Tham Tiền, Háo Em!

Chương 24




Lồng ngực Lý Chí Thành chấn động, hô hấp trở nên dồn dập hơn.

Chu Dĩ cũng nắm rõ nơi yếu ớt mẫn cảm nhất của anh như lòng bàn tay.

Mà ở chỗ nào và làm như thế nào, đều là tự tay Lý Chí Thành dạy cho cô.

Anh đưa súng vào tay cô, từng bước dạy cô lên nòng, ngắm chuẩn, bóp cò ra sao.

Sau đó gạt bỏ phòng bị, đợi viên đạn kia xuyên vào lồng ngực của mình.

“Thầy ơi, biểu hiện của em như thế nào?” Vầng trán của Chu Dĩ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng, hai mắt sáng lấp lánh nhìn anh, “Không có trả lại hết cho thầy chứ?”

Lý Chí Thành trả lại cô bằng một cái hôn đau đớn, nói không rõ là thưởng hay phạt.

Nhẹ nặng chậm nhanh, lòng bàn tay Chu Dĩ nóng bỏng lên, sắp nắm không nổi nữa.

Ánh mặt trời tan biến, hoàng hôn ấm áo, bóng đêm dần dần bao phủ.

Làn da của Chu Dĩ rất trắng, có lẽ là điểm chung của các cô gái vùng Xuyên Du (Tứ Xuyên, Trùng Khánh), Lý Chí Thành có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu dưới da cô.

Anh mổ lên xương bả vai cô, trong lúc khó lòng nhịn được cắn chặt da thịt cô.

Mọi âm thanh đều rất khẽ khàng, trộn lẫn ở bên tai lại giống như nước biển cuộn trào rót vào đại não, ập vào trong lòng, từng tầng từng lớp ghập ghềnh lắc lư.

Đầu ngón tay có xúc cảm ướt dính, Chu Dĩ thở dốc, ý cười nở rộ: “Xem ra thầy giáo rất hài lòng.”

Khóe miệng Lý Chí Thành hàm chứa nụ cười, có giọt mồ hôi rơi trên đuôi mày anh, Chu Dĩ giơ tay lau đi giúp anh.

Từ khi bắt đầu đến giờ anh chỉ yên lặng không nói, giống như một con mồi yếu ớt, dâng hiến ra tứ chi chờ chịu trói, lộ ra chiếc cổ như đang đợi hành hình.

Nhưng cuộc giết chóc mới chỉ bắt đầu, câu chuyện chỉ diễn phần mở đầu.

Váy liền thân hoa nhí rơi trên tấm thảm màu nâu đậm, giống như một vườn hoa đang nở rộ trên mặt đất.

Chu Dĩ được Lý Chí Thành ôm vào trong phòng ngủ, ánh mắt mê li, quân lính của cô cũng sớm bị đánh tan tác.

“Anh giống như đang nằm mơ.” Lý Chí Thành dùng giọng khàn sạn nói, “Có chút không chân thực.”

“Em cũng thấy vậy.” Ánh mắt của Chu Dĩ rời rạc nhìn lên trần nhà, “Sau khi chia tay anh, em luôn cảm thấy mình là một trang giấy trống không.”

Cô cười cười, đưa ra một tấm thiệp mời đính hoa hồng: “Cho nên xin mời bắt đầu chấp bút.”

Màn dạo đầu dài đằng đẵng kết thúc, tình tiết của vở kịch bước vào giai đoạn chính, cao trào liên tục, tiếng vỗ tay không ngớt.

Cảm giác đau đớn tê mỏi vừa xa lạ vừa quen thuộc, càng hàm chứa cảm xúc phức tạp hơn so với trước kia, nước mắt Chu Dĩ mờ mịt trong phút chốc.

Như thể đang ở trong lồng hấp, nhiệt độ trong không khí tăng cao mà ẩm ướt.

Không cần dè dặt thêm nữa, chỉ cần tận hứng tới cùng, giống như ngọn nửa cuồn cuộn cháy lan trên thảo nguyên, núi sụp đổ biểm gầm gừ, một giây tiếp theo thế gian sẽ bị hủy giệt, bọn họ dùng cách lãng mạn điên cuồng nhất khoác tay nhau cùng đi tới vùng hoang vu.

Nhảy qua từng con sóng, tới khi chuẩn bị cập bến, Lý Chí Thành lại rút cán lui quân.

