Thâm Tỉnh Băng

Chương 44




Hỉ Liên đứng dậy, hai tay trình chiếc khăn quấn kín kia, “Mời Hoàng thượng xem qua.”

Nguyên Kinh nâng mi mắt lên, nhìn chiếc khăn cột kín, “Mở ra.”

Hỉ Liên nghe thế cẩn thận lấy con quay ra, đặt trên long án trước mặt Nguyên Kinh.

Nguyên Kinh nhìn món đồ ấy một hồi lâu, “Đây là cái gì?”

Hỉ Liên nói: “Hồi bẩm Hoàng thượng, là con quay ạ.”

Nguyên Kinh bỏ sách trên tay xuống, mắt phượng mát rượi khó gặp, “Con quay?”

Hỉ Liên thấy thế bất tự giác cười nói: “Hoàng thượng, đây là đồ chơi dân gian, trong cung quả thật không hay thấy.”

Nguyên Kinh cầm thứ kia lên, “Chơi như thế nào?”

Hỉ Liên cung kính nói: “Kính xin Hoàng thượng kêu nô tài làm mẫu cho người.”

Nguyên Kinh không nói gì, chỉ đặt con quay trên bàn, sau đó chăm chú nhìn Hỉ Liên dùng hai ngón tay nhón phía sau con quay kia, khéo léo xoay, vật be bé ấy liền tự xoay vù vù thành một cái bóng.

Hỉ Liên nghe thấy một tiếng cười khẽ, liền nhìn mặt Hoàng thượng, nét cười ôn nhã tựa gió mát cuối xuân, nổi gợn sóng trên khuôn mặt mới nãy còn như thể nước tù.

Hỉ Liên cúi đầu xuống, mắt lại cay cay.

Nguyên Kinh cười khen, “Hay!”

Thấy con quay kia hết đà dừng lại, liền nhìn Hỉ Liên, “Làm lần nữa đi.”

Hỉ Liên vâng khẽ một tiếng, lại tiến lên quay.

Cung nhân xung quanh đều cúi gằm đầu, cắn môi, không dám phát ra tí tẹo tiếng động.

Nguyên Kinh tươi cười điềm nhiên, “Không tồi, khảm lại!”

Hỉ Liên run tay, “Hoàng thượng, thứ này phải khảm lên vật gì ạ?”

Nguyên Kinh mở miệng, lại đáp một đường, “Lát đặt kế đồ rửa bút này, ngươi đi làm đi.”

Hỉ Liên cất con quay đi, mặt hơi cứng lại, “Nô tài tuân chỉ.”

Nguyên Kinh nhìn Hỉ Liên cầm con quay đi, lập tức như đổi người khác, khôi phục sự hờ hững thường ngày, “Đi nhanh về nhanh.”

Hỉ Liên khom lưng ra khỏi ngự thư phòng, đứng ở cửa ngớ ra một lúc lâu.

Đầu óc mù tịt.

Nghĩ mình đi theo Hoàng thượng nhiều năm, tính Hoàng thượng lạnh lùng hơn người ta, cũng chưa bao giờ thấy y thích cái gì, thân là Hoàng đế, từng gặp không ít kỳ trân dị bảo, hiện giờ lại coi trọng cục gỗ như vậy, thật là hiếm thấy.

Hỉ Liên thở dài, cúi đầu nhìn con quay trong tay, nghĩ Hoàng thượng phen này lại đưa ra cho mình một nan đề.

Nếu khảm vào ngọc về sau nó sẽ không thể quay nữa, mà bọc vàng bên ngoài thì không khỏi quá tục khí.

Đang khó xử, lại thấy Ninh tần được hạ nhân dìu vào.

Hỉ Liên vội vàng cất con quay, khom người tiến lên, “Nô tài khấu kiến nương nương.”

Phi tần đeo ngọc bội đinh đang, thanh lịch cao quý, phấn trên mặt tôn đôi mắt như nước hồ thu, tăng thêm vài phần xinh đẹp đáng yêu.

Ninh tần khẽ giơ tay, vòng ngọc dương chi trên cổ tay được nắng chiếu trong suốt, “Hỉ công công không cần đa lễ.”

