Thâm Tỉnh Băng

Chương 48




“Hỉ Liên-“

Hỉ Liên khom lưng tiến lên, “Hoàng thượng, có nô tài.”

“Triệu Hứa thái y.”

Hỉ Liên vâng một tiếng, lui về sau hai bước, quay người ra sau điện sai một tiểu thái giám đi truyền lời.

Độ chừng một chén trà, Hứa thái y mới chậm chạp theo tiểu thái giám đi tới, gặp Hoàng thượng, đang toan hành đại lễ ba quỳ chín bái, lại thấy Nguyên Kinh phất tay, “Miễn.”

Hứa thái y cúi đầu đứng đó, đợi thánh âm.

Nguyên Kinh mân mê vật be bé khảm vào ngọc kia, “Hắn mấy ngày nay có chuyển biến tốt không?”

Hứa thái y dĩ nhiên hiểu Hoàng thượng quan tâm tới ai, cung kính đáp: “Hồi bẩm Hoàng thượng, trước mắt đã không đáng ngại, chỉ cần tĩnh dưỡng vài hôm là khỏi hẳn.”

Nguyên Kinh mặt không biểu cảm, chẳng hề thấy vui vẻ, “Người có tỉnh lại chưa?”

Hứa thái y nói: “Mấy ngày trước đều mê man, thỉnh thoảng tỉnh chốc lát rồi lại ngủ, hôm nay trước khi ty chức rời khỏi đó, vừa vặn gặp chủ tử Vị Ương cung tỉnh lại, trông tinh thần cũng ổn, còn… đặc ý sai kẻ dưới tiễn ty chức xuất cung.”

Nguyên Kinh im lặng một lúc lâu.

Sau đó nói: “Thuốc lúc trước, hãy thêm vào mấy vị bổ thân thể.”

Hứa thái y sửng sốt, đáp nhỏ: “Ty chức hiểu.”

Nguyên Kinh hơi phất tay, Hứa thái y liền biết ý khom người lui ra.

Hỉ Liên thấy lão thái y kia ra điện, nghĩ mấy ngày nay Hoàng thượng làm gì cũng không lên tinh thần nổi, số lần triệu kiến thái y hỏi chuyện lại tăng hơn mọi khi rất nhiều.

Người ngoài không hay, còn tưởng rằng long thể bệnh nhẹ, rất nhiều nương nương trong cung đều âm thầm hỏi thăm mình.

Nhưng có ai biết, Hoàng thượng đâu phải thân thể không khỏe, chẳng qua là sắp bị tâm bệnh thôi.

Nghĩ đến đây Hỉ Liên tự nhiên sinh ra thương hại, “Hoàng thượng, đã phê mấy canh giờ rồi, hãy nghỉ ngơi một chút, cẩn thận mệt quá hại người.”

Nguyên Kinh nhìn con quay kia, rõ ràng tinh thần mơ màng.

Hỉ Liên ho nhẹ một tiếng, “Hoàng thượng?”

Nguyên Kinh hoàn hồn nhìn Hỉ Liên, ngoài dự liệu, lại khẽ thở dài một tiếng.

Hỉ Liên không dám vạch rõ, chỉ nói theo: “Hoàng thượng ưu phiền vì quốc sự ạ?”

Nguyên Kinh lắc đầu, vẫn không nói gì.

Hỉ Liên cười nói: “Không bằng nô tài cùng Hoàng thượng đi dạo, giải khuây cũng tốt.”

Nguyên Kinh cầm tấu chương lên tiếp tục phê duyệt, “Không cần.”

Viết được vài nét lại đột nhiên nhớ tới, “Rỗi thì đến Vị Ương cung xem thử, đừng để xảy ra sai sót với thuốc.”

***

Nắng rọi vào phòng, lồng sa nến cạn.

Vị Ương cung sáng sớm đã bị gõ cửa.

Trong viện, một tiểu thái giám đứng ngây ra đấm tường, mặt mày nhem nhuốc, vành mắt tím xanh, dường như cả đêm không ngủ.

Doanh Doanh rảo bước ra đón, mở cửa, người vào lại là Hỉ Liên bên cạnh Hoàng thượng.

Doanh Doanh là người thông minh, thấy Hỉ Liên tới, trong lòng đã hiểu được ba phần.