Ga giường dưới thân nhăn nhúm, thấm ra từng vệt nước đậm màu, một mảnh bừa bãi.

Căn phòng yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng hô hấp phập phồng đan vào nhau.

Chu Dĩ giống như con thú nhỏ đang tìm kiếm nơi ẩn nấp, nghiêng người co rụt vào trong lòng Lý Chí Thành, bên tai cô là tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ của anh.

Bọn họ không giống với nhiều người khác, sau khi kết thúc cũng khó mà chìa lìa, vẫn cần dính chặt vào đối phương.

Trời đã tối hẳn, hẳn đã sớm qua giờ cơm rồi.

“Có đói không?” Lý Chí Thành khẽ hỏi.

Chu Dĩ gật đầu: “Em muốn ăn cơm rang anh làm.”

Lý Chí Thành thấp giọng cười, toàn thế giới người có thể đưa ra yêu cầu này có lẽ chỉ có mình Chu Dĩ, kĩ năng nấu nướng của anh ngay đến bản thân mình cũng không cách nào thường thức nổi: “Được.”

Hai người đi vào phòng tắm rửa gần một tiếng đồng hồ, Lý Chí Thành mặc áo thun cho Chu Dĩ, ôm cô tới ghế sô pha, còn bản thân mình thì vào bếp làm cơm tối.

Có lẽ do vận động làm tiêu hao thể lực, một bát cơm rang Chu Dĩ ăn ngon lành, cuối cùng đáy bát chỉ còn lại một lớp dầu bóng loáng.

Lý Chí Thành rút khăn giấy ra lau miệng cho Chu Dĩ, đỡ lấy mặt cô đặt lên đó một nụ hôn, nói: “Chu Chu Dĩ Dĩ, em dễ nuôi quá đó.”

Phòng ngủ chính chắc chắn không thể ngủ nữa, Lý Chí Thành lười thay ga giường, sau khi đánh răng rửa mặt xong anh và Chu Dĩ sang phòng dành cho khách để ngủ.

Lúc nằm trên giường, Chu Dĩ gối đầu lên cánh tay Lý Chí Thành, đột nhiên có chút cảm khái.

Một tuần này bắt đầu bằng một cú điện thoại mang tin dữ.

Lúc này vừa mới kết thúc, cũng coi như sau cơn mưa trời lại sáng.

Rất nhiều năm trước Lý Chí Thành đeo sợi dây chuyền hình đồng xu lên cho cô, hình như thực sự có ma pháp tăng thêm may mắn cho cô.

Chu Dĩ hôn lên ngực trái anh, nghiêm túc nói: “Có anh thật tốt.”

Lý Chí Thành lật người đối mặt với cô, chọc vào trán Chu Dĩ nói: “Đột nhiên anh lại nhớ đến một chuyện.”

Anh ngồi thẳng dậy, vẻ mặt như có chuyện ghê gớm lắm khiến Chu Dĩ khẩn trương lên: “Chuyện gì vậy?”

“Hôm đó em nói, anh nói rằng em chỉ thích hợp yêu đương không thích hợp kết hôn sống qua ngày, là tin đồn nghe được ở đâu vậy?”

Chu Dĩ dời mắt sang chỗ khác: “Em tận tai nghe thấy.”

Lý Chí Thành cau mày: “Chuyện là thế nào?”

Chu Dĩ khựng lại một chút, bắt đầu nói: “Em cũng quên cụ thể là khi nào, lần đó kí túc xá bị mất mạng, em ra quán net tìm tài liệu, nhìn thấy anh và Trương Viễn Chí đang chơi game, em đang định gọi anh, kết quả nghe thấy hai người đang nói đến em.”

Lý Chí Thành thử nhớ lại: “Bọn anh nói gì em?”

Câu nói kia cho tới tận bây giờ Chu Dĩ vẫn còn nhớ như in: “Nói em vừa nhìn đã biết không dễ đối phó, không thích hợp làm hiền thê lương mẫu, nói chuyện yêu đương thì còn tạm được, kết hôn thì quên đi thôi.”

Tâm trạng cô không chịu khống chế mà trở nên nặng nề: “Anh ngồi ngay bên cạnh, cũng không thấy anh phản bác lại bọn họ, em cảm thấy anh cũng nghĩ như vậy.”

Lý Chí Thành mơ hồ nghĩ lại, thở dài một hơi hỏi Chu Dĩ: “Có phải em không biết chuyện Trương Viễn Chí từng thích em không?”

