Thẩm Tiên Sinh Biết Cách Chiều Vợ

Chương 41




Đối với vấn đề này, nhất thời Lâm Tử Diên không biết phải trả lời thế nào.

Về Việt Hải, lần trước ở trấn nhỏ Thẩm Tư Viễn đến đón cô, cô đã cảm nhận được anh có chút không vui, nếu không cũng sẽ không đến trấn nhỏ tìm cô vì nhìn thấy bóng dáng của Việt Hải trong ảnh.

Nhưng tối hôm qua Việt Hải thật sự chỉ đơn thuần đến ăn một bữa cơm, nếu nói vậy thì nghe càng không đơn thuần.

Dù sao người nói vô tâm người nghe hữu ý, mà Lâm Tử Diên cũng không biết lừa gạt, ngay khi cô đang nghĩ xem phải mở miệng thế nào, trong túi lại vang lên tiếng chuông điện thoại, xem như kịp thời cứu cô một kiếp.

Điện thoại là Nhan Niệm gọi tới, trong điện thoại cô ấy nói chút chuyện công việc với Lâm Tử Diên, chiếm không ít thời gian.

Cho nên đề tài vừa rồi tự nhiên được lướt qua, thậm chí Lâm Tử Diên còn quên luôn nó.

Đợi sau khi cuộc gọi kết thúc, Lâm Tử Diên mới phát hiện đã sắp về đến nhà.

Gọi điện thoại hồi lâu, Thẩm Tư Viễn ở cạnh cũng yên lặng lái xe, chưa từng nói gì.

Lâm Tử Diên hỏi anh: “Tối hôm qua anh nghỉ ngơi thế nào?”

“Lời này hẳn là tôi hỏi em mới phải.”

Người đàn ông nhìn qua, nhếch một bên lông mày, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v3 phía dưới vành mắt cô, “Tưởng rằng đêm qua không về em sẽ vui lắm, nhưng bây giờ xem ra em cũng không nghỉ ngơi được tốt lắm.”

Lâm Tử Diên: “...Vô t1nh trò chuyện với Diệp Tử hơi lâu.”

Thẩm Tư Viễn: “Hôm nay vì đền bù cho em, nên tôi cố ý bảo dì làm rất nhiều món em thích ăn, em vào xem đi.”

Sau khi xuống xe, anh tự nhiên nắm lấy bàn tay của Lâm Tử Diên rồi đi vào.

Lâm Tử Diên cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay đang nắm chặt của hai người, thất thần mất hai giây.

Dì giúp việc thấy hai người họ về nhà, vui vẻ nói: “Hai người về đúng lúc lắm, cơm vừa làm xong, hôm nay cậu Thẩm lại cố ý dặn dò, đặc biệt làm mấy món cô chủ thích ăn, mau tới nếm xem hương vị thế nào.”

Lâm Tử Diên nhìn một bàn đầy đồ ăn, cũng thấy vất vả thay dì ấy, ngượng ngùng nói: “Không cần chuẩn bị nhiều như vậy, hôm nay cũng không phải là ngày lễ đặc biệt gì, thật sự làm phiền dì quá.”

Ý cười tr3n mặt dì càng sâu, như đang trêu chọc đôi vợ chồng ân ái.

“Tối qua cô chủ không về, cậu Thẩm ngồi trong phòng khách một lúc lâu, có vẻ không vui vẻ lắm, hôm nay cậu chủ cố ý giao việc, nên tôi phải cố gắng hoàn thành cho tốt.”

Lời vừa dứt, Lâm Tử Diên không nhịn được đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh.

Không phải tối qua anh rất vui vẻ sao, hơn nữa còn uống hơi say.

Bảo anh không vui, đúng là cô không tin lắm.

Kỹ năng nấu ăn mèo cào của Lâm Tử Diên phần lớn đều học từ dì ấy, nhưng cô chỉ học được ít da lông, nghĩ lại sức ăn hôm qua của Việt Hải, cô vẫn cảm thấy anh ta đã nể t1nh quá mức, người bình thường sẽ không ủng hộ đến vậy.

Thẩm Tư Viễn ở một bên bóc vỏ tôm cho cô rồi đặt vào trong chén cô một con, “Hôm nay thấy em cứ hay mất tập trung, đang suy nghĩ gì vậy?”

Lâm Tử Diên lập tức tỉnh táo lại, cười cười nói, “Không có gì.”

Thẩm Tư Viễn ngước mắt nhìn cô, nhẹ giọng nhắc nhở: “Khóe miệng.”

Lâm Tử Diên: “...Hả?”