Hẳn là vì chuyện chủ tử bị bệnh uống thuốc.

Lại nói Hỉ Liên nhân lúc Hoàng thượng lâm triều đến đây, vốn cũng không định nán lại lâu, mở miệng nói ngay: “Thái y viện đưa thuốc đến chưa?”

Doanh Doanh khom lưng thưa, “Hồi bẩm công công, tối qua đã đưa tới rồi.”

Hỉ Liên hỏi: “Sắc thuốc chưa?”

Doanh Doanh chần chừ một lúc lâu, “Nô tỳ mới nấu bữa sáng, định lát nữa sẽ sắc.”

Hỉ Liên thu hai tay vào tay áo, “Hoàng thượng trăm công nghìn việc nhưng cũng còn để ý việc này, nếu ngươi làm không tốt, coi chừng khó giữ được cái mạng nhỏ.”

Sắc mặt Doanh Doanh trắng bệch, “Nô tỳ biết, Hỉ công công cứ yên tâm.”

Hỉ Liên nói: “Biết thì tốt.”

Nói xong liền quay lưng rời đi.

Doanh Doanh thở dài một hơi, quay về tiểu trù phòng lấy dược liệu Thái y viện đưa tới, chia ra gói vào giấy thô.

Nghĩ việc này không thể giao cho Xuân Bảo, mấy bữa nay gã ta ngày càng ngu si, không dùng được nữa.

Công việc trong Vị Ương cung có thể làm từ từ, mà việc chết người cỡ này, lại không thể có mảy may sai sót.

Doanh Doanh vào trù phòng nhóm lửa, bỏ dược liệu vào ấm, đổ nước, sắc lửa nhỏ hai canh giờ, lại để một lúc lâu cho nguội, lấy vải thưa lọc bã, thuốc kia đặc một bát, không lạnh không nóng, vừa uống.

Nhớ Hoài Hoài sợ đắng, lại đặc biệt thêm một đĩa bánh ngọt, chờ sắp xếp thỏa đáng hết, Doanh Doanh liền xách thực hạp đi đến chính điện.

***

Nội điện Vị Ương cung.

Ánh nắng chiếu vào đôi mắt thất thần kia, tựa những vì sao màu đen.

Kẻ cả đêm không ngủ ngồi trên giường, ngơ ngác nhìn song linh điêu hoa, phảng phất có một người dựa lên đó, anh tư bừng bừng, nét mặt tươi cười.

“Thật sao?” Hoài Hoài hỏi, “Ngươi sẽ không bao giờ ép ta nữa?”

Hà Yến chăm chú nhìn Hoài Hoài hồi lâu, “Ta sẽ chỉ giúp ngươi.”

Hoài Hoài hồ nghi nhìn Hà Yến, “Tại sao ngươi phải giúp ta?”

Hà Yến cười nói, “Ngươi muốn có được y, ta muốn ra ngoài, nếu ngươi đắc thủ, dĩ nhiên cũng có thể giúp ta.”

Hoài Hoài lắc đầu, “Giả dối.”

Sau đó cúi đầu xuống, “Không phải ngươi cũng thích Hoàng thượng à?”

Hà Yến dựa song linh, trên mặt mạ sắc vàng hư ảo, “Ta thích y lại có ích gì? Cuối cùng còn không phải là để y đùa bỡn, quyền lợi vẫn thực tế hơn.”

Hoài Hoài ngẩng đầu lên, “Ngươi muốn làm quan?”

Hà Yến cười, trong mắt gợn sóng nhộn nhạo, “Kỳ thực không muốn.”

Vẻ mặt Hoài Hoài đầy khó hiểu, “Vậy ngươi muốn làm gì?”

Hà Yến cúi người nhìn sát hắn, “Đến lúc đó ngươi sẽ biết.”

Hoài Hoài đang định nói, lại thấy Hà Yến sầm mặt nhìn ra ngoại điện, Hoài Hoài cũng nhìn theo, tiếng bước chân kia chậm vững, thong thả đi đến, lại là cung nữ Doanh Doanh.

Đặt thực hạp lên bàn, Doanh Doanh nhô người vào trong, “Hoài Hoài, đến giờ dùng bữa rồi.” Chờ thấy rõ quần áo trên người hắn lại không khỏi hơi nhíu mày, “Rốt cuộc vẫn mặc rồi…”

Hoài Hoài đứng dậy ra khỏi phòng, nhưng nhìn đĩa màu xanh, bát hắc ngọc, ngược lại sững sờ ở đó.

