Mạnh Vũ thở dài, ánh mắt bà nhìn ta đầy sự thương cảm.
"Nếu con không có nhà, có muốn ta nhận nuôi con không? Hãy làm con gái ta, sau này sẽ không ai dám ức hiếp con."
"Con có thể theo A Dao và ta học võ, con gái có võ nghệ phòng thân mới không bị bắt nạt."
Ta sững người.
Rõ ràng từng chữ ta đều hiểu, nhưng khi ghép chúng lại với nhau, sao ta lại cảm thấy như mình không thể nhận thức nổi?
"Về giọng nói của con, ta đã hỏi lang trung rồi. Họ bảo rằng chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt, vẫn có thể hồi phục được."
Bà xoa đầu ta, nở nụ cười hiền hòa, thân thiện.
"A Dao luôn mong có một người tỷ tỷ, con có muốn từ ân nhân cứu mạng của nó, trở thành tỷ tỷ của nó không?"
Đúng lúc đó, Thẩm Dao đẩy cửa bước vào, nghe thấy câu nói cuối cùng của Mạnh Vũ.
Cô bé bảo nha hoàn đặt bát thuốc và cháo nóng lên bàn.
Rồi chạy nhanh đến nắm lấy tay ta, đôi mắt sáng rực lên.
"Tỷ tỷ ơi, tỷ có đồng ý trở thành người nhà của chúng ta không?"
Ta đã đồng ý.
Ta không biết quyết định này liệu có đúng hay không.
Cũng không biết phụ thân sau khi trở về, liệu có nhận ra ta và đuổi ta về không.
Nhưng ta lưu luyến sự dịu dàng ở khoảnh khắc này.
Ta không muốn buông tay.
Ta được Mạnh Vũ ôm trong lòng, uống cháo từng ngụm từng ngụm nhỏ, Thẩm Dao đứng bên cạnh trêu chọc ta.
Những câu chuyện thú vị mà nàng kể thật nhiều.
Phụ thân đối xử với nàng thật tốt.
Mẫu thân từng nói, vì ta là con gái nên phụ thân không thích ta.
Nhưng Thẩm Dao cũng là một nữ nhi.
Vậy mà phụ thân trong lời kể của nàng luôn chiều chuộng, yêu thương, dường như muốn nâng nàng lên tận trời.
Nhưng ta không ghen tị.
Ta rất thích hai mẹ con họ.
Do thương tích trên người quá nặng, thân thể ta vốn yếu đuối.
Vừa mới tỉnh được một chút, ta đã lại thiếp đi.
Mạnh Vũ nhẹ nhàng đóng cửa, dẫn Thẩm Dao rời khỏi.
Trong cơn mê man, ta nghe thấy tiếng cửa sổ bị mở ra, có ai đó lẻn vào.
Mở mắt ra, một bàn tay bịt kín miệng ta.
Người đó thì thầm bên tai ta: "Suỵt... Mộng Mộng, quả nhiên là ngươi."
Ta mở to mắt, ngay lập tức nhận ra nàng.
Là thiên kim của phủ Thừa tướng bên cạnh, tiểu thư Tiết Lâm.
Khi ta còn ở trong phủ, nàng thường mang đủ loại điểm tâm đến thăm ta.
Nàng là người bạn duy nhất của ta trong đời này.
"Hôm nay ta đi ngang qua, thấy người mà Thẩm phu nhân ôm trong lòng rất giống ngươi, nên ta đã đến."
Ánh mắt nàng đỏ hoe khi nhìn thấy vết thương trên người ta.
"Ngươi đã ở đâu trong những năm qua? Sao không đến tìm ta? Người mẫu thân ác độc của ngươi đã làm gì với ngươi?"
Ta muốn lên tiếng giải thích.
Nhưng ta chỉ có thể phát ra những âm thanh "hơ hơ" vô nghĩa.
Tiết Lâm sững sờ:
"Mộng Mộng, giọng của ngươi..."
Nàng ngừng lời, nhưng nước mắt thì tuôn trào.
"Ta không thể ở lại lâu. Dù không biết tại sao ngươi được đưa về, nhưng nếu Thẩm phu nhân và Thẩm Dao bắt nạt ngươi..."
Nàng tháo chiếc ngọc bội đeo trên cổ, nhét vào tay ta.
"Ngươi cầm lấy cái này, có chuyện gì thì đến tìm ta, nghe rõ không?"
Ta chưa kịp phản ứng thì ngoài cửa đã vang lên tiếng gõ:
"Thưa cô nương, lão gia muốn gặp người, người đã dậy chưa?"
Tiết Lâm nhìn ta, định nói gì đó nhưng rồi lại cắn môi, xoay người rời đi.
Ta cất chiếc ngọc bội vào người, rồi lắc nhẹ chiếc chuông mà Mạnh Vũ đã chuẩn bị cho ta.
Nha hoàn bước vào, giúp ta rửa mặt và chải tóc.
Nhìn vào gương, khuôn mặt gầy gò của ta khiến trong lòng ta dâng lên sự bất an mãnh liệt.
Nhưng chuyện gì đến cũng phải đến.
Dưới sự dẫn dắt của nha hoàn, ta đẩy cửa bước ra, cúi đầu đi vào phòng.
Vừa bước vào, Mạnh Vũ đã nắm lấy tay ta.
Bà vỗ nhẹ lên đầu ta, dịu dàng nói:
"Nào, ngẩng đầu lên, nhìn phụ thân con xem. Người nghe nói con đã cứu Dao Dao, muốn thưởng cho con đó."
Ta run rẩy toàn thân, muốn trốn sau lưng bà.
Nhưng phụ thân đã bước đến gần.
Ông ngồi xổm xuống, đặt bàn tay to lớn lên vai ta, mỉm cười nói:
"Chúng ta làm quen nhé, sau này đều là người một nhà, đừng lo lắng..."
Đây là lần đầu tiên phụ thân nói chuyện với ta một cách ôn hòa như vậy.
Cũng là lần đầu tiên ông chạm vào ta.
Trước đây, phụ thân thậm chí còn lười nhìn đến ta.
Ta cẩn thận ngẩng đầu lên, dồn hết sức lực, dùng giọng nói khàn khàn yếu ớt mà thốt lên:
"Phụ thân..."
Có lẽ do ta gầy gò, diện mạo thay đổi.
Hoặc có lẽ đã bốn, năm năm không gặp.
Phụ thân ban đầu không nhận ra ta.
Nhưng rất nhanh, bàn tay đang đặt trên vai ta buông xuống.
Nụ cười trên gương mặt ông dần biến mất, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo.
Ông nhìn ta chằm chằm, lạnh lùng hỏi:
"Thẩm Thanh Mộng?"