Hôm sinh nhật bốn tuổi của Cố nữ vương, Cố Minh Diệp dẫn Cố Chân Chân bỏ nhà đi.
Thực ra Cố Chân Chân cũng không ý thức được đây là bỏ nhà đi, khi anh trai cô bé mang đầu dưa hấu mím môi rất nghiêm túc đến phòng Cố Chân Chân kéo cô bé đi, Cố Chân Chân còn chạy xuống lầu cầm theo thỏ bông trắng, thuận tiện mặc chiếc váy liền màu hồng phấn mới mua hôm qua.
Dọc đường đi, Cố Chân Chân đều nhìn cái đầu dưa hấu của anh trai, Cố Minh Diệp thẹn quá hoá giận nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm xinh đẹp hỏi: “Có phải anh không đẹp trai như hồi trước không?”
Cố Chân Chân gật đầu.
Cố Minh Diệp phát điên, bới bới quả đầu dưa hấu, tức giận đến nỗi mặt mũi phồng lên: “Anh biết mà!”
“Sao anh lại cắt thành đầu dưa hấu?” Lần cuối cùng cô bé nhìn thấy cái bím tóc ngốc ngốc dễ thương của anh trai còn chưa tới hai mươi bốn giờ, tối hôm qua trước khi ngủ anh trai cô bé vẫn còn bím tóc kia đã giành ăn hạt sen với cô bé.
“Cố Khuynh Thanh cắt đấy!” Đôi môi bé nhỏ của Cố Minh Diệp mím thật chặt, bàn tay cậu đang nắm em gái thành quyền, da thịt lõm vào rất sâu. Cố Chân Chân bị nắm đến mức hơi đau, cô bé giãy dụa. Cố Minh Diệp vẫy bàn tay nhỏ bé kéo em gái lại, sắc mặt rất lạnh, có chút giống bố cậu: “Không được buông ra!”
Cố Chân Chân uỷ khuất bĩu môi, ai bảo hồi nãy anh dùng sức mạnh như thế. Nhưng cô bé không dám làm gì nữa, ngoan ngoãn để Cố Minh Diệp nắm tay đi.
Về tư tưởng hai đứa nhỏ vừa ra khỏi cửa là phải nắm tay nhau là do bố mẹ luôn ân cần dạy bảo, dần dần hai bé đều nhớ kỹ điều này trong lòng, đặc biệt là Cố Minh Diệp.
Mẹ cậu nói: trước khi em gái con tìm được một người đẹp trai giống như con, thì con đều phải nắm tay em gái.
Trong lòng Cố Minh Diệp, ngoài trừ bố cậu thì trên thế giới này không có ai đẹp trai hơn cậu. Cậu thậm chí nghĩ rằng khi cậu trưởng thành sẽ còn đẹp trai hơn cả bố cậu.
Vì thế, không nắm tay em gái = người đẹp trai hơn xuất hiện = cảnh báo năm sao = kiên quyết không được. Mười lăm năm sau, không một chàng trai nào dám thổ lộ với Cố Chân Chân, nguyên nhân là —— phần lớn mọi người không biết chân tướng đều cho rằng Cố Minh Diệp bá đạo lạnh lùng mỗi ngày đều nắm tay Cố Chân Chân đến trường chính là bạn trai của Cố Chân Chân. Một phần nhỏ biết chân tướng, rề rà không muốn xuống tay với em gái của Cố Minh Diệp nổi tiếng trong nước lẫn ngoài nước. Đương nhiên, đó là việc sau này.
Về phần Cố Minh Diệp vì sao lại hình thành tính cách tự kỷ hơn nữa chú trọng bề ngoài, nguyên nhân đương nhiên là vì cậu có một bà mẹ coi trọng vẻ ngoài.
Ví dụ như khi hai đứa trẻ một trước một sau từ trong bụng Thẩm Châm chui ra thì cô nhìn khuôn mặt nhăn nhúm của hai đứa bé mà ghét bỏ nói: “Quá xấu!” Lúc ấy Cố Chân Chân liền dùng tiếng khóc vang dội xuyên qua màng tai mà bày tỏ sự bất mãn của một đứa bé vừa chào đời, Cố Minh Diệp cũng tán thành, tiếng khóc sau Cố Chân Chân hai ba phút cũng rất vang dội đầy khí phách, rất hiếm có rất hiếm có.
Lại như là, khi bọn họ lớn dần, làn da nhăn nhúm trở nên bóng loáng như trái trứng luộc vừa lột vỏ, khi hai ánh mắt một bên trái một bên phải chớp chớp nhìn mẹ, trong một giây đồng hồ Thẩm Châm biến thành người mẹ Trung Quốc hiền lành dịu dàng, một ngày hai mươi bốn tiếng ôm không buông tay, lúc ấy bố cậu liền dùng cách thức đơn giản thô bạo để bày tỏ sự bất mãn của người chồng, tuy rằng cậu không biết bố mình rốt cuộc làm gì, dù sao sáng hôm sau mẹ cậu đỡ thắt lưng đến nhìn bọn họ, cũng chẳng còn sức ôm hai đứa trẻ một ngày hai mươi bốn giờ.
Lại còn như thế này, chỉ cần Cố nữ vương đến nhà cậu, cậu nhất định sẽ bị thất sủng, nguyên nhân là —— Cố nữ vương xinh đẹp như búp bê Barbie trong tủ kính, ánh mắt mẹ cậu nhìn Cố Khuynh Thanh ngay cả bố cậu cũng không thích. Bạn hỏi Cố Khuynh Thanh là ai? À, xem tên thì biết, Cố, Khuynh, Thanh —— ngoài Cố Nam Thành thê nô kia thì còn có ai đặt tên cho con mình như thế. Cố Khuynh Thanh chính là hòn ngọc quý trên tay Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, kế thừa gien xinh đẹp của Cố Nam Thành và Tống Thanh Vãn, còn thuận tiện kế thừa tính cách lạnh lẽo kiên cường của Cố Nam Thành. Từ bé cậu đã bực bội mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng xinh xắn kia —— chị giả vờ cao quý à? Lúc chị cười thì ông đây sẽ cười với chị à? Trên thế giới này người duy nhất có thể xông lên xoa bóp khuôn mặt thối của Cố Khuynh Thanh chỉ có mẹ cậu, có thể thấy rằng Cố Thẩm thị coi trọng bề ngoài khiến người ta tức lộn ruột.
Dần dà Cố Minh Diệp liền sai lệch tam quan* —— bộ dạng đẹp trai = yêu = muốn gì được đó = gương mặt là thứ quan trọng nhất —— hai mươi năm sau sẽ xảy ra chuyện gì? Phật viết: không thể nói, không thể nói.
(*) ý là có những hành động, suy nghĩ, thủ đoạn, xúc cảm rất lí trí mà cũng rất điên khùng.