Hỉ Liên hơi ngẩng đầu lên, gượng ra một nụ cười, “Nương nương thân thể nặng nề, sao còn cất công đến tận ngự thư phòng làm gì, có việc cứ sai người nói một tiếng với nô tài, nô tài nhất định tận tâm tận lực làm cho nương nương.”

Ninh tần cả người thoảng mùi thơm, môi thắm khẽ mở, “Hoàng thượng có ở đây không?”

Hỉ Liên khom lưng, “Nương nương chờ một chút, để nô tài đi bẩm báo Hoàng thượng.”

Nói xong, liền quay người vào điện.

Nhưng còn chưa mở miệng, đã thấy Nguyên Kinh cầm tấu chương tồn đọng, trong mắt đầy lệ khí.

Nguyên Kinh nghe tiếng động, ngẩng lên thấy là Hỉ Liên, ngược lại hơi dịu đi, “Nhanh thế?”

Hỉ Liên vội quỳ xuống, “Hoàng thượng thứ tội, nô tài còn chưa ra ngoài…”

Dừng một thoáng, lại nói: “Ninh tần nương nương cầu kiến.”

Nguyên Kinh bỏ tấu chương trong tay xuống, “Ninh tần?”

Hỉ Liên ngẩng đầu lên, “Chính là trưởng nữ nhà Chinh Di tướng quân Ninh Nguyệt Quan…”

Nguyên Kinh mặt không biểu cảm, “Tuyên.”

Hỉ Liên đứng dậy lui ra, cung kính dẫn Ninh tần vào, bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm, quay người rảo bước rời khỏi.

Ninh tần được Tử Trúc dìu, một tay đỡ hông, khom người chào, “Thần thiếp…”

Nguyên Kinh liếc nhìn nàng một cái, “Không cần đa lễ, ban tọa.”

Tiểu thái giám bên cạnh thấy thế vội đem đến một chiếc ghế gỗ lê vàng, lại có cung nữ cẩn thận trải nệm mềm, lúc này Tử Trúc mới đỡ Ninh tần ngồi xuống.

Trong đôi mắt xinh đẹp của Ninh tần chực chảy nước ra, nàng mím môi gật đầu, “Đa tạ Hoàng thượng.”

Nguyên Kinh hỏi: “Lần này đến, là vì chuyện gì?”

Ninh tần cười nhẹ, “Thần thiếp có thai chưa đầy ba tháng, nếu thực sự có việc vốn có thể kêu Hỉ Liên truyền lời. Thần thiếp cố ý đến, kỳ thực là vì lâu rồi không gặp Hoàng thượng… thần thiếp rất nhớ người.”

Nguyên Kinh lặng im hồi lâu, sau đó mở miệng nói: “Trẫm nên đi thăm ngươi một chút.”

Ninh tần mặt như hoa đào, hàng mi lấp lánh, “Hoàng thượng bận rộn chính vụ, thần thiếp há không thể thông cảm, lần này đến quấy rầy Hoàng thượng, mong rằng Hoàng thượng đừng trách tội.”

Nguyên Kinh nói: “Không sao.”

Ninh tần thấy dáng vẻ Nguyên Kinh lơ đãng thì rất buồn, song cũng không tiện biểu lộ, chỉ cười dịu dàng, nghĩ cách nán lại một lúc, “Hôm qua thần thiếp nhận được một phong thư nhà, nói gia mẫu nhớ con thành bệnh, muốn vào cung thăm, mong Hoàng thượng ân chuẩn.”

Nguyên Kinh nói: “Chuẩn.”

Ninh tần nghe vậy, đáy mắt chan chứa tình cảm, phấn trên mặt như đậm hơn, “Đa tạ Hoàng thượng.”

Lại tiếp tục: “Gia phụ nhiều năm chinh chiến xa nhà, thần thiếp lại ở trong cung, trong nhà không còn huynh muội nào khác, gia mẫu một thân một mình rất cô đơn.”

Nguyên Kinh lại giống như có điều suy nghĩ, “Phụ thân ngươi là Ninh Nguyệt Quan?”

Ninh tần khẽ gật đầu: “Chính là gia phụ.”

Nguyên Kinh nhìn Ninh tần, đáy mắt có tâm tư đoán không ra, “Phụ thân ngươi trú lâu ở Bắc Cương, phòng thủ vững chắc biên thành, thật sự vất vả công cao.”

