Gió đêm lạnh không ngừng thổi, Tô Viên nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của Mục Ngạn, trong lúc cô đang nghĩ anh sẽ đi đâu, kết quả sau khi cô xoay người lại thì phát hiện anh đang ở phía sau cô.
"..."
Cô bị anh dọa rồi.
So với sự kinh ngạc của cô, biểu tình của anh lại vô cùng bình thản.
"Tại sao lại chạy theo tôi ra tới đây?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Bởi vì.." Cô ngập ngừng nghĩ không ra lý do chạy theo anh ra đây. Phải rồi, cô tại sao lại phải chạy theo anh ra đây chứ? Là lo lắng anh sẽ tìm người khác đánh? Hay là bởi vì bóng lưng cô độc của anh làm cho cô cảm thấy bất an?
"Nhất định phải cần lý do sao? Có lúc con người ta làm một số việc mà không cần lý do."
Anh tựa hồ ngẩn ra một chút, ánh mắt nhìn cô, còn cô thì không hề tránh ánh nhìn của anh. Mục Ngạn là người giỏi nhìn thấu người khác, anh có thể nhìn ra Tô Viên không hề nói dối.
"Vậy thì đừng có đi theo tôi nữa, tôi không thích người khác đi theo." Nói xong anh nghiêng người lướt ngang qua cô.
Tô Viên thở dài, sự lạnh lùng xa cách của anh, không phải cô chưa từng thấy qua, so với cô gái ở quán bar vừa rồi, thái độ của anh đối với cô vẫn còn tốt hơn.
"À phải rồi, anh chờ một lát." Cô phải chạy theo mới bắt kịp anh.
Anh nhíu mày nhìn cô, đang định mở lời, thì thấy tay của cô đưa ra định nắm lấy tay anh. Anh rụt tay lại, cô thoáng ngây người, sau đó liền ngẩng đầu lên nói với anh: "Đừng động đậy." Tiếp theo cô một lần nắm lấy tay của anh. Lần này do anh không né tránh nên cô mới có thể nắm được tay anh. Lúc nãy cô có để ý thấy khớp ngón tay trỏ của anh đang chảy máu.
"Vừa hay em có đem theo băng dán vết thương, vì vậy em dán nó miễn phí cho anh." Cô cười nhìn anh nói, sau đó từ trong túi xách lấy ra dán cho anh.
"Không cần." Anh thu tay về, đối với anh mà nói, vết thương nhỏ như thế cũng dùng băng dán thì chẳng phải quá nực cười sao.
"Cái gì mà không cần chứ." Cô cố chấp lần nữa kéo lấy tay anh, đem miếng băng dán dán lên trên vết thương, "Nếu như sở trường của anh là giỏi đánh nhau, thì anh cũng nên biết thân thể là vốn liếng chiến đấu, anh không chú ý đến vết thương nhỏ, đến khi bị thương tích đầy mình rồi thì đã muộn!" Sau khi dán xong, gương mặt cô biểu hiện sự hài lòng, lúc này mới buông tay anh ra.
"Được rồi, em không đi theo anh nữa, bây giờ không còn sớm nữa, anh.. cũng nên về nghỉ ngơi sớm đi." Nói xong, cô lại nở nụ cười với anh, sau đó vẫy tay chào tạm biệt anh, cô đón một chiếc xe quay về. Chiếc xe rất nhanh mất hút giữa màn đêm đen tối, còn anh thì cứ đứng tại nơi đó.
Bị thương, đối với anh mà nói đó là chuyện bình thường. Từ khi còn rất nhỏ, với thân phận đứa con trai duy nhất của của Mục Thiên Tề, anh đã phải trải qua đủ loại huấn luyện vượt xa tuổi của mình. Không những vậy, có những vết thương bị gây ra bởi mẹ của anh. Khi mẹ anh tâm trạng tốt, bà ấy sẽ là một người mẹ dịu dàng, cười nói nhẹ nhàng yêu thương anh. Nhưng khi tâm trạng không tốt, bà ấy sẽ la mắng anh không thương tiếc, có khi dùng móng tay cào lên người anh đến chảy máu.
Lúc đó anh mới cảm nhận ra được, bà ấy hận anh biết bao, càng hy vọng anh không tồn tại trên thế gian này.
Vào thời khắc đó, cha của anh chưa từng ngăn cản hành động của bà ấy, càng không đau xót cho anh, đối với cha anh, trong mắt ông ta chỉ có sự tồn tại của mẹ anh, còn anh chẳng là gì cả. Nếu như ngày hôm đó, bà ấy thật sự muốn giết anh, chắc có lẽ ông ấy cũng sẽ không phản đối.
Bởi vì có quá nhiều thương tích như thế, cho nên lần này chẳng tính là gì, nhưng người con gái đó lại kiên quyết dán cho vết thương của anh. Anh cúi đầu nhìn xuống miếng dán trên tay, nhếch môi cười chế giễu bản thân, đối với anh mà nói, nó có thật sự cần thiết không?
Anh không trở về nhà họ Mục, mà quay về chung cư của mình để qua đêm.
Từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh rất ít trở về ngôi nhà đó, đối với anh, nơi đó tuy rằng có cha có mẹ, có kẻ hầu người hạ nhưng lại mang đến cho anh cảm giác ngột ngạt đến không thở nổi.