Đề tài trở lại hiện tại —— Cố Minh Diệp xúi giục Cố Chân Chân bỏ nhà đi. Vì sao thế? Bởi vì Cố nữ vương cắt mất bím tóc mà cậu cho là kiêu ngạo của mình, để dài như vậy không dễ đâu, Cố Minh Diệp một trái tim yêu đẹp cảm nhận được ác ý đến từ thế giới này, hơn nữa cậu hiểu sâu sắc —— tìm mẹ vô dụng thôi. Đó không phải là mẹ ruột T-T
Về phần vì sao Cố nữ vương cắt bím tóc của Cố Minh Diệp, chỉ có tự mình Cố nữ vương biết thôi. Cố Minh Diệp bày ra vẻ bực dọc trên khuôn mặt cao quý kia, trong lúc giận dữ dắt em gái cùng trốn đi.
Từ sau khi Thẩm Châm mang thai, Cố Tích Hoa liền mua căn nhà ở tầng trên, gọi người phá thông thành lầu hai. Đương nhiên đây chỉ là nói với Cố phu nhân, trên thực tế Thẩm tiên sinh của chúng ta lúc mua nhà đã mua luôn tầng trên, chính là vì ngày này.
Chuyện kể rằng sau khi hai đứa nhỏ Cố thị ra khỏi cổng chính thì người gác cổng đã gọi điện thoại cho Cố Tích Hoa còn bảo một anh chàng đi theo hai đứa nhỏ.
Con nít ba tuổi bỏ nhà đi có thể đi đâu chứ?
Cố Chân Chân đáp rằng: đi công viên trò chơi.
Bác tài không dám đón hai đứa nhỏ thoạt nhìn là con nhà giàu có, ông ta định lái xe đi thì Cố Minh Diệp đứng ngay tại chỗ khoe tư thế tuyệt nhất, kéo phía trước mũ lưỡi trai ra sau, một bàn tay đút trong túi quần, tay khi thì đặt tại cằm hất lên, đôi mắt trong suốt đen láy sáng ngời, giọng còn sặc mùi sữa hỏi: “Cháu đẹp trai không?”
Bác tài: “……” Thằng nhóc này con nhà ai đây………
Gặp phải đứa nhỏ ngốc nghếch đáng yêu kia vẫn cố chấp đứng tạo dáng, rõ ràng giả vờ sành điệu nhưng có thể nhìn ra sự khẩn trương và mong đợi của cậu, bác tài mềm lòng: “Rất đẹp trai.” Sau đó hai đứa nhỏ không nói gì mà lên xe ngay, bác tài: “……..” Này ông đây có nói cho hai đứa lên xe hả?!
Cố Chân Chân ngậm kẹo que, chớp đôi mắt to, xinh xắn đáng yêu nhìn thế nào cũng khiến người ta yêu thích: “Chú ơi, bọn cháu đi Disney.”
Bác tài: “……..” Này ông đây đâu có nói muốn chở hai đứa đi, rốt cuộc là làm sai chỗ nào thế?!
Thấy ông ta không có ý lái xe, Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, nâng đôi tay mũm mĩm tháo mũ ra, vuốt vuốt mái tóc, sau hồi lâu sửa xong kiểu tóc, sau đó dồn em gái vào trong cùng, nâng cằm 45 độ, nghiêng đầu 15 độ, tay phải đặt tại cằm, kiêu ngạo hỏi: “Cháu đẹp trai không?”
Bác tài: “…….” Ai dạy đứa nhỏ ngốc này ra ngoài phải diện lên như thế chứ?!
Bảo an âm thầm đi theo bọn họ cách đó không xa cũng cười đau cả ruột —— sao lại có đứa nhỏ ngốc như thế! Ha ha ha ha ha ha………
Sau đó bác tài nhìn thấy một nam một nữ đi qua bế hai đứa nhỏ ra, bộ dạng của người nam không coi là đẹp trai, nhưng phong thái thong dong cao quý, nữ thì nhiều lắm chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng đôi mắt rất đẹp, đã là mẹ của hai đứa con nhưng vẫn cho người ta cảm giác vẫn còn là cô gái, về phần vì sao ông ta biết cô là mẹ của hai đứa nhỏ kỳ lạ này —— bởi vì hai đứa nhỏ kêu như vậy.
Người nam ôm con gái, nữ thì ôm cậu nhóc vẫn còn xoắn xuýt chuyện “Vì sao chú tài xế không chở con”, lúc bọn họ đi qua, ông ta nghe được cuộc đối thoại như sau ——
“Mẹ, không phải mẹ nói con đẹp trai nhất sao? Vì sao chú ấy không đưa con đi?”
“Có một ngàn độc giả thì có một ngàn Hamlet?”
“Là sao ạ?”
“Chính là đẹp trai không có chừng mực, con còn có thể đẹp trai hơn.”
“Làm sao mới đẹp trai hơn?”
“Mẹ phát hiện con cắt bím tóc đi lại càng đẹp trai hơn.”
“Thật vậy sao?”
“Thật mà!”
“Vậy vì sao chú tài xế không chở con đi?”
“Bởi vì con quá đẹp trai.”
“Tại sao thế?”
“Ông ấy quên mất lái xe.”
“À.” Cậu bé Cố ngốc nghếch hài lòng mỉm cười. Ờ, nếu cắt bím tóc càng đẹp trai hơn thì cậu tạm thời tha thứ nha đầu thối Cố Khuynh Thanh kia!
Về đến nhà, Thẩm Châm thay quần áo cho hai đứa nhỏ, sau khi thay xong một nhà bốn người ra ngoài —— hôm nay là sinh nhật của Cố Khuynh Thanh, bọn họ phải đến nhà cậu hát mừng sinh nhật Cố nữ vương.
Ở trên xe, bạn nhỏ Cố Minh Diệp vẫn chỉnh sửa mái tóc mình, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên, vẻ mặt hết sức nghiêm túc, giống như đang làm chuyện gì lớn, Thẩm Châm cảm thấy cậu vừa ngốc lại đáng yêu, cô cười hỏi: “Diệp Diệp, sao con cứ dính lấy mái tóc không buông thế?” Cố Minh Diệp liếc xéo nhìn mẹ như ghét bỏ —— cái này cũng không hiểu?
Thẩm Châm hiểu được ánh mắt của con trai mình, cô cũng liếc xéo nhìn qua: “Mẹ không hiểu con sẽ không nói à.”
Cố Minh Diệp nghĩ đây là mẹ cậu, cái gọi là chó không chê nhà nghèo, người không chê mẹ ngốc, cậu nên giải thích cho mẹ ngốc của cậu, vì thế nói: “Con thấy anh đẹp trai trong tivi để tóc dựng lên thế này rất tuấn tú.”
“Hở?”
“Với lại không phải mẹ đã nói rồi sao, đẹp trai không để tóc mái mới là đẹp trai thực sự.”
“Hở?”
“Con cũng không muốn để tóc mái.”
Thẩm Châm: “………” Cô cảm thấy giờ phút này con trai mình lo nhiều quá rồi, một cái đầu dưa hấu mềm mại thế này làm sao dựng đứng lên được.
Kết quả loáy hoáy tóc tai trên đường là —— mái không thể dựng thẳng chỉ có thể dựng một nhúm tóc ngay giữa, giống như một cái sừng nhỏ, nhìn có vẻ lếch nhếch, ngay cả Cố Khuynh Thanh quanh năm không cười cũng không nhịn được mà cong khoé miệng, đương nhiên đa số là cười nhạo. Nhưng dù sao cũng là cười, Cố Minh Diệp rất tự hào, xem đi xem đi, quả thật đẹp trai mà. Vì thế cậu bé Cố ngốc nghếch trải qua tiệc sinh nhật của Cố Khuynh Thanh.
