Trong bệnh viện, Mục Ngạn nhìn người phụ nữ đang ngủ trên giường, bác sĩ Trần vừa mới tiêm thuốc an thần cho bà, lúc này tá bên cạnh đang truyền dịch cho bà.
Mục Thiên Tề đứng sang một bên, lặng lẽ nhìn vợ mình với vẻ mặt u ám.
"Mấy ngày nay tình trạng của bà Mục đã khá hơn một chút, vài ngày nữa nếu không có gì bất thường thì có thể xuất viện, nhưng xin đừng để bà ấy bị kích động nữa." Bác sĩ Trần nói.
Sau khi bác sĩ Trần rời khỏi phòng bệnh, Mục Ngạn hỏi: "Mẹ đã bị đã kích như thế nào?"
Mục Thiên Tề sắc mặt càng thêm âm trầm, "Ngạn, con đi ra ngoài trước đi, ta muốn cùng mẹ con một lát."
Nhìn vẻ mặt của cha, Mục Ngạn trong lòng mơ hồ có một cảm giác, lần này mẹ anh bị đả kích rất có thể có liên quan đến Tư Thành Vũ.
Mặc dù ông ấy luôn luôn có vẻ mặt vui vẻ khi bà ấy nhắc đến cái tên này trước mặt, nhưng một khi bà ấy không nhìn thấy, cái tên này thường khiến khuôn mặt ông ấy đầy u ám.
Mục Ngạn bước ra khỏi phòng bệnh.
Mục Thiên Tề ngồi trên chiếc ghế bên cạnh giường bệnh, vươn tay nhẹ nhàng vuốt tóc vợ. Ông ấy yêu bà ấy nhiều năm như vậy, nhưng lại không biết mình yêu cái gì, nếu là vẻ ngoài của bà ấy, vậy tại sao năm đó ông lại không có một chút cảm giác nào với người chị song sinh Lục Sênh Sên của bà.
Nhưng nếu thứ ông yêu là nhân cách, vậy tại sao bà ấy phát điên nhiều năm như vậy, tính cách cũng không còn như xưa, tại sao ông lại không bỏ bà ấy?
Loại tình yêu này, qua nhiều năm, đã thấm sâu đến mức ông ấy không thể hiểu được.
Tốt hơn bà ấy, trẻ hơn bà ấy, xinh đẹp hơn bà ấy, khỏe mạnh hơn bà ấy, ông có thể tìm được rất nhiều phụ nữ, nhưng ông vẫn ở bên cạnh bà.
Bà ấy.. giống như niềm tin vào sự sống của ông.
Tuy nhiên, người trong lòng của bà ấy luôn là một người đàn ông đã chết!
Trong mắt Mục Thiên Tề thoáng qua một tia u ám, lần này bà ấy vô tình tìm được tin tức về vụ tai nạn xe hơi của Tư Thành Vũ trên mạng, vì vậy bà ấy đã bị kích động.
"Tiêu Tiêu, em yêu Tư Thành Vũ nhiều như vậy sao? Mặc dù hắn ta đã chết nhiều năm như vậy, nhưng em vẫn cho rằng hắn ta vẫn còn sống, còn anh vẫn luôn ở bên em. Trong lòng em, có phải xem anh đã chết rồi hay không, có phải xem anh không tồn tại đúng không?" Ông trầm giọng hỏi.
Nhưng mà, bà ấy lúc này cái gì cũng không nghe được, đương nhiên không thể cho ông câu trả lời.
Hoặc là, ông thật sự chưa bao giờ muốn nghe câu trả lời từ bà, sợ rằng một khi bà trả lời, sẽ chỉ khiến ông càng thêm đau.
Người đàn ông này là người có thể hô mưa gọi gió, vừa nghe đến tên đã khiến nhiều người cảm thấy sợ hãi, giờ phút này, lại chỉ là một người đàn ông không thể đòi hỏi bất cứ điều gì.
Mục Ngạn đi ra khỏi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn bầu trời bên ngoài, trên bầu trời ánh nắng chói chang, ánh nắng chiếu vào người anh, lẽ ra phải rất ấm áp, nhưng sao anh lại cảm thấy lạnh như vậy?
Đứng trước cửa bệnh viện hồi lâu, anh chỉ ngây người nhìn chiếc điện thoại di động lấy ra từ lúc nào không hay, số điện thoại được kết nối là số điện thoại của Tô Viên.
Mục Ngạn trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, anh giờ phút này muốn gặp cô sao?
Đầu bên kia rất nhanh chóng bắt máy, trong điện thoại vang lên giọng nói của Tô Viên: "Mục Ngạn?" Thanh âm lanh lảnh nhưng lại rất ngọt ngào.
"Ừm." Anh thấp giọng đáp lại, mím môi một lát rồi thấp giọng nói: "Tô Viên, anh muốn gặp em.."
Tô Viên sững sờ một chút, ngày hôm qua không phải nói hôm nay có việc không thể gặp mặt sao? Tại sao bây giờ..
"Được, bây giờ sao? Anh đang ở đâu, em đến tìm anh nhé?"
Mục Ngạn nói cho cô biết anh đang ở bệnh viện.
Tô Viên giật mình, bệnh viện, sao có thể ở bệnh viện?
Sau khi cuộc gọi vội vàng kết thúc, Tô Viên nhanh chóng mặc áo khoác, cầm ví rồi vội vã ra khỏi nhà.
Thay vì đi xe buýt như thường lệ, cô bắt taxi để có thể đến bệnh viện nhanh hơn.