Chu Dĩ ngẩn người, chậm chạp ngửa mặt lên: “Hử?”

Lý Chí Thành thấy cô trong cơn giật mình gật đầu mỉm cười: “Quả nhiên.”

Chu Dĩ xoa mặt, vô cùng khó tin nói: “Thật hay giả vậy?”

Lý Chí Thành hỏi ngược lại cô: “Nếu không em cho rằng tại sao cậu ta lại cho anh xem ảnh của em? Nói cho anh biết em là ai?”

Anh đặt hai tay ra sau đầu, nhàn nhã nằm xuống giường: “Bọn họ nói những thứ này, chỉ đơn giản là không ăn được nho thì nói nho chua mà thôi.”

Chu Dĩ hiểu đàn ông cũng sẽ bàn tán những vấn đề này sau lưng, dù sao cô và đám bạn thân cũng thường nói về Lý Chí Thành trong group chat, nhưng cô vẫn thấy bất bình: “Nhưng tại sao anh không phản bác lại? Lúc Khương Nghênh mắng anh là đồ chó em còn nói chuyện giúp anh đấy.”

Lý Chí Thành trợn ngược mắt: “Khương Nghênh mắng anh là đồ chó?”

Chu Dĩ nặn ra một nụ cười xấu hổ, mọi thứ kết thúc trong yên lặng, cô lại bán đứng chị em tốt lần nữa rồi.

Lý Chí Thành cắn răng nói: “Sau này anh sẽ tính sổ với cô ta sau.”

Anh lại quay sang bóp mặt Chu Dĩ như báo thù, nói: “Anh trong tưởng tượng của em có lẽ không giống nhau, trong mắt người khác em như thế nào, anh không lo được cũng chẳng có cách đi quản, mà sao anh phải phản bác chứ, anh là đồ ngốc à, anh kéo người khác lại nói bạn gái mình tốt như thế nào tốt ra sao, đây chẳng phải là tự bồi dưỡng tình địch cho mình sao?”

Chu Dĩ không ngờ anh còn tầng nghĩa này nữa: “Lý Chí Thành, con mẹ nó anh đen tối quá rồi đấy!”

Lý Chí Thành kéo tay cô đặt lên eo mình: “Không đen không đen, chỉ có cơ bụng trắng trẻo cứng ngắc mà thôi.”

Chu Dĩ chọc hai cái, lại ngả vào trong lòng anh.

Lý Chí Thành nghịch đầu ngón tay của cô, hỏi: “Có phải lúc đó ấm ức lắm không?”

Chu Dĩ gật đầu.

“Sao lại không tới tìm anh? Một mình giấu ở trong lòng nghĩ vớ vẩn.”

“Lúc đó tuy em có hơi buồn, nhưng cũng cảm thấy bọn họ nói chẳng sai, em quả thực.” Chu Dĩ dừng lại, “Quả thực không thích hợp kết hôn.”

“Nói bậy.” Lý Chí Thành nghiêm mặt, nghiêm túc nói, “Anh rang cơm còn có thể ăn ngon lành như thế, ai có phúc ba đời mới cưới được em?”

Anh lại cười rộ lên, nắm lấy tay Chu Dĩ chỉ vào bản thân: “Ah, thì ra là anh.”

Chu Dĩ đấm anh một phát, lại quay vươn tới hôn một cái: “Kiếp trước anh đã giải cứu cả hệ ngân hà.”

Lý Chí Thành ôm chặt lấy cô: “Vâng vâng, kiếp trước anh khai thiên lập địa.”

Trước khi đi vào giấc ngủ, đột nhiên Lý Chí Thành gọi Chu Dĩ: “Chu Chu Dĩ Dĩ.”

Chu Dĩ mơ hồ đáp một tiếng.

“Hộ khẩu của em có mang theo bên người không? Hay là mai chúng ta đi đăng kí kết hôn trước?”

Chu Dĩ đạp anh một phát: “Tuy em yêu anh nhưng mà em không ngu đâu, không có nhẫn không có hoa tươi không quỳ một gối anh nằm đây mà muốn cầu hôn?”

Cô vỗ vỗ Lý Chí Thành: “Trong mộng có thể thành hiện thực được, mau đi ngủ đi.”

Ngày hôm sau tỉnh lại, hai người như những cặp tình nhân trong thời kì yêu đương nồng nhiệt khác, làm cái gì cũng phải dính lấy nhau.