Chớp mắt cái đã đến ngày hai bé Cố thị đi nhà trẻ, buổi tối trước ngày đưa hai bảo bối đến trường, trước khi ngủ Thẩm Châm rất lo lắng, cô nép vào lòng Cố Tích Hoa nói: “…Hai đứa nhỏ luôn ở cùng nhau, em không trị được bọn nhỏ.” Ngay cả Cố Khuynh Thanh lạnh lùng cao quý ngày đầu tiên đến trường cũng khóc đòi mẹ, cô thật sự không thể tưởng tượng Cố Minh Diệp và Cố Chân Chân lúc nào cũng nghe lời anh trai sẽ làm ầm ĩ thế nào, như ngày tận thế nhỉ?
Cố Tích Hoa lại đầy bình tĩnh trả lời: “Bọn nhỏ sẽ không quậy đâu.”
Thẩm Châm nằm sấp trên ngực anh rồi nhìn anh, đôi mắt tìm tòi trong suốt: “Vì sao?”
“Bởi vì đó là con anh.”
Thẩm Châm liếc xéo. Cô đột nhiên nhớ tới lúc trước khi Cố Tích Hoa biết tin cô mang thai, sau khi kiểm tra sức khoẻ xong thì lái xe về nhà họ Cố, vì không để Cố lão tiên sinh và Triệu phu nhân quá phấn khích với tin động trời này, bọn họ vừa chạy về nhà vừa gọi điện thoại báo, cho hay thế này —— nói năng vô cùng uyển chuyển, đối thoại của Cố Tích Hoa và Cố lão tiên sinh như sau:
Cố Tích Hoa: “Hôm nay bọn con trở về ăn cơm?”
Cố lão tiên sinh: “Mấy người?”
Cố Tích Hoa: “Bốn người.”
Cố lão tiên sinh tưởng rằng Cố Tích Hoa, Cố Nam Thành, Thẩm Châm và Tống Thanh Vãn, nên không hỏi nhiều, nói thẳng “Được”, sau đó liền cúp máy.
Thẩm Châm hỏi: “Ở đâu ra bốn người?”
Cố Tích Hoa nhìn bụng cô.
Thẩm Châm lườm mắt, nói: “Còn chưa ra đời thì anh làm sao biết có hai đứa?”
Cố Tích Hoa nhướng mày: “Anh cho vào đó mà làm sao không biết được?”
Thẩm Châm: “………..Lưu manh.”
Kết quả sau đó khi có thể siêu âm nhìn ra hình dáng, lại thật sự phát hiện là thai song sinh, còn là thai long phượng, Cố Tích Hoa ngồi xổm xuống, bàn tay to của anh đặt trên bụng cô, giọng nói rất bình tĩnh nhưng nội dung không thể nào khiến Thẩm Châm bình tĩnh: “Cố phu nhân nên tin tưởng năng lực của Thẩm tiên sinh.”
Thẩm Châm: “………..” Anh dám làm trò trước mặt bác sĩ y tá, có cần nói thế không hả? ╮(╯▽╰)╭
Thẩm Châm mang theo hồi ức hỗn độn rồi…ngủ thiếp đi. Anh Cố náo đó vốn định làm chút chuyện nhìn thấy cái ót của người trong lòng, anh chỉ có thể vừa vui sướng cảm nhận da thịt mềm mại gần gũi vừa đau khổ…. Uhm, cái kia ấy.
Nhưng năm giờ sáng hôm sau Thẩm Châm đã bị con sói xám nào đó bị nghẹn cả đêm làm tỉnh thức, Cố lão nhị thần thái sáng láng trước hết chào buổi sáng với cơ thể của Thẩm Châm, rên rỉ đến bảy rưỡi nhìn thấy người đàn ông còn chưa có ý dừng, Thẩm Châm hé miệng cắn một ngụm trên bờ vai đầy mồ hôi của anh, Cố Tích Hoa kêu đau tấn công Thẩm Châm mạnh mẽ.
Buổi sáng bị giày vò lâu như vậy, Thẩm Châm hoàn toàn không còn sức lực, vì thế trọng trách đưa hai bé Cố thị đến trường liền giao cho gia trưởng, Cố Tích Hoa sảng khoái từ phòng ngủ đi ra, hai đứa nhỏ đang gặm bánh mì tại phòng khách cùng đưa mắt nhìn, mỗi đứa đều có một vòng bọt sữa trên miệng, nhưng đều không nhận ra, lại không hẹn mà cùng híp mắt cười: “Bố, chào buổi sáng.” Một đứa mặc váy hồng in hình thỏ, một đứa mặc bộ đồ áo liền quần màu vàng in hình hổ, thật là đáng yêu quá chừng, Cố Tích Hoa hôn mỗi đứa một cái: “Chào buổi sáng, tiểu bảo bối.”
Cố Chân Chân vừa vươn bàn tay mũm mĩm chấm sốt cà chua vừa quay đầu hỏi bố: “Bố ơi, đại bảo bối đâu rồi?”
“Đại bảo bối còn đang ngủ.”
“Đại bảo bối lười biếng, xấu hổ xấu hổ.”
“Ừm. Cho nên tiểu bảo bối đừng bắt chước mẹ.”
Bà vú ở bên cạnh: “…..” Buổi sáng kẻ đầu sỏ luôn khiến phu nhân không thể rời giường là ai hả?
Ăn xong bữa sáng Cố Tích Hoa lái xe đưa hai đứa nhỏ đến trường, lúc giao hai đứa cho cô giáo, Cố Chân Chân đỏ mắt, đôi môi nhỏ bé mím lại trông rất đáng thương mà nhìn Cố Tích Hoa, không khóc không quậy, chỉ là nhìn bố chằm chằm, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt. Mà Cố Minh Diệp thì sao…đang hết sức chuyên chú chỉnh sửa kiểu tóc của cậu…
Cố Tích Hoa ngồi xổm xuống, bình tĩnh nhìn Cố Chân Chân đang im lặng nói: “Anh và con học cùng một lớp, không ai dám bắt nạt con đâu.”
“Bố không cần chúng con sao?”
“Không phải, tiểu bảo bối lớn rồi sẽ đi học, đọc sách mới trưởng thành giống đại bảo bối là mẹ.”
“Chân Chân không muốn giống mẹ.”
Cố Tích Hoa: “………” Cho nên đây là bị ghét bỏ sao?
“Mẹ ngủ nướng.”
Cố Tích Hoa: “……..” Khi nào thì trọng điểm biến thành thế này?
“Bố ơi, bố không cần chúng con sao?” Cố Chân Chân lại hỏi. Con nít luôn như vậy, muốn một vấn đề hỏi rất nhiều lần mặc kệ người lớn trả lời hay không.
“Bố không phải không cần các con.”
“Vậy tại sao bố muốn bỏ lại con và anh ở đây?” Nói xong cô bé lặng lẽ nhìn các bạn nhỏ khác khóc đến khàn cả giọng, “….Bố mẹ bọn họ cũng không muốn bọn họ.”
