Thảm Thực Vật Hoang Dã

Chương 12




Hứa Ngôn không ở nhà, người mà khi gõ cửa lúc 3h sáng còn có người ra mở, lúc này Thẩm Thực đã đứng đợi trước cửa hơn 10' rồi, vẫn không có động tĩnh gì. Trong lòng nổi lên chút phiền muộn, anh sờ sờ mũi, dựa trên tường ở hành lang, nhìn chằm chằm vào cửa, lại mở máy ra, nhìn thấy 10' trước có thông báo weibo, nhắc đối tượng theo dõi đặc biệt đã cập nhật bài đăng mới – đối tượng theo dõi đặc biệt là Hứa Ngôn.

Cái đối tượng theo dõi đặc biệt này, đương nhiên là Hứa Ngôn tự thêm, nhưng Thẩm Thực không biết ý nghĩa của việc này nằm ở đâu, bởi căn bản là Hứa Ngôn không dùng weibo, bài đăng gần nhất cũng là từ 2 năm trước, quên mất là trận đấu nào rồi, Hứa Ngôn đăng dòng trạng thái chửi đối bóng nước nhà, được người thân quen like.

Thẩm Thực ấn vào dòng thông báo, màn hình liền hiện ra bài đăng của Hứa Ngôn từ 10' trước, chỉ có 2 chữ: Về nhà! Định vị là ở Lhasa, cùng với 9 bức ảnh, vừa mở ra thì Thẩm Thực đã nhìn thấy gương mặt không xa lạ - Kỷ Hoài.

Bức ảnh là do Hứa Ngôn chụp, đúng là nhiếp ảnh nổi tiếng thời đại học, chiếc máy ảnh SLR chụp ra tấm hình tuyệt đẹp, khung cảnh, con người và kết cấu đều rất hài hoà, chuyên nghiệp, trong 9 bức thì có 3 bức là Kỷ Hoài, 3 bức chỉ có phong cảnh, 3 bức là hình chụp chung giữa cậu và Kỷ Hoài, hai người choàng vai dựa vào nhau nở nụ cười. Mỗi bức đều là tuyệt phẩm, mới đăng có 10', trong bình luận đã có rất nhiều người quen bình luận, đều khen Hứa Ngôn chụp đẹp, rồi hỏi anh đẹp trai bên cạnh cậu là ai. Có một bạn nữ hình như là bạn học cấp 3 của Hứa Ngôn, gõ ra một dấu cảm thán, hỏi: Hai cậu!!! Cặp tôi ship thành thật rồi à???!!!

Hứa Ngôn trả lời: Hả? Ship cái gì? Cái gì là thật cơ?

Bạn nữ: Không có gì, chỉ là couple quá real rồi! [Trái tim]

Trong số bình luận có một cmt làm người khác chú ý, Thẩm Thực vẫn nhớ có một người bạn khá thân của Hứa Ngôn lúc đại học, nói: Xong rồi, cậu về ăn nói thế nào với Thẩm Thực đây. [Cười trộm]

Đây là bình luận sớm nhất, nhưng Hứa Ngôn không trả lời bình luận của người bạn đó mà bỏ qua đi trả lời bình luận của những người bạn khác.

Thẩm Thực thoát ra khỏi weibo, tra lịch bay, nếu như hôm nay Hứa Ngôn về, thì khoảng 8 giờ tôi máy bay đã hạ cánh. Anh mở wechat, thông báo với trợ lý đặt một phòng khách sạn ở gần đây, rồi sau đó cất máy đi về phía thang máy.

Sau khi hạ cánh, Hứa Ngôn và Kỷ Hoài tìm một quán lẩu để ăn tối. Hứa Niên giữa đường gia nhập, sau khi ăn xong thì xem lộ trình đường đi, nó quyết định cho Hứa Ngôn về trước, rồi đến Kỷ Hoài, cuối cùng là nó về nhà bạn gài ngủ,

Hứa Ngôn từng gặp qua bạn gái của Hứa Niên, là một ngự tỷ xinh đẹp, mối quan hệ đến nay vẫn rất tốt, bạn gái hơn Hứa Niên 4 tuổi, nó thật sự thích người xinh đẹp trưởng thành, hai người yêu nhau cũng sắp được 2 năm, Hứa Niên còn định đính hôn vào năm nay... đính hôn, vừa nghĩ đến từ này lại cảm thấy thật cảm xúc hỗn loạn, Hứa Ngôn đứng ở bên đường xoa xoa mắt, nói với bản thân không cần còn liên hệ gì với Thẩm Thực nữa.

Nhưng cậu không nghĩ tới, người mà dự định không bao giờ nhắc đến nữa lại đang đứng trước cửa nhà.