Doanh Doanh bưng bát thuốc kia tới, “Uống trước đi kẻo nguội.”

Hoài Hoài nhìn trái ngó phải, “Xuân Bảo đâu?”

Doanh Doanh không hề nghĩ ngợi, “Có lẽ còn ngủ, uống xong nô tỳ sẽ gọi cho ngài.”

Hoài Hoài bưng bát lên cau mày, “Nóng quá!”

Doanh Doanh sầm mặt nói: “Uống.”

Hoài Hoài thương lượng: “Lát ta nhất định sẽ uống.”

Doanh Doanh không nghĩ ngợi gì nói luôn: “Bên trên có lệnh, nô tỳ phải chính mắt nhìn chủ tử uống xong.”

Hoài Hoài run tay, nghĩ phen này trốn không thoát, đang tính ngửa đầu uống, lại bị người ta ấn tay bỏ bát thuốc xuống.

Doanh Doanh thấy Hoài Hoài như đổi một người khác, đáy mắt giấu không được nỗi lo sợ.

Đang định lui lại, đột nhiên bị Hoài Hoài bóp cổ đè lên bàn.

Người cựa quậy đá đạp run rẩy, la không ra tiếng, mặt nổi gân xanh, nhìn chằm chằm kẻ bên trên.

Hà Yến mặt không cảm xúc, dường như không tốn chút sức nào.

Hoài Hoài luống cuống đứng đó, nhìn Hà Yến đổ cả bát thuốc vào miệng Doanh Doanh, lại sặc ra hơn một nửa.

Cho đến khi bát thấy đáy, Hà Yến mới buông ra, thuận tay ném bát thuốc lên bàn.

Doanh Doanh ôm cổ trượt xuống đất, ho sù sụ một lúc lâu, chất lỏng chảy dài xuống miệng và mũi.

Hoài Hoài nhìn Hà Yến, “Việc này… sợ là không tốt lắm đâu…”

Nhưng Hà Yến chẳng để ý tới Hoài Hoài, chỉ nhìn chằm chằm Doanh Doanh, giọng cực lạnh, “Chẳng qua một nô tài, dù là bị người ta sai sử, cũng táo tợn quá mức rồi.”

Nước mắt chảy đầy mặt Doanh Doanh, “Nô tỳ… nô tỳ biết lỗi…”

Hà Yến nói: “Ngươi có thể đi mách người kia việc hôm nay, đến lúc đó xem là ngươi chết trước hay ta chết trước?”

Doanh Doanh há miệng thở, thần sắc sợ hãi.

Hoàng thượng mặc dù không thường đến, nhưng vài ngày trước quan tâm Vị Ương cung, trong lòng nàng rất rõ, dù phen này Hoài Hoài kháng chỉ bất tuân, đến lúc đó thực sự truy cứu xuống, chân chính xui xẻo vẫn là đám nô tài làm việc bên dưới này.

Doanh Doanh chùi cần cổ dính nhớp, “Chủ tử tha mạng, nô tỳ không dám.”

Hà Yến phất tay, “Cút!”

Doanh Doanh nghe vậy đồ cũng không màng dọn, quay người bỏ chạy ra ngoài.

Hoài Hoài liếc nhìn Hà Yến, “Doanh Doanh đối xử với ta tốt lắm, tại sao ngươi hung dữ thế?”

Hà Yến nâng mí mắt lên, “Không phải ngươi không muốn uống sao?”

Hoài Hoài bĩu môi, “… Chẳng qua là ngại hơi đắng thôi…”

Lại nhìn thấy bánh ngọt trên bàn, càng tự trách hơn, “Ngươi xem, nàng ấy còn đặc biệt mang bánh đến cho ta.”

Hà Yến hừ lạnh một tiếng, “Ả ép ngươi uống thuốc, thuốc kia rõ ràng có vấn đề, ngươi không sợ chết à?”

Hoài Hoài nói: “Sợ cái gì… Đó là thuốc bổ mà…”

“Trò cười, ngươi hãy nhìn tiểu thái giám đấm tường bên ngoài kia xem, đã ngu si thế nào rồi?” Hà Yến không kiên nhẫn cắt ngang Hoài Hoài, nhìn thẳng vào hắn, “Trước mắt, trong cung này, chỉ có ta sẽ không hại ngươi.”