Cố Tích Hoa: “……..” Vì sao mỗi một đứa nhỏ đến nhà trẻ đều cảm thấy bố mẹ không cần nó?!
“Bố ơi, bố không cần không cần chúng con…” Viền mắt của Cố Chân Chân càng đỏ hơn, bàn tay nhỏ bé dùng sức nắm lấy anh.
Cố Tích Hoa hơi đau đầu. Thứ lỗi cho anh một thương nhân ba mươi mấy năm đều dùng lý trí suy nghĩ giao tiếp với đồng nghiệp, đối mặt với bảo bối nhà mình lăn lộn đề tài liên tục, anh đành bất lực. Đang lúc anh không biết giải thích như thế nào với bảo bối nhà mình —— anh trông thấy Cố Minh Diệp đứng một bên rất bình tĩnh. Ánh mắt anh sâu thẳm, kéo Cố Minh Diệp đến trước mặt Cố Chân Chân: “Anh con đẹp trai không?”
Trong nháy mắt Cố Minh Diệp ngừng hí hoáy kiểu tóc, cậu đút một tay vào túi quần, nâng cằm 45 độ, nghiêng đầu 15 độ, tay phải đặt tại cằm, đôi mắt nhỏ nhìn thẳng em gái.
Cố Chân Chân không chút do dự mà gật đầu ngay: “Đẹp trai!”
Cố Minh Diệp hài lòng vuốt mái tóc dài của Cố Chân Chân, tặng kèm một nụ cười quyến rũ. Vẫn là ánh mắt của em gái tốt nhất.
Cố Tích Hoa nhìn hai đứa trẻ nhịn không được mà cong khoé miệng, anh dừng một chút rồi nói tiếp: “Chân Chân cảm thấy anh đẹp trai, còn mẹ thì sao?”
Cố Chân Chân nghĩ nghĩ trả lời: “Lúc không có chị Khuynh Thanh mẹ cảm thấy anh đẹp trai nhất, lúc có chị Khuynh Thanh, mẹ sẽ không thấy anh đẹp trai nhất.”
Cố Tích Hoa: “……..” Cho nên Cố phu nhân em rốt cuộc biểu hiện rõ ràng bao nhiêu hả.
“Mục đích Chân Chân và anh đến nhà trẻ, Chân Chân biết không?”
“Không biết ạ.”
“Chính là để càng nhiều người thừa nhận anh đẹp trai.”
Cố Chân Chân giống như lập tức hiểu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn ngập mong chờ: “Hay lắm hay lắm!”
“Cho nên Chân Chân phải theo sát anh một tấc cũng không rời, xem có bao nhiêu người khen anh đẹp trai, được không?”
“Dạ được!”
“Bố còn phải đi làm, Chân Chân giúp bố đếm số người nhé?”
“Vâng ạ.”
Vì thế sự nghiệp khi đi học của hai bảo bối Cố thị chính là —— Cố ngốc nghếch theo đuổi sự nghiệp được khen, sự nghiệp của Cố Chân Chân là đếm số người.
Cứ thế, cuộc sống nhà trẻ của hai bảo bối Cố thị bắt đầu.
Ngày đầu tiên tan học, Thẩm Châm nhận được vô số sự chú ý —— bởi vì mỗi một bạn nhỏ đi ngang qua bọn họ đều nói thế này với cô: “Chào mẹ Cố! Cố Minh Diệp rất đẹp trai!”
Thẩm Châm: “……..” Con trai cô đẹp trai đến thế sao?
Càng ngạc nhiên hơn là con gái cô Cố Chân Chân, cô bé cầm quyển vở nhỏ vừa cười vừa ghi lại số người: “Một người, hai người, ba…” Đếm tới mười lại quay trở về từ đầu, lặp đi lặp lại, làm không biết mệt.
Chờ đến lúc Thẩm Châm dẫn hai đứa nhỏ ra khỏi biển người trở vào xe thì cô đã đổ đầy mồ hôi, mà hai bạn nhỏ cô nắm tay vừa lên xe liền ngồi bên cạnh mẹ, hai cái đầu nhỏ chụm lại thì thầm, Cố Chân Chân hỏi Cố Minh Diệp: “Mười cộng mười bằng mấy?”
Cố Minh Diệp mở bàn tay bắt đầu đếm hồi lâu, sau đó hết sức nghiêm túc nói: “Không có loại phép tính mười cộng mười.”
Cố Chân Chân gật đầu, cô bé luôn tin tưởng lời nói của anh mình: “Vậy ngày mai chúng ta chuẩn bị bao nhiêu sô cô la đậu phộng?”
Cố Minh Diệp nhìn một loạt hàng mười trên quyển vở, chỉ số thông minh tăng cao: “Một hàng chuẩn bị mười sô cô la đậu phộng, bao nhiêu hàng thì chuẩn bị bấy nhiêu hàng mười.”
Cố Chân Chân mở to đôi mắt trong suốt nhìn anh trai với vẻ sùng bái, Cố Minh Diệp ra vẻ hiểu biết sờ đầu em gái.
Thẩm Châm ở phía sau ngơ ngác.
Về đến nhà sau khi nghe Cố Tích Hoa giải thích, Thẩm Châm mới hiểu được tình huống ngày hôm nay. Đối với đứa con trai suy nghĩ lệch lạc Thẩm Châm lắc đầu, đồng thời cũng tỏ vẻ với đầu sỏ làm cho con mình thế này cô nên có chức trách và nghĩa vụ sửa chữa con trai mình không còn lệch lạc nữa.
Vì thế, con đường dài cứu vớt Cố ngốc nghếch của Cố phu nhân bắt đầu ——
Nói là làm liền, trước khi ăn tối Thẩm Châm cùng hai đứa nhỏ chuẩn bị sô cô la đậu phộng. Cố Minh Diệp đếm số đậu phộng, Cố Chân Chân bỏ vào trong túi, phân công rõ ràng, không ồn không ào, hai đứa nhỏ đều rất nghiêm túc, Thẩm Châm ở bên cạnh nhìn, bảng cửu chương xoay vòng trong đầu…
“Chân Chân, hôm nay vì sao có nhiều người khen anh đẹp trai thế?”
“Bởi vì anh vốn đẹp trai mà.”
Thẩm Châm: “……” Cho nên người bị tẩy não không chỉ Cố ngốc nghếch thôi sao? ╮(╯▽╰)╭
“Anh luôn đẹp trai nhưng mẹ không nghe thấy con lúc nào cũng khen anh đẹp trai đâu?”
“Phải như vậy ạ?” Cố Chân Chân ngẩng đầu nhìn mẹ, Cố Minh Diệp cũng ngẩng đầu nhìn Thẩm Châm, sau đó ánh mắt mong ngóng nhìn về em gái.
Nhận thấy tầm mắt quá nóng cháy của anh trai, Cố Chân Chân vừa bỏ đậu vào túi vừa nói: “Anh rất đẹp trai, anh đẹp trai nhất, anh đẹp trai, anh đẹp trai muốn chết…”
Cố Minh Diệp cười đến không thấy mắt đâu, hàm răng trắng tinh tràn ngập sự đắc ý nói không nên lời.