Lúc trong thang máy Hứa Ngôn đang cùng Kỷ Hoài nói chuyện điện thoại, nghe nói là Hứa Niên giữa đường nhận được tin của bạn gái, công ty đối phương đột nhiên có việc, bảo Hứa Niên ngoan ngoãn đợi, đợi cô xong việc thì đi tìm nó. Hứa Ngôn nghe tiếng khóc rống của thằng em trai trong điện thoại, hỏi Kỷ Hoài là chị ấy có phải không yêu nó nữa, không muốn gặp nó nữa không, Kỷ Hoài vừa dỗ nó vừa gọi điện cho Hứa Ngôn, để cho cậu chứng kiến trực tiếp sự ngốc nghếch của Hứa Niên.

"Em rất nhớ chị ấy... Chị ấy đi công tác 1 tuần, em còn tưởng tối nay là có thể gặp chị ấy." Hứa Niên nức nở nghẹn ngào.

Kỷ Hoài: "Cô ấy muộn chút sẽ đến tìm em mà"

Hứa Niên: "Ai mà biết muộn chút là bao lâu nữa chứ huhu"

Kỷ Hoài: "Khóc thì khóc chứ đừng ôm anh, nước mũi dính hết lên quần áo anh rồi.

"Nó là đồ ngốc." Cửa thang máy vừa mở, Hứa Ngôn kéo hành lý đi ra ngoài, nói, "Cậu để nó khóc, đừng..." Âm thanh của cậu dừng lại khi nhìn thấy người trên hành lang, đầu máy bên kia Kỷ Hoài hỏi cậu: "Sao vậy?" Hứa Ngôn trả lời "Không sao, cúp trước nhé" rồi bỏ điện thoại xuống, đứng im bất động tại chỗ.

Cách nhau tầm 5-6m, Thẩm Thực đang đứng dưới ánh đèn hành lang nhìn cậu. Hứa Ngôn có thể nhận ra tất cả từ gương mặt quen thuộc ấy, không nhẫn nại, lạnh lùng, tức giận, đó đều là những biểu cảm cậu rất sợ phải nhìn thấy nhưng lại không thể không đối mặt trong những năm qua, mỗi một biểu cảm. Lúc này họ đều không nói chuyện, Hứa Ngôn trong lúc chạm mắt nhau đã ngộ ra - cậu vĩnh viễn không nên vọng tưởng rằng mình sẽ có được những thứ mình muốn từ Thẩm Thực. Sự vô liêm sỉ tự biểu diễn tự vui trước đây của cậu, chìm đắm trong mối quan hệ nực cười không thể kiềm chế, nhưng khi thoát ra mà thuận theo trái tim, Hứa Ngôn phát hiện mình không thể nào tiếp tục chấp nhận những điều này.

Mỗi khi thông suốt một chút, lại như cởi ra một chiếc áo rất dày trên người, Hứa Ngôn cảm thấy thoải mái hơn, bước chậm về phía trước, cậu nhìn ánh mắt cậu nhìn Thẩm Thực rất bình tĩnh nhưng trong lòng lại không bình tĩnh nổi - cậu nghĩ Thẩm Thực rất nhanh thôi sẽ phải đính hôn rồi, về sau là chồng người ta, nghe càng có mị lực... nếu Thẩm Thực thân thiết cùng với người khác thì sẽ thế nào? Không biết nữa, Hứa Ngôn chưa từng được cảm nhận, cũng không thể tưởng tượng nổi.

"Có việc sao?" Hứa Ngôn đi qua rồi lấy chiều khoá nhà ra, thuận miệng hỏi, "Đi công tác có thuận lợi không?" Thật ra cậu vốn muốn hỏi là nơi Thẩm Thực chọn để đính hôn phong cảnh thế nào, nhưng thôi đi, cảm thấy hơi nhiều chuyện, Thẩm Thực nghe xong lại sa sầm mặt, hoặc sẽ trả lời một câu lãnh lùng "Liên quan gì đến cậu", như vậy cũng quá tự chuốc nhục nhã. Hứa Ngôn đẩy cửa ra, cậu mệt chết rồi, muốn tắm rửa gội đầu rồi đi ngủ, thật sự không muốn nói chuyện lắm.

Cậu cũng không rộng lượng đến thế, "bạn trai cũ" sắp đính hôn, mà họ vừa mới chia tay nửa tháng, tâm trạng của Hứa Ngôn rất phức tạp – có vẻ Tây Tạng không thể thanh lọc được linh hồn của cậu, có thời gian thì đi lại một chuyến mới được.

Cửa mới đẩy được một nửa đã dừng, Hứa ngôn liếc nhìn bàn tay vươn lên cạnh mình - Thẩm Thực chặn cửa không cho cậu mở ra. Hứa Ngôn quay đầu nhìn anh, hỏi: "Sao vậy, đến nhà cũng không cho tôi về à?"

