Chờ đến lúc Cố Tích Hoa tới khách sạn thì đã chín giờ, mọi người vốn nổi giận đùng đùng nằm bò bực bội, khi nhìn thấy Cố Tích Hoa dẫn một cô gái xinh đẹp lại thuần khiết tới cùng, tất cả đều tá hoả.
Ừ, con người xinh đẹp, lát nữa lấy làm mục tiêu.
“Gọi chị dâu.”
“Chị dâu!” Mọi người đồng thanh lớn tiếng hô to, còn có người cười chân thành, Cố Tích Hoa nheo mắt hài lòng —— “Gọi đồ ăn chưa?”
“Chưa đâu, chờ cậu đấy!”
“Gọi đi.”
Vừa nghe thế, mọi người liền hiểu bữa này là do Cố Tích Hoa mời, nụ cười trên mặt càng chân thành hơn.
Thẩm Châm luôn cảm thấy con đường của cô và Thẩm tiên sinh đi rất thuận lợi, thuận lợi đến nỗi bản thân cô cảm thấy không yên. Vì thế khi trông thấy một cô nàng nào đó trang phục lộng lẫy ung dung đến muộn, còn muộn hơn bọn họ, đáy lòng Thẩm Châm hết sức khuấy động —— yo, tình địch đến.
Trang điểm tỉ mỉ, đi thẳng đến ngồi vào bên phải Cố Tích Hoa (bên trái là cô), đôi mắt óng ánh, dịu dàng vô tận, mở miệng ngậm miệng là “Tích Hoa” —— a, là tình địch.
Trong nháy mắt cô ta đi vào bữa tiệc, bầu không khí trở nên kỳ lạ, có ba cặp mắt bất giác nhìn về phía Cố Tích Hoa, tất cả những người còn lại đều liếc nhìn Thẩm Châm. —— ừm, khẳng định là tình địch.
Thẩm Châm đã chuẩn bị xong tinh thần nhận lấy đủ loại thủ đoạn, cô chưa từng nghĩ rằng ——
Nữ: “Bạn gái anh?”
Nam: “Cố phu nhân, Thẩm Châm, năm nay tổ chức hôn lễ.”
Vừa vặn mười chữ, từng chữ thấy máu, từng dao cản họng.
Xong xuôi.
Ngay cả cơ hội mở miệng Thẩm Châm cũng không có, tất cả đao quang kiếm ảnh* đều bị mười chữ này chém thành mảnh vụn, không, là bụi.
(*) diễn ra đánh nhau rất kịch liệt, dữ dội.
Khẩu khí vốn tụ lại trong lòng Thẩm Châm đã bị một câu ngắn gọn rõ ràng của Cố Tích Hoa đâm xuyên qua, cô rất không cam lòng. Cô tỉnh rụi nhìn người trên bàn cơm, trong lòng cân bằng —— xem ra người bị đâm không chỉ có mình cô.
Cảm giác này vừa sảng khoái lại khó chịu trong lòng, là sao đây?
Qua một lúc lâu sau, người bên kia rất không cam lòng vùng vẫy nói: “Tích Hoa, nói một chút nghe thử, hai người quen nhau thế nào đi?” Ánh mắt nhìn cô chằm chằm.
Cố Tích Hoa đang lột vỏ tôm bỏ vào trong đĩa của Thẩm Châm, anh nhìn Thẩm Châm một cái, cười như không cười.
Thẩm Châm tự nhiên nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cô đỏ mặt. Vừa gặp đã yêu trên đường?
“Không có gì hay để nói, đó là chuyện của hai người chúng tôi.”
Gương mặt cô nàng kia trắng bệch.
Thẩm Châm cảm thấy rất không đành lòng. Thẩm tiên sinh, anh thật đối đãi như vậy với một người mếm mộ anh sao? ╮(╯▽╰)╭
Giữa buổi tiệc, Cố Tích Hoa đi ra ngoài tiếp điện thoại, không có Cố Tích Hoa ngăn trở, ánh mắt thù địch không kiêng nể gì mà bắn qua đây. Cô ta hướng về phía cô cười cười.
“Xem ra cô rất thích ăn cay.” Cô ta nói.
Thẩm Châm đã ăn hơn phân nửa tôm đã lột vỏ trước mặt, tất cả đều do Cố Tích Hoa lột cho.
“Ừ, thích.”
“Tích Hoa hình như không thích ăn cay.”
“Ờ, hình như là thế.” Cố Tích Hoa đi rồi, Thẩm Châm chỉ có thể tự mình lột vỏ, vừa lột vừa hưởng thụ sự biến thái lăng trì bên cạnh (…).
Điều này chỉ có thể chứng minh ánh mắt mình rất tốt, mẹ nó chọn đàn ông rất tốt.
“Khẩu vị của hai người khác nhau như vậy, cuộc sống sau này làm sao…”
Thẩm Châm kinh ngạc: “Cũng không phải chỉ ăn một món thôi.”
Trên bàn có người mỉm cười.
Thẩm Châm bị cô nàng kia hung hăng liếc một cái.
Cố Tích Hoa đã trở lại, thấy bàn tay Thẩm Châm dính đầy tương, anh tự nhiên lấy khăn giấy lau sạch từng ngón, rồi lại tự nhiên lột tiếp một con tôm khác cho cô ăn.
“Anh lột cho.” Anh nói.
Thẩm Châm đột nhiên rất muốn bắt lấy đôi bàn tay thon dài xinh đẹp kia liếm từng ngón một —— mẹ nó, quá gợi cảm!