Trong chung cư lạnh lẽo, bố trí đồ dùng cũng ít, đây vốn dĩ chỉ là nơi để anh có thể nghỉ ngơi sau một ngày. Chính giữa phòng khách anh đặt đàn dương cầm, từ lúc anh tiếp quản sự nghiệp, rất ít khi anh đàn, nhưng ban đầu chỉ vì một câu nói của Xán Xán "Anh không đàn dương cầm thì thật là đáng tiếc." Anh đã tận dụng thời gian mỗi khi rãnh rỗi sẽ đàn một chút. Năm đó vì Xán Xán mà anh từ bỏ dương cầm, đến cuối cùng anh còn lại được gì? Hoặc có lẽ số mệnh của anh đã sắp đặt sẵn, cho dù có cố gắng đến mấy cũng đều vô dụng.
Anh cầm y phục đi vào phòng tắm, dòng nước ấm nóng chảy lên trên người anh.
Xán Xán.. Cô ấy bây giờ có lẽ đang đi hưởng tuần trăng mật, gia đình ba người bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau, vì vậy cô ấy phải rất hạnh phúc, và nụ cười của cô ấy chắc hẳn sẽ vô cùng ngọt ngào.
Nụ cười đó là thứ mà anh vô cùng mong muốn có được, nhìn thấy nụ cười của cô, có sự mạnh mẽ, dịu dàng khiến anh cảm thấy nếu có một người có thể yêu anh như vậy, thì anh sẽ rất hạnh phúc, nhất định có thể thoát khỏi cái ngục tù đầy băng giá đã nhốt anh bấy lâu nay.
Sẽ không có ai thật lòng yêu anh, cũng sẽ không có ai làm cho anh hạnh phúc, cũng như cứu anh thoát khỏi ngục tù đó.
"Vừa hay em có đem theo băng dán vết thương, vì vậy em dán nó miễn phí cho anh." Câu nói của Tô Viên lần nữa vang bên tai anh cùng với nụ cười của cô hiện ra trong suy nghĩ của anh. Nụ cười của cô và Xán Xán không giống nhau, nụ cười của cô mang chút thẹn thùng.
Vậy thì đã sao? Anh vốn dĩ không cần. Anh giơ tay nhìn miếng dán trên tay bị làm ướt, xé nó xuống sau đó vứt nó vào trong thùng rác.
Sau khi cô về tới nhà, tắm rửa xong cô lại mở hộp gỗ ra nhìn vào đôi khuyên tai phỉ thúy. Hôm nay cô lại được nhìn thấy một biểu cảm khác của anh, anh không chỉ là tổng giám đốc của tập đoàn Mục thị, mà anh còn có thêm một thân phận khác đó là người thừa kế Thanh Hồng hội.
Điện thoại cô chợt reo lên, ai sẽ gọi cho cô vào giờ này chứ? Cô cầm điện thoại lên xem, người gọi đến là bạn thời đại học của cô Phương Lê.
"Tô Viên, cậu vẫn chưa ngủ phải không?"
"Ừ, mình vẫn chưa ngủ."
"Vậy cậu có số điện thoại của Xán Xán không? Ba ngày sau chúng ta có một buổi họp lớp, bọn mình vẫn chờ cậu ấy tham gia, cậu ấy là nữ sinh duy nhất trong lớp chúng ta được gả cho một người tốt đó nha." Phương Lê hào hứng nói.
"Xán Xán đang ở Vienna, mình hôm trước có liên lạc với cậu ấy, ba ngày nữa chắc cậu ấy sẽ quay về."
"Vậy à?" Phương Lê có chút tiếc nuối, "Vậy thì cậu cho mình số điện thoại của cậu ấy đi, từng làm bạn học với nhau, mình ít nhiều gì cũng phải hỏi thăm cậu ấy vài câu."
Từ khi Xán Xán và Tư Kiến Ngự tuyên bố kết hôn, có rất nhiều bạn học cũ tìm đến cô để xin số điện thoại của cậu ấy. Nhưng mỗi lần như thế cô đều trả lời: "Vậy mình sẽ báo với Xán Xán trước, nếu như cậu ấy muốn liên lạc với cậu, thì cậu ấy sẽ liên lạc."
"Để mình gọi cho cậu ấy trước cũng không sao."
"Thành thật mà nói, cậu ấy cũng chỉ cho vài người biết số điện thoại, mình không thể tùy tiện đưa số điện thoại di động của cậu ấy cho người khác, mình cần phải hỏi ý kiến của cậu ấy như thế nào trước đã." Đối với người truy cứu đến cùng như Phương Lê, cô chỉ đành phải nói rõ ràng như thế.
Phương Lê lúc này không nói gì thêm, chỉ căn dặn Tô Viên nhất định đem lời chúc phúc của cô nói với Xán Xán. Lúc này mới kết thúc cuộc gọi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau, cô có đem chuyện của Phương Lê nói với Xán Xán, "Cậu muốn liên lạc với Phương Lê không?"
"Không đâu, mình và cậu ấy lúc học đại học cũng chỉ trò chuyện vài câu mà thôi." Tô Viên biết rõ, Phương Lê và Xán Xán cũng không có thân thiết lắm, hiện tại cậu ấy bắt đầu nhiệt tình quan tâm đến Xán Xán là chỉ đề xây dựng mối quan hệ với Xán Xán, dù sao Xán Xán hiện tại đã là bà chủ của tập đoàn GK, đa số bạn học của cô thời sinh viên đều là người trong ngành âm nhạc, và tập đoàn GK lại là nơi họ mơ ước muốn được bước vào.