Người đàn ông lại không nói thêm, trực tiếp nghiêng người sang, đầu ngón tay ấm áp xẹt qua khóe môi cô, giúp cô lau đi vết tương vừa rồi bất cẩn dính tr3n khóe môi, sau đó cười nhẹ nói: “Sao cứ như trẻ con vậy.”

Vành tai Lâm Tử Diên thoáng ửng đỏ.

Hai phút sau.

Cô ho nhẹ một tiếng, tự nhiên hỏi: “Tối hôm qua anh tham gia tiệc xã giao à?”

Bình thường cô sẽ không hỏi anh chuyện làm ăn, hôm nay chủ đ0ng mở miệng, Thẩm Tư Viễn liền biết cô chắc chắn đã biết một số tin tức.

Anh gật đầu nhẹ, “Ừm, là tiệc ăn mừng hợp tác với công ty Thành Như.”

“Là công ty của Thượng Thanh Thu à?” Lâm Tử Diên hỏi.

“Đúng vậy, nhưng chỉ là quan hệ lợi ích đơn thuần th0i, không có gì khác.”

Lâm Tử Diên lại không quá hiểu mấy chuyện lợi ích gì đó, mở miệng cũng không biết hỏi như nào. Cô nghĩ hay là hỏi Thẩm Tư Viễn thấy Thượng Thanh Thu thế nào, thế nhưng vừa rồi anh đã chủ đ0ng nói, đó đều là chuyện công việc, còn hỏi nữa thì có

vẻ quá soi mói.

Nếu lý trí sẽ thấy, anh mà thật sự muốn giấu cô thì có hỏi cũng không có tác dụng gì.

Thế nhưng.

Vào thời khắc ấy, Lâm Tử Diên cũng không quá lý trí.

Cô gần như không suy nghĩ thêm, chỉ nhớ đến giọng nói thoải mái nhẹ nhàng của anh tối qua.

“Anh ở bên cô ấy rất vui vẻ sao?” Lâm Tử Diên rầu rĩ nói.

Thẩm Tư Viễn như thoáng sững sờ, sau đó cúi đầu nhìn cô, “Hửm?”

Lâm Tử Diên không để ý tới anh, ăn miếng rau xanh mới gắp.

Tay nghề của dì thật tốt, chỉ là rau xanh bình thường mà cũng có thể làm ra vị ngon như vậy.

Trông cô như hoàn toàn không thèm để ý, Thẩm Tư Viễn lại cười nhẹ một tiếng, dựa lưng vào ghế, “Nếu hôm nay em không nói, tôi thật sự không biết là em ghen đâu đấy.”

“….” Đầu ngón tay của cô khựng lại, sau đó nhìn anh, lập tức phản bác, “Tôi chỉ tùy tiện hỏi th0i.”

“Thật à?”

“Đương nhiên.”

Thẩm Tư Viễn khẽ gật đầu, sau đó đầu ngón tay chỉ vào đồ ăn của dì làm trong đĩa, nghiêm túc nói: “Thế chắc là hôm nay dì cho hơi nhiều giấm vào đồ ăn, nếu không…”

“Sao không khí có thể chua đến vậy được.”

Lâm Tử Diên: “....”

Tại sao trước kia cô không biết người này giỏi cà khịa đến vậy, còn khiến người khác không thể phản bác.

Thẩm Tư Viễn trêu chọc một câu, sau đó cũng không định trêu cô tiếp mà chỉ đưa tay nắm chặt bàn tay cô, chậm rãi nói: “Tôi vui, chỉ là vì công việc có chút tiến triển, mà hôm qua lại gặp được vài người bạn cũ, không liên quan gì đến người khác, nếu em nói em ghen, ngược lại tôi sẽ rất vui.”

Lâm Tử Diên nhìn vào mắt anh.

Đôi mắt của người đàn ông thâm thúy, nhìn gần như một hồ nước sâu không thấy đáy, không cẩn thận sẽ rất dễ bị hút vào.

Anh là kiểu người làm ăn khi nói chuyện sẽ có phần đưa đẩy khéo léo, thật ra có đôi khi cũng không biết lời anh nói là thật hay giả.

Lâm Tử Diên không phải người kinh doanh, cũng không có thủ đoạn kinh doanh như thế, so độ th0ng minh, cô tự biết mình kém xa Thẩm Tư Viễn.

Vào thời khắc ấy, cô chỉ thấy anh chịu giải thích tức là anh đang tôn trọng cô.

Thật ra để thích một người như anh cần phải có chút dũng khí, càng phải hiểu được thế nào mới xứng đôi với anh, ngày được đứng cùng một chỗ với anh như là một giấc mơ không thể đuổi kịp.