Có lẽ cảm nhận được ánh mắt quá nóng bỏng của Thẩm Châm, Cố Tích Hoa giương mắt nhìn cô. Thẩm Châm cố hết sức làm cho mình thoạt nhìn bình thường, thản thản nhiên nhiên nhìn lại.
Sau khi ăn xong bữa cơm Cố Tích Hoa không có ý đi tiếp, những người kia cũng hiểu bầu không khí hôm nay không thích hợp nên tự động phân tán. Vốn là thế này, bọn họ tưởng rằng Cố Tích Hoa vẫn còn độc thân, vì thế cố ý gọi người yêu cũ tới, chưa từng nghĩ rằng Cố Tích Hoa hành động sớm như vậy, mới trở về hai tháng lập tức sắp kết hôn.
Anh lái xe đưa Thẩm Châm đến dưới lầu nhà trọ.
“Anh không biết bọn họ sẽ gọi cô ấy tới.” Cố Tích Hoa nhíu mày.
“Ừm.” Thẩm Châm vừa cởi dây an toàn vừa thờ ơ trả lời.
“Một trong hai lần yêu đương.” Anh giữ chặt người đang muốn xuống xe, vẻ mặt nghiêm túc cũng rất trịnh trọng.
“Ừm.” Thẩm Châm cười cười.
“Thẩm Châm.” Anh gọi cô, ánh mắt sáng rực như có một chút buồn rầu, “…Hiện tại bọn anh không có quan hệ gì cả.”
Thẩm Châm rốt cuộc không nhịn nổi, khoé miệng giương lên nụ cười thật lớn —— Thẩm tiên sinh, anh đã hiểu tâm trạng lần trước của em rồi ư? Người nào đó báo thù nên tâm tình rất tốt, chụt một cái hôn người đàn ông đáng yêu trong mắt cô vào lúc này —— “Em biết rồi, Thẩm tiên sinh.”
Ánh mắt sâu hút của Cố Tích Hoa nhìn cô —— “Em biết rồi?”
Thẩm Châm nhanh nhẹn mở cửa, chân trước còn chưa chạm xuống đất, một đôi tay từ phía sau duỗi ra kéo cô trở về, chỗ ngồi bộp một tiếng nằm xuống, người đè lên —— “Cố phu nhân, nói xem em biết những gì…” Hơi nóng phả trên cổ, vừa nóng vừa ngứa, khuôn mặt Thẩm Châm đỏ bừng, cô vươn tay muốn đẩy người đàn ông trên người ra, thế nhưng sức lực địch ta thật sự cách quá xa, cô chỉ có thể đành bỏ cuộc —— “Em không biết gì hết.”
Nụ hôn rơi xuống cần cổ, váy lại có chiều hướng bị vén lên, Thẩm Châm mau chóng túm lấy đôi bàn tay không an phận kia —— “Hai người từng là bạn trai bạn gái.”
“Làm sao em biết được?” Nụ hôn vẫn rơi rải rác trên cổ cô, nhưng không thấy động tác quá trớn.
“Lúc cô ấy đi vào trên bàn có bảy người nhìn em.”
“Ừm.”
“…Có ba người nhìn anh.”
“Ừm.”
“…Trực giác của phụ nữ.”
“Trực giác của em chuẩn không?”
“Đương nhiên!” Thẩm Châm ngẩng đầu lên, một nụ hôn càng sâu hơn rơi trên cổ cô, Thẩm Châm rụt người.
“Hiện tại anh muốn làm gì em biết không?” Âm thanh của anh vừa khàn lại thấp, cổ tay khẽ động, mở ra sự gò bó của Thẩm Châm, anh trở tay bắt lấy hai tay của Thẩm Châm.
Thẩm Châm: “…Kỳ thật có đôi khi trực giác của phụ nữ không chuẩn như thế.”
Anh cười, hơi nóng liên tục phả trên cổ cô, một loại cảm giác rất lạ lẫm, khiến cô muốn khóc, nhưng không phải khổ sở —— “Cố Tích Hoa…”
Môi bị cắn mạnh một cái, hô hấp của người đàn ông trở nên nặng nề —— “…Không được kêu.”
Thẩm Châm: “…Em khó chịu…” Âm thanh rất là uất ức.
“…Anh cũng khó chịu.” Âm thanh trầm thấp đến đáng sợ từ trong đôi môi dính chặt thốt ra, anh ôm người trong ngực càng chặt hơn, Thẩm Châm vươn tay vòng qua cổ người nào đó, nhưng lại bị người nào đó bắt lấy ngậm vào miệng, gặm cắn lắt nhắt, cảm giác run rẩy từ ngón tay tê dại đến toàn thân.
Đây rõ ràng là chuyện cô muốn làm ban nãy, Thẩm Châm mơ hồ suy nghĩ.
Người bị kéo ra, Thẩm Châm không cam lòng yếu thế mà vươn đầu lưỡi liếm bàn tay anh, đôi mắt u ám của anh trở thành sâu không đáy, âm thanh khàn đến nỗi nói ngắt quãng —— “Thẩm Châm, em còn muốn…không muốn…xuống xe…” Thẩm Châm mau chóng buông tay ra, ngồi thẳng lưng, dáng vẻ an phận thủ thường, gật đầu như giã tỏi.
“…Đi xuống mau.” Anh nói, trên trán đầy gân xanh và mồ hôi. Thẩm Châm không chút do dự nhảy xuống, trở tay đóng cửa xe rồi chạy về nhà trọ mà không hề quay đầu lại… F*ck, Thẩm tiên sinh thật là đáng sợ!