Thầm Lặng

Chương 57: Ai Thực Sự Yêu Sâu Đậm (2)




"Con hẹn hò với Mục Ngạn bao lâu rồi?" Cha Tô hỏi.

"Cũng không lâu lắm." Bọn họ tuy rằng quen biết nhau mười năm, nhưng chỉ mới hẹn hò gần đây.

"Con rất thích người đàn ông này sao?" Cha Tô lại hỏi.

Cô gật đầu.

Cha Tô do dự một chút rồi nói: "Viên, tuy rằng con cuối cùng cũng có người mà mình thích, theo lý mà nói, ba nên cảm thấy vui vẻ mới đúng, nhưng thằng bé Mục Ngạn kia.."

"Ba, ba không thích anh ấy sao?" Tô Viên hỏi.

Cha Tô lắc đầu: "Không phải là ba không thích, mà là ba cảm thấy người như cậu ta quá xuất chúng, không phù hợp với một gia đình như chúng ta! Môn đăng hộ đối đạo lý này con có biết không? Ba chỉ sợ rằng hiện tại nếu con càng lún sâu, sau này muốn dứt ra sẽ càng khó." Làm gì mà không có bậc phụ huynh nào mà không hy vọng con gái của họ có thể gả vào một gia đình tốt, nhưng mà, có lúc nếu hy vọng quá cao thì té càng đau.

Gia cảnh của đối phương có thể nói là một gia đình giàu có, quá khác biệt so với gia đình mình, có lẽ đối phương chỉ vì muốn tìm sự mới lạ nên mới hẹn hò với con gái mình, nhưng một khi ham muốn tìm sự mới lạ qua đi, đến lúc đó e rằng con gái mình sẽ là người chịu tổn thương.

Từ cuộc trò chuyện lúc nãy, có lẽ Mục Ngạn không thích con gái mình như vậy, điều này khiến cha Tô càng thêm bất an.

Tô Viên im lặng, thực ra cô hiểu những gì cha cô nói, nhưng khi cô thực sự yêu một ai đó, cô sẽ không nghĩ nhiều như vậy.

"Mẹ con cũng có ý như vậy." Cha Tô tiếp tục nói: "Nghĩ kỹ lại đi, con và Mục Ngạn hiện tại đang hẹn hò có ý định nghĩ đến tương lai của hai đứa không? Con cũng không còn trẻ nữa, đời người con gái có bao nhiêu năm thanh xuân nữa đâu."

Cha Tô cúi đầu nhìn con gái, không nói gì đứng dậy ra khỏi phòng.

Mục Ngạn bảo cô suy nghĩ về điều đó, cha cô cũng yêu cầu cô ấy suy nghĩ về điều đó. Cô đồng ý hẹn hò với anh là bởi vì cô muốn yêu anh.

Cô chưa từng nghĩ rằng mối quan hệ này sẽ đơm hoa kết trái, có lẽ là do anh chưa yêu cô. Nếu một ngày nào đó, anh có thể yêu cô, thì có lẽ cô sẽ nghĩ đến tương lai xa hơn.

Cô biết nỗi lo lắng của cha, sợ đây chỉ là một giấc mộng đối với cô, sợ cô lãng phí thanh xuân đối với một tình yêu không có kết quả, cuối cùng chỉ chuốc lấy thương tích đầy người.

Cha mẹ hy vọng rằng cô có thể sống một cuộc sống hạnh phúc, nhưng mối quan hệ hiện tại của cô và anh lại khiến cha mẹ cô không thể nhìn thấy tương lai.

* * *

Mục Ngạn lái xe quay trở về Mục gia, mấy năm nay, trừ việc mẹ anh muốn gặp anh, nếu không anh rất ít khi một mình trở lại đây.



"Thiếu gia."

"Ông chủ và bà chủ đâu?" anh hỏi.

"Bà chủ vừa uống thuốc xong, ông chủ đang ở trong phòng cùng bà chủ." Người hầu nói.

Mục Ngạn đi về phía phòng ngủ của mẹ anh, nhẹ nhàng mở cửa ra, liền thấy bà ấy đã ngủ, còn cha anh thì ngồi ở bên giường, yên lặng nhìn bà ấy.

Tựa hồ nghe thấy tiếng cửa, Mục Thiên Tề nhìn về phía Mục Ngạn, "Thật hiếm thấy, hôm nay sao lại trở về?"

"Không có gì, con đột nhiên muốn về thôi." Mục Ngạn lạnh nhạt nói, đi tới bên giường, cúi đầu nhìn người phụ nữ đang ngủ.

Anh còn nhớ lúc nhỏ, có từng hỏi qua ông ấy rằng tại sao cha mẹ anh không giống như những người cha mẹ khác, còn anh lại sao không được cha mẹ thương yêu như những đứa trẻ khác. Lúc đó chỉ một câu nói của ông ấy đã nói lên tất cả.

"Vì con là con trai của Mục Thiên Tề."

Bởi vì anh là con trai của Mục Thiên Tề, chẳng lẽ những thứ mà người khác coi là bình thường đối với anh ta đều không có được sao?

"Đúng rồi, con cùng cô gái họ Tô đó, chơi đùa tới đâu rồi? Tuy rằng ta không định xen vào chuyện của con, nhưng nếu như chỉ muốn chơi đùa thì ít nhất cũng đừng làm quá trớn."

"Con không có chơi đùa." Anh lạnh lùng nói.

"Vậy sao?" Mục Thiên Tề cười lạnh, "Nếu như ta nhớ không sai, thì người con yêu là con nhóc tên Quan Xán Xán kia, năm đó con quyết định tiến vào thương nghiệp, không phải là vì cô ta sao? Sau đó không tiếc giúp cô ta xuất ngoại, còn trực tiếp đối đầu với Tư gia, khiến Mục thị chút nữa bị hủy trên tay con. Nói tóm lại, đây không phải là vì cô ta sao? Nhưng hiện tại con muốn nói với ta là con có hứng thú với người con gái khác rồi?

Mục Ngạn mím môi, không nói gì.

Mục Thiên Tề đứng dậy và nhìn thẳng vào đứa con trai cao lớn của mình," Ngạn, con là con trai của ta, vì vậy số mệnh định sẵn đời này con chỉ có thể yêu một người. Con đã yêu Quan Xán Xán, vậy thì cô gái tên Tô Viên chẳng qua chỉ là sự trốn tránh hiện thực của con mà thôi. "

Trốn tránh? Cơ thể của Mục Ngạn không khỏi run lên.

Mục Thiên Tề lại tiếp tục:" Nếu một người, thật lòng yêu một người nào đó, thì họ sẽ không thể yêu thêm ai khác nữa, nếu như họ lỡ yêu, thì chỉ có thể chứng minh rằng, tình yêu của họ thực chất chẳng đủ sâu đậm. Ngạn, người mà con thật sự yêu, rốt cuộc là ai? "

Đôi môi mỏng của Mục Ngạn gần như mím thành một đường thẳng, đôi tay buông thõng bên người đang siết chặt.

Mục Thiên Tề vỗ nhẹ vai con trai," Đừng chỉ coi sở thích nhất thời là thứ con thực sự thích. "

Mục Ngạn từ từ cụp mắt xuống, trên mặt không có biểu tình gì," Con chưa bao coi sở thích nhất thời là thứ con thực sự thích. "



" Thật sao? "Mục Thiên Tề cười nhạt.

Mục Ngạn xoay người trở về phòng.

Căn phòng rộng lớn này khác biệt với căn phòng nhỏ của Tô Viên, nhưng anh lại thích ở trong căn phòng nhỏ đó hơn.

* * *

Bước sang phòng chứa đồ, bên trong là những món đồ chơi của anh hồi nhỏ, những món đồ chơi này chính là" người bạn "đã đồng hành cùng anh trong suốt thời thơ ấu.

Ngoài những đồ chơi đó, còn có một số album ảnh trên kệ.

Mục Ngạn mở album ảnh ra, ngoại trừ mỗi năm chụp một tấm hình gia đình, ảnh thời thơ ấu chỉ có một mình anh.

Trong những bức ảnh đó, không có bức ảnh nào thấy anh cười, không giống như những bức ảnh thời thơ ấu của Tô Viên, nơi có tiếng cười.. và sự ấm áp khi ở bên cha mẹ..

Đây đều là những thứ mà anh không có.

Có lẽ, chính vì không có nên khiến anh càng khao khát muốn có hơn.

Trốn tránh? Sở thích nhất thời?

" Ngạn, người mà con thật sự yêu, rốt cuộc là ai? "Những lời của cha anh lại vang vọng bên tai anh.

Đối với anh, người anh yêu sâu sắc luôn là Xán Xán! Nhưng vào lúc này, trong đầu anh lại vô thức hiện lên khuôn mặt của Tô Viên, cô dùng đôi mắt trong veo nói cho anh biết rằng cô yêu anh.

Tại sao lại như vậy? Có rất nhiều người phụ nữ nói yêu anh, nhưng từ trước đến nay chẳng ai có thể khiến anh có cảm giác dao động như cô.

Mà hiện tại, anh cho cô cơ hội để suy nghĩ, suy nghĩ có nên tiếp tục mối quan hệ của họ hay không

" Tô Viên.. Em sẽ cho anh câu trả lời như thế nào đây."

Là tiếp tục mối quan hệ, hay là.. chia tay?

Tay anh chậm rãi đặt lên trên ngực, vừa nghĩ tới khả năng chia tay, ngực liền cảm thấy đau nhói..