Có lẽ Lý Chí Thành đang bù đắp hết những đụng chạm thân mật khuyết thiếu của sáu năm qua, lúc đối diện với Chu Dĩ cũng phải nhào tới hôn một cái.

Buổi chiều, ChuDĩ ngồi khoanh chân trên thảm viết giáo án, Lý Chí Thành nằm trên sô pha chơi game.

Cô gửi tài liệu nghe của tuần sau vào trong nhóm chat, để mọi người học từ vựng trước.

“Hửm?”

Nghe thấy một tiếng nghi vấn trên đỉnh đầu, Chu Dĩ ngửa đầu lên: “Hửm cái gì?”

Lý Chí Thành lướt qua sườn mặt cô, chỉ lên màn hình: “Đây là cái gì?”

Chu Dĩ nhìn qua, đồng tử chấn động vội gập lap top lại.

Âm thanh của Lý Chí Thành cô cùng âm trầm lạnh lẽo: “Con mẹ nó em dám ghi chú anh là kẻ nhiều chuyện?”

Chu Dĩ lùi ra đằng sau, lắp bắp giải thích: “Em đặt bừa đấy, không có hàm nghĩa gì đặc biệt đâu, anh đừng nghĩ nhiều.”

Lý Chí Thành tức trợn tròn mắt: “Sửa lại ngay cho ông!”

“Được được được, em sửa lại ngay đây, em sửa thành người đàn ông anh tuấn vô địch nhất vũ trụ, thế nào, hài lòng chưa?”

Lý Chí Thành hừ một tiếng: “Tàm tạm.”

Chu Dĩ hai tay dâng điện thoại qua: “Vậy ngài ban tặng một cái?”

Lý Chí Thành cầm lấy điện thoại, nhấn vào khung chat, ngón tay gõ lên bàn phím, sau khi sửa xong thì trả lại cho Chu Dĩ.

Chu Dĩ cầm lên nhìn, bên trên viết sáu chữ lớn, “Ông xã đại nhân thân yêu.”, đằng trước đằng sau còn mang theo icon trái tim.

Cô không kìm nén được mà ọe một tiếng, ghét bỏ nói: “Anh có thấy buồn nôn hay không?”

Lý Chí Thành chỉ vào điện thoại: “Không được đổi, phải là cái này.”

Chu Dĩ chỉ có thể mặc anh, nhỏ giọng lầm bầm: “Nếu bị người khác nhìn thấy em xấu hổ chết mất.”

Lý Chí Thành hừ lạnh: “Anh còn chưa bắt em chụp màn hình đăng lên dòng thời gian đâu đấy, biết đủ đi.”

Chu Dĩ cười hì hì nhào qua, hôn lên mỗi bên má anh một cái.

Lý Chí Thành còn chưa hết giận, hai tay nhéo lên má cô đẩy hai cái: “Làm gì?”

Chu Dĩ dụi vào lòng bàn tay anh: “Em hôn hôn ông xã đại nhân.”

Cuối cùng bọn họ tới trạm tàu cao tốc sát giờ, vừa đi vào thì bắt đầu soát vé, ngay cả câu tạm biệt cũng không kịp nói.

Lý Chí Thành định lái xe đưa cô đi, nhưng Chu Dĩ sợ anh đi về phiền phức, ngày mai còn phải đi làm sớm, dù sao thì ngồi tàu cao tốc chỉ cần bốn mươi phút là tới Thân thành, để anh về nghỉ ngơi cho khỏe.

So với lúc tới luống cuống không biết phải làm sao, hành trình quay về Chu Dĩ cô cùng mãn nguyện thoải mái, dùng máy chơi game mà Lý Chí Thành đưa cho cô để giết thời gian.

Đi được nửa đường, cô nhận được tin nhắn Lý Chí Thành gửi tới.

Lý Chí Thành chụp một tấm ảnh con cừu lông xù trên tủ đầu giường, trên mặt còn đeo một chiếc kính gọng bạc nhỏ.

Anh nói: Đồ ngốc, quên cầm kính rồi.

Chu Dĩ gõ chữ trả lời: Em cố tình để lại đó.

Độ cận của cô không nặng lắm, bình thường đều đeo kính áp tròng, không có chiếc kính kia cũng không ảnh hưởng đến cuộc sống ngày thường.

Lý Chí Thành:?

Ý cười trên môi Chu Dĩ càng đậm hơn: để lại cho anh nhìn vật nhớ người.