Tham Niệm

Chương 7




“Chu Cẩn Nhiên.”

Tôi hất mạnh tay anh ta ra.

“Sơ Niệm, đừng ngu ngốc, chuyện em mang thai chưa có ai biết.”

‘Anh sẽ sắp xếp một bệnh viện tư nhân để em phá thai. Chuyện này anh sẽ giữ bí mất, thanh danh của em sẽ không bị ảnh hưởng..”

“Sau đó thì sao?”

Tôi cố tình hỏi hắn “Anh sẽ lấy tôi chứ?”

Chu Cẩn Nhiên giật mình, hắn cụp mắt xuống, mím chặt khóe môi, giống như đã đấu tranh rất lâu rồi mới đưa ra quyết định.

“Sơ Niệm, người nhà anh sẽ không đồng ý với tình cảnh hiện tại của nhà em. Nhưng em yên tâm, anh sẽ chăm sóc tốt cho em cả đời.”

“Chu Cẩn Nhiên.”

Tôi thì thầm gọi tên hắn. Thậm chí, khoảnh khắc hắn ngước đầu lên nhìn tôi, tôi còn mỉm cười dịu dàng với anh ta.

“Anh có biết, điều may mắn nhất của tôi lúc này là gì không?”

‘Nó là gì?”

“Tôi thấy may mắn vì đứa nhỏ trong bụng tôi không liên quan gì đến anh.”



“Sơ Niệm…”

Nét mặt Chu Cẩn Nhiên trở nên hoảng loạn.

Tôi lùi lại hai bước: “Đừng đến tìm tôi nữa.”

“Đừng khiến tôi phải hối hận vì đã từng thích anh.”

Tôi xách vaili, xoay người bỏ đi.

Chu Cẩn Nhiên vội đuổi theo: “Sơ Niệm, hiện giờ em có thể đi đâu?”

“Từ nhỏ đến lớn, em là đại tiểu thư mười ngón tay không dính nước, rời khỏi Bắc Kinh, em sẽ sống sót thế nào?”

Tôi đột ngột quay lại, buông chiếc vaili ra. Giơ đôi bàn tay đầy sẹo ra trước mắt Chu Cẩn Nhiên.

“Có đôi tay này, Từ Sơ Niệm tôi sẽ không bao giờ chết đói.”

- ----

Chu Cẩn Nhiên sửng sốt, cả người run rẩy kịch liệt.

Tôi chưa bao giờ thấy hắn ta như thế này.



Đi đến đâu anh ta cũng là công tử ca kiêu ngạo, hào phóng nhất.

Khi còn trẻ tôi ngu ngốc, lén cầu nguyện nhiều lần.

Hi vọng Chu Cẩn Nhiên sẽ thích tôi và đối xử với tôi tốt hơn.

Hi vọng Giang Nhược sẽ tránh xa Chu Cẩn Nhiên, không quay lại phá hủy mối quan hệ giữa tôi và Chu Cẩn Nhiên.

Hi vọng tôi sẽ gả cho Chu Cẩn Nhiên.

Nếu anh ta cười với tôi, tôi sẽ cảm thấy tốt hơn. Tôi quên đi mọi ủy khuất, tiếp tục quấn lấy anh ta không buông.

Hiện tại, anh ta không muốn tôi đi, cầu xin tôi ở lại. Nhưng tôi chỉ cảm thấy chán ghét và ghê tởm.

‘Sơ Niệm…”

Chu Cẩn Nhiên muốn nắm lấy tay tôi.

Nhưng lúc sắp chạm tới, hắn đột nhiên dừng lại.

Bàn tay hắn là bàn tay của một công tử ca sống trong nhung lụa. Tay tôi cũng từng như thế.

Nhưng bây giờ, các đốt ngón tay vặn vẹo, những vết phồng rộp, vết sẹo xấu xí, khó coi.

Nó không còn đẹp nhưng mạnh mẽ hơn. Bông hoa vốn được nuôi trong nhà kính đã ra khỏi đó. Có lẽ, nó cũng không quá tệ.