Ninh tần vui mừng, nghĩ đây chính là thời điểm tốt để cầu Hoàng thượng điều phụ thân về, giọng hơi nghẹn ngào mất tự nhiên, “Hoàng thượng, mỗi lần gửi thư về nhà, phụ thân đều chỉ nói không cần lo lắng. Nhưng thần thiếp biết rõ phụ thân bị bệnh phổi, mỗi năm trời đông giá rét sẽ phát tác, Bắc Cương khổ hàn, mùa đông cũng lâu hơn nơi khác, phụ thân tuổi già không chịu nổi tra tấn, hễ nghĩ đến đây, thần thiếp đều hận không thể chịu tội thay cha.”

Mắt phượng hơi cụp xuống, trong đầu Nguyên Kinh tính toán, lại là chuyện khác.

Ninh Nguyệt Quan mấy lần thấy chết không cứu, co đầu rụt cổ trong thành, Nguyên Kinh đã không vừa mắt từ lâu, niệm thủ thành có công và tướng tài thiếu thốn mới cố nhịn.

Phen này Đông Nam chiến sự nguy cấp, tướng tài giỏi thủ cỡ này sử dụng cũng hợp ý.

Ninh tần thấy Nguyên Kinh không nói gì, ngược lại hơi sợ hãi, đang muốn mở miệng, lại thấy đôi hắc mâu trước mắt hồi thần nhìn mình, khiến tim đập như điên.

“Trẫm sẽ hạ chỉ, điều ông ta khỏi Bắc Cương, coi như là vẹn hiếu tâm của ngươi.”

Ninh tần sửng sốt một lát mới phản ứng được, bất chấp thân thể nặng nề, thuận thế muốn quỳ xuống, “Ân đức của Hoàng thượng, thần thiếp cả đời cũng không báo đáp được.”

Nguyên Kinh hơi cau mày phất tay, “Không cần đa lễ.”

Thấy cung nữ đỡ Ninh tần, lại nói nhàn nhạt: “Thân thể ngươi bất tiện, hãy về nghỉ ngơi trước đi.”

Ninh tần cảm động rơi nước mắt, khom người chào, “Thần thiếp cáo lui.”

***

Vị Ương cung, Doanh Doanh bận sứt đầu mẻ trán.

Trong điện này còn chưa kịp quét bụi một lần, mà đã lại đến giờ dùng bữa rồi.

Thật sự chẳng có thời gian để sắc thuốc.

Vừa vặn gặp Xuân Bảo đi ngang qua, liền lên giọng gọi: “Xuân Bảo, lại đây!”

Xuân Bảo đang định đi tìm Hoài Hoài, nghe Doanh Doanh gọi liền dừng chân, “Làm gì?”

Doanh Doanh gác chổi lông gà trong tay, lau mồ hôi rịn trên trán, “Ngươi đến tiểu trù phòng sắc thuốc, rồi đem qua cho chủ tử.”

Xuân Bảo à một tiếng, quay người đi tới tiểu trù phòng.

Chưa đi được mấy bước, lại nghe Doanh Doanh phía sau gọi một câu, “Đừng quên canh y uống, nếu có gì sơ suất, hai ta đều khó giữ được đầu.”

Xuân Bảo tiếp tục đi, quay đầu hô một tiếng, “Biết rồi.”

Dứt câu liền đâm sầm vào Hoài Hoài.

Xuân Bảo quay tròn tại chỗ như con quay nửa khắc, không sao dừng được.

Hoài Hoài ngớ ra, “Người tập võ mà không chịu được va đụng như vậy.”

Xuân Bảo xoay tròn nghe thế rất khó chịu, lập tức trung bình tấn, lúc này mới đứng vững.

Thở phào một hơi, gã ta hỏi: “Ngươi đi đâu vậy?”

Hoài Hoài đáp: “Ta đi tìm Hỉ Liên.”

“Tìm lão làm gì?”

Hoài Hoài nói: “Ta gửi một phong thư cho Hoàng thượng để bày tỏ nỗi nhớ mong, không phải đang muốn nhờ Hỉ Liên gửi hộ sao.”