Thẩm Châm: “………….”
Sau khi khôi phục khí huyết Thẩm Châm vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục: “…..Diệp Diệp.”
“Gì ạ?” Cố Minh Diệp không ngẩng đầu lên, chuyên tâm đếm đậu, thái độ rất có lệ.
“Con thấy em gái đẹp trai không?”
“Không đẹp trai.” Tuy rằng Cố Chân Chân bằng tuổi với cậu, nhưng khuôn mặt trẻ con mũm mĩm hơn nhiều, da thịt trắng nõn, đôi mắt đen láy, lông mi thanh tú, mềm mềm đáng yêu xinh xắn, người khác nhìn liền biết là con gái, không có nửa phần tuấn tú của bé trai.
“Vậy mẹ yêu em gái không?”
“Yêu.”
“Cho nên dù có một ngày Diệp Diệp không đẹp trai, mẹ vẫn yêu con như trước.”
Cố Minh Diệp đưa ra vẻ mặt khó chịu: “Không thể nào.”
Thẩm Châm mau chóng tỏ rõ lập trường: “Thật mà, mặc kệ thế nào mẹ cũng yêu con.”
Cố Minh Diệp lườm mắt: “Mẹ, ý con là con không thể nào không đẹp trai.”
Thẩm Châm: “…….” Cho nên tam quan gì đó đã ăn sâu bén rễ không thể nào sửa lại được sao /(ToT)/~~
Buổi tối trước khi ngủ Thẩm Châm kể rõ sự việc cho Cố Tích Hoa nghe, rốt cuộc nhận được ánh mắt cười nhạo, Thẩm Châm nổi giận, đến gần tặng lại ánh mắt chê cười: “Giáo dục con cái là trách nhiệm của hai vợ chồng.”
Cố Tích Hoa cực kỳ trịnh trọng gật đầu: “Ừ, là anh sai.”
Thẩm Châm hài lòng hỏi: “Sai chỗ nào?”
Cố Tích Hoa: “Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng.”
Thẩm Châm: “……..” Cho nên ý Thẩm tiên sinh là không nên để hai đứa nhóc kia bên cạnh mực sao? ╮(╯▽╰)╭ nhưng chỗ nào của cô cũng đầy mực cả!
Cố Tích Hoa như là có thuật đọc tâm, cười như không cười lướt qua cô nàng bên cạnh đang lẩm bẩm: “Xác định không đen?”
Thẩm Châm có lý chẳng sợ: “Không đen!”
“Tóc có phải không?”
Thẩm Châm: “………”
Trong nháy mắt Thẩm Châm ngồi dậy che miệng người nào đó đang muốn cất tiếng, sắc mặt đỏ bừng: “Lưu manh!”
Vì thế ánh mắt lưu manh sâu hun hút, vươn đầu lưỡi liếm lòng bàn tay cô.
Thẩm Châm: “…….”
Cuối cùng lưu manh giở trò đáng với cái tên lưu manh.
Cứ thế ngày tháng ngọt ngào trôi qua, con đường cứu vớt Cố ngốc nghếch của Thẩm Châm vô cùng gian nan, khi cô nhận thức rằng không thể cứu vớt được nữa, Cố phu nhân của chúng ta rất không trách nhiệm mà mặc kệ nó, thực ra ý nghĩ thật sự của Thẩm Châm là thế này —— con trai bà đây sinh ra vốn rất đẹp trai, Cố Minh Diệp hình thành tích cách ngốc nghếch suy cho cùng không phải là do những người khác nhận ra cậu rất đẹp trai hay sao (tác giả: …..), cho nên có gì đáng lo đâu? Thượng đế dùng vài loại ánh mắt mũi miệng tạo ra một Cố Minh Diệp hoàn hảo, đủ để chứng minh Cố Minh Diệp tuyệt đối không phải là người nông cạn —— bởi vì nhan sắc như thế thì làm sao có thể nông cạn chứ (tác giả chú thích: gần đây có một anh chàng ngốc nghếch mặt than kiêu ngạo siêu đáng yêu, những lời này chính là ý tứ của cậu ta).
Cố Tích Hoa đương nhiên nhìn ra sự tiêu cực biếng nhác của vợ yêu, anh cũng chẳng nói gì, dù sao con nít trước năm tuổi anh cũng chưa định dạy bảo nào là thân thể nào là tố chất bên ngoài, ngược lại, Cố Minh Diệp để ý đến khuôn mặt lại khiến Cố Tích Hoa yên tâm rất nhiều, dù sao trước khi làm bất cứ chuyện gì Cố ngốc nghếch sẽ luôn cân nhắc chuyện này có thể làm tổn hại nhan sắc của cậu không (….), vì thế gián tiếp cam đoan Cố Minh Diệp sẽ không làm chuyện hại đến cơ thể.
Ví dụ như có một ngày trong nhà có khách, là một người khách thường xuyên của công ty Cố Tích Hoa, vừa lúc Vương tổng này cũng có một đứa con trai, lớn hơn Cố Minh Diệp ba tuổi, là cái tuổi quậy phá, không bao lâu đã biến phòng khách thành mớ hỗn độn, tiếng cười khanh khách của Cố Chân Chân tràn ngập trong mỗi góc nhà, bà vú nhìn thấy mấy đứa con nít chơi vui vẻ cũng không quấy rầy bọn họ chơi đùa, nhìn một lúc thấy không có vấn đề liền đi vào phòng bếp lấy kem ly cho bọn nhỏ ăn.
Sau khi sinh con, Thẩm Châm và Cố Tích Hoa đặc biệt tìm chuyên gia thiết kế cho trẻ em đến nhà xem qua thử, tất cả những thiết bị có hại cho trẻ em đều dỡ bỏ hoặc là chỉnh đốn và cải cách, theo lý thuyết không có vấn đề quá lớn, đây cũng là nguyên nhân vì sao bà vú yên tâm vào phòng bếp, nhưng mà trên thế giới này có một loại sinh vật đáng sợ gọi là đứa trẻ không nghe lời, tất cả mọi thứ an toàn trong tay bọn chúng đều có thể trở thành vũ khí hại người nhất, thậm chí thú bông cũng có thể trở thành tảng đá ném người.
Cố Minh Diệp có một cái ván trượt, cậu bé kia lấy ra nói với Cố Minh Diệp: “Chúng ta chơi ván trượt đi!”
Cố Minh Diệp: “Bây giờ em không thể ra ngoài chơi, mẹ em vẫn còn ngủ.”
“Ai nói đi ra ngoài?” Cậu bé kia cười tự đắc, “Chơi ngay tại phòng khách này!”
“Không được!” Cố Minh Diệp lạnh mặt, “Mẹ em nói không thể chơi ván trượt trong nhà.”
Cậu bé kia bĩu môi, muốn trượt một chút trong phòng khách: “Mẹ cậu bây giờ không phải không ở đây sao, chúng ta lén chơi…”
“Mẹ em ở đây.” Cố Chân Chân từ bên cạnh chầm chậm đi qua nhặt thỏ bông trên mặt đất, “Mẹ đang ngủ.”