Thậm chí ngay lúc này cô hơi ghen tị vì Thượng Thanh Thu có thể tự nhiên trò chuyện vui cười với anh ở đó. Nghĩ kỹ lại thì, trừ lúc ngày thường Thẩm Tư Viễn chăm sóc chu đáo, thật ra anh rất ít khi nói với cô chuyện sâu xa, ví như nhu cầu, t1nh cảm và tư tưởng của anh.

Thích một người rất đơn giản, khó khăn chính là dung hợp về mặt linh hồn với người đó, hoàn toàn tham dự vào cuộc sống của người đó.

Nhưng thủ đoạn của cô mấy ngày trước có lẽ vẫn còn có chút tác dụng.

Thật ra Thẩm Tư Viễn đã nhận ra thái độ của Lâm Tử Diên có thay đổi, có quan tâm để ý anh hơn trước đây.

Ngay cả Điền Phi Văn cũng không nhịn được trêu chọc: “Bây giờ trong giới có một tin đồn, cậu có nghe nói không?”

Thẩm Tư Viễn: “Chuyện gì?”

“Nói cậu với em dâu là đôi vợ chồng kiểu mẫu, đám thiếu gia công tử kia suốt tám trăm đời chưa thấy đôi vợ chồng nào hài hòa như thế, phải biết mấy mối hôn nhân gì đó đều chỉ còn tồn tại tr3n danh nghĩa, ai ngờ được Thẩm Tư Viễn cậu lại kết hôn êm ấm như vậy, này chẳng phải kiểu mẫu thì là gì?”

Thẩm Tư Viễn lúc ấy chỉ nhẹ nhàng trả lời: “Tôi và bọn họ khác nhau.”

“Đúng là khác nhau.” Điền Phi Văn cười vài tiếng, “Với khuôn mặt và thân thế này của cậu, tôi mà là em dâu thì tôi cũng sẽ yêu cậu.”

Nói xong, lại như nghĩ đến cái gì, anh ấy hỏi: “Nhưng mà, bây giờ em dâu không còn liên lạc gì với Thẩm Lương Châu đúng không?”

Thẩm Tư Viễn không để ý đến anh ấy, chắc là lười trả lời mấy vấn đề này.

“Mặc dù ban đầu hai người không có cơ sở t1nh cảm, nhưng nếu em dâu hồi tâm chuyển ý t1nh nguyện sống với cậu cũng là chuyện tốt, mà tôi lại nghe nói nếu phụ nữ thật sự muốn cắt đứt thì còn tuyệt t1nh hơn đàn ông nhiều, bây giờ trông cô ấy có lẽ thật sự thích cậu.”

Thẩm Tư Viễn ném văn kiện cho anh ấy, lườm một cái, “Sao hôm nay anh lắm mồm thế?”

Điền Phi Văn giật nhẹ khóe miệng, biết Thẩm Tư Viễn lười thảo luận mấy chuyện này với mình.

Tính người này vẫn luôn như vậy, lần nào cũng là Điền Phi Văn chạy tới trêu chọc.

“Tôi nói này, ông Hai nhà họ Thẩm, cậu chưa từng yêu đương đúng không, chẳng biết thủ đoạn với phụ nữ gì cả. Tôi bảo này, cậu cứ luôn đối xử tốt với cô ấy cũng chẳng có ích gì đâu. Làm người thì đều có nhược điểm, để người khác nhìn thấy nhược điểm của mình không phải chuyện xấu. Có đôi khi cậu quá hoàn mỹ mới thật sự khiến người ta không dám tới gần cậu.”

Bàn tay Thẩm Tư Viễn đặt lên bàn, nhíu mày nhìn sang.

“Nhược điểm của tôi là gì?”

Điền Phi Văn nhất thời nghẹn lời, cuối cùng lại bi thương phát hiện mình không trả lời được.

“Cái này thì hỏi bà xã của cậu đi, làm sao tôi biết được.” Anh ấy cắn răng trả lời.

Thẩm Tư Viễn đứng dậy, sửa sang lại cà vạt, nhìn thẳng vào anh ấy.

“Tôi sắp phải họp rồi, không tiễn.”

Điền Phi Văn nhướng mày, chỉ thấy đề nghị của mình hoàn toàn lãng phí.

Tr3n đường tới phòng họp Thẩm Tư Viễn lại nghĩ linh tinh.

Anh nghĩ tới lời Điền Phi Văn vừa nói, đầu ngón tay lướt tr3n điện thoại.

T1nh cảm với Lâm Tử Diên anh cũng chưa từng che giấu.

Ở trước mặt cô anh vẫn luôn là một quý ông ôn hòa và lịch thiệp, dường như sợ chỉ cần mình hơi xúc đ0ng sẽ lập tức dọa cô sợ, khơi dậy cảm xúc mới lắng xuống của cô.