Thẩm Thực nhìn chằm chằm cậu, cùng lúc thu tay về nói: "Cậu ra ngoài đi du lịch?"

Hứa Ngôn mệt mỏi thở dài, quay người dựa vào khung cửa, lười biếng nói: "Đúng vậy."

"Cùng với người khác." Thẩm Thực lại nói.

Hứa Ngôn gật đầu: "Đúng"

Dáng vẻ không làm sai gì và không muốn giải thích của cậu khiến Thẩm Thực sa sầm mặt mày, âm thanh cũng trầm hơn: "Sao lại không nói với tôi."

Vốn dĩ Hứa Ngôn đã buồn ngủ đến mức mi cũng không nhấc nổi lên, nghe vậy đã khôi phục tinh thần, ánh mặt khó hiểu nhìn anh, không hiểu nói: "Tại sao tôi phải nói với anh?" Việc này có hợp lí không vậy? Hứa Ngôn cảm thấy Thẩm Thực bây giờ đã mệt đến nỗi hư não rồi, sao lại hỏi cái câu như thế. Cậu chân thành hỏi: "Anh từ xa đến, chẳng nhẽ là muốn hỏi tôi bài tập đi du lịch Lhasa nhé?"

Thẩm Thực không muốn đôi co với cậu, chuyển hướng nhìn hành lý của Hứa Ngôn, trên đấy vẫn dán nhãn kí hiệu gửi đồ trên máy bay, nhíu nhíu mi. Hành lí là màu cam, Thẩm Thực nhớ là mấy tháng trước Hứa Ngôn nói muốn mua valy mới, còn cho anh xem hình, hỏi màu cam có đẹp không, Thẩm Thực liếc một cái nói: "Xấu." Anh nói xấu, Hứa Ngôn cũng cảm thấy xấu, nên liền mua một chiếc valy bình thường màu trắng đen.

Nhưng bây giờ Hứa Ngôn lại mua một cái màu khác, giống như... những lời lúc trước đều không đáng tính.

Trầm mặc rất lâu, cuối cùng Thẩm Thực hỏi: "Bao giờ trở về?" Xa nhà lâu như vậy, bạn bè cũng gặp rồi, tâm trạng cũng thoải mái hơn, nếu cứ tiếp tục như vậy, Thẩm Thực không chắc bản thân sẽ còn đủ nhẫn nại để cùng cậu dây dưa.

"Về đâu." Hứa Ngôn nhíu mày, lúc phản ứng lại, biểu cảm của cậu đã trở thành có chút không tin được, "Về chỗ của anh?" Thẩm Thực không nói, như đang thầm thừa nhận.

Hứa Ngôn chầm chậm đứng thẳng người dậy, ánh mắt dao động trên gương mặt của Thẩm Thực, cậu biết Thẩm Thực không biết nói đùa thế này, cậu không dám tin, Thẩm Thực sẽ đứng ở đây, mà còn vì không biết mối quan hệ của hai người đã kết thúc, anh còn khẳng định rằng bản thân cậu sẽ mặt dày trở về.

"Thẩm Thực." Ánh mặt của Hứa Ngôn vừa thấy hoang đường vừa tự giễu, khàn khàn nói: "Anh cảm thấy tôi rất tiện sao?" Tiện đến mức 4 năm đơn phương vẫn vui vẻ chịu đựng, tiện đến mức anh sắp đính hôn vẫn muốn ở cạnh anh... Hứa Ngôn biết rõ Thẩm Thức vẫn luôn cảm thấy da mặt cậu dày, nhưng cậu không nghĩ đến, trong mắt Thẩm Thực, hoá ra mình lại là người ngốc nghếch không màng tôn nghiêm, vô liêm sỉ.

Cảm xúc chuyển biến qua lại trăm lần, đều bị Hứa Ngôn ép xuống. Cậu nhìn Thẩm Thực đơ ra một lúc, rồi cau mày hỏi: "Cậu có ý gì?"

Hứa Ngôn đột nhiên cười lên, chẳng có ý gì, chỉ đột nhiên muốn cười. Cậu mệt mỏi lắc đầu, muốn nói chia tay, nhưng lại không nói ra nổi, không phải không nỡ, không phải vẫn còn lưu luyến, mà chỉ là từ này thường dùng cho các cặp tình nhân. Nhưng bây giờ nhìn lại, cậu và Thẩm Thực không tính là người yêu, dù sao đối phương chưa bao giờ coi cậu là bạn trai - vậy cần đổi một cách nói khác, để điền cho mối quan hệ này một dấu chấm. Hứa Ngôn từ từ thu lại nụ cười, ngẩng đầu lên, ánh mắt xuyên qua sợi tóc của Thẩm Thực, nhìn ánh đèn ở hành lang, nói: "Ý là, chúng ta kết thúc rồi."