“Mẹ em ngã bệnh sao? Bây giờ vẫn còn ngủ…”
“Không có.” Cố Chân Chân ngửa đầu, một đôi mắt to xinh đẹp lại tinh xảo, khuôn mặt mũm mĩm nõn nà có thể khiến người ta muốn véo, “…Bố nói, mỗi tối mẹ đều ngủ muộn….”
“Vì sao ngủ muộn?” Cậu bé kia ngắt lời.
“….Bố nói….” Cố Chân Chân suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra bố đã nói gì, cô bé còn suy nghĩ, phát hiện bố chưa bao giờ nói với cô bé vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ rất muộn, Cố Chân Chân nhìn anh trai xin giúp đỡ, hỏi, “Anh ơi, vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ muộn thế?”
Cố Minh Diệp nghĩ nghĩ, lắc đầu.
Vì thế Cố Chân Chân kéo thỏ bông leo lên lầu hai, gõ cửa phòng sách, trên đầu còn đeo một dải ruy băng, Cố Tích Hoa mở cửa trông thấy con gái đáng yêu nhà mình, khuôn mặt còn hơi nghiêm nghị khi nãy trong phút chốc dịu xuống, anh ôm lấy Cố Chân Chân, âm thanh bất giác thả nhẹ: “Sao thế, tiểu bảo bối?”
“Bố ơi, vì sao mỗi tối mẹ đều ngủ rất muộn?”
Cố Tích Hoa sửng sốt.
Cố Chân Chân nhìn anh không chớp mắt, trong mắt cô bé đều là vẻ hồn nhiên.
Cố Tích Hoa nhanh chóng hoàn hồn, cười cười: “Tại sao con đột nhiên hỏi vấn đề này?”
“Bởi vì Chân Chân không biết mà!”
Cố Tích Hoa gật đầu, khen con gái mình có thái độ học hỏi rất tốt, vẻ mặt anh vô cùng tự nhiên nói: “Bởi vì mỗi ngày sau khi bố đi làm về, mẹ đều phải kể truyện cổ tích cho bố nghe.”
Cố Chân Chân kinh ngạc: “Trước khi ngủ bố cũng muốn nghe truyện cổ tích ư?”
Cố Tích Hoa nghiêm túc gật đầu: “Không nghe truyện cổ tích thì bố không ngủ được.”
“Truyện gì mà hay như vậy ạ?” Cố Chân Chân cảm thấy hứng thú.
“Truyện cổ tích về thân thể.”
Cảm thấy con gái mình có chiều hướng hỏi mãi, Cố Tích Hoa đặt cô bé xuống, nói: “Bố và chú còn bàn chuyện công việc, Chân Chân đi tìm anh trai chơi nhé.”
Cố Chân Chân gật đầu hỏi: “Truyện cổ tích về thân thể là gì ạ?”
“Đó là bí mật của bố và mẹ.”
“À.” Tiểu Chân Chân mang theo “bí mật” đi xuống lầu.
Cũng đem đáp án cô bé nhận được chia sẻ cho hai đứa nhỏ đang chờ dưới lầu.
Đứa trẻ sáu tuổi nhất định có sức phán đoán, đối với đáp án này hiển nhiên không hài lòng, cậu ta bĩu môi chẳng nói gì, cái đầu lại trở về đề tài bị ngắt ngang trước đó, cậu ta nhìn Cố Chân Chân, tim đập hơi nhanh, lúc vừa vào nhà cậu ta đã phát hiện cô bé này hết sức đáng yêu, cậu ta thẹn thùng vẫn luôn chơi cùng Cố Minh Diệp, cũng may Cố Minh Diệp là một người anh tốt, mặc kệ chơi gì cũng dẫn theo em gái, cậu ta nghĩ nghĩ, đến gần hỏi Cố Chân Chân: “Em chơi ván trượt không?”
Cố Chân Chân mở to mắt nhìn cậu ta, đôi mắt thuỷ tinh đen láy lóng lánh, cô bé cười với cậu ta: “Em không biết chơi.”
Lòng tin của cậu bé trai bùng lên, ánh mắt sáng ngời nói: “Anh mang em chơi.”
Cố Chân Chân nhìn qua anh trai, Cố Minh Diệp đang lắp ráp mô hình máy bay, không hề chú ý tới tình hình bên này. Cố Chân Chân rất do dự, cô bé rất muốn chơi nhưng anh trai khẳng định không cho phép, cô bé nghĩ nghĩ, vẫn lắc đầu: “Không muốn.”
“Anh sẽ trượt rất chậm.”
Cố Chân Chân đặt thỏ bông xuống.
“Chúng ta trượt một vòng thôi.”
Cố Chân Chân gật đầu.
Vì thế cậu bé kia rạo rực chừa ra một chỗ trống, Cố Chân Chân lắc cái mông nhỏ ngồi vào phía trước cậu bé kia trên tấm ván, ôm lấy tay lái đằng trước.
Cậu bé kia chầm chậm trượt một vòng, Cố Chân Chân híp mắt cười, nhìn Cố Chân Chân vui vẻ cậu ta tự hào, lặng lẽ nói: “Anh nói rồi, anh trượt rất chậm mà….”
Sau đó vòng thứ hai, vòng thứ ba…..
Lúc trượt vòng thứ tư, tốc độ của cậu bé nhanh hơn mấy lần trước, lúc này bà vú lấy kem ly xong vừa khéo từ phòng bếp đi ra, hai đứa nhỏ thẳng hướng về phía bà vú, Cố Chân Chân sợ hãi kêu lên, Cố Minh Diệp nghe được tiếng kêu của em gái gần như không suy nghĩ mà ném mô hình xuống rồi đứng lên chạy về phía này, bà vú nhanh tay lẹ mắt ném cái khay xuống, vươn tay cố ôm lấy Cố Chân Chân ngồi trên ván trượt đang hướng tới, cậu bé kia khi nhìn thấy có người đằng trước liền theo bản năng nhảy xuống, ván trượt không khống chế được mà lệch khỏi quỹ đạo không hướng về bà vú, nhưng nó lại là nguyên nhân khiến bà vú chỉ tới kịp một bước nắm lấy quần áo của Cố Chân Chân, không ôm được cô bé trọn vẹn. Đầu của Cố Chân Chân liền đập vào tay lái của ván trượt, bà vú bất chấp ván trượt đụng trúng chân mà mau chóng ôm cô bé vào trong lòng. Lúc này Cố Tích Hoa và Cố Minh Diệp đã đến bên người Cố Chân Chân, Cố Tích Hoa ôm Cố Chân Chân hỏi: “Sao thế?”
Cố Chân Chân bị tình huống này làm hết hồn, cô bé ngây ngốc nhìn bố ôm mình, cô bé bĩu môi, bỗng dưng khóc lớn: “Bố ơi…bố ơi….” Tiếng khóc khàn cả giọng khiến trái tim Cố Tích Hoa siết chặt, một bàn tay anh ôm con gái thật chặt, tay kia nhẹ nhàng vỗ lưng, giọng nói dịu dàng: “Chân Chân ngoan… Đừng khóc đừng khóc…”
Tiếng động lớn như vậy Thẩm Châm không thể nào không nghe thấy, trong nháy mắt nghe được tiếng khóc của Cố Chân Chân cô lập tức tỉnh ngay, tuỳ tiện mặc vào bộ quần áo rồi chạy ra, cô nhìn thấy Cố Chân Chân nằm trong lòng bố gào khóc to, cô mau chóng xuống lầu: “Sao thế sao thế hả?”