Khi xe taxi đến cổng bệnh viện, Tô Viên xuống xe, nhìn thấy Mục Ngạn đang đứng ở cổng bệnh viện, anh đứng một mình như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Tô Viên chạy về phía anh lo lắng hỏi: "Tại sao anh lại đến bệnh viện? Anh có bị thương ở đâu không?"
Anh chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn khuôn mặt lo lắng của cô, lúc này đầu tóc hơi rối, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, cô chỉ thản nhiên mặc một chiếc áo khoác, thậm chí còn đi dép lê.
Nhìn dáng vẻ của cô, có thể tưởng tượng cô lo lắng đến mức nào khi chạy ra ngoài, vẻ mặt và giọng điệu của cô dường như chứng tỏ cô đang rất lo lắng cho anh.
Thấy anh im lặng, Tô Viên càng lo lắng hơn. Lúc này, cô cũng không để ý là đang đứng trước cổng bệnh viện, cô đưa tay kiểm tra thân thể của anh xem anh ấy có bị thương ở đâu không.
"Anh có bị thương không? Hay là có chỗ nào khó chịu không? Bác sĩ đã kiểm tra cho anh chưa? Đừng làm em sợ.."
Anh đột nhiên dang rộng vòng tay, ôm lấy cô: "Không, anh không đau cũng không khó chịu, anh chỉ muốn gặp em." Anh muốn nhìn thấy người phụ nữ này, anh muốn ôm cô ấy thật chặt, giống như chỉ có mình anh mà thôi, cô có thể xua đi sự lạnh giá trong cơ thể anh.
Cô giơ tay ôm lấy anh, trong lòng cô chỉ có một suy nghĩ đó là, anh không bị thương là tốt rồi.
* * *
Tô Viên luôn cảm thấy rằng sau khi anh nhận được cuộc gọi ngày hôm qua tâm trạng của anh có vẻ không ổn, nhưng anh không muốn nói, vì vậy cô cũng không hỏi thêm câu nào.
Không biết đã ôm cô bao lâu, cho đến khi anh khẽ thở dài, buông tay đang ôm cô ra.
Lúc này, anh dường như đã trở lại bình thường, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng thường ngày, sau đó anh nắm tay cô dắt vào trong xe.
"Đi đâu thế?" cô hỏi.
"Đi mua cho em một đôi giày." Anh nói. truyện teen hay
Cô hiện tại mới phát hiện rằng cô đã mang dép lê và chạy ra ngoài. Cô cảm thấy xấu hổ liền gãi gãi đầu nói: "Ừm.. Em ra ngoài vội quá nên không để ý.. Nhưng mà em không cần mua giày mới, hôm qua anh đã mua cho em hai đôi giày mới rồi."
Mục Ngạn liếc nhìn cô một cái, trực tiếp lái xe đến trung tâm mua sắm gần đó.
Mười phút sau, hình ảnh cô đang mang một đôi dép lê đứng ở lối ra vào của trung tâm mua sắm, bên cạnh cô là Mục Ngạn bảnh bao trong bộ vest, đây quả thật là.. một sự tương phản rõ ràng!
Tầng một của trung tâm mua sắm có rất quầy bán thương hiệu xa xỉ, nhìn thấy Mục Ngạn chuẩn bị dẫn cô vào đó, Tô Viên vội vàng ngăn lại, "Đừng.. đôi giày quá đắt tiền." Cô đã nhìn thấy nhãn hiệu đó trên tạp chí, một đôi giày có thể ngốn hết lương của cô trong vài tháng.
"Chỉ là tiền mua một đôi giày mà thôi." Mục Ngạn thờ ơ nói.
Giá của quần áo và giày mà anh đưa cho cô ngày hôm qua là quá cao đối với cô, vì hôm nay cô cùng anh đến trung tâm mua sắm nên cô sẽ không để anh mua những thứ đắt tiền như vậy nữa.
"Em muốn đi giày thể thao, hay là anh mua cho em đôi giày thể thao đi, em biết quầy bán giày thể thao là ở tầng 5." Nói xong cô liền kéo anh lên tầng 5.
Giày thể thao ở tầng năm đều thuộc hàng bình dân. Tô Viên kéo anh đến một nhãn hiệu mà cô thường mua.
Sự kết hợp giữa Mục Ngạn và Tô Viên khiến một số người phải liếc nhìn. Không ít người trong mắt họ tựa hồ hiện lên một tia kinh ngạc, như đang tự hỏi làm sao hai người tưởng như hoàn toàn khác biệt này lại có thể ở cùng nhau.
Cũng may tâm lý của cô khá vững, cô giả vờ như không nhìn thấy những ánh mắt kia, bắt đầu tự chọn giày cho mình.
Tô Viên chọn một đôi giày thể thao màu trắng kết hợp tím đơn giản, rồi báo cỡ giày của cô cho nhân viên tại quầy. Tô Viên ngồi trên ghế trong cửa hàng đợi, bởi vì hàng ghế đã có người ngồi, Mục Ngạn không ngồi xuống mà đứng bên cạnh cô.
Đương nhiên, tư thế đứng của Mục Ngạn rất đẹp, đặc biệt là sự lạnh lùng băng lãnh, ngược lại càng thêm bắt mắt.
Ngồi bên cạnh Tô Viên, có một cô gái đang thử giày, trông như học sinh cấp ba hỏi Tô Viên: "Chị ơi, đây là bạn trai của chị à?"