Xuân Bảo khó lòng tin nổi, “Ngươi còn biết làm thơ cơ à?”

“Không phải,” Hoài Hoài quay người rảo bước đi, “Lát nói với ngươi sau, ta phải đi tìm Hỉ Liên trước đây, nếu muộn sợ Hoàng thượng sẽ ngủ mất.”

Xuân Bảo nhìn thanh thiên bạch nhật, lúng túng khép chân lại đứng thẳng dậy, “Hoài Hoài, trời còn sáng mà.”

***

Hỉ Liên cầm cái hộp gấm nhung đỏ to một tấc từ phủ nội vụ đi ra, vẻ mặt thoáng dịu đi.

Chung quy là người trong nghề, tổng quản thái giám phủ nội vụ tìm cái đế tụ ngọc phượng cuốn mà khảm con quay kia lên, một khối không lớn không nhỏ, nhìn như phượng múa long vờn, ngắm được mà chơi cũng không ảnh hưởng, thật sự rất hợp tâm ý.

Hỉ Liên rất hài lòng, cẩn thận cất món đồ kia vào hộp, đi đến ngự thư phòng.

Mới đi nửa nén nhang, từ xa đã nhác thấy kẻ kia.

Hỉ Liên cắn răng quay đầu đi, vờ như không thấy.

Ngược lại Hoài Hoài niềm nở tiến lên chặn đường lão, “Hỉ công công, lần này ta đến quả thật là có việc.”

Hỉ Liên chần chừ liếc nhìn hắn, “Hình như ta còn chưa hỏi ngươi đâu…”

“Ta biết ông muốn hỏi mà,” Hoài Hoài lấy tờ giấy gấp cẩn thận trong vạt áo ra, nhét vào tay Hỉ Liên, “Hoàng thượng thấy cái này chắc chắn sẽ cao hứng.”

Hỉ Liên đẩy ra, “Ngươi tha cho ta đi.”

Hoài Hoài lại đẩy về, “Hỉ công công, hà tất như thế? Ông cũng biết nếu ông không giúp việc này thì ta sẽ không từ bỏ ý định mà. Chẳng lẽ ông vẫn muốn như lần trước, mất nửa ngày mới chịu nhận?”

Hỉ Liên hận đến nghiến răng, đang muốn ném về, lại thấy Hoài Hoài quay lưng chạy mất, “Đa tạ Hỉ công công, sau khi sự thành, ta nhất định cảm ơn ông đàng hoàng.”

Hỉ Liên dừng tay, thở dài.

Nghĩ trước nghĩ sau, luôn không nhẫn tâm nổi.

Đó cũng là một kẻ đáng thương.

Cất tờ giấy đi, Hỉ Liên chỉnh vạt áo, chậm rãi vào ngự thư phòng, sợ đem hơi lạnh vào điện làm Hoàng thượng bị cảm, lại đứng ở ngoài điện làm ấm người một lúc lâu.

Mới làm ấm một lúc, liền nghe bên trong vang lên giọng nói lạnh nhạt, “Người đâu-“

Hỉ Liên giơ tay ngăn tiểu thái giám đang muốn vào, khom lưng bước vào nội điện.

“Có nô tài.”

Nguyên Kinh thấy Hỉ Liên, thoạt tiên hơi sửng sốt, “Truyền Lại bộ Thượng thư.”

Hỉ Liên vâng khẽ một tiếng, quay người sai một tiểu thái giám đi, mới vừa dặn dò thỏa đáng, lại nghe Nguyên Kinh hỏi: “Sự tình làm thế nào rồi?”

Hỉ Liên nghe vậy lấy cái đế tụ ngọc kia ra đặt trên long án, nín thở chờ lệnh.

Nguyên Kinh ngắm vật ấy một lúc lâu, giơ tay cầm con quay chính giữa, xoay trên bàn.

“Rất tốt.”

Hỉ Liên thở phào, trộm nhìn Hoàng thượng một cái, thấy y tươi cười nhàn nhạt, liền nhân cơ hội nói: “Hoàng thượng, còn một thứ.”

Nguyên Kinh thôi cười, mắt phượng hơi sầm xuống, “Sao lại còn nữa?”

Im lặng một lúc, lại nói: “Đưa đây.”