Chương 23: KHÔNG CẦN CŨNG ĐƯỢC
Nghe đến tiếng gọi Văn Minh liền đi vào, dù sao đứng trước cửa phòng cũng không hợp lý cho lắm.
" Dạ vâng" - Văn Minh đáp
Đi vào phòng saiu đó Văn Minh lại quan sát đến người gọi.
Thấy rõ là một thầy người hơi phệ, đầu tóc bạc pha lẫn đen nhưng khá thưa thớt, có lẽ là hói phần đầu, trên mặt có đeo kính, dáng thân thể cũng không cao lắm hẳn bằng đa số người bình thường, nhìn qua có lẽ 40-50 tuổi, chính đang đứng chắp hai tay sau lưng nhìn Văn Minh hắn.
Không đợi Văn Minh suy đoán thì bên kia thầy Phùng liền giới thiệu.
" Em hẳn là Văn Minh ? "
" Vâng ạ thầy, có chuyện gì không ạ "
" Giới thiệu một tí, thầy là thầy Lê Đình Phùng, hiệu trưởng trường, hôm nay gọi em lên là có chuyện quan trọng cần thông báo cho em biết! "
Chuyện quan trọng? Chuyện gì a, nghe mà Văn Minh một mặt chấm hỏi, không hiểu chuyện gì.
" Em không biết là mình đã làm chuyện gì à ? "
" Dạ không ạ thầy, em vẫn đi học bình thường đầy đủ ạ, cũng đâu có làm gì đâu thầy ? " Văn Minh tự hỏi lại
Nhìn đến Văn Minh một mặt không hiểu, thầy Phùng nội tâm thầm nghĩ gây chuyện rồi còn muốn lảng tránh ?
Không chịu chủ động tự nhận lỗi ? xem ra vẫn phải là kỉ luật nặng đi.
" Tốt đã em không nhớ chuyện gì thì để thầy thông báo luôn"
Ngay sau đó thầy Phùng giọng nghiêm nghị vang lên, tay còn cầm theo một tờ giầy thông báo cho Văn Minh
" Học sinh Dương Văn Minh, sinh viên năm 3 thuộc lớp cô Hoàng Kim Liên chủ nhiệm, đã vi phạm quy tắc chuẩn mực của một sinh viên, h·ành h·ung người khác đến mức ngất xỉu, tổn thương cơ thể làm nguy hại đến danh dự, nhân phẩm và hình ảnh của trường học"
" Thông qua các bên thầy cô đồng ý, hiện tại tạm thời cho thôi học sinh viên Văn Minh vô thời hạn cho đến khi có thông báo tiếp theo."
Thầy Phùng vừa đọc quyết định xong Văn Minh chính là cả người điều kinh ngạc.
Hắn ? Hắn Văn Minh bị thôi học ?
Quỷ gì đây?
Còn vi phạm chuẩn mực, nguyên tắc của trường học? ảnh hưởng đến hình ảnh của trường ?
Làm nghe được thầy Phùng đọc thông báo liền Văn Minh cũng không kịp suy nghĩ gì, tự nhiên đột ngột như vậy, hắn là làm gì sai cơ chứ ???
" A, khoan, đánh nhau ? chẳng lẽ.... " - Văn Minh chợt nhớ ra trận đánh khi tối qua, hẳn là chỉ có cái này thôi đi? vừa đó liền quay lại bảo thầy hiệu trưởng Phùng.
" Thầy Phùng, này cũng quá đột ngột đi em cũng đâu có làm gì sai ? còn đánh nhau làm tổn thương người khác ? này em là có lý do đánh ạ thưa thầy "
" Thầy chưa hỏi đến kĩ càng mà liền ra quyết định đột ngột như vậy có tốt không ạ ? xin thầy xem lại ạ"
" Với lại đánh nhau gì đó, ẩn tình phía trong thầy chắc không biết, thầy để em giải thích kĩ cho a."
Văn Minh nói ra một tràng, hắn là mong thầy hiệu trưởng cho hắn cơ hội chứ không cũng quá oan đi.
Văn Minh hắn là nghỉ học thì nghỉ học không có việc gì, nhưng chính là bị oan mà nghỉ học thì hắn quyết không chấp nhận.
Chính không như suy nghĩ Văn Minh là thầy hiệu trưởng chấp nhận cho hắn cơ hội giải thích, chỉ thấy thầy hiệu trưởng không thèm nhìn đến hắn giải thích, lắc lắc đầu thông báo:
" Đánh nhau có cá gì tốt giải thích ? không biết em làm gì thì đánh nhau đã sai rồi, còn bị người tố cáo?”
“ cũng tốt nay em đã nhận rồi thì cũng không cần xem xét lại tình huống, quyết định cho em thôi học vẫn là thông qua rồi đấy, em từ ngày mai không cần đi học nữa."
Nghe đến một vài thầy cô trong phòng họp cũng cảm thấy thầy hiệu trưởng có phần hơi vô tình, một vài người là phát biểu nhỏ:
" A.... thầy... Phùng nha, có thể cho em ấy cơ hội sửa....".