Nếu là cô gái bình thường, Thẩm Tư Viễn sẽ lập tức thuận nước đẩy thuyền để tiến sâu thêm một bước với cô.

Người không phải thánh, ai cũng có dục v0ng, tất nhiên anh cũng không ngoại lệ, những ý nghĩ khác thường thỉnh thoảng xuất hiện đều là dục v0ng s1nh lý bình thường.

Nhưng tính Lâm Tử Diên lại khác, cô hơi nhạy cảm, tất cả suy nghĩ cô đều chôn sâu trong lòng.

Lúc trước buộc cô kết hôn với mình, thật ra anh có mang theo tâm tư riêng.

Đêm tân hôn, Lâm Tử Diên uống say.

Những hành đ0ng khi cô say rượu, hôm sau Thẩm Tư Viễn cũng không nhắc tới.

Điều duy nhất anh không thể quên chính là đêm đó đuôi mắt cô đỏ lên, rồi nói rất nhiều điều linh tinh.

Đối với một người xa lạ bỗng xuất hiện trong cuộc sống như anh, cô kháng cự và mang địch ý theo bản năng, nhưng vào ban ngày, cô nhìn thấy anh vẫn lễ phép gọi một tiếng anh Thẩm như trước.

Vào thời khắc ấy, anh không thể kiềm chế dục v0ng ẩn giấu trong lòng mình, rốt cục nhịn không được nhẹ nhàng đáp xuống đuôi mắt cô một nụ hôn.

Nụ hôn này, xem như lời xin lỗi anh dành cho cô.

Nhưng, anh lại không hối hận khi quyết định làm chuyện đó.



Sau cuộc họp, Thẩm Tư Viễn bỗng nhận được cuộc gọi bên nhà mới.

Đại khái là trong lúc cải tạo không biết xảy ra vấn đề ở đâu, tầng dưới lại phản ánh rằng xuất hiện vấn đề rò nước.

Thẩm Tư Viễn trả lời vài câu, ý bảo mình sẽ qua xem ngay.

Lúc anh lái xe qua, thợ sửa vừa hay đến xem xét.

Thẩm Tư Viễn đứng ở một bên, một tay đút túi trao đổi với họ.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang lên bên tai anh.

“Là anh à?”

Thẩm Tư Viễn nghiêng đầu nhìn qua.

“Tại sao cậu lại ở đây?” Anh nhàn nhạt hỏi.

Việt Hải mặc một chiếc áo phông trắng, thoạt nhìn như vừa mới ngủ dậy, lạnh lùng nói: “Tôi ở tầng tr3n.”

Tầng tr3n.

Thẩm Tư Viễn trầm mặc một lát, sau đó nói: “Cậu chuyển đến khi nào?”

Việt Hải cười nhạo một tiếng, “Tôi đến đây lâu rồi, sao hôm nay anh lại tới đây, tính đền bù lỗi lầm của mình ngày đó à?”

Thẩm Tư Viễn nhíu mày, “Gì cơ?”

Việt Hải cố ý châm chọc: “Để Tử Diên ở đây một mình, nếu không phải ngày đó tôi ở đây, chỉ sợ cô ấy ở một mình sẽ rất buồn. Tôi nói này, nếu anh không đủ tư cách làm một người chồng thì dứt khoát ly hôn đi.”

Anh ta vừa dứt lời.

Cửa thang máy mở ra.

Lâm Tử Diên xuất hiện trong tầm mắt hai người.

Lúc đầu thợ sửa gọi điện cho cô trước, nhưng cô có việc nên không nhận được cuộc gọi, bên kia liền gọi điện cho Thẩm Tư Viễn.

Lâm Tử Diên vội vàng chạy đến, không ngờ lại thấy được cảnh này.

Lúc ấy Thẩm Tư Viễn không phản ứng gì, chỉ móc ra một điếu thuốc lá, khói trắng bao phủ lên gương mặt của anh, góc nghiêng lạnh lùng thờ ơ.

Lâm Tử Diên: “...”

Thẩm Tư Viễn không nói gì cũng không thèm để ý tới Việt Hải, Lâm Tử Diên chỉ nghĩ là anh khinh thường so đo với người trẻ tuổi như Việt Hải.

Thế nhưng.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, cô đang ở cửa tiễn bọn họ, sau lưng bỗng nhiên có người kéo cổ tay cô, đưa cô vào trong phòng, sau đó chống tay lên cánh cửa.

Khoảnh khắc này, tr3n người của người đàn ông tỏa ra một luồng hơi thở không vui.

Đầu ngón tay anh nắm lấy cằm cô, gằn giọng nói: “Tối hôm đó, em ở cùng cậu ta sao?”

—hết chương 42—