Cố Minh Diệp đứng bên cạnh mím môi trông rất nghiêm túc, sau khi mẹ xuống cậu đi qua ôm đùi Thẩm Châm, âm thanh nhỏ xíu: “….Anh ta mang em gái chơi ván trượt trong phòng khách, con không thấy….”
Thẩm Châm ngồi xổm xuống sờ đầu Cố Minh Diệp: “Mẹ không trách con. Không phải lỗi của con.”
Cố Minh Diệp vẫn cúi đầu không nói lời nào.
Cố Tích Hoa đang an ủi Cố Chân Chân, vì thế Thẩm Châm đứng lên hôn con gái rồi lại ngồi xổm xuống hôn Cố Minh Diệp: “Mẹ biết nếu con nhìn thấy thì con sẽ không để em gái chơi ván trượt trong phòng khách, là em gái không nghe lời.”
Đôi mắt Cố Minh Diệp hơi đỏ, cậu lắc đầu.
Hiểu con không ai bằng mẹ, Thẩm Châm ôm cậu lên rồi gọi Cố Chân Chân đang nhỏ giọng khóc nức nở: “Chân Chân.”
Cố Chân Chân xoay đầu nhìn bọn họ.
“Tiểu bảo bối đau không?”
Cố Chân Chân nghĩ nghĩ rồi lắc đầu, trước đó hơi đau, nhưng bây giờ không đau nữa.
“Anh lo lắng con bị thương, con cho anh xem vết thương được không?”
Cố Chân Chân đưa trán tới gần: “Anh nhìn này.”
Có một mảng hơi đỏ, có thể qua chút nữa sẽ bầm tím, nhưng vấn đề không lớn, Cố Minh Diệp mở to mắt nhìn hồi lâu, cậu vươn bàn tay nhỏ bé sờ nhẹ, viền mắt lại hơi đỏ: “Anh xin lỗi.”
Cố Chân Chân lại tới gần thêm một tí, hôn lên má trái của Cố Minh Diệp: “Là Chân Chân không nghe lời.”
Cảm thấy vợ con mình đã mệt, Cố Tích Hoa thả con gái xuống, Cố Minh Diệp rất tự trách trong chuyện này thấy em gái xuống cũng xuống theo, hiện tại cậu không muốn Chân Chân rời khỏi tầm mắt của cậu.
Trấn an cảm xúc của bọn nhỏ xong thì Cố Tích Hoa mới có tâm tư xử lý tình huống bất ngờ này.
Chân của bà vú bị ván trượt đụng trúng đã chảy máu, Thẩm Châm đỡ dì Trần ngồi lên sofa, rồi lấy hộp cứu thương xử lý đơn giản, đợi lát nữa bác sĩ riêng qua đây sẽ kiểm tra kỹ càng lại.
Cậu bé gây hoạ lùi ra sau người ba mình, đôi mắt hoảng hồn bất định nhìn vẻ mặt khó coi của Cố Tích Hoa.
Vương tổng cũng xấu hổ, vốn mang con tới để làm không khí sôi nổi, nghĩ rằng con mình chơi cùng hai anh em Cố thị sau này hai nhà sẽ thường xuyên qua lại hơn, khẳng định có lợi cho công việc, nào ngờ…….
Tuy rằng không một người bố nào sẽ đưa ra vẻ mặt hoà nhã với người làm tổn thương con gái mình, nhưng trông thấy ánh mắt sợ hãi của cậu nhóc kia, Cố Tích Hoa thu lại tức giận, anh ngồi xổm xuống, nhìn thẳng cậu bé kia trốn sau người ba mình: “Cháu đã làm sai thì phải nói xin lỗi, phải dũng cảm gánh vác hậu quả, cháu không thể trốn phía sau người lớn.”
Cậu bé kia nhìn chằm chằm Cố Tích Hoa hồi lâu, vẻ mặt anh càng ngày càng điềm tĩnh, trái tim cậu bé dần dần không khẩn trương, rốt cuộc từ phía sau ba đi ra, nhỏ giọng nói: “….Xin lỗi.”
“Cháu nói với ai?” Cố Tích Hoa hỏi.
Cậu bé nhìn anh một cái, rồi mau chóng chạy tới chỗ Cố Chân Chân, Cố Minh Diệp kéo em gái ra đằng sau, tức giận nhìn cậu ta, cậu bé kia nhanh chóng nói “Anh xin lỗi” rồi lại chạy nhanh về.
Cố Tích Hoa gật đầu khen: “Đây mới là chuyện đàn ông nên làm.”
Đôi mắt cậu bé kia sáng lên.
Vương tổng luôn ở phía trung gian lúc này cười pha trò: “Cố tổng thật là biết giáo dục con cái, tôi còn phải học hỏi nhiều hơn, ha ha…..”
Vẻ mặt Cố Tích Hoa lãnh đạm: “Quá khen.”
Khoé miệng tươi cười của Vương tổng cứng ngắc.
Sau khi Thẩm Châm dọn dẹp kem ly trên mặt đất xong thì Vương tổng đã mang đứa nhỏ đi, Cố Tích Hoa lên lầu gọi mấy cú điện thoại, lúc đi xuống thì bác sĩ gia đình đã tới rồi, trên đầu Cố Chân Chân đã thoa thuốc, bác sĩ đang rửa vết thương cho bà vú.
Thẩm Châm biết con trai nhà mình rất thích chơi ván trượt, gần như mỗi ngày đều phải ra ngoài chơi một lát, bạn cùng tuổi đến nhà chơi đều muốn chơi, Cố Minh Diệp làm sao từ chối chứ? Sau khi Thẩm Châm nói gần nói xa thì hỏi ra đáp án, ý Cố Minh Diệp là —— mẹ nói chơi ván trượt trong phòng khách không an toàn, dễ dàng va chạm, chính cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy khái niệm va chạm này rất quan trọng, ví dụ như lệch mũi thì sao, hoặc là sây sát chảy máu, vết thương của Chân Chân rất nghiêm trọng, cậu không muốn bị thế.
Thẩm Châm nghe xong quả thực không nói gì.
Đương nhiên chuyện này không chỉ kiểm nghiệm ra Cố Minh Diệp rất chú ý đến ngoại hình, mà cậu còn hiểu thêm hậu quả xảy ra cho người thân yêu của cậu —— hiện tại Cố Minh Diệp càng để ý em gái hơn, cho dù Cố Chân Chân đi đâu cậu cũng phải đi theo. À, ngoại trừ nhà vệ sinh nữ.
Hôm nay sau khi tan tầm Cố Tích đi đón Thẩm Châm mua đồ ăn, gần nhà bọn họ có một siêu thị lớn, Thẩm Châm quen tới đó mua sắm, vì thế hai người chạy xe về.