Còn chưa kịp phát biểu xong thì thấy thầy Phùng lườm lại, thầy cô phát biểu cũng liền ngậm miệng không nói tiếp.
Xong đó thầy Phùng liền hỏi tiếp Văn Minh.
" Chuyện này chính như vậy quyết định, Văn Minh em có thể về nghỉ được rồi, khi nào học lại bên trường sẽ báo lại em "
Văn Minh nghe mà thầm cười trong lòng, nội tâm là cười chê nghĩ còn học lại ? nhìn đến là thôi học vĩnh viễn còn đúng đây.
Xem đến một bên tư quyền tự tác thầy Phùng, Văn Minh liền hiểu hắn là có trăm miệng cũng không giải thích lại được
Nhìn xem nhân gia một bộ ai phản đối thì đánh ai liền biết, chắc chắn định tội cho Văn Minh hắn, ai tới xin hộ cũng không được? Này thì có cơ hội nào giải thích ?
Được, đã thầy chính khăng khăng một bộ thì em cũng theo thầy, thầm nghĩ Văn Minh cười khinh lại không thèm đôi co với thầy Phùng bước đi ra khỏi phòng.
Trước khi rời đi Văn Minh cười nhạo bảo thầy Phùng:
" Thầy Phùng trước em vẫn nghĩ là thầy cô thì sẽ luôn hiểu và động viên học sinh, lắng nghe học sinh giải thích, nay thì có lẽ em nhầm rồi, không trách ai được chỉ trách em ngây thơ thôi ạ"
" Hôm Nhìn đến một bộ lại một bộ của thầy, thầy cho phép em xin lỗi thầy và các thầy cô ở đây vì thất lễ trước"
Văn Minh hít vào điều chỉnh tâm tình, nhìn vào trong các thầy cô đang ngồi, miệng là nói lên từng câu trong lòng Văn Minh hắn.
' Này chính học ở trường đây mà thầy cô là như thế này thì em..... "
" KHÔNG... CẦN ..... CŨNG ...... ĐƯỢC" .....
Từng câu từng câu là Văn Minh gằng giọng bản thân nói ra.
" Em..."
Liền là không đợi các thầy cô cùng thầy Phùng phát tác lại, Văn Minh cũng liền đi rồi, làm đến các thầy cô là một bụng bực mình nói ra với nhau.
" Này cậu sinh viên này cũng không quá lễ phép đi.."
" Đúng a, nhìn tới thầy Phùng phạt cũng không phải không quá nghiêm khắc đâu"
" Này nhìn tới là nên phạt nặng, còn cố ý phỉ báng thầy cô của mình, người thiếu học chính là vậy đây"
Không khí trong phòng liền người một câu, ta một câu xôn xảo hẳn lên, vẫn là thầy Phùng ra mặt làm mọi người tạm thời yên tĩnh.
" Được rồi, mọi chuyện hôm nay giải quyết như vậy thôi, còn về cậu sinh viên đó đừng để ý nữa”
“ Cái loại sinh viên coi thường thầy cô, gây họa không nhận thì không xứng học tiếp, tí tôi sẽ thông báo bên ban giáo vụ chính thức cho sinh viên này đình chỉ vô thời hạn"
" Tốt mọi người có thể giải tán, hôm nay làm phiền mọi người rồi"
Thầy Phùng mở một nụ cười công nghiệp nói ra làm đến thầy cô xung quanh cũng không dám thất lễ đáp lại nào có, nào có loại hình.....
Xong việc xem đến thầy cô đã đi hết, thầy Phùng mới kiểm tra xem còn ai không mới ngồi xuống ghế ngẩng mặt lên cười thầm nghĩ:
Chính con sâu nào mà ảnh hưởng đến hình ảnh trường, làm giảm báo cáo thành tích của hắn thì hắn không ngại diệt trừ từ trong trứng đâu.
Lại nghĩ sắp tới còn được nhận thông báo nếu thành tích năm này tốt, thì hắn còn được chuyển công tác làm phòng khác, chức cao lại nhiều lương hơn đâu.
làm nghĩ đến thầy Phùng liền là cười hắc hắc trong lòng.
.......................................................................
Văn Minh về lớp để lấy cặp sách, nhìn tới chỗ ngồi tên Khánh vẫn đang nằm ngủ, tính đập hắn dậy nhưng suy nghĩ vẫn là thôi, để cho tên ngốc này ngủ tiếp, này bản thân Văn Minh hắn cũng nghỉ học rồi, mặc kệ đi cho tên này ngủ, có gì gọi nhắn hắn sau cũng được.
Liền tính vậy, Văn Minh cầm cặp xách nhẹ nhàng ra khỏi phòng.
Mấy người còn lại đang học thấy vậy cũng mặc kệ, cũng không biết là Văn Minh bị cho thôi học, chỉ nghĩ là trốn tiết.
Sinh viên mà trốn tiết chính là bình thường một trong các chuyện a, hỏi làm gì nha?