Hoài Hoài sửng sốt, “Xuân Bảo? Sao ngươi biết? Chẳng lẽ sáng hôm qua ngươi nhìn lén ta nói chuyện với Xuân Bảo.”

Dừng một chốc lại ra vẻ vui mừng, “Trong thời gian ngươi đi vắng, ngày nào Xuân Bảo cũng nhắc tới ngươi. Lần này ta sẽ giới thiệu hai ngươi với nhau, trước mắt đang là xuân về hoa nở, hoa đào nở rộ, đến lúc ấy ba chúng ta tìm đào viên kết nghĩa kim lan, cũng không uổng giao tình trong cung.”

Hà Yến giận dữ nói: “Ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi!”

Hoài Hoài tiến lên kéo tay Hà Yến, kiên nhẫn nói: “Hà huynh đệ, từ lâu ta đã muốn nói với ngươi, ngươi nên sửa cái tính này đi, mọi việc đều nên coi trọng dĩ hòa vi quý.”

Hà Yến hất tay đi ra khỏi điện, “Đủ rồi!”

Hoài Hoài nhìn qua thức ăn trên bàn, do dự chốc lát rồi vẫn đi theo, “Hà huynh đệ, ngươi đi đâu thế?”

Hà Yến không quay đầu lại, “Ngự thư phòng.”

Hoài Hoài căng thẳng, “Ngươi đến đó làm chi, chẳng lẽ lại muốn đi gây chuyện?”

Hà Yến không nhìn hắn thêm, “Ngươi yên tâm, ta không đi trêu vào y nữa đâu.”

Hoài Hoài rốt cuộc không yên tâm, theo sau Hà Yến ra khỏi cung.

Cuối đông đầu xuân, vốn nên là cảnh xuân đẹp tươi vô hạn, nhưng trong cung vẫn lan tràn sự u ám, xua đi không được.

Gió nhẹ lướt qua.

Hồng mai héo tàn, hoa đào chớm nụ.

Bóng lưng nam nhân đằng trước thẳng như cọc tiêu, hoàn toàn khác với những cung nhân cúi đầu khom lưng xung quanh, tựa cây thích cắm trong thâm cung này, mạnh mẽ lăng liệt, không thể nhìn thẳng.

Cho đến khi sắc vàng đằng xa đến, mới che nam nhân lại.

Cùng với lãnh hương bạch vụ, thiên tử hoa phục cẩm bào được một đám người vây quanh, khuôn mặt không rõ.

Nụ cười trên mặt Hoài Hoài như vạn hoa khoe sắc, hắn đang muốn chạy lên, bỗng nhiên lại nhớ tới, nghiêng người túm Hà Yến.

Hà Yến liếc hắn một cái, không lên tiếng.

Hoài Hoài nói: “Ngươi đừng làm chuyện ngu ngốc.”

Mấy chục đôi mắt nhìn nơi đây, ngoại trừ Hoàng thượng.

Hoài Hoài đứng ở một bên, cung nhân đi ngang qua quỳ đầy dưới đất.

Hoài Hoài nhìn chằm chằm Hà Yến, sợ hắn làm hỏng việc.

Hà Yến đứng yên đó, mắt cụp xuống, mày rậm như mực không biết tại sao lại mang đến cảm giác tâm sự nặng nề.

Hoài Hoài yên tâm, tới khi ngẩng đầu lên thì Hoàng thượng đã đi xa rồi.

Muốn đuổi theo, thấy Hà Yến vẻ mặt lạnh lùng đi về hướng ngược lại.

Hoài Hoài đành phải giậm chân đuổi theo, “Hà huynh đệ, ngươi rốt cuộc đi đâu vậy?”

Ở một đầu khác càng lúc càng xa, là Hoàng thượng khuôn mặt giận dữ.

Nguyên Kinh siết chặt tay, càng nghĩ càng tức.

Sao hôm nay tên này thanh cao như thế, lại vờ không nhìn thấy mình, thật là đáng ghét.

Nghĩ đến đây liền mở miệng gọi: “Hỉ Liên-“

Hỉ Liên rảo một bước tiến lên, “Có nô tài.”

“Quay lại.”