Thời gian tan tầm là giờ cao điểm, tuy nói không kẹt xe nhưng con đường có rất nhiều xe, tất cả xe gần như di chuyển một tí thôi. Thẩm Châm buồn chán mở cửa kính xe, cô tựa vào ghế, nhìn hoàng hôn hơi mỏng bên ngoài, đã có đèn neon dần dần sáng lên, đột nhiên cô nhớ lại lần đầu gặp Cố Tích Hoa, à, còn có lần thứ hai, hình như thời gian như bây giờ đây, lần đầu tiên cô và Tống Thanh Vãn đi dạo phố rồi đến quán cà phê uống nước, anh mới từ Mỹ trở về; lần thứ hai là hẹn ăn tối, cô cố ý trang điểm, mặc váy trắng dài… chậc chậc chậc…. Như là nhớ tới gì đó, Thẩm Châm vừa cong miệng vừa cong khoé mắt.
Có lẽ nghĩ đến lúc đó, Thẩm Châm nhíu mày, xoay đầu qua nói: “Hôn em.”
Cố Tích Hoa đang lái xe đấy, nghe vậy anh tự nhiên nghiêng người hôn lên môi Thẩm Châm, sau khi hôn xong mới hỏi: “Sao thế?”
Thẩm Châm không nói lời nào, cô ở bên cạnh tức giận, dùng khoé mắt liếc nhìn người nào đó đang lái xe, trong lòng phỉ báng: Đây là khác biệt khi yêu nhau và sau khi kết hôn! Lúc trước hôn một cái tới mười lăm phút, hiện tại chạm một tí là xong, Cố Tích Hoa anh có thể lấy lệ một chút không?! Hừ! Hừ! Hừ hừ!!!!
Chẳng lẽ mình lớn tuổi xuống sắc? Nghĩ vậy Thẩm Châm không dùng ánh mắt ai oán nhìn Cố Tích Hoa nữa, cô mở ra chiếc gương nhỏ của mình, nhìn kỹ vào chiếc gương lớn bằng bàn tay —— à, chăm sóc rất tốt mà, làn da trắng nõn sáng bóng, ánh mắt óng ánh, cười rộ lên rất xinh, ánh mắt uốn cong, ngoài cảm giác chín chắn một tí, thì chẳng khác như hồi đó bao nhiêu.
Nếu vấn đề không phải là mình… Thẩm Châm lại dùng ánh mắt ai oán liếc qua nhìn Cố Tích Hoa. Cố Tích Hoa thu hết tất cả động tác của Thẩm Châm vào trong mắt, anh buồn cười, khoé miệng khẽ cong lên, thoạt nhìn tâm tình rất tốt. Thẩm Châm nhìn anh mỉm cười cô càng ai oán hơn —— không có việc gì lại cười? Nghĩ tới bồ nhí hả?
Vì thế Thẩm Châm bực bội hồi lâu rốt cuộc hỏi: “….Anh nuôi bồ nhí bên ngoài?”
Khoé miệng tươi cười của Cố Tích Hoa cứng đờ, động tác lái xe dừng lại, anh chầm chậm nghiêng đầu, cười như không cười nói lại: “Bồ nhí?”
Thẩm Châm sợ hãi, ấp úng nói: “….Không.”
Cố Tích Hoa không có biểu cảm gì mà quay đầu đi, ánh mắt nhìn phía bên phải, tay lái xoay vòng, quẹo vào ngõ nhỏ bên cạnh.
Thẩm Châm thấy tình hình không tốt, cô ôm lấy Cố Tích Hoa kêu to: “Em sai rồi!”
Xe ngừng lại, Cố Tích Hoa cởi dây an toàn, kéo người nào đó lên, một nụ hôn sâu kiểu Pháp mạnh mẽ, Thẩm Châm bị hôn đến chóng mặt, nhân cơ hội tìm được kẽ hở cô lên án: “…Đã là vợ chồng già, chúng ta phải kiềm chế một chút…” Nói là nói thế, nhưng người nào đó rất tự nhiên đưa tay vòng qua bờ lưng rộng lớn của Cố Tích Hoa.
“Bồ nhí, hửm?” Anh dùng sức.
“…Em nói đùa mà.” Thẩm Châm lẩm bẩm.
“Bồ nhí, hửm?” Anh dùng sức lần nữa.
“…Em thật nói đùa mà.” Thẩm Châm sắp rã rời, âm thanh phát run.
“Bồ nhí, hửm?” Anh lại dùng sức.
“….Em sai rồi….” Âm thanh Thẩm Châm mang theo khóc lóc.
Chờ Cố Tích Hoa chạy xe lần nữa, đèn trên đường đều sáng, đủ mọi màu sắc lấp lánh, đẹp không sao tả xiết. Thẩm Châm lười biếng tựa vào ghế phó lái, khẩy khẩy đệm xe: “…..Lưu manh…..Cầm thú…..Mặt người dạ thú….” Ánh mắt Cố Tích Hoa lướt qua đây Thẩm Châm liền im bặt……
Khi đến siêu thị thì đã chín giờ mười lăm, hai chân Thẩm Châm hơi mềm nhũn, cô nắm tay Cố Tích Hoa, đem nửa trọng lượng của mình dựa vào người nào đó. Cố Tích Hoa vốn quan tâm Thẩm Châm vừa mới vận động kịch liệt không lâu mà muốn cô ở lại trên xe để một mình anh đi mua, kết quả Thẩm Châm muốn đi, Cố Tích Hoa cũng chỉ tuỳ cô.
Quá trình mua đồ ăn do Thẩm Chân chỉ huy, cô kéo anh lựa chọn, chọn xong rồi anh bỏ vào túi, cân đồ rồi đẩy xe, Thẩm Châm chỉ cần đi từ từ là được.
Phía trước có khuyến mãi sữa chua, hai người phải xuyên qua đám người mua sữa, vì thế một tay Cố Tích Hoa đẩy xe, tay kia thì che chở Thẩm Châm, hai người chen chúc trong đám người nên đi rất chậm. Thẩm Châm dựa vào anh, thấy bàn tay anh đẩy xe nổi lên gân xanh, sạch sẽ thon dài, đầy sức lực, Thẩm Châm bất giác sờ lên, Cố Tích Hoa cảm giác được anh cúi đầu nhíu mày: “Đừng quậy.” Âm thanh vừa nhẹ vừa dịu dàng.
Viền mắt Thẩm Châm đột nhiên hơi ướt át, cô nắm chặt bàn tay che chở mình, cùng anh mười ngón giao nhau.
Ở trong biển người mênh mông, em gặp anh, yêu anh, kết hôn sinh con, ngày tháng lâu dài. Cố Tích Hoa.
Nhận ra sự khác thường của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa cúi đầu thấy được viền mắt cô đỏ lên, trong lòng anh căng thẳng, bàn tay che chở cô càng vững chắc hơn: “…Còn nói không có gì.” Lời còn chưa dứt nụ hôn lắt nhắt dừng trên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng dịu dàng, khiến lòng người ta mềm nhũn.
“Em yêu anh, Cố Tích Hoa.” Vì thế em bằng lòng ở bên anh suốt đời, vui cười với anh, ưu sầu với anh, đem tất cả tình yêu chân thật giao cho gia đình này.
“Ừm, anh cũng yêu em.”
= THE END =