ra một hơi, rất đỗi cảm khái.

Xuân Bảo đứng cạnh một chỗ chân tường, quay đầu cười nói với Hà Yến, “Hoài Hoài, mau tới xem này.”

Hà Yến nhìn thấy trên tường có một khe nhỏ, “Xem bức tường này?”

Xuân Bảo nói: “Ngươi không thấy tường chỗ này bất đồng với các chỗ khác à?”

Hà Yến cúi người ngắm nghía một lúc lâu, “Chẳng qua thêm vài vết nứt…”

Xuân Bảo cơ hồ nhảy bật lên, “Mấy vết này đều là ta mỗi ngày luyện võ đánh ra đó!”

Hà Yến đứng thẳng dậy, “Ngươi đánh hơn nửa năm mà bức tường này còn chưa sập, có gì đáng tự hào đâu?”

Nói đoạn quay người muốn đi.

Xuân Bảo vội vàng chạy tới kéo hắn lại, “Hoài Hoài, đây là tối hôm qua ta đánh đó.”

Hà Yến quay đầu lại, “Ngươi cho ta xem cái này để làm gì?”

Xuân Bảo hít hít mũi: “Người có năng lực như ta, ngươi còn không dẫn đi xuất chinh…”

Hà Yến nghe gã nói mà bất lực, “Ngươi thật là ngu ngốc không nhẹ, chưa nói đến ngươi là thái giám không thể tự ý rời cung, cho dù ngươi đập đổ tường được, ta cần ngươi để làm gì?”

Xuân Bảo suy tư chốc lát, “Ta có thể công thành cho ngươi!”

Hà Yến phất tay, “Ngươi nghĩ ta ngốc à?”

Xuân Bảo cúi đầu, “Ta chẳng qua là muốn đi theo ngươi, sau khi ngươi đi, ta chưa tìm thấy một ai hợp với ta như vậy nữa.”

Hà Yến quay lưng đi thẳng, “Tạm biệt.”

***

Đông điện Cảnh Tuyên điện, trong lư hương khói trắng sương tím.

Bên ngoài sấm rền từng trận, mưa gió sắp đến.

Ngoài điện cung nữ qua lại không ngừng, chẳng ai nói tiếng nào.

Gió ẩm lướt qua, tiếng kêu khóc trong chính điện như từng mảnh lụa rách, lại khiến phi tần nơi thâm cung biệt viện ghi hận trong lòng.

Hỉ Liên nghe mà tim đập nhanh, quay sang nhìn Hoàng thượng đứng cạnh bên.

Khuôn mặt Nguyên Kinh trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt nhìn một chỗ, nặng nề tâm sự.

Bỗng nhiên nội điện có tiếng trẻ sơ sinh khóc ra rả, loáng thoáng tiếng reo mừng.

Hỉ Liên thở phào một hơi, quay người quỳ xuống, “Chúc mừng Hoàng thượng, chúc mừng Hoàng thượng.”

Đáy mắt Nguyên Kinh hắc khí không giảm, cảm xúc phức tạp, y lại thật sự không vui mừng nổi.

Không bao lâu, bà đỡ cũng bế đứa trẻ tới, khom lưng hành lễ, “Chúc mừng Hoàng thượng, là một hoàng tử.”

Vừa nói vừa bế đứa trẻ quấn trong lớp gấm trắng tinh như tuyết lên.

“Tiểu hoàng tử mặt mũi cực đẹp, suy cho cùng là huyết thống hoàng gia…”

Mùi tanh thoang thoảng, ánh sao lấp lánh, khuôn mặt bé xíu của anh hài hơi tái xanh, tiếng khóc khe khẽ.

Nguyên Kinh ngớ ra một lúc lâu, nhìn cái cục bé teo, giơ một ngón tay muốn sờ thử.

Ai ngờ lại bị em bé nắm lấy, ngậm vào miệng mút.

Nguyên Kinh lập tức đỏ mặt, “Đây…”

Bà đỡ cung kính nói: “… Không hề gì, Hoàng thượng lấy ra là được…”

Hỉ Liên cười nói: “Hoàng thượng mới làm cha, đương nhiên bỡ ngỡ, về sau sẽ tốt hơn…”

Nguyên Kinh hồi lâu mới bình tĩnh lại, cẩn thận rút tay ra, “Đi thăm Ninh tần.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, đang định cùng ra khỏi điện, lại thấy Tử Trúc hớt hải chạy lên, quỳ xuống khóc không thành tiếng, “Hoàng thượng, không tốt, nương nương ra máu nhiều lắm…”

Hỉ Liên giật mình, “Hứa thái y đâu?”

Tử Trúc nức nở nói: “Nô tỳ đã kêu Hứa thái y xem mạch, nhưng Hứa thái y chỉ nhìn một lúc, rồi quay người ra ngoại điện thở dài, bảo gọi Hoàng thượng đến gặp mặt lần cuối.”

Hỉ Liên hơi chần chừ, “Lúc này qua, nội điện nhất định nồng nặc mùi tanh hôi, Hoàng thượng làm sao…”

Nguyên Kinh không muốn nghe lão nói tiếp, hơi khoát tay, “Đi xem.”

Đường nhỏ quanh co tối om, trong nội điện nến đỏ đã chiếu cao.

Người nằm trong chăn gấm dày cộp, tiều tụy nhợt nhạt, giống như mất nước, không còn thần thái sáng láng ngày xưa.

Tử Trúc đắp thêm vài lớp chăn gấm cho Ninh tần, che máu bên dưới từ từ chảy ra, lại giấu không được vẻ sắp chết của người này và mùi máu tanh tưởi khắp phòng.

Ninh tần kêu Tử Trúc cài cho mình một đôi trâm ngọc, búi tóc lại.

Nghe tiếng có người vào phòng, nàng giãy giụa muốn ngồi dậy, song vẫn ngã xuống.

Ninh tần mở to hai mắt, chờ thấy rõ người trước mặt, vốn còn muốn cười, mà không nhịn được, đáy mắt lăn ra từng giọt lệ, “Hoàng thượng… đã tới…”

Nguyên Kinh ngồi trên mép giường, cảm thấy khác thường, cúi xuống vạch lớp chăn gấm màu lam trên cùng, đầu ngón tay chạm đến lại là cả tấm nệm ướt sũng máu.

Vẫn còn hơi ấm, nhưng không bao lâu nữa sẽ hóa lạnh.

Nguyên Kinh ngẩng lên, “Đừng khóc.”

Ninh tần nghe vậy lại bất chấp nghi thái bưng mặt gào khóc thất thanh, “Xin lỗi Hoàng thượng, thần thiếp sẽ không bao giờ chọc giận Hoàng thượng nữa, cầu Hoàng thượng tha cho thần thiếp…”

Nguyên Kinh mềm lòng, lắc đầu, “Là trẫm có lỗi với các ngươi.”

Lại tiếp: “Trẫm tấn ngươi làm phi, ngươi phải dưỡng bệnh cho khỏe.”

Ninh tần nắm tay, đôi mắt trong suốt lóng lánh nhìn thẳng vào Nguyên Kinh, “Thần thiếp… không muốn làm phi…”

Sau đó giơ tay ra, “Chỉ cần Hoàng thượng thường đến thăm thần thiếp…”

Nguyên Kinh cười, cầm tay nàng, thấp giọng nói: “Được.”

Ngoài điện mưa rả rích, e dè lạnh lẽo, làm dập một khóm hoa trước Cảnh Tuyên điện, mảnh vụn như phấn, héo tàn sớm.

Vào đêm, Cảnh Tuyên điện Ninh phi nương nương hoăng.

Hà Yến sau khi từ Vị Ương cung trở về cũng đợi đến đêm.

Điền Sùng Quang thì có lệnh, không dám tự tiện rời cung, chỉ đành cắn răng che ô đứng chờ bên ngoài.

Đêm đen sầu não, tí tí tách tách, dầm nguội một chút tâm tính nóng rực cuối cùng.

Hà Yến khẽ thở dài, quay mặt nhìn Điền Sùng Quang, “Ta không đợi nữa, ta khởi hành lên phương bắc đây.”

Điền Sùng Quang vẻ mặt mệt mỏi chắp tay, “Đại nhân bảo trọng, thứ cho ty chức không thể tiễn xa.”

Hà Yến quay người đi, khoát tay, “Sớm biết vậy ta nên đi trước, cũng đỡ cho ngươi phải ở bên ngoài dầm mưa.”

Điền Sùng Quang thoạt tiên sửng sốt, phỏng đoán một lúc lâu cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu.

Hà Yến mới đi chưa bao lâu, Điền Sùng Quang liền nhìn thấy ngự giá từ xa tới.

Ngược lại thực sự ứng với câu nói khi nãy của Hà Yến.

Nguyên Kinh xuống long liễn, mái tóc đen như mực hơi âm ẩm, đưa mắt nhìn thấy Điền Sùng Quang, thoạt đầu khựng lại, “Người khác đâu?”

Điền Sùng Quang cung kính khấu bái rồi đứng dậy, “Hoàng thượng nói Phỉ đại nhân ạ?”

Nguyên Kinh không lên tiếng, xem như thừa nhận.

Điền Sùng Quang giọng đều đều, “Hồi bẩm Hoàng thượng, Phỉ đại nhân vừa mới đi.”

Nguyên Kinh sắc mặt lạnh tái, mở miệng, muốn nói lại thôi.

Hỉ Liên kế bên thấy thế nói: “Hoàng thượng, có cần nô tài sai người gọi về không ạ?”

Nguyên Kinh hắc mâu gợn sóng